Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 38



Edit + Beta: Vịt

Đứa nhỏ nặng 1 cân (=0.5kg), trong kiếp nghề nghiệp của Hà Quyền chỉ trải qua 2 lần, đều không thể sống sót. Nhưng không mổ không được, người bệnh đột nhiên xuất huyết nhiều, trên đường từ phòng bệnh đẩy đến phòng giải phẫu nhỏ giọt vết máu đầy đường. Để bảo vệ tính mạng tử cung còn phải lấy xuống, chồng người bệnh ở cửa NICU quỳ xuống với Hàn Tuấn, cầu xin hắn nhất định phải cứu đứa bé.

"Thế này phải sống thế nào đây......"

"Sinh mạng vốn là kỳ tích, tôi có lòng tin với nó." Tang Đào đưa tay thông qua chụp phòng khuẩn trên lồng ấp duỗi vào, tỉ mỉ tìm kiếm mạch máu có thể đâm vào, "Mẹ tôi suốt đêm cấp cứu bệnh, mệt mỏi 7 tháng sinh non. Tôi sinh ra chỉ có chưa đến 2 cân, hồi đó còn chưa có điều kiện tốt như vậy, không giống với sống sót được."

"Tôi nói khuôn mặt nhỏ này của cậu làm sao cũng giống con nít, trong bụng mẹ đã không phát triển mà." Hà Quyền nói xong đột nhiên cảm thấy hình như có cái gì không đúng, rõ ràng là muốn khen Tang Đào người ta lớn lên hơi nhỏ, sao nói ra lại giống mắng người ta vậy.

Tang Đào cười khan một tiếng: "Là không lớn lên, da tôi cũng mỏng, mạch máu vai cánh tay và trên đùi đều rất rõ ràng, rút máu không cần sờ, trực tiếp dùng mắt nhìn."

"Nhắc tới đứa nhỏ, vẫn là phải sinh đủ tháng mới được, ở trong bụng 1 ngày tương đương với ở bên ngoài 10 ngày." Hà Quyền nhìn Tang Đào loay hoay cẳng chân đứa trẻ không to hơn đầu ngón tay bao nhiêu, nhún vai một cái — Quá nhỏ, cậu nếu nắm tay nhỏ chân nhỏ như vậy, tay khẳng định run run.

Khoa sản bọn họ tự trêu đùa nói khu bệnh giống như lò sát sinh, đi vào không bị một dao đừng nghĩ ra ngoài. Tỉ lệ sinh mổ của bệnh viện cao không xuống được, đặc biệt sản 3 làm trọng. Sinh lý của nam giới và nữ giới kết cấu không giống nhau, xương chậu hẹp sản đạo dài, hơi cứng chút cũng có thể sinh, nhưng vạn nhất ép đứa nhỏ hô hấp khó khăn, sinh ra khiến não tê liệt, đối với đứa nhỏ và phụ huynh đều là tai nạn.

Vừa lúc Hàn Tuấn đi vào, Tang Đào rút tay ra, trên mặt lo lắng nói với hắn: "Chủ nhiệm, em không tìm được mạch máu thích hợp, chiều dài không đủ."

Đeo găng tay lến, Hàn Tuấn duỗi tay vào, nhẹ nhàng kéo chân nhóc con, "Đi tĩnh mạch cổ, chiều dài đủ, cậu làm."

Tang Đào cầm kim tiêm tiến hành thao tác, Hàn Tuấn đứng bên cạnh Hà Quyền cùng nhau thò đầu nhìn. Đâm từng chút một vốn nên là việc hộ sĩ làm, Hàn Tuấn cố ý để cho Tang Đào trải nghiệm thật nhiều hơn. Tang Đào cũng đặc biệt nghiêm túc nghe lời, bảo gì làm đó, cũng không oán trách.

Mắt thấy Tang Đào cắm kim tiêm vào da đỏ au của đứa nhỏ, Hà Quyền không nhịn được "Ực" một tiếng — Nhìn đã đâm tim. Hàn Tuấn quay đầu nhìn cậu một cái, cười hỏi: "Thế này đã không chịu được, cậu phẫu thuật cho người ta thế nào?"

"Không giống mà, tôi đều là động dao trên người người trưởng thành." Hà Quyền nhìn về phía Tang Đào vững vàng thao tác, "Thằng nhóc này thấy người ta sinh con có thể quăng tỏm ở đó, không nghĩ tới ở khu sơ sinh cũng làm tiếp được."

"Sinh con làm như diễn phim kinh dị vậy......" Tang Đào nhỏ giọng nói thầm, "Tiểu bảo bảo ngoan quá."

Hà Quyền khiêu mi: "Ừm, vậy cậu sau này lúc tự mình sinh thì làm sao?"

