Đưa Lạc Quân Hàm về khách sạn, Trịnh Chí Khanh về viện đón Hà Quyền tan làm cùng nhau ăn cơm. Hà Quyền không thích đi, buổi chiều nhìn thấy Lạc Quân Hàm khẩu khí kia vẫn chưa thuận đâu, lại nhìn thấy khuôn mặt thiếu đánh kia của Trịnh Chí Khanh càng no.
Trịnh Chí Khanh khẩn cầu: "Tôi muốn về phố ăn vặt sau trường ăn cơm gà Kung Pao, đi cùng đi, thuận tiện ở trong vườn trường đi dạo."
"Giữa đông đi dạo cái cứt chó ấy! Ông đây cũng không muốn uống đầy bụng gió rồi bị co rút ruột hồi!" Hà Quyền vừa nhét đồ vào túi vừa lườm Trịnh Chí Khanh.
"Đi thăm mộ A Chí, không biết mấy cây nhãn kia lớn thế nào rồi."
Trịnh Chí Khanh vừa nói ra lời này, động tác trên tay Hà Quyền dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên có chút cô đơn.
A Chí là con hamster nhỏ Hà Quyền nuôi ở ký túc, loại hamster 3 sọc bình thường nhất. Thật ra ban đầu nuôi một đôi, là cha mẹ của A Chí. Đều nói hamster đẻ tốt, nhưng đôi này lúc trước nuôi hơn nửa năm lại chỉ sinh được mỗi A Chí, khiến Hà Quyền cưng vô cùng, thật sự đút thành quả bóng.
Song thân của A Chí con này nhỏ hơn con kia, một con tên là Đại Bạch, Trịnh Chí Khanh cảm giác Hà Quyền coi A Chí là con mà nuôi. Đáng tiếc hamster sống không lâu, 2 tuổi coi như thọ, A Chí sống 1 năm rưỡi. Sáng sớm 1 ngày Hà Quyền rời giường, phát hiện nhóc con trốn trong lồng, bình thản mà ngủ.
Trịnh Chí Khanh chưa từng thấy Hà Quyền thương tâm như vậy, khuyên thế nào nước mắt cũng không ngăn được, khiến trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu. Anh mua nhãn mà A Chí thích ăn nhất, cùng Hà Quyền mang A Chí đến trong rừng nhỏ ở trường, đào hố an táng nó bên trong, lại chôn mấy quả nhãn. Cũng không lâu lắm, bên mộ A Chí chồi lên mấy mầm nhãn. Để chăm sóc tốt mấy mầm nhãn kia, bọn họ còn đặc biệt đến thư viện lật sách nửa ngày, tỉ mỉ che chở mầm nhỏ. Tới trước khi Trịnh Chí Khanh ra nước ngoài, mấy mầm nhãn kia đã lớn thành cây nhãn nhỏ.
"Vậy thì đi xem đi, tôi cũng nhiều năm không quay lại trường rồi."
Hà Quyền nói, mặc áo khoác đeo túi lên người.
Cơm gà Kung Phao vẫn là mùi vị vốn có, nhưng gà xé phay rõ ràng ít hơn trước kia rất nhiều. Quán mở xung quanh trường học định giá không thể cao, nhưng giá tiền nguyên vật liệu tăng cao, ông chủ cũng bất đắc dĩ với cái này. Hồi đó đội bóng rổ đám Trịnh Chí Khanh thường xuyên đến đây ăn cơm, ông chủ vừa thấy đám người cao này đi vào, mỗi phần cơm đều thêm nửa thìa nguyên liệu, cơm đầy đủ.
Hà Quyền ăn một nửa liền không ăn nữa, không khỏi cảm khái mình thật sự lớn tuổi rồi, khẩu vị cũng co lại một nửa so với trước kia. Nhưng bực mình chính là, thịt trên người là ở đâu ra? Hồi cậu đi học mới chưa đến 60kg, ăn nhiều hơn hiện tại nhiều, cũng không mọc thịt. Hai hôm trước cậu đứng cân ở khu hộ sĩ, lúc ấy đã cảm thấy cái cân này nhất định hỏng.
Trịnh Chí Khanh ngược lại vẫn như vậy, nhưng cởi quần áo ra cơ bắp nhìn khỏe mạnh hơn trước kia, điểm này khiến Hà Quyền rất ghen tỵ.
