Bệnh Tương Tư

Chương 8: Chương 8:



 

Edit: Diana
 
Có lẽ là công ty Giang Ngộ xảy ra chuyện, mấy ngày nay mặc dù ông có về nhà nhưng phần lớn đều là đi sớm về trễ, Giang Nguyệt chỉ biết được tin tức qua miệng Lâm mụ là ba nửa đêm mới về nhà.
 
Cô thở dài, ngón tay ôm ly thủy tinh chặt thêm một chút.
 
Hình như từ sau khi cô bị mù thì ba lại càng bận rộn.
 
Cô buồn bực ngồi trước bệ cửa sổ, trên tay là hoa hồng người giúp việc vừa chiết.
 
Gai hoa hồng đã bị bỏ đi toàn bộ, Giang Nguyệt vuốt v e cánh hoa, chóp mũi là mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt.
 
Thời tiết rất đẹp, chỉ tiếc cô không thể nhìn thấy.
 
Lâm mụ sợ cô cảm lạnh cho nên đóng chặt cửa sổ kính, Giang Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đẩy ra một chút, lập tức có luồng gió mát thổi qua. 
 
Giang Nguyệt xòe tay ra, mặc cho gió mát luồn qua đầu ngón tay mình.
 
Chợt, trước cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng máy xe xa lạ. Giang Nguyệt hơi sững sờ, ngón tay vô thức rụt về theo bản năng.
 
Thân thể cô nhích lại gần về phía trước, mềm giọng hỏi: “Ai tới vậy?”
 
Tiếng ô tô này không phải tiếng thường nghe được, không phải xe trong nhà.
 
Người giúp việc đi về phía trước một bước, cúi đầu nhìn dưới lầu, sau khi thấy rõ người đàn ông bước ra từ trong xe liền sáng tỏ, nói: “Tiểu thư, là Tưởng tiên sinh.”
 
“Thầy Tưởng?” Giang Nguyệt nhíu mày, lẩm bẩm một câu, “Anh ấy đến tìm ba sao?”
 
Trước đây Tưởng Minh là giáo viên của gia đình cô, nhưng mà hai năm nay anh ta tu nghiệp ở nước ngoài, chưa từng về nước.
 
Người hầu lắc đầu nói: “Chắc là không phải.”
 
Cô ta suy nghĩ cẩn thận một hồi, “Tiên sinh không có ở nhà, hẳn là ngài ấy tới dạy bù cho Lục thiếu gia.”
 

Trước đó Lục Chu cũng được đi học, có điều thành tích của cậu chỉ đạt trung bình, sau khi Giang Ngộ biết liền tìm giáo viên tới.
 
Giang Nguyệt nghe thấy vậy, như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Em đi qua xem một chút.”
 
Cô vẫn không quen dùng gậy cho người mù, mỗi lần đi đều được người khác đỡ. Quả nhiên cô vừa đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ cầu thang.
 
“Nguyệt Nguyệt?”
 
Vốn dĩ Tưởng Minh muốn đi gặp Giang Nguyệt trước một chút, không ngờ vừa đến chỗ rẽ cầu thang đã thấy cô được người giúp việc đỡ, thật cẩn thận bước tới.
 
Tròng mắt anh ta sáng lên, chỉ là lúc nhìn vào con ngươi tối tăm của Giang Nguyệt, ánh sáng trong mắt ngay lập tức tiêu tán.
 
Chuyện Giang Nguyệt mù mọi người đều biết, lúc Tưởng Minh ở nước ngoài đã nghe nói.
 
Nghe Giang Nguyệt gọi mình một tiếng, Tưởng Minh vội vàng gạt đi sự cô đơn ở đáy mắt, sải bước lớn về phía cô.
 
Khóe môi mang theo ý cười khó nén: “Sao lại ra đây làm gì, anh mới về nước mấy ngày trước, em...”
 
Tiếng nói chuyện bỗng dưng biến mất, những lời còn lại Tưởng Minh nuốt vào trong cổ họng, chân nhấc trên không trung cũng dừng lại.
 
Anh ta kinh ngạc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện cùng Giang Nguyệt, cau mày nói: “Cậu là ——”
 
Lục Chu ngẩng đầu cười một tiếng, chỉ là đáy mắt không hề có ý cười. Cậu cong môi, nhích người về phía trước một bước, cản trở hoàn toàn ánh mắt Tưởng Minh.
 
Hai tay Lục Chu đút túi, ánh mắt thản nhiên đảo qua mặt Tưởng Minh, cười trầm thấp một tiếng: “...Thầy giáo?”
 
Thiếu niên hờ hững dựa vào cửa, nhạt nhẽo phun ra hai chữ, sắc mặt lười biếng.
 