"Em — em —" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Đào phình thành màu gan heo. Nhiều năm như vậy chỉ lo vùi đầu học, chưa từng yêu đương, đứa nhỏ tạo ra thế nào cũng chưa từng trải nghiệm, càng đừng nói đến sinh.

"Chủ nhiệm Hà, đừng giỡn thực tập sinh của tôi, dọa chạy cậu tới làm việc giúp tôi nhé?" Hàn Tuấn lấy găng tay xuống, cầm bản ghi chép qua điền số liệu lên, "Cậu tốt xấu còn có 2 thực tập sinh, tôi chỉ có 1, đại bảo bối cục vàng, hộ sĩ khu bệnh chúng tôi thương Tang Đào như mẹ ruột vậy, tôi nếu dám mắng Tang Đào như cậu mắng thực tập sinh, bọn họ sẽ xé xác tôi."

Hà Quyền cười ha ha một tiếng: "Nghe chị tôi nói, họp hằng năm năm ngoái anh được bầu chọn là đối tượng được toàn viện muốn qua lại nhất, các cô ấy sẽ không xé anh, chỉ sẽ ép khô anh."

"Hả? Quay về hai bọn mình thử xem?"

"Thực tập sinh ngay đây đó, nói chuyện chú ý ảnh hưởng chút."

"Cậu khơi mào trước."

Tang Đào rút tay ra dịch dịch về sau. Chủ đề của các chủ nhiệm quá cao, không chen miệng vào được.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Từ trong NICU đi ra, Hàn Tuấn nhìn trên điện thoại có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của mẹ, vội vàng gọi lại. Vương Hân nói trong nhà có thân thích từ châu Úc về, gọi hắn buổi tối đến Triều Hải Lâu cùng ăn bữa cơm.

"Gọi cả Quyền Quyền nữa, lên chút tinh thần cho mẹ con!" Vương Hân yêu cầu hắn, "Người 40 rồi còn chưa kết hôn, đều tưởng con không tìm được vợ đấy!"

"Mẹ, xem mẹ nói kìa, con cách 40 còn mấy năm nữa." Hàn Tuấn đưa tay túm lấy Hà Quyền, ra hiệu cậu trước đừng đi, "Con phải hỏi thời gian của chủ nhiệm Hà, đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ."

"Mấy giờ rồi?" Hà Quyền hỏi.

"Mẹ tôi nói, mời cậu buổi tối đến Triều Hải Lâu ăn cơm." Hàn Tuấn sợ cậu không chịu, linh cơ chợt lóe, trở tay chỉ Tang Đào, "Cũng mời Tang Đào nữa, mẹ tôi thích nhiều người náo nhiệt."

"Triều Hải Lâu?" Tang Đào kinh ngạc, "Chỗ đắt như vậy...... dì...... mời em đến đó ăn cơm?"

Hà Quyền không tiện vạch trần, nghĩ buổi tối cũng không trực ban, ăn bữa cơm mà thôi, có thể dỗ Vương Hân cao hứng thuận đường giải quyết vấn đề ấm no, rất tốt. "Được, cùng đi, Tang Đào ngồi xe tôi nhé, 6 rưỡi gặp ở gara."

Từ nhỏ đã sợ chỗ đông người, giờ còn chưa lên xe, Tang Đào đã bắt đầu khẩn trương.

Trong tủ có một đống quà người nhà bệnh nhân cứng rắn nhét vào, Hà Quyền nhận xong liền đặt bên trong, gặp phải đồng nghiệp khu bệnh nào sinh nhật, chọn lấy cái thích hợp dùng danh nghĩa toàn khu bệnh tặng người ta. Hôm nay ăn cơm khách, tay không đi không thích hợp, cậu chọn hồi lâu, chọn trúng mặt dây chuyền thạch anh SWAROVSKI. Không phải thứ gì đáng giá, chắc Vương Hân không lọt mắt, nhưng ít nhất lễ nghĩa đến.

Hồi đó ở bên cạnh Tề Gia Tín 6 năm, Hà Quyền mặc dù giống như ngồi tù, quy củ tổ tiên truyền lại thì lại học đủ. Đó đều là quy củ trong cung năm đó, đi lại ngồi nằm, nhất là trên bàn ăn, ăn cơm nếu dám chẹp miệng ra tiếng hoặc là đũa gắp thức ăn duỗi xa chút, trực tiếp đuổi khỏi bàn, khỏi ăn.

Cơm không nói ngủ không chuyện, nếu để Tề Gia Tín nhìn thấy cậu cầm hộp cơm vừa ăn vừa nói chuyện còn phun cơm ra, đảm bảo cầm quải trượng gõ chân cậu.

