Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 52



Edit + Beta: Vịt

****** ** chả hiểu là do mạng nhà tui hay do Wattpad lại dở chứng nữa -.- tui hí hoáy đăng từ gần 9h mà k đc. Tức quá tui tách chương gửi qua mess để đăng bằng điện thoại -.-

Vết thương của Tần Phong đã gần khỏi hẳn, mà dù sao thiếu đi một đoạn ruột non hấp thu dinh dưỡng, lại không thể ăn liều mạng, gầy xuống trông thấy. Dinh dưỡng theo không kịp sức đề kháng liền giảm xuống, hai hôm nay ép hạ nhiệt lại có chút cảm mạo, hắt xì ho khan một cái dẫn đến vết thương đau. Hắn mượn cớ phát huy, ngày nào cũng làm nũng với Tiền Việt, khiến Tiền Việt dở khóc dở cười.

Lúc chiều Tiền Việt đi tìm Hà Quyền, bảo cậu kê giúp thang thuốc đông y bổ chính khí. Tần Phong lúc trước tiêm nhiều chất kháng sinh, Tiền Việt muốn để hắn uống nhiều thuốc Đông y nóng đổ mồ hôi chữa cảm mạo.

"Nấu ít canh gừng cola (*) là được, cola vốn chính là thuốc chữa ho." Hà Quyền đang bận làm tổng kết cuối năm của khoa, năm nay có hơn 10 người chữa được ca bệnh đặc thù tuyên truyền công khai, cậu phải lượt qua mỗi người một lần nữa, "Cậu đừng quá chiều cậu ta, người lớn vậy rồi. Tôi thấy hắn mấy hôm nay càng sống càng co ngắn lại, ra viện trực tiếp đưa đi nhà trẻ đi."

((*) Ban đầu tui còn tưởng là tác giả viết nhầm bài thuốc này cơ, nhưng tra baidu nó đúng là vậy thật, coca nấu với gừng để chữa ho)

Tiền Việt vừa giúp Hà Quyền hủy thư đính kèm trên ca bệnh vừa nói: "Hôm qua cha Tần Phong đến tìm tôi, nói rất nhiều chuyện...... Tôi mà anh còn không biết, nói êm tai chút là mềm lòng, nói khó nghe chút là dễ lòng đồng tình tràn lan. Cha mẹ Tần Phong ly dị sớm, công việc của người trong nhà cũng đều bận, anh ấy lên tiểu học ở trong ký túc trường. Tôi nghe cha Tần Phong nói, hồi đó cuối tuần cũng không đi đón anh ấy."

Hà Quyền vẩy vẩy bút — Vừa nãy không để ý làm rơi, có chút không dùng dược — khinh thường hừ một tiếng: "Tôi 12 tuổi đã mất hết cha mẹ, cậu ở viện phúc lợi lớn lên, không thiếu hụt hơi ấm gia đình hơn cậu ta?"

"Tôi vẫn tốt, các giáo viên rất yêu thương." Tiền Việt ngửa đầu suy nghĩ một chút, "Bạn bè bên cạnh vận mệnh cũng không khác tôi lắm, cũng không cảm giác mình quá bất hạnh...... Tôi có thể tưởng tượng, vừa đến cuối tuần mọi người đều về nhà, chỉ còn lại một mình Tần Phong cô đơn trong ký túc, anh ấy 8 phần sẽ ôm đầu gối co ro trên giường khóc.

"Ui da, Tiền Việt, tôi cũng sắp bị cậu nói khóc rồi," Hà Quyền giả bộ lau khóe mắt, "Thân thế bạn học Tần Tiểu Phong bi thảm quá đi, làm người đứng đầu khu bệnh, tôi tuyên bố, thành lập một team nhỏ "Vì Tần Phong trao tặng ấm áp", định kỳ đến nhà thăm hỏi người già neo đơn, cùng cậu ấy ôm đầu gối khóc."

Tiền Việt bị cậu chọc cười.

Bản thân Hà Quyền cũng cười: "Tôi lát hết bận viết đơn thuốc, cậu trước khi tan làm đến lấy là được."