Bên cạnh đều là sinh viên, hai bọn họ nhân sĩ xã hội lộ vẻ cực kỳ chói mắt. Hà Quyền mặc khá thoải mái, hoodies quần jean giày converse. Nhưng Trịnh Chí Khanh tây trang giày da, thỉnh thoảng nhận được ánh mắt bay tới liên tiếp. Anh nói mình sau này lại đến phải mặc đồ bóng rổ, không chừng còn có thể xin thêm nửa thìa nguyên liệu.
Nhìn thấy có sinh viên nữ gắp thịt trong đĩa của mình vào trong đĩa bạn trai, Trịnh Chí Khanh khẽ câu khóe miệng, nói với Hà Quyền: "A Quyền, em xem hai người kia, giống bọn mình hồi đó không?"
Hà Quyền quay đầu lại nhìn, khinh thường bĩu môi: "Ngốc, đút ra toàn là bạch nhãn lang."
"......" Trịnh Chí Khanh cứng họng, tay vốn muốn mượn thời cơ khoát lên cánh tay Hà Quyền cũng ngượng ngùng thu lại.
Anh vốn muốn nói tin tức tốt với Hà Quyền — Bên Đường Uy đáp ứng ra chứng nhận niên hạn nhậm chức của Hà Quyền, bảo anh thứ hai đi lấy. Sáng nay anh đã cùng Trịnh Kiến Bình đi thăm viện trường Tần lão của bệnh viện Trung Tâm, có Tần lão bán mặt mũi, Đường Uy không dám không đáp ứng. Nhưng chuyện này kỳ thực xử lý cũng không tốt, Trịnh Chí Khanh cảm thấy, dựa vào cái này ép Đường Uy ra chứng nhận, trong lòng bà ta khẳng định không thoải mái. Nhưng thời gian cấp bách, anh cũng không có lựa chọn khác.
Vẫn là đừng nói với Hà Quyền, anh nghĩ, nếu không có hiềm nghi tranh công. Anh không hi vọng để Hà Quyền cảm giác mình nợ anh cái gì, để đối phương cho rằng kết luận thẩm tra của tổ công tác vốn chính là không có vấn đề gì mới được.
Yêu một người, chưa chắc muốn rầm rộ cùng sống cùng chết, yên lặng bảo vệ cũng là cách tri kỷ.
Ở trong trường đi dạo đến sân bóng rổ, Trịnh Chí Khanh cởi áo khoác và tây trang giao cho Hà Quyền cầm lấy, đi qua đánh trận 3v3 mười phút với đám sinh viên đại học.
"Anh thụt lùi rồi à, trúng đích chưa được một nửa." Hà Quyền móc khăn giấy trong balo ra đưa cho Trịnh Chí Khanh lau mồ hôi.
Tóc Trịnh Chí Khanh chải tỉ mỉ lúc này đã rơi lả tả xuống, lộ ra vẻ trẻ mấy tuổi. Anh vuốt tóc mái trên trái, vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu nhìn giày da trên chân, nói: "Thay giày tôi còn có thể nhảy lên, tùy tiện chơi, đã lâu không hoạt động rồi."
"Không khoe khoang với học đệ chiến tích huy hoàng của anh, vua slam dunk?"
"Hảo hán không nhắc đến anh dũng năm đó, bọn họ chơi tốt hơn tôi."
"Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo đố." Hà Quyền bĩu môi, giương mắt nhìn về phía các học đệ chạy băng băng trong trận bóng rổ, thở hơi dài.
Hồi đó lúc Trịnh Chí Khanh thi đấu toàn quốc xương cổ tay bị gãy, từ đó về sau tạm biệt sân bóng rổ. Mặc dù vốn Trịnh Chí Khanh không định lựa chọn con đường nghề nghiệp vận động viên, nhưng bởi vì thương tích rời khỏi vẫn khiến anh sa sút đoạn thời gian dài. Những ngày đó Hà Quyền phát hiện anh một giây trước phấn chấn, một giây sau cả người đã yên lặng không biết suy nghĩ cái gì.
Áp lực học hành lớn, chơi bóng rổ là phương thức giảm sức ép tốt nhất của Trịnh Chí Khanh, không chơi bóng được anh nhất thời không biết nên phát tiết áp lực chồng chất thế nào. Vì thế Hà Quyền tốn không ít tâm tư trêu anh vui vẻ, nếu không cậu thật sự lo Trịnh Chí Khanh sẽ mắc chứng uất ức.
