"Trước đây Tùng Hải không như vậy, hắn là người rất kiên định."
Lời đã nói rõ, Tưởng Tịnh liền nói hết ủy khuất trong lòng ra với Trịnh Chí Khanh. "Ngài chưa từng gặp Tùng Hải, chiều cao anh ấy xấp xỉ ngài, to gấp rưỡi ngài, toàn thân đều là sức mạnh, còn rất giỏi chịu khổ."
Vừa nói, Tưởng Tịnh mở điện thoại ra lật ảnh Tùng Hải. Trịnh Chí Khanh nhận lấy nhìn một cái, tráng hán cao lớn vạm vỡ, quả thực phải nhỉnh hơn anh gấp rưỡi.
"Tùng Hải và tôi không cùng thôn, thôn bọn họ nghèo, mấy đời đều là ngư dân. Mấy năm trước môi trường sinh thái tàn phá nghiêm trọng, ra lệnh cấm đánh bắt, thuyền câu cũng phải đi biển xa làm việc. Cha Tùng Hải lưng không tốt, không đi biển xa được, liền bán thuyền rồi buôn bán hoa quả khô, cũng kiếm được không bao nhiêu tiền. Tùng Hải từ nhỏ lớn lên trên thuyền, kỹ năng bơi tốt, ba tôi buôn bán vận tải đường thủy, trên thuyền thiếu nhân công liền thuê anh ấy cùng chạy thuyền. Tôi hồi đó học ở Thượng Hải, kỳ nghỉ về theo cha tôi ra biển liền quen biết Tùng Hải. Tôi yêu đương với anh ấy 3 năm, nhưng cha tôi vẫn không đồng ý."
Tưởng Tịnh thở dài: "Cha tôi nói, trong nhà bao đời mới có được sinh viên đại học như tôi, hi vọng tôi rời khỏi thôn đến thành phố lớn phát triển, không nói kiếm bao nhiêu tiền, dù gì cũng có thể nở mặt nở mũi với họ hàng bạn bè...... Ông ấy tìm bạn sắp xếp tôi vào tập đoàn vận tải nước ngoài làm việc, vì cái này, Tùng Hải bỏ công việc trên thuyền đến Thượng Hải với tôi. Nhưng anh ấy quá trung thực, ăn nói vụng về trình độ học vấn lại thấp, chỉ có thể làm việc chân tay...... Có một ngày anh ấy đến đơn vị tìm tôi ăn cơm trưa, bị đồng nghiệp nhận nhầm là người của công ty chuyển nhà, đúng lúc dọn phòng làm việc liền thuê anh ấy 2 tiếng...... Anh ấy cầm 200 đồng mà đồng nghiệp tôi đưa cười ha ha nói mời tôi đi uống Starbucks, nhưng tôi lúc ấy thật sự ý nghĩ muốn ném tiền vào mặt đồng nghiệp tôi cũng có!"
Trịnh Chí Khanh thấy tâm tình hắn kích động nhanh chóng rót cốc nước đưa cho hắn, để hắn đè xuống tức giận trong lòng.
"Sau đó tôi cắn răng bỏ việc, theo Tùng Hải về quê. Lúc ấy ủy ban thôn của thôn bọn họ huấn luyện nuôi trồng, tôi thương lượng với Tùng Hải, dùng hết tích góp của chúng tôi thầu 50 mẫu hải điền, nuôi sò biển." Trong mắt Tưởng Tịnh tràn đầy phiền muộn, "Ba tôi sau khi nghe nói tôi nghỉ việc chạy đến nhà Tùng Hải, cầm cây ngải khô to bằng cánh tay đánh Tùng Hải. Anh ấy cũng không tránh, đứng đó để cha tôi đánh, bị đánh toàn thân đều là vết thương...... Chờ cha tôi đánh mệt rồi, anh ấy quỳ "rầm" xuống cầu xin cha tôi đừng dẫn tôi đi...... Tôi lúc ấy đã nghĩ, đời này tôi đã xác định với anh ấy, cuộc sống khó khăn hơn nữa cũng không tách ra. Cha tôi tức giận, quẳng lại câu coi như chưa từng sinh ra tôi liền đi. 7 năm rồi, chuyên vụ Trịnh, tôi chưa từng gặp lại cha tôi......"
