Đi ngang qua khu hộ sĩ gặp được Hà Quyền, Kiều Xảo nhìn thấy nút cổ áo sơ mi cài trên cùng, khơi lông mày duỗi tay kéo xuống.
"Chị! Đừng!" Hà Quyền nhanh chóng túm cổ áo, từ cổ đến lỗ tai trong nháy mắt đỏ bừng. Trước khi ra cửa Trịnh Chí Khanh lôi kéo cậu lại làm thêm một phát, cậu lên xe mới phát hiện bị gặm trên cổ toàn là điểm đỏ, đành phải cài nút áo tới mức ghì chết người.
"Muỗi nhà cậu nuôi lợi hại thật, giữa đông còn có thể cắn cậu đỏ đầy cổ." Ánh mắt Kiều Xảo khinh thường buông tay ra, "Bảo Tiền Việt bôi cho cậu ít cồn trừ độc đi."
"E là không trừ được độc trên cổ đâu?" Tiền Việt cười híp mắt nói.
Kiều Xảo giơ ngón cái với Tiền Việt. Trên mặt Hà Quyền hơi không nhịn được, ký xong quay đầu rời đi. Đi chưa được 2 bước, điện thoại khu hộ sĩ vang lên, Tiểu Quyên từ phòng khám VIP gọi đến, nói có một người bệnh tình huống đột phát muốn tìm Hà Quyền. Hà Quyền vừa nghe tên người bệnh, vội vàng bàn giao với Kiều Xảo để cô dẫn thực tập sinh đi kiểm tra phòng, mình lập tức chạy đến phòng khám.
Người bệnh tên là Kim Hà Huân, hắn là VIP trong VIP chỗ Hà Quyền, cũng không nói dùng bao nhiêu tiền, mà là tình huống của hắn thật sự đặc thù. Qua Tết đã 50 tuổi, trước đó có con trai 17 tuổi. Đứa thứ 2 cách 18 năm, dùng lời của hắn nói, đã hoàn toàn quên mất đứa đầu sinh ra thế nào.
Còn chưa vào phòng khám, Hà Quyền đã nghe thấy tiếng Kim Hà Huân. Cậu đẩy cửa đi vào, con trai Mậu Tân Minh đi cùng Kim Hà Huân nghiêng ở phía dưới, ra hiệu cậu trước ra ngoài khu chờ chờ. Kim Hà Huân là phó tổng công ty Gia Kinh Kỉ, từ ngày đầu hắn tới Đại Chính làm báo cáo, Hà Quyền đã biết hắn bận cỡ nào. Điện thoại cơ hồ cuộc nọ nối tiếp cuộc kia, đều là chuyện quan trọng.
Hà Quyền đợi khoảng 10 phút, Kim Hà Huân rốt cục cúp điện thoại. Hắn lắc lắc đầu với Hà Quyền vẻ mặt bất đắc dĩ: "Xấu hổ quá, chủ nhiệm Hà, hôm nay có 2 nghệ sĩ phải quay chương trình, bắt đầu từ 7h sáng, điện thoại của tổ phim cũng không ngừng lại."
"Được, vậy tôi nắm chắc thời gian, đừng để lỡ công việc." Hà Quyền ở trên máy tính lấy hồ sơ bệnh án của hắn ra, "Không thoải mái chỗ nào?"
Kim Hà Huân cau sống mũi, cáu kỉnh đầy mặt nói: "Đứa nhỏ cả ngày hôm qua không động đậy, hôm nay tôi ngủ dậy vội vàng đến đây để ngài khám xem."
Hà Quyền quét mắt Tiểu Quyên làm báo cáo kiểm tra tim thai, đứng dậy kéo rèm bên giường chữa bệnh: "Tim thai không có vấn đề, anh nằm lên đó, tôi chụp xem sao."
Thò đầu ở trên da chậm rãi hoạt động, Hà Quyền nhìn chằm chằm hình ảnh Doppler, biểu tình trên mặt khiến Kim Hà Huân có chút khẩn trương.