Khóe môi Tưởng Minh khẽ động, lúc nghe thấy tiếng Lục Chu, rốt cuộc đã xác định người trước mắt và người trong tư liệu là một.
 
Hình như, có chỗ nào đó không giống.
 
Trong lòng Tưởng Minh oán thầm một câu, ánh mắt đảo qua đánh giá Lục Chu, lại nghe thấy giọng nói khản đặc của thiếu niên vang lên bên tai.
 
“Thầy, có thể bắt đầu học chưa?”

 
“Được rồi.”
 
Dù sao việc chính vẫn là quan trọng, Tưởng Minh gật đầu lên tiếng, vào nhà theo Lục Chu, chỉ là trước khi đi vẫn không quên giải thích với Giang Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, anh xong tiết học lại tới tìm em.”
 
Vừa nói, động tác của anh ta thành thạo xoa nhẹ đỉnh đầu cô gái nhỏ.
 
Lục Chu khẽ “A” một tiếng, trên mặt có mấy phần mất kiên nhẫn, vừa định thúc giục Tưởng Minh, lại nghe thấy người đàn ông thấp giọng hỏi Giang Nguyệt: “Hay là em cũng vào luôn?”
 
...
 
Phòng Lục Chu không tính là nhỏ, nhưng bàn sách bỗng nhiên có thêm hai người vẫn hơi chật chội.
 
Tưởng Minh mở sách vở ra, vạch ra trọng điểm cho Lục Chu, giọng nói của anh ta ôn nhuận, Giang Nguyệt chống cằm, giống như trở về hai năm trước.
 
Kiến thức buồn tẻ không thú vị, Giang Nguyệt mới nghe chưa đến mười phút đã cảm thấy mệt mỏi. Cô lười biếng ngáp một cái, lông mi mảnh dài vương chút nước.
 
Tay nhỏ chống lên bàn, như gà con mổ thóc khó khăn chịu đựng một lát, sau đó cả người Giang Nguyệt đã gục xuống bàn.
 
Lục Chu vừa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách giáo khoa đã nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của Giang Nguyệt.
 
Cửa sổ phòng mở một nửa, độ sáng cũng không ít, có tia nắng xuyên qua cửa sổ kính lười biếng rơi trên mặt cô gái, da thịt trắng nõn dưới ánh sáng lại càng trong suốt.
 
Cô gái hít thở thật chậm rãi, hoàn toàn khác với hai người bọn họ ngồi nghiêm chỉnh bên này.
 
Đuôi mắt Lục Chu hơi nhíu, thấy bả vai mỏng manh của Giang Nguyệt run nhè nhẹ, giật mình.
 
Ánh mắt cậu chuyển đến chiếc áo khoác của mình trên ghế salon, đột nhiên trước bàn xuất hiện một ngón tay. Tưởng Minh gõ nhẹ lên bàn hai cái, im lặng làm khẩu hình.
 
“Làm, đề.”
 
Lục Chu “xùy” một tiếng, vừa mới cúi đầu, người đàn ông bên cạnh đã đột nhiên đứng dậy, vòng qua sau lưng cậu, khẽ đóng cửa sổ lại, rồi kéo rèm ra một chút, che kín hoàn toàn tia sáng trên mặt Giang Nguyệt.
 

Khóe môi Lục Chu cong lên, không tiếp tục nhìn chằm chằm Tưởng Minh nữa mà quay lại nhìn bài mình, chỉ là không còn xoay bút trên đầu ngón tay.
 
...
 
Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại, bên tai chỉ có tiếng bút sột soạt, cô xoa mắt đôi mắt còn đang buồn ngủ, lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
 
Cổ hơi không thoải mái, Giang Nguyệt còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng Tưởng Minh thấp giọng giảng bài.
 
Cô chớp mắt mấy cái, nghe được một nửa đột nhiên mở miệng nói: “Nối liền AB không phải là đơn giản hơn sao?”
 
Hai người đang nói chuyện với nhau đồng thời dừng lại, Lục Chu nghi ngờ liếc Giang Nguyệt, lại cúi đầu nhìn chằm đề bàn thi của mình, ánh mắt hoang mang.
 
Vừa rồi Tưởng Minh giảng về hình học, Giang Nguyệt ngay cả đề bài cũng chưa xem, sao có thể biết câu trả lời.
 
Ánh mắt cậu đảo qua đôi mắt Giang Nguyệt, cho đến khi nhìn thấy con ngươi tối tăm kia, tâm tư lại phai nhạt đi.
 
Giữa cậu và Giang Nguyệt còn cách một Tưởng Minh, cho dù không mù cũng sẽ không thấy rõ bài làm của cậu.
 
Tưởng Minh lại thản nhiên đẩy chiếc ly thủy tinh trước mặt mình đến chỗ Giang Nguyệt.
 