"Tiệm thuốc 6h đóng cửa." Tiền Việt nhắc nhở cậu.

"Nè tôi nói, cậu còn chưa qua cửa đã để ý như vậy?" Hà Quyền trợn mắt, "Không được, Tiền Việt, cậu phải sửa, khỏi bận tâm thay cậu ta mãi, để cậu ta học chăm sóc cậu."

"Cái tính này của tôi, đời này cũng không sửa được."

"Mệnh vất vả."

Hà Quyền bất đắc dĩ lắc đầu.

Tan làm Tiền Việt lại đến phòng làm việc của Hà Quyền tìm cậu lấy đơn thuốc, kết quả người không có ở đây. Cậu gọi điện thoại cho Hà Quyền, Hà Quyền nói cậu đã viết xong đặt trên bàn, bảo y tự tìm. Trên bàn chất đầy bệnh án, Tiền Việt lục hồi lâu, mới từ dưới một chồng bệnh án tìm được bản photo viết mấy vị thuốc đông y.

Đuổi kịp trước khi tiệm thuốc đóng cửa, Tiền Việt cầm đơn thuốc đi lấy thuốc. Tiệm thuốc mở ngay ở đường đối diện bệnh viện, các dược sĩ quen biết nhiều người trong bệnh viện.

Dược sĩ phụ trách lấy thuốc nhận lấy đơn, sau khi nhìn kỹ biểu tình hơi kỳ quái: "Y tá trưởng Tiền, cái này đều là đồ đại bổ, ngài không cần đâu."

Tiền Việt khẽ mỉm cười: "Lấy thay đồng nghiệp của tôi, thân thể anh ấy hiện tại yếu, phải bổ, à, là chủ nhiệm Hà kê đơn."

"Vậy thì được, tôi sợ anh uống ra bệnh." Dược sĩ yên lòng gật gật đầu, "Chờ chút, cái này phải pha chế một lát, trước tiên giao 3 thang nhé, một đợt điều trị."

"Vâng, cám ơn."

Tiền Việt ở bên quầy chờ khoảng 20 phút, dược sĩ xách 3 thang thuốc đã bọc kỹ ra đưa cho cậu: "Mỗi ngày một thang, 3 chén nước sắc thành 1 chén, nhớ phải uống sau khi ăn."

"Có thể sắc giúp tôi không?" Tiền Việt chỉ chỉ "Sắc thuốc giúp khách" dán trên cửa sổ, "Tôi lát nữa cầm trước cho anh ấy một thang."

"Có thể, hai tiếng nữa đến nhé, thuốc này chậm."

"2 tiếng? Vậy làm lỡ ngài tan làm rồi."

"Không sao không sao, khỏi khách khí với tôi, đã thân quen như vậy rồi."

"Làm phiền ngài, à, bao nhiêu tiền, tôi thanh toán trước."

"1 thang 1 ngàn 5, 3 thang 4 ngàn 5."

"Ít thuốc này hơn 4 ngàn?" Tiền Việt ngẩn người — Không nghĩ tới Hà Quyền sẽ kê đơn đắt như vậy.

"Nhục thung dung và nhung hươu đắt mà, tôi đây là tính rẻ, ngài nếu đến Hoa Y Đường lấy, thì 3 thang này ít nhất là con số này." Dược sĩ vươn ra 2 ngón tay, "Dĩ nhiên, đồ của Hoa Y Đường tốt, mình không bì được."

Tiền Việt bất đắc dĩ cười cười, tâm nói giá này tương đương tăng 2 ca. Dược sĩ gọi nhân viên lấy thuốc đi sắc, sau đó dẫn Tiền Việt đến quầy thu ngân tính tiền.

Ngay cả nhân viên thu ngân cũng lẩm bẩm thuốc đắt, nói còn không bằng uống thuốc tây.