"Chủ nhiệm Hà, không sao chứ?" Hắn lo lắng đề phòng hỏi.
"Nhóc con lớn lên hơi mập chút, khoảng 4 cân, còn có 10 tuần, vậy không phải lớn đến 9 cân chứ?" Hà Quyền lắc lắc đầu, "Thả nào không động đậy, lười quá rồi, phải đánh mông."
Kim Hà Huân hơi thở phào: "Chủ nhiệm Hà, lão Mậu nhà chúng tôi dùng tất cả những cái học được cả đời ở trên người đứa nhỏ này, tôi ngày nào về nhà cũng là Mãn Hán toàn tịch. Không có cách nào nói anh ấy, căng thẳng chết đi được, một chút cũng không chịu được chuyện này."
"Tuổi này rồi, là ai cũng căng thẳng mà." Hà Quyền đưa một bọc giấy lau để hắn lau chất tiếp âm, "Nếu tôi nói, quán ăn lão Mậu mở nên làm quảng cáo, ăn món ông ấy làm, trên 50 tuổi vẫn hùng phong uy chấn."
"Bọn họ mà chấn, người khác chịu được sao?" Kim Hà Huân cau mặt khoát tay, xuống giường sửa sang quần áo, "Không sợ ngài chê cười, chủ nhiệm Hà, đã tuổi này rồi, ai còn nghĩ đến chuyện có con chứ. Lúc trước hai chúng tôi đã chia phòng ngủ 2-3 năm, đột nhiên có một ngày, anh ấy — còn mạnh hơn hồi thanh niên."
Ý cười của Hà Quyền sau khi nhìn thấy giá trị tăng trưởng thể trọng trong bệnh án hơi ngưng lại, suy nghĩ một chút, cậu hỏi: "Lão Kim, anh buổi sáng ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Đứng dậy kéo cửa phòng khám ra, Hà Quyền ngoắc tay với Tiểu Quyên: "Quyên nhi, đo đường máu bụng rỗng cho người bệnh."
Kết quả đường máu vừa ra, trán Hà Quyền lập tức căng thẳng — Giá trị đường máu bụng rỗng đã đến 8 rồi, đường thai không chạy. Lúc trước Kim Hà Huân làm kiểm tra lượng dung nạp đường kết quả cũng không tệ lắm, nhưng ở tuổi hắn, mỗi lần đến kiểm tra sinh sản Hà Quyền đều kiểm tra đường máu cho hắn, kết quả vẫn không tránh khỏi.
"Lão Kim, ở viện vài ngày khống chế đường máu đi." Hai cánh tay Hà Quyền ôm ngực, ngữ khí nặng nề cảnh cáo hắn: "Thả nào đứa nhỏ không thích hoạt động, cảm xúc ngâm trong nước đường. Đừng nói tuổi này của anh, ngay cả trên 20, đường máu cao vậy cũng rất dễ —"
Cậu nuốt trở lại "Thai chết trong bụng", lời như vậy phải nói với người nhà. Kim Hà Huân lập tức cau mày, lại nhận cú điện thoại, bên kia giục hắn hiện tại đi qua xử lý công việc.
"Chủ nhiệm Hà, tôi không có thời gian nằm viện đâu, công ty một đống việc."
"Tôi nói với anh, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, vạn nhất sinh ra đứa trẻ mắc bệnh tiểu đường, không phải hủy hoại cả đời sao?" Hà Quyền nói, điện thoại bàn ở trên bàn vang lên, chủ nhiệm Phan khu sinh 1 gọi cậu qua hội chẩn. Cậu gọi Mậu Tân Minh vào phòng, dặn dò: "Tân Minh, gọi điện thoại cho cha cậu, gọi ông ấy hiện tại lập tức đến đây. Còn có, tôi phải về khu bệnh, trông coi ba cậu, đừng để ông ấy chạy đi!"
"Chủ nhiệm Hà, tự tôi không khống chế được? Không phải có thể tiêm insulin sao?" Kim Hà Huân theo Hà Quyền đi ra ngoài, bị con trai cao hơn mình gần 1 cái đầu duỗi tay cản lại.