7 ngày nghỉ Tết âm, cậu dùng toàn bộ tiền mình làm thêm mua vé tàu, kéo Trịnh Chí Khanh đi Cáp Nhĩ Tân xem đèn băng. Giữa đông âm hơn 40 độ, hai người phương nam quấn như bánh chưng, đứng giữa đường phố ăn sữa chua nhãn hiệu lâu đời tới lạnh thấu tim. Quay lại khách sạn Hà Quyền gần như gục trên lò sưởi mới làm nóng mình, sau đó lại ở trên giường lăn ra một thân mồ hôi.
Hiện tại, nhìn Trịnh Chí Khanh cách không khí la hét với các học đệ, lưỡi Hà Quyền khó giải thích được khô đắng. Cậu khi đó thật sự yêu đối phương, chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ xa nhau. Mà lúc Trịnh Chí Khanh nói mình phải ra nước ngoài, cậu mới phát hiện, hóa ra tất cả tốt đẹp đều là ảo ảnh.
Cậu không muốn yêu nữa, không tổn thương được.
Rừng cây nhỏ mùa đông cũng không xào xạc, trên cành cây vẫn có lá, nhưng mấy ngày trước hạ nhiệt độ, trên mặt đất vẫn tích tầng lá rụng thật dày. Bọn họ tốn chút thời gian mới tìm được chỗ hồi đó chôn A Chí. Chỉ còn lại một cây nhãn, không có ai bón phân chăm sóc, cây hơn 10 năm tuổi chỉ lớn bằng miệng bát cơm.
Cây ăn quả không thông qua chiết cành rất khó ra quả, đây là bọn họ trước kia từ trong sách đọc được. Cho nên Hà Quyền cũng không ngoài ý muốn trên cây nhãn không có quả nào, cho dù có thể ra quả, 8 phần cũng bị người hái sạch.
Vỗ vỗ thân cây, Trịnh Chí Khanh thở dài nói: "Tôi vừa nghe các học đệ nói, rừng nhỏ sắp được mở rộng san phẳng xây nhà thí nghiệm, đây e là lần cuối cùng chúng ta đến cúng A Chí."
"Nên bỏ thì bỏ xuống thôi, đã nhiều năm như vậy, nó nếu vẫn làm hamster, đầu thai cũng không biết đầu bao nhiêu lần rồi." Hà Quyền từ trong túi lất hạt dưa ra — Vừa nãy ở nhà ăn xin ông chủ — rắc dưới cây nhãn, "Nếu tôi không đút nó mập như vậy, khả năng vẫn có thể sống thêm mấy tháng."
"Đối với hamster mà nói, mỗi này nhét phình nang cơ má chính là hạnh phúc, cho nên em không có làm sai gì hết." Trịnh Chí Khanh do dự một chút, giơ tay lên nắm vai Hà Quyền ôm cậu vào trong ngực, "A Quyền, có vài người và việc tôi có thể đặt xuống, nhưng em...... Tôi thật sự không đặt xuống được...... Quanh đi quẩn lại lâu như vậy, rốt cục vẫn trở lại khởi điểm."
"Nhưng tôi không muốn quay lại, Trịnh Đại Bạch, tôi không phải Hà Quyền năm đó nữa, không thể nào lại vì anh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy." Ngẩng mặt lên, khóe miệng Hà Quyền câu lên độ cong khổ sở, "Trong đầu tôi vĩnh viễn đều là bệnh nhân tiếp theo ca giải phẫu tiếp theo, tôi thậm chí nghi ngờ tương lai...... tương lai nếu có con, có thể phân tinh lực trên công việc cho dù là 10% cho nó hay không."
Trịnh Chí Khanh không những không thất vọng, ngược lại thu chặt cánh tay, cười nói: "Ha, em muốn đứa bé."
"Này! Đừng cắt câu lấy nghĩa!" Hà Quyền dùng sức đấm vai anh một cái, đột nhiên cảm giác bụng bị thứ gì đó chỉa vào, lập tức vùng vẫy, "Trịnh Đại Bạch anh có thể có chút tiết tháo không! Đây là bên ngoài!"
"Trước đây hai bọn mình cũng làm ở bên ngoài không ít."