Dược sĩ xùy cười một tiếng: "Thuốc bắc và thuốc tây khác nhau, thuốc tây là đắt ở nghiên cứu, thuốc bắc là đắt ở nguyên liệu. Chỉ nói nhân sâm này, lúc đào đứt một đoạn râu, giá tiền trực tiếp thiệt một nửa. Nhung hươu, chỗ Hoa Y Đường chính là sừng non sơ sinh, máu nhiều, loại ở chỗ chúng tôi đều là sừng trưởng thành, phần lớn toàn là chất sừng, giá tiền có thể ít hơn 10 lần, công hiệu cũng kém hơn rất nhiều. Bất quá nói lại, cũng không phải vị thuốc quá cần dùng, công hiệu ít chút cũng không tính là gì."

"Đều là tri thức." Tiền Việt cất thẻ đi, "Phiền ngài, tôi lát đến lấy."

"Đi thong thả."

Dược sĩ cười dịu dàng tiễn khách "quý" ra cửa.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tần Phong suốt ngày uống nước mì và cháo đến tủi thân, lại nhìn Tiền Việt bưng tới bát canh đông y tản ra vị đắng, biểu tình trong nháy mắt rắc rối phức tạp, nhưng đây là tâm ý của Tiền Việt, hắn không thể không biết tốt xấu. Đến giờ ngay cả tay nhỏ cũng chưa nắm đâu, nếu chọc người không vui, năm nay có thể lấy về nhà?

Hận không thể bóp mũi rót hết canh thuốc vào, Tần Phong uống xong chép miệng, phát hiện không đắng lắm — Bỏ đường rồi, còn bỏ không ít.

"Tôi dùng hết đường để pha cafe trong phòng làm việc của chủ nhiệm Hà rồi." Nhìn Tần Phong uống một hơi hết, Tiền Việt mím môi cười cười, "Lát phải đi siêu thị mua trả anh ấy một túi."

"Tôi đi cùng em." Để bát xuống, Tần Phong mượn cơ hội kéo tay Tiền Việt, lúc đối phương định rút đi hơi dùng lực, "Tiền Việt, em đối với tôi thật tốt, càng ngày càng thích em."

Trên mặt Tiền Việt khẽ ửng hồng, rũ mắt nói: "Nợ anh cái mạng, dù sao cũng phải bù đắp."

"Ngàn vạn đừng để chuyện này trong lòng, bọn họ đều nói tôi ngốc. Cũng đúng, tôi xem giám sát rồi, bên cạnh có ngay 2 bình chữa cháy. Tôi mẹ nó lúc ấy thật là não chập mạch, cũng không nhìn thấy trong tay Mạnh Giáp có súng."

Tiền Việt đột nhiên đỏ vành mắt, rút tay lại che miệng xoay người va vào tường đứng. Tiếng súng vừa vang lên, y nhìn thấy Tần Phong ngã xuống đất, hình ảnh máu tươi theo kẽ tay tràn ra thủy chung không gạt đi được. Lúc ở trong phòng sơ sinh bị Mạnh Giáp dùng súng ép tiến vào góc y cũng không cảm thấy chút sợ hãi, duy nhất sợ chính là sau này không được nhìn thấy thằng cha miệng lưỡi trơn tru, không có việc gì chạy đến khu hộ sĩ tròng ghẹo y này nữa.

Tần Phong xuống giường từ phía sau lưng đỡ lấy vai Tiền Việt, an ủi y: "Đã qua hết rồi, khỏi nghĩ đến nữa, tôi đây cũng là trong họa được phúc, nếu không em cũng không nhìn lọt mắt tôi phải không?"

"Tôi không phải không lọt mắt anh, tôi chỉ là —"

"Suỵt, không nói cái đó." Tần Phong nhẹ giọng cắt đứt cậu, từ từ xoay người lại mặt đối mặt với mình, "Tôi đây, không có ưu điểm gì lớn, tật xấu còn nhiều, trước đây cũng không tin tưởng tình yêu...... Nhưng mà Tiền Việt, kiếp này của tôi chỉ nhận định em...... Tôi thần kinh thô, cũng không biết chăm sóc người khác, nếu lúc tôi chọc giận em, em phải nói cho tôi biết không thể chịu đựng nhé."