Mậu Tân Minh từ nhỏ lăn lộn ở showbiz, nói chuyện làm việc còn thành thục hơn tuổi thật: "Ba, nghe lời bác sĩ, về phần chuyện làm ăn, giao cho Cao Khải là được."
Kim Hà Huân bất mãn nhìn chằm chằm con trai: "Thằng nhóc này, Cao Khải là để con gọi? Con phải gọi là chú Cao."
"Hắn lớn hơn con mấy tuổi chứ, dựa vào cái gì gọi hắn là chú?"
Mậu Tân Minh lười nhiều lời, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho ba, sau đó lại gọi cho Cao Khải, báo với đối phương tin tức Kim Hà Huân phải nằm viện.
"Bảo phó tổng Kim nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công ty có tôi rồi." Âm thanh Cao Khải dừng một chút, "Ở đâu? Tôi dành thời gian qua thăm anh ấy."
"Đại Chính." Mậu Tân Minh nói, liếc nhìn Kim Hà Huân đứng ngồi không yên, cầm điện thoại trốn tới bên ngoài phòng khám, "Anh khỏi phải đến, ba tôi khẳng định bảo anh hồi báo công việc, đến lúc phát triển lớn lên như cỏ, tôi không trông được ông ấy."
"Tôi đảm bảo không nói chuyện công việc với anh ấy, chỉ mang ít trái cây gì đó qua an ủi."
"Cái gì cũng đừng mang, đường máu ông ấy quá cao, phải giữ miệng."
"Vậy lão Mậu chẳng phải cũng không giúp được gì?"
Mậu Tân Minh dùng bàn tay gõ gõ trán, vạn bất đắc dĩ nói: "Đều tại ông ấy, ngày nào cũng thay đổi nấu đa dạng món cho ba tôi, chỉ mỗi bánh ngọt sau bữa ăn, tôi một tháng cũng chưa từng thấy cân nặng như vậy."
"Cậu ghen tỵ à?"
"Không có, tôi rất muốn em gái."
"Xác định là con gái?"
"Ừ, kiểm tra sinh sản lần trước ba tôi cứ quấn lấy chủ nhiệm Hà hỏi, chủ nhiệm Hà bảo ông ấy chuẩn bị nhiều váy một chút."
"Lão Mậu phải vui chết luôn." Bên kia Cao Khải truyền đến tiếng cười, "Được, không nói nhiều nữa, tôi làm việc đây."
"Chờ chút!" Mậu Tân Minh che vị trí micro, hạ thấp giọng, "Cao Khải, mấy ngày nữa tôi sinh nhật 18 tuổi, anh cũng đừng quên chuyện đã đáp ứng tôi!"
"......" Trong ống nghe truyền đến một hồi trầm mặc, "Đến lúc đó hẵng nói."
"Nè? Anh lại muốn kiếm cớ không — Cao Khải? Cao Khải?"
Mậu Tân Minh cau mày nhét điện thoại trở lại túi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hà Quyền ở phòng làm việc quở trách Mậu Đình chồng của Kim Hà Huân một trận.
"Ông chăn heo à, cái gì béo lên cho ăn cái đó, ông xem xem, một tuần đã lớn đến 7 cân!" Hà Quyền nổi giận đùng đùng gõ bệnh án, "Tôi nghe Tân Minh nói, ông ngày nào cũng làm đồ ngọt cho lão Kim, ông có biết tuổi này không thể ăn ngọt như vậy hay không!"
Mậu Đình cúi đầu nghe dạy dỗ, vẻ mặt hơi nặng nề. Hoàn cảnh công việc của Kim Hà Huân đối với bên ngoài yêu cầu cao, để giữ vóc người, hơn nửa đời ông cũng không thấy hắn ăn được mấy bữa cơm no, lãng phí gả cho đầu bếp cao cấp như ông. Khoảng thời gian gần đây Kim Hà Huân chỉ muốn ăn ngọt, ông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng, còn cố ý học hỏi kinh nghiệm làm bánh kem từ sư phụ anh em khắp nơi, chỉ vì thay đổi đủ kiểu làm đồ ngọt vừa miệng vợ và con gái.