Giữ ót Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cúi đầu hôn cái miệng lanh lợi kia, từ trong răng môi dây dưa nặn ra tiếng —
"Về trong xe, bên ngoài lạnh."
Bị Trịnh Chí Khanh dùng tư thế cực kỳ khó chịu chống ở trên cửa xe, Hà Quyền tốn rất nhiều sức mới dịch được cái chân gác trên bả vai đối phương xuống.
"Eo tôi sắp gãy......" Cậu đẩy đẩy cái đầu chôn ở hõm vai thở gấp: "Anh ngồi dậy chút —"
Trịnh Chí Khanh thở gấp thuận khí sau đó nâng người lên, vén tóc mái rơi lả tả trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp qua, hơi có vẻ tủi thân dẹt miệng: "Ài, em thật là vô tình, vừa nãy còn quấn tôi không buông, lúc này lại đuổi tôi đi."
"Ai quấn anh không buông! Trong xe chỗ nhỏ quá, trừ trên người anh ra tôi còn có thể ngồi đâu?!"
Hà Quyền xoa cái cổ đau nhức, từng chút từ ghế sau chống người dậy. Trịnh Đại Bạch này quả nhiên là thỏ, muốn không tiết tháo cỡ nào cũng có, mẹ nó ở trong xe cũng có thể hành hạ 2 nháy. Sau khi nháy đầu kết thúc cậu còn tưởng xong việc, không nghĩ tới thằng cha này không đến 5 phút lại con mẹ nó phấn chấn tinh thần, sức bền còn vô cùng dài, tới tới lui lui hành hạ cậu phải 1 tiếng!
Giúp Hà Quyền thu dọn sạch sẽ mặc chỉnh tề, Trịnh Chí Khanh xuống xe từ trong hòm dự bị xách ra lọ đồ uống vận động, trở lại trên xe đưa cho Hà Quyền uống. Hà Quyền đang tưới ướt cổ họng khàn khô, đột nhiên nghe Trịnh Chí Khanh hỏi: "Em cái đó...... thuốc tránh thai tan chậm, hiệu quả tốt chứ? Tôi lúc nãy đều...... đều...... làm bên trong."
Đặt lọ nước xuống, Hà Quyền khơi nửa bên lông mày hỏi: "Sao, sợ tôi đòi anh phí nuôi dưỡng?"
"Làm một đội bóng cũng nuôi được." Trịnh Chí Khanh đưa tay ấn xuống nút cửa sổ — Thông khí tản mùi trong xe, "Tôi là nói quan hệ hiện tại của hai ta, thật sự có, em định làm thế nào?"
"Dù sao cũng sẽ không phụng tử thành hôn với anh." Hà Quyền một hơi uống nửa lọ nước, lau chất lỏng tràn ra ở khóe miệng, giương cằm ngồi phịch ở ghế sau nhìn trời sao ngoài cửa sổ, "Thật sự có thì sinh, theo họ Hà của tôi, này, không liên quan một xu với Trịnh gia các anh."
Trịnh Chí Khanh khom lưng chống khuỷu tay trên đầu gối, hơi có vẻ sa sút.
"A Quyền, anh tôi và anh Vũ đã như vậy, tôi nếu lại...... Chắc là phải chọc ba tôi mắc bệnh tim."
"Không liên quan đến tôi, có bản lĩnh anh đừng có cứng, cứng rồi thì đừng chịch, chịch rồi đừng có con mẹ nó làm bên trong!" Hà Quyền nói xong tự mình cũng vui vẻ, cười run rẩy mãi, "Ui da ** mẹ, còn rất vần, tôi nghĩ ra thế nào vậy."
Nụ cười Trịnh Chí Khanh lập tức biến mát, anh xoay tay vỗ vỗ đùi Hà Quyền, thở dài nói: "Được, tôi sau này nhịn, em không hồi tâm chuyển ý, tôi cũng không — Ầy...... A Quyền...... Em đừng như vậy......"
Hà Quyền sờ Trịnh Chí Khanh bán cứng sau đó thu tay lại, ánh mắt khiêu khích nhìn đối phương: "Nói tiếp đi, tôi nghe anh khoác lác."
"Em —"
Trịnh Chí Khanh thật sự muốn đè Hà Quyền ở ghế sau "thổi" cho cậu.