Trịnh Chí Khanh nhớ lại cha mẹ Hà Quyền — Nhà nào cũng có khó khăn riêng, môn không đăng hộ không đối, quả thực rất khó nhận được chúc phúc của trưởng bối.
Nghe được đứa nhỏ khóc, Tưởng Tịnh đặt cốc xuống đứng dậy xuống giường ôm lấy nhóc con, cầm bình sữa ấm qua đút cho nó, tiếp tục nói với Trịnh Chí Khanh: "Tùng Hải có sức lực, vì tiết kiệm tiền có thể tự mình làm việc tuyệt đối không thuê người, mỗi ngày mệt mỏi nằm trên giường trở mình cũng khó khăn. Hải điền khổ hơn ruộng cạn, ngâm nước biển sau đó lại bị mặt trời chiếu vào, cháy nắng nổi mụn nước vỡ ra lại bị nước biển làm đau, mùi vị đó...... Nhưng không cần biết khó khăn cỡ nào tôi cũng chưa từng hối hận, chỉ gắng sức làm việc...... 50 mẫu, 200 mẫu, đến năm ngoài, chúng tôi nhận thầu hết tất cả hải vực nuôi trồng ngoài thôn, ngoại trừ sò biển còn nuôi sinh hàu, bào ngư và sò dài. Năm ngoái hồng triều, toàn bộ sản phẩm hải sản cảng phía Đông bị đắm chỉ có nhà chúng tôi bởi vì cách xa không làm sao cả, toàn bộ giá hải sản tăng lên. Không nói dối ngài, trước khi Tùng Hải dính vào cờ bạc, nhà chúng tôi mặc dù không tính là giàu nhất cảng phía Đông cũng có thể xếp top 5."
"Cuộc sống tốt như vậy không sống, tại sao muốn cờ bạc chứ?" Trịnh Chí Khanh hỏi.
"Trách tôi, ban đầu lúc anh ấy cờ bạc tôi không cản." Tưởng Tịnh lắc lắc đầu, "Tùng Hải bình thường không thích cái gì khác, chỉ thích uống rượu. Người này á, có tiền cái, loại hàng gì cũng tiếp cận. Có khoảng thời gian anh ấy lăn lộn quen với mấy người Nam Dương, mấy người đó lấy danh khai thác thị trường, lừa tiền của Tùng Hải dẫn anh ấy chạy khắp thế giới. Tôi ủng hộ anh ấy đi mở mang tầm mắt, có tiền thì phải học làm thế nào kiếm nhiều tiền hơn. Tôi vừa mang thai, không tiện chạy khắp nơi theo anh ấy, nhưng tôi rất yên tâm về anh ấy, biết anh ấy sẽ không ra ngoài ăn chơi lu bù. Thật không nghĩ đến đám người đó dẫn anh ấy đến sòng bạc. Tôi sáng sớm mở mắt, tin nhắn điện thoại nhận 30 tin nhắn quẹt thẻ, còn tưởng bị người lấy trộm thẻ, vội vàng gọi điện thoại bảo ngân hàng khóa thẻ lại. Tôi chạy đến ngân hàng xin hóa đơn, phát hiện toàn bộ con mẹ nó là thẻ quét ở một sòng bạc. Tôi gọi điện cho Tùng Hải, nói với anh ấy không lập tức về sẽ bỏ con sau đó ly hôn! Anh ấy quay về cầu xin tôi, nhận lỗi với tôi, nói lúc ấy uống nhiều quá chơi đến cao hứng, nhất thời không ngừng tay được...... Tôi nghĩ anh ấy thua 1 triệu không đến mức tổn thương gân cốt, mắng anh ấy một trận liền cho qua chuyện này, cũng không cho anh ấy đi Macao nữa...... Tôi cũng không biết, anh ấy sao có thể từ một người ra ngoài ăn bát mì cũng không lỡ thêm nguyên liệu, biến thành một người trong một đêm thua hết 1 triệu cũng không đau lòng!"