“Uống một chút đi.” Anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Nguyệt còn ngái ngủ, khẽ cười nói, “Em vẫn thích hồng trà.”
 
“Anh còn nhớ rõ ư?” Giang Nguyệt ngại ngùng cười một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ.
 
Đúng lúc Tưởng Minh vừa giảng đề xong, anh ta dựa người ra phía sau, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Giang Nguyệt, lại nhìn sang đồng hồ treo tường, cong môi cười nói: “Sao lại không nhớ rõ?”
 
Anh ta cười trầm thấp một tiếng, hai tay bắt chéo qua ót, giống như đang nhớ lại gì đó: “Em là học sinh duy nhất có thể bình yên chìm vào giấc ngủ trên lớp học.”
 
Nói rồi, Tưởng Minh lại đùa: “May mà học sinh đầu tiên của anh không phải em, nếu không lòng tự tin của anh khẳng định mất sạch.”
 
Thân thể Giang Nguyệt không tốt, xin phép nghỉ ở nhà thời gian rất lâu, Giang Ngộ sợ cô không theo kịp tiến độ trường học nên đặc biệt mời gia sư về nhà dạy học.
 
Kết quả chứng minh.
 
Giang Ngộ lo lắng quá nhiều.
 
Giang Nguyệt uống trà, vẫn canh cánh trong lòng với đáp án, hỏi: “Vừa rồi sao anh không trực tiếp nối liền AB, phương pháp kia đơn giản hơn.”
 
Mặc dù cách Tưởng Minh dạy cũng có thể dùng, nhưng lại đi đường vòng, còn phải chứng minh hai đường thẳng song song mới ra được kết luận.
 
Giang Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, cau mày nói: “Chẳng lẽ em nói sai?”

 
Tưởng Minh cười lắc đầu, thấy Giang Nguyệt chau mày suy tư giống như chim cút, đưa tay gõ một cái trên trán cô: “Em không sai, là anh không nghĩ tới.”
 
Vốn dĩ Lục Chu tưởng rằng Giang Nguyệt nói nhảm, không ngờ Tưởng Minh cũng hùa theo cô.
 
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua bài tập, thử dựa vào phương pháp Giang Nguyệt nói làm tiếp, kết quả càng ngày càng loạn.
 
Cậu khẽ cười một tiếng, ngòi bút gạch một dấu X lớn trên bài giải vừa rồi, khóe môi mang theo vẻ trào phúng.
 
Quả nhiên Tưởng Minh vì muốn làm Giang Nguyệt vui nên nói hùa theo.
 
Lục Chu không dựa theo cách Giang Nguyệt nói để giải, vẫn dùng phương pháp ban đầu của Tưởng Minh, vừa đặt bút một lần nữa, tờ giấy nháp trong tay đột nhiên bị lấy đi.
 
Tưởng Minh cầm bút, vẽ một đường khác trên hình vẽ vừa rồi Lục Chu gạch đi, hai ba câu đã viết xong các bước giải.
 
“Đây là... cái gì?”
 
Lục Chu nhíu mày, tiến tới nhìn tờ giấy trong tay Tưởng Minh, ngoại trừ mấy bước ban đầu kia, còn lại không hiểu cái nào.
 
Tưởng Minh dời mắt, bàn tay lớn xoa nhẹ đỉnh đầu Giang Nguyệt mấy lần theo thói quen, giọng nói ôn hòa: “Đây là phương pháp vừa rồi Nguyệt Nguyệt nói.”
 
Khóe mắt Lục Chu run rẩy, chỉ vào một cái định lý trong đó, nói: “Cái này hình như tôi chưa từng gặp.”
 
Tưởng Minh cười: “Đương nhiên cậu chưa từng gặp.” Lông mày anh ta cong lên, cười nói với Lục Chu, “Đây là nội dung học kỳ sau, cậu còn chưa được học.”
 
“Vậy em ấy...” Ánh mắt Lục Chu dời đến khuôn mặt Giang Nguyệt.
 
“Cậu nói Nguyệt Nguyệt sao?” Tưởng Minh nhún vai, “Em ấy và cậu khác nhau.”
 
“Lần đầu em ấy đã học xong kiến thức ba năm cấp hai, vốn còn muốn học xong cả cấp ba, kết quả chú Giang sợ em ấy học quá nhanh, sau này sẽ chán nên không để em ấy học tiếp, chơi hai năm.”
 
“Hôm nay có lẽ em ấy chưa tỉnh ngủ, thế mà còn sẵn sàng nghe giảng với cậu.”
 
Lục Chu: “...”
 
Cậu nhìn bài làm gạch chi chít đỏ của mình, rơi vào trầm tư.
 
Nghe, giảng, với, cậu?
 
Nếu như nhớ không lầm, ngoại trừ một phút trước Giang Nguyệt tỉnh táo, thời gian còn lại đều là ngủ :)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.