Cuối tuần nghỉ ngơi, có thể cả ngày không xuống giường. Hà Quyền đang bị Trịnh Chí Khanh quấn trong chăn làm phiền, đột nhiên nhận được điện thoại Âu Dương gọi tới, nói Tề Gia Tín muốn gặp cậu. Cúp điện thoại, Hà Quyền hoàn toàn mất đi hứng thú, nắm chặt điện thoại tựa vào đầu giường, chân đạp trên vai Trịnh Chí Khanh ngăn cản đối phương tiếp tục.
Trịnh Chí Khanh vừa nghe là Tề Gia Tín gọi Hà Quyền về, lập tức thu lại ham muốn. Nhìn thấy Hà Quyền khó chịu châm thuốc lá, Trịnh Chí Khanh suy nghĩ một chút, không ngăn cản.
"Đi đi." Anh khuyên nhủ, "Tề lão vừa trải qua một kiếp sinh tử, ông ấy nhất định muốn bày tỏ cảm ơn em."
"Không có hứng nghe."
Hà Quyền hít mũi — Cứu người là bổn phận của cậu, cho nên cậu cũng không cần cảm kích của Tề Gia Tín. Nghĩ tới mấy lời Tề Gia Tín mắng chửi nhân cách cha cậu, ngực đã cảm thấy ngột ngạt.
Trịnh Chí Khanh hôn hôn trán cậu, dịu dàng nói: "Anh đi cùng em, A Quyền, Tề lão tuổi lớn, thân thể ngày một yếu, đừng để ông ấy mang theo tiếc nuối rời đi."
"Ờ, ông ấy mai kia ân hận mà chết là lỗi của em?"
Nghe chất vấn phản ứng quá độ của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh tự biết nói sai rồi, đành phải đền khuôn mặt tươi cười cho đối phương. Hà Quyền ở bệnh viện mỗi ngày đều phải chịu áp lực công việc rất lớn, mà Tề Gia Tín là người cậu không muốn nhắc đến nhất, tất nhiên một chút là nổi khùng.
"Đi đi đi, không muốn thấy bộ mặt người tốt của anh." Hà Quyền đẩy Trịnh Chí Khanh ra, trở tay ném tàn thuốc vào trong lon bia rỗng. Ăn khuya là BBQ thêm bia, Trịnh Chí Khanh ăn nửa con hàu nướng — nghe nói thứ này tráng dương — dằn vặt cậu nửa đêm.
"Anh tắm trước, em nghĩ thêm chút đi." Trịnh Chí Khanh đứng dậy rời giường, cơ bắp đường cong rõ ràng theo động tác tứ chi kéo ra độ cong khiêu gợi, lại hấp dẫn tầm mắt Hà Quyền đến trên người mình.
Hà Quyền yên lặng ở dưới chăn đơn nhéo nhéo thịt mềm trên người mình, ghen tỵ hỏi: "Không thấy anh đi phòng gym, cơ bắp đầy người luyện đâu ra được?"
"Anh gần đây không có thời gian đi mà thôi, cũng may có vốn nền tảng chịu được, lúc chơi bóng tập luyện. Trịnh Chí Khanh nói, hơi nheo mắt lại, "Có phải cảm thấy anh sexy, muốn làm phát nữa không?"
Hà Quyền túm gối nện lên người anh. Thật con mẹ nó là tuổi thỏ, nắm được cơ hội là giao phối. Còn tiếp tục như vậy, thuốc tránh thai tan chậm 80% sẽ sớm mất đi hiệu lực.
Mặc dù trong lòng không vui 180, nhưng Hà Quyền vẫn đến bệnh viện Trung Tâm. Cậu phải nói rõ ràng với Tề Gia Tín, gia sản cậu một phần cũng không cần. Từ ngày đó ở trên hành lang ngoài ICU chứng kiến ánh mắt của các thân thích, cậu càng kiên định ý nghĩ của mình.
Không phải già mồm cãi láo, càng không phải tỏ vẻ thanh cao, nhiều tiền như vậy, cậu cũng cần phải có mạng để tiêu chứ.
Âu Dương ở cửa khu bệnh chờ, thấy Trịnh Chí Khanh cũng cùng lúc xuất hiện, vẻ mặt hắn hơi có vẻ không được tự nhiên. Lúc trước Tề Gia Tín bệnh tình nguy kịch, hắn không có tâm tư lo chuyện khác. Hiện tại Tề lão thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, hắn nhớ tới Lạc Quân Hàm mang người yêu cũ ra so sánh với hắn, trong lòng không thoải mái.
Lạc Quân Hàm nhớ tới đều là cái tốt của Trịnh Chí Khanh — Quan tâm lại thân sĩ, làm người chính trực thiện lương, đối với chó mèo trong sở thu nhận cũng có thể cứu chữa như người. Thật ra ở trước mặt người yêu hiện tại nhắc đến người yêu cũ không phải chuyện gì lớn, nhưng nhắc mãi ưu điểm của đối phương thì có chút ghét người ta. Âu Dương Không rõ trong cái đầu quả dưa nhỏ của Lạc Quân Hàm nghĩ cái gì. Cố ý chọc giận hắn để nhận được lực chú ý? Nhưng cần thiết sao? Hắn đều sắp coi Lạc Quân Hàm làm tổ tông mà cung phụng rồi.