"Tôi chưa đi Macao, nhưng tôi từng đến Las Vegas." Trịnh Chí Khanh tiếp lời, "Ở Las Vegas vô cùng nhiều sòng bạc, vừa vào cửa chính là một màn hình lớn, bên trên không ngừng chuyển động dư ngạch thu vào của sòng bạc. Cách một khoảng thời gian số tiền đó liền sẽ đột nhiên giảm mười mấy, mấy trăm thậm chí hơn triệu, điều này nói rõ tiền bị khách thắng. Nói cách khác, thời gian mười mấy phút là có thể cho ra đời một triệu phú, hơn nữa còn là dùng dollar tính. Đừng nói chi là máy đánh bạc, bàn xúc xắc trong đại sảnh, xung quanh bàn ** thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng reo hò, loại không khí này, ngài Tưởng, rất dễ khiến người ta hãm vào."
Tưởng Tịnh cau mày: "Nhưng không phải mọi người đều sẽ hãm vào đúng không?"
"Đúng, không sai, nhưng tôi nghĩ chính là, Tùng Hải có lẽ cho rằng tiền mình vất vả kiếm nhiều năm như vậy, người khác ở trên bàn cờ bạc mấy phút đã kiếm được...... Loại chênh lệch này là khổng lồ, ngài có thể hiểu chứ?"
Tưởng Tịnh gật gật đầu, đặt bảo bảo đã ngủ trở lại giường sơ sinh, khổ sở câu lên khóe miệng: "Tôi cho rằng Tùng Hải không cờ bạc, nhưng ai biết anh ấy chạy theo người ta kết phường xây ** ngầm...... Anh ấy bị tính kế, một hơi thua hơn 2 triệu, tiền nên để đầu tư giống lại không mang ra mua hàu giống và sò giống được, tôi hồi đó bởi vì huyết áp cao nằm viện hoàn toàn để anh ấy lo việc. Vốn định đứa nhỏ sinh ra liền ôm về cho cha tôi nhìn, nhưng bây giờ như vậy...... Tôi thật sự không có mặt mũi quay về."
Hiện tại Trịnh Chí Khanh triệt để hiểu tính cách xoi mói của Tưởng Tịnh rốt cuộc là vì sao mà có — Hắn sợ người ta cho rằng hắn sống không tốt, sợ bị cha nói hắn lựa chọn sai lầm, cho nên mới luôn bày ra tư thế "Ông đây có tiền".
Nhân chi thường tình, lòng hư vinh quấy phá, nhưng rốt cục vẫn phải đối mặt với thực tế.
Lời đã đến nước này, Trịnh Chí Khanh cũng không có ý định hùng hổ dọa người. Hơn 30 nghìn đối với Tưởng Tịnh hiện tại mà nói là việc khó, nhưng trên người hắn có vẻ không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ không bị sa vào từ đây.
"Vậy đi, chờ lúc nên xuất viện ngài xuất viện bình thường, giấy khai sinh của đứa nhỏ trước tiên thế chấp ở bệnh viện, chờ lúc nào bù đủ chi phí thì lấy đi, ngài thấy thế nào?"
"Không, chuyên vụ Trịnh, không có Đại Chính mạng của tôi và con sẽ không còn, tiền này không thể nợ." Tưởng Tịnh cầm điện thoại qua, cắn môi, rốt cục quyết định ấn dãy số, "Alo, anh à, là em...... Em xin lỗi, có thể cho em mượn ít tiền không? Em ở bệnh viện...... Không không không, đừng nói cho cha, ông ấy —"
"Tại sao không nói cho cha, cha làm ông ngoại rồi?"
Âm thanh chất phác từ cửa truyền đến. Trịnh Chí Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông da ngăm đen, vóc người đầy đặn, khoảng 60 tuổi đi vào phòng bệnh. Cả người Tưởng Tịnh cứng tại chỗ, hồi lâu mới run rẩy môi hô tiếng "Cha".