Vào phòng bao, đừng nói Tang Đào khẩn trương tới run cầm cập, Hà Quyền cũng ngây ra. Ba bàn lớn, ít 30 người, 3 bọn họ đi vào lập tức bị tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn thẳng. Hàn Tuấn nhìn quen thân thích bạn bè trong nhà tụ tập đầy đủ đầy một phòng, một mạch không ngừng lần lượt chào trưởng bối, sau đó giới thiệu Hà Quyền và Tang Đào với mọi người, dẫn bọn họ ở bên bàn Vương Hân tìm chỗ ngồi xuống.

"Ai là đối tượng của Tuấn Tử vậy? Không phải người nhỏ tuổi kia chứ, nhìn như học sinh cấp 3 vậy."

"Nói không chừng cả 2 đều phải? Nhà bọn họ có tiền như vậy, con trai trái ôm phải ấp tính là gì."

Hà Quyền nghe thấy có người nhỏ giọng nghị luận ở bàn phía sau, ở dưới mặt bàn đạp giày Hàn Tuấn một cái, dùng ánh mắt "Mẹ anh đây là muốn khoe con dâu sao" nhìn chằm chằm hắn. Hàn Tuấn cười khan, mang ánh mắt "Giúp tí đi, van cậu đấy" nhìn lại.

Nghiêng đầu trợn mắt trắng, Hà Quyền từ trong túi móc ra hộp trang sức đựng mặt dây chuyền, đứng dậy đưa cho Vương Hân: "Dì Vương, cám ơn dì đã mời cháu ăn cơm, mang theo món quà nhỏ, dì đừng ghét bỏ."

"Ui dà, Quyền Quyền, cháu xem xem, ăn cơm thì ăn cơm, còn mang theo cái gì chứ! Lần sau còn như vậy, dì không mời cháu ăn cơm nữa đâu."

Vương Hân nhận lấy hộp trang sức, cười đến mặt như hoa đào. Bà đâu quan tâm quà quý hay không, quan trọng là hành động này của Hà Quyền khiến bà vô cùng có mặt mũi. Tang Đào có chút lúng túng, y quà gì cũng không mang theo, đành phải cúi thấp đầu rụt ở đó không lên tiếng.

Người đã đông đủ, Vương Hân gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. 8 nguội 10 nóng, sashimi tôm hùm chính giữa, còn có cháo hải sâm và gan ngỗng tứ đầu bảo (*) dựa theo đầu người đặt, rượu là Martell Mao Đài Laffey đủ cả, Trung Tây kết hợp núi biển phối hợp. Hà Quyền tính sơ sơ, dựa theo bảng giá của Triều Hải Lâu, cho dù rượu nước tự mang, ít cũng phải mỗi người 5 nghìn.

((*) tứ đầu bảo: có nghĩa là loại bào ngư 4 con 1 kg)

Cậu đã nghe Hàn Tuấn nói, cha mẹ đều là xuất thân khổ, trong nhà nghèo, anh chị em nhiều. Để san sẻ gánh nặng trong nhà phải đi châu Phi làm. Hồi đó ở châu Phi làm công trình 1 năm có thể kiếm 20 nghìn, nhưng nếu ở trong nước có thể kiếm 2 nghìn cũng đã không tệ. Hàn Tuấn còn là sinh ra ở châu Phi, từ nhỏ lớn lên với một đám trẻ con đen thui. Năm 5 tuổi cha Hàn Kỳ Chính bắt đầu theo ông chủ làm quặng, phát tài đưa hắn về trong nước học hành.

Hàn Kỳ Chính và Vương Hân đều chỉ học đến cấp 2, trông chờ vào con trai tương lai có thể có bằng đại học liền cung cấp tận lực. Hàn Tuấn cũng không chịu thua kém, thi đỗ lâm sàng vốn là liên thông thạc sĩ lại tiến vào khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Trung Tâm. Sau đó Quý Hiền Lễ đào hắn đến Đại Chính, dẫn dắt nửa năm liền trực tiếp giao khu sơ sinh mà mình một tay sáng lập cho hắn.

Vương Hân bình thường chưa bao giờ khen con trai, nhưng người ngoài nếu khen Hàn Tuấn một câu, bà có thể vui nửa đêm không ngủ. Chính là Hàn Tuấn lớn rồi vẫn chưa kết hôn trở thành tâm bệnh, người ngoài ghen tỵ bà mệnh tốt, ông xã kiếm tiền giỏi con trai xuất sắc, liền mang chuyện Hàn Tuấn không kết hôn không sinh cháu cho bà để mỉa bà, nếu không hôm nay bà cũng sẽ không ép Hàn Tuấn dẫn Hà Quyền tới dùng cơm. Chính là không nghĩ tới còn thêm Tang Đào, nói chuyện ấp a ấp úng không đáng yêu, cũng không có giao tiếp khôn khéo hiểu lễ nghĩa như Hà Quyền, chỉ khuôn mặt đẹp đẽ kia còn có thể chống đỡ được mặt bàn.