Bạn bè thân thích đều nói, lúc này là đứa trẻ muốn ăn ngọt, không liên quan đến người lớn, cho nên ông lôi hết cả vốn liếng ra, ai nghĩ lại chữa lợn lành thành lợn què. Mặc dù vừa nãy Hà Quyền cũng nói, nếu không có bệnh ăn thế nào cũng không có chuyện gì, nhưng có vài bệnh thì không ăn không lộ rõ, ăn một lần, tưng bừng luôn.
"Nói nặng tôi đã nói đằng trước, lão Mậu, có thai bệnh tiểu đường có thể gây ra thai lưu và dị dạng xác suất cao gần 2 lần." Hà Quyền xòe ngón tay đếm bệnh biến chứng cho hắn, "Mà người lớn đối mặt chính là bị lây nhiễm, ngộ độc acid, khó sinh, sinh xong còn có thể bị bệnh tiểu đường. Nếu đường máu không khống chế xuống được, nói mổ thì phải mổ! Đứa trẻ hơn 30 tuần lá phổi chưa mở, mổ ra vào NICU cắm ống máy thở, anh xem đau lòng không?"
Mậu Đình dùng sức gật đầu, thái dương toát ra mồ hôi hột tinh mịn: "Chủ nhiệm Hà, ngài nói tôi nên làm gì, nghe ngài hết."
"Coi chừng lão Kim cho tôi, để hắn phối hợp trị liệu, tuyệt đối không để hắn từ khu bệnh chuồn đi nửa bước!" Đối mặt với người nhà tuổi tác đủ để làm cha mình, Hà Quyền dù gì cũng giữ lại chút mặt mũi cho đối phương, giờ nếu là ông chồng trẻ, cậu đã sớm mắng người.
"Rồi rồi rồi, ngài yên tâm, tôi ngủ cũng mở mắt."
Hà Quyền bĩu môi: "Cũng không phải lúc ở bộ đội làm nhân viên nhà bếp, còn ngủ mở mắt, sợ bị đánh lén? Lại nói, hắn hơn nửa đêm chuồn đi thì sao hả?"
Mậu Đình ngượng ngùng cười cười: "Không nói dối ngài, từ lúc hai chúng tôi kết hôn, chưa từng thấy em ấy ngủ đúng giờ."
"Ngủ càng muộn nội tiết càng loạn." Hà Quyền giơ tay chỉ về phía phòng bệnh, "Tôi vừa thấy Tân Minh ôm laptop đưa đến phòng bệnh cho lão Kim, ông phải trông chừng hắn, không được ngủ quá 10h."
"Được, tôi nhớ."
"Còn có, hắn phải ăn bữa ngọt cho người mang thai, ngoài cái đó ra, một hạt lạc cũng không cho!"
"Nhất định nhất định."
Hà Quyền đứng dậy vỗ vỗ vai Mậu Đình, lời khó nghe đã nói xong, phải để người ta tìm lại chút mặt mũi: "Lão Mậu, mặc kệ nói thế nào, ông càng già càng dẻo dai, người gần 60 rồi còn có thể làm ra đứa thứ 2, hàng ngày ăn gì thế?"
"Chủ nhiệm Hà, lời này tôi nói vụng thôi." Khuôn mặt già của Mậu Đình cũng không đỏ, hơi kề sát tai Hà Quyền, thần thần bí bí nói: "Hồi đầu Tết âm, Tề lão của Hoa Y Đường đến chỗ tôi ăn cơm, ông cụ cao hứng, để lại cho "Thiên Kim Yếu Phương". Phải nói thuốc Đông y trâu bò, hiệu quả hơn Viagra (*) nhiều!"
((*) Viagra: 1 loại thuốc cường dương, thuốc này ở VN cũng có bán thì phải)
Thiên Kim Yếu Phương? Hà Quyền hơi cau mày — Bài thuốc này mình sao chưa từng học thuộc?