Tiền Việt xê dịch con ngươi, nhìn về phía quà thăm bệnh chất đống tủ đầu giường, mím môi nói: "Anh phải thanh toán hết nợ phong lưu trước kia, tôi thật sự là tên nhỏ mọn."

"Nhỏ mọn là đúng, tôi cũng không nợ phong lưu, cái này em yên tâm." Tần Phong giơ tay lên khẽ vuốt nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt, giọng nói ngọt ngào kia lại phun ra, "Nào, gọi tiếng anh Tần nghe xem?"

"Đừng linh tinh." Tiền Việt đẩy hắn ra, đưa bay bưng cái chén rỗng qua, "Tôi đi thay quần áo, anh không phải muốn đi siêu thị với tôi sao? Mặc nhiều chút, bên ngoài lạnh."

Tần Phong một tay ôm y vào ngực, hơi thở cực nóng thở bên tai y: "Đi siêu thị gấp làm gì, trước để anh hôn một cái."

"Anh đừng —"

Tiền Việt cảm thấy có chút là lạ — Thằng cha này sao đột nhiên phóng đãng?

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Hà Quyền bị bệnh viện Phụ Chúc gọi qua phẫu thuật, gần 9h mới ra khỏi phòng phẫu thuật. Vừa chào hỏi với đồng nghiệp khoa sản vừa đi về phía thang máy, cậu lấy điện thoại ra lật nhật ký. Vừa nhìn có hơn 10 cuộc điện thoại của Tiền Việt, vội vàng gọi lại cho người ta.

"Khu bệnh có chuyện gì?"

Hôm nay Kiều Xảo trực ban, Hà Quyền đoán không tới mức có ca bệnh nặng cô không xử lý được.

"Không phải khu bệnh, là Tần Phong......" Tiếng Tiền Việt nghe có chút mất tự nhiên, "Anh kê cho anh ấy bài thuốc gì?"

"Bài thuốc tản chính khí, chữa cảm mạo thông thường nhất." Hà Quyền đi vào thang máy, "Sao thế?"

"Không có công hiệu khác?"

"Theo lý thì bổ khí cũng có hiệu quả với liệt dương."

"Liệt dương!?" Tiền Việt kinh ngạc tột cùng.

Hành động của Tần Phong đột nhiên phóng đãng không nói, bên dưới còn cứng muốn chết, quấn lấy Tiền Việt không được đành phải chạy vào toilet tự nghĩ cách giải quyết. Giờ sắp gần 1 tiếng rồi, vừa nãy Tiền Việt đi xem, gậy Kim Cô kia vẫn giống như Định Hải Thần Châm.

"À, không có tác dụng lắm, thuốc mấy đồng muốn chữa cái đó cũng không được."

"Mấy đồng? Tôi vừa nãy đến tiệm thuốc bốc thuốc, 3 thang thuốc 4 nghìn 5."

Tín hiệu trong thang máy không tốt lắm, Hà Quyền nhất thời cho là mình nghe nhầm.

"Bao nhiêu tiền?!"

"4 nghìn 5!"

"** mẹ, tiên sư tiệm nào thế?!" Hà Quyền đi ra thang máy, gãi vụn râu trên cằm nghĩ mấy giây, "Thuốc đắt tiền nhất trong đơn một cân cũng mới có mười mấy đồng, huống chi tản chính khí chỉ cần thuốc 1 tệ 2 tệ."

Âm thanh Tiền Việt cao hiếm thấy: "Nhung hươu chỉ mười mấy 1 cân?"

"Hả? Tôi không kê —"

Hà Quyền chợt kịp phản ứng — Tiền Việt cầm nhầm đơn thuốc rồi! Có nhung hươu chính là "Thiên Kim Yếu Phương" mà Mậu Đình đọc cho cậu, cậu viết ra tiện tay để trên bàn. Trên tinh thần căn cứ vào khoa học tham khảo, cậu nghĩ là không có việc gì thì nghiên cứu chút, ai biết có thể gây ra sai lầm như vậy!

Xong rồi xong rồi xong rồi, tuổi Tần Phong uống cái đó, còn không phải tinh tẫn nhân vong sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.