Chờ chút. Lúc bà nhìn thấy Hàn Tuấn gặp thức ăn vào bát Tang Đào trong lòng lộp bộp — Ui da má ơi, đừng mà, nếu Hàn Tuấn dẫn một nàng dâu câu cú cũng không nói lưu loát được như vậy về nhà, còn không phải nghẹn chết bà?

Hà Quyền từ phòng vệ sinh ra ngoài đi về phía phòng bao, đối diện đụng phải Trịnh Chí Khanh và Hứa Viện bồi khách đang định vào một phòng bao khác. Đã chạm mặt, không chào hỏi thì không thích hợp. Hà Quyền khẽ mở miệng, gọi một tiếng "Bà Trịnh", còn Trịnh Chí Khanh, cậu cũng không phản ứng.

"Chủ nhiệm Hà, tới ăn cơm à." Hứa Viện khẽ đẩy con trai, ra hiệu anh vào trước chào hỏi khách khứa. Trịnh Chí Khanh vội vã gật đầu với Hà Quyền một cái, xoay người vào phòng kéo cửa phòng bao.

"Vâng, ăn cơm khách, bào ngư tôm hùm hải sâm, ăn no quá." Hà Quyền cười vỗ vỗ bụng, "Ngài đây là mời bạn ăn cơm?"

"Đúng vậy, mấy vị lãnh đạo của đại học dược, nhà máy thuốc và trường học hợp tác xây dựng trung tâm nghiên cứu, đầu tư hơn 100 triệu, không biết lúc nào có thể thấy được chút hồi báo." Hứa Viện ngầm khoe của, "Chủ tịch Trịnh người đó á, vô cùng coi trọng nhân tài giáo dục. Cậu xem Chí Khanh của chúng tôi, 2 bằng tiến sĩ rồi, cha nó còn muốn nó học quản lý công thương nữa, học tiếp cũng 40 rồi."

Hà Quyền cười híp mắt nói: "Trịnh Chí Khanh đầu óc thông minh, đi học không vất vả, hồi học đại học cháu không theo kịp môn may mà có anh ấy."

Nghe nói như thế, Hứa Viện giở tư thái, nói: "Chuyện của Chí Khanh và cậu tôi đều biết, người trẻ tuổi mà, kích động cãi nhau chia tay khó tránh khỏi...... Cậu nếu cảm thấy Chí Khanh có lỗi với cậu, người làm mẹ tôi đây thay nói bù đắp thiếu xót."

"Thật sự không cần đâu, bà Trịnh, chuyện của cháu và Trịnh Chí Khanh là vấn đề của hai bọn cháu, quan hệ giữa bọn cháu là bình đẳng, không tồn tại ai có lỗi với ai." Hà Quyền cũng che dấu ý cười. Cậu đoán Trịnh Chí Khanh sẽ không ngu nhắc đến chuyện đứa bé với Hứa Viện, nếu không thì thật sự ở chỗ trưởng bối xé rách mặt cậu.

Hứa Viện từ trong túi lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng đè khóe miệng, nói: "Cháu thật thoáng, nếu đổi lại là người khác, biết Trịnh gia bọn ta gia đại nghiệp đại, không chừng phải đòi tôi bao nhiêu phí tổn thất thanh xuân đấy. Tôi nghe Chí Khanh nói, cậu hồi đó là dựa vào dựa vào khoản vay học tập học lâm sàng, còn phải đi làm kiếm sinh hoạt phí, thật vất vả. Nó hồi đó mỗi lần về nhà là bảo chị Mai làm một đống đồ ăn mang đến trường, hóa ra là vì thương cậu."

Trên mặt Hà Quyền căng chặt, cắn chặt bên trong môi. Trong lời nói Hứa Viện mang theo kim, cậu nghe ra.

"Trịnh phu nhân, gia đại nghiệp đại mà giá trị cổ phiếu thị trường chống đỡ ra được, cũng không phải là con số sao."

Vương Hân cũng vừa từ phòng vệ sinh đi ra, bà vốn không chờ gặp loại phu nhân trình độ học vấn cao gia thế tốt liền tự cảm thấy tài trí hơn người như Hứa Viện, nghe thấy bà ta mang lời đâm chọc Hà Quyền, lập tức sinh lòng khó chịu.

"Chúng tôi người xuất thân từ địa phương nhỏ, chỉ cần chân thật. Tương lai Vương Hân tôi nếu có thể cưới con dâu như chủ nhiệm Hà, sính lễ cho tòa núi vàng, gạch vàng đúc ra, buổi tối để bọn nó ôm trong chăn ngủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.