"Chào bác, cháu là chuyên vụ của bệnh viện này, cháu họ Trịnh." Trịnh Chí Khanh đứng dậy chào hỏi với đối phương, sau đó anh chú ý tới cửa còn có người thò thụt — Tùng Hải thân thể cao lớn cường tráng lúc này cong như con tôm luộc chín, trên khóe miệng xương gò má đầy vết thương, mang theo vẻ tự trách.
Bác Tưởng bắt tay với Trịnh Chí Khanh, xoay mặt quát một tiếng với Tùng Hải trốn ở cửa: "Thằng súc sinh ra đây cho tao!"
Tùng Hải cúi đầu cong lưng vào phòng, cách Tưởng Tịnh hơn 3 mét dừng lại. Gã không dám ngẩng đầu, một mực nhìn giày mình, thân thể hơi lắc lư. Tưởng Tịnh nhìn thấy vết thương trên mặt gã, ánh mắt xoắn xuýt quay đầu đi.
"Cái đó, chuyên vụ Trịnh, chúng tôi nợ bệnh viện bao nhiêu tiền?" Bác Tưởng hỏi Trịnh Chí Khanh.
"Đây là đơn giục nộp, 36152." Trịnh Chí Khanh đưa đơn giục nộp tới, "Không vội nộp, cháu vừa đã nói với Tưởng Tịnh."
"Cháu trai của Tưởng Kiêu tôi, bọn họ không nuôi nổi, tôi nuôi!" Ông cụ vừa nói từ trong túi lấy thẻ ra ném cho Tùng Hải, lạnh lùng nói: "Trong này có 3 triệu 200 nghìn, nộp xong viện phí còn dư đi trả nợ! Hôm nay ngay trước mặt chuyên vụ Trịnh tao để lại câu này, mày còn dám cờ bạc, ông đây ném con mẹ mày xuống biển đút cho cá mập!"
Tùng Hải cầm thẻ cha vợ đưa, mặt sưng tới đỏ bừng, trên cổ mơ hồ căng lên gân xanh, đột nhiên phát ra tiếng thống khổ: "Cha! Con xin lỗi Tưởng Tịnh! Con xin lỗi cha! Con đảm bảo không bao giờ đánh bạc nữa, con chăm chỉ kiếm tiền, nghiêm túc kiếm tiền, nhất định sẽ để Tưởng Tịnh và đứa nhỏ sống hạnh phúc!"
"Tiên sư ít nói nhảm, nếu không phải thấy mẹ mày lớn tuổi vậy rồi còn đến cầu xin tao, tao mặc kệ mày sống chết!" Tưởng Kiêu chạy thuyền nhiều năm, mặc dù tuổi đã qua 60 nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, một cái đẩy Tùng Hải cao lớn ra ngoài cửa, "Tưởng Tịnh và đứa nhỏ xuất viện tao đón đi, mày không phải nợ 20 triệu sao, tao cho mày biết, không kiếm được ra 20 triệu, con mẹ nó mày đừng nghĩ đến gặp vợ con!"
"Cha —" Tưởng Tịnh tiến lên cầm tay cha, bởi vì bước đi tác động đến vết mổ, lập tức cau mày đè lại vị trí vết thương hít khí.
Tưởng Kiêu thấy con trai như vậy, đau lòng tới ánh mắt ngưng lại, mở miệng vẫn trách móc: "Ta ban đầu đã nói với con thế nào? Đi theo nó con chịu khổ! Hiện tại thế nào? Hả? Nhất định muốn để tan cửa nát nhà, con mới bằng lòng gọi điện thoại cho ta thừa nhận lỗi lầm!?"
"Không phải...... cha...... con sợ...... con sợ cha giận......" Nước mắt Tưởng Tịnh lăn xuống không ngừng, "Con xin lỗi, cha, khiến cha lo lắng......"
"Đừng khóc đừng khóc, giờ mới sinh được mấy ngày chứ, khóc sưng mắt rồi!" Tưởng Kiêu vừa tức vừa đau lòng, xoay mặt gieo tức lên trên người Tùng Hải, "Còn mẹ nó đứng sững ở đây làm gì!? Nộp tiền đi!"