Vốn Âu Dương kế hoạch trước lễ Giáng Sinh cùng Lạc Quân Hàm về Mỹ, ngay trước mặt Lạc Phượng Nghi và Dung Cẩn thẳng thắn tòng khoan, sớm nói rõ tốt hơn. Trước đó hắn phải báo cáo hành trình với Tề Gia Tín trước, hơn nữa hắn cũng không định giấu diếm chân tướng sự thật, mặc dù biết đối phương nhất định sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới có thể chọc tức ra bệnh tim, khiến hắn tự trách không thôi.
Ông cụ vừa bệnh hắn liền không đi được nữa, để Lạc Quân Hàm tự về lại không có ý nghĩa, đành phải kéo dài lịch trình. Vụ này, Dung Cẩn vừa nghe Lạc Quân Hàm giáng sinh không về, lập tức ý thức được có chuyện phát sinh. Hắn quyết định qua đây, buổi chiều người đã đến.
Âu Dương chưa từng sợ hãi bất kỳ khiêu chiến nào, nhưng lần này hắn thật sự cảm nhận được lo lắng trước nay chưa từng có, cho nên nhìn thấy Trịnh Chí Khanh liền cảm thấy đau não.
Lúc bắt tay mang tính lễ phép với Âu Dương, Trịnh Chí Khanh từ lực đối phương thêm vào xương bàn tay cảm nhận được có gì không đúng — hận không thể nắm gãy xương anh. Anh vốn muốn hỏi tình hình Lạc Quân Hàm, nhưng thấy biểu tình đối phương, nghĩ mình vẫn là đừng lắm mồm tốt hơn.
Anh là đến gặp ông ngoại với Hà Quyền, cái này mới là chuyện quan trọng.
Đẩy cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khoa nội tim ra, Hà Quyền nhìn ông cụ nửa tựa vào giường bệnh, trong lòng có chút không có mùi vị. Tề Gia Tín xưa nay chú trọng dưỡng sinh, không có bất kỳ ham muốn có hại nào. Mặc dù đã hơn 80 nhưng tai không điếc mắt không mờ, trên tóc cũng chỉ có ít tóc trắng, chính là đi đứng hơi cần phải chống gậy, nhưng đi đường lưng vẫn thẳng tắp.
Nhưng hiện tại, ông ngược lại thật sự biến thành ông cụ có tuổi. Tóc trong mấy ngày ngắn ngủi trắng hơn nửa, má cũng hõm xuống, bị quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bao phủ lộ vẻ đơn bạc lại gầy yếu, cả người nhìn qua ốm yếu.
"Ông ngoại, cháu đến rồi."
Hà Quyền rốt cục vẫn mềm lòng. Ông ngoại trong ký tức thân hình cao lớn, mắt sáng như đuốc tiếng như chuông lớn, lúc trước ở trong tiệc rượu từ thiện chạm mặt cũng vẫn tinh thần phấn chấn, không phải bộ dạng hơi thở mong manh. Nghe thấy tiếng Hà Quyền, Tề Gia Tín khẽ mở mắt ra, ánh mắt tan rã tốn chút thời gian mới đúng tiêu cự.
Ông hơi nâng tay, ra hiệu Hà Quyền ngồi vào trên ghế bên giường bệnh. Trịnh Chí Khanh dịch ghế đến bên giường bệnh, quăng ánh mắt khích lệ với Hà Quyền. Chờ sau khi Hà Quyền ngồi xuống, anh liền đứng bên cạnh, cung kính gọi "Tề lão".
Tề Gia Tín nhắm mắt lại, ra hiệu mình nhận được kính ý của đối phương, sau đó ngữ điệu chậm chạp hỏi Hà Quyền: "A Quyền à...... ông nghe Âu Dương nói...... là cháu châm cứu cứu ông?"
"Cứu ông chính là bác sĩ khoa nội tim, châm cứu bất quá là phòng ngừa ông lại lần nữa xảy ra rung tâm thất." Hà Quyền cũng không phải quá khiêm tốn, không có phương án trị liệu của chủ nhiệm Cầu, châm cứu cũng khó đảm bảo tính mạng Tề Gia Tín không đáng lo.
"Cháu vậy mà dám ở trên người bệnh của chủ nhiệm Cầu châm cứu...... To gan lớn mật quá."
Hà Quyền biết đây là ông ngoại đang khen cậu. Ngược lại Trịnh Chí Khanh không hiểu phương thức câu thông của hai ông cháu lắm, nghe ngữ khí Tề Gia Tín nói chuyện không nhẹ không nặng cũng không phân biệt được ông có phải đang trách Hà Quyền hay không, theo bản năng giơ tay lên nắm vai Hà Quyền.
Hà Quyền vỗ vỗ tay anh, ra hiệu anh không cần lo lắng.
Tề Gia Tín