Tùng Hải đứng ở xa cửa ngắm nhìn con và vợ, xoay người đi tới thang máy. Trịnh Chí Khanh không tiện ở lâu, sau khi cáo từ cha con Tưởng gia nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đứng trên hành lang, Trịnh Chí Khanh nhìn về phía khu làm việc, ánh mắt dừng lại trên lâu trên bảng tên "Chủ nhiệm khu 3 Hà Quyền" được khảm trên cửa kính mờ.
Hà Quyền từ bàn mổ xuống đã gần 2h sáng, toàn thân không chỗ nào không mỏi. Sau khi cửa tự động phòng giải phẫu mở ra, cậu nhìn thấy Trịnh Chí Khanh ngồi ở khu chờ, cầm trong tay túi giữ nhiệt đang ngủ gà ngủ gật.
"Ê, tỉnh tỉnh, sao anh ngủ ở đây?" Hà Quyền chọt chọt vai anh, đánh thức người.
Trịnh Chí Khanh giơ tay lên ấn ấn mí mắt, đứng dậy giơ túi giữ nhiệt lên trước mặt Hà Quyền: "Nghĩ đến em chắc là đói bụng, mang ít đồ ăn khuya cho em."
"Vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là đạo chích." Hà Quyền dẩu miệng nhận lấy túi giữ nhiệt.
Cậu thật sự đói rồi.
"Cái này đâu gọi là vô sự hiến ân cần chứ, thương vợ là sai sao?" Trịnh Chí Khanh khẽ mỉm cười, "À đúng rồi, tôi đi thăm Tề lão, không đáng lo, quan sát thêm 2 ngày là có thể quay về phòng bệnh bình thường."
"Gieo họa lưu lại ngàn năm." Hà Quyền xách túi giữ nhiệt đi lên trước mấy bước, duỗi tay ấn thang máy, xoay mặt nhìn Trịnh Chí Khanh hỏi: "Ai là vợ anh? Có giấy chứng nhận chứng minh không?"
Trịnh Chí Khanh nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: "Qua 7 tiếng nữa cục dân chính mở cửa, nếu không chờ em ăn xong hai bọn mình đến cửa chờ, kịp là đôi đầu tiên."
"Có thể cần chút mặt mũi không? Anh cầu hôn rồi? Nhẫn đâu? À, lỏa hôn (*) hả? Nhưng tôi nói với anh nè, khỏi nói với tôi cái gì mà hữu tình uống nước là no, tôi đây rất thực tế!"
((*) lỏa hôn: là cưới mà không đính hôn, không có nhẫn, không làm đám cưới gì hết, chỉ mỗi đi nhận giấy đăng ký kết hôn là về ở với nhau)
Trịnh Chí Khanh rút tay đút trong túi quần ra chống môi cúi đầu cười cười, sau đó một khắc kia cửa thang máy mở ra, đẩy Hà Quyền lùi vào hai bước. Hà Quyền vừa muốn kêu, đôi môi đột nhiên bị đối phương ngậm lấy, sau đó có thứ cứng rắn bị đầu lưỡi Trịnh Chí Khanh đẩy tới trong miệng cậu.
Đẩy Trịnh Chí Khanh ra, Hà Quyền móc đồ trong miệng ra nhìn, là chiếc nhẫn trang nhã. Dưới ánh đèn thang máy, chiếc nhẫn màu vàng bạch kim tản ra ánh sáng nhẹ nhàng.
"Tôi vốn muốn đặt vào cơm, nhưng lại sợ em không cẩn thận ăn mất." Trịnh Chí Khanh giơ tay lên giam cậu giữa vách tường thang máy và thân thể mình, khom người kề sát mặt cậu, "A Quyền, em đã nói, ở bên cạnh không có ai cả chỉ có tôi...... Nhưng em biết không, chiếc nhẫn này trước khi tôi ra nước ngoài đã đặt rồi."
Anh rũ mắt nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay Hà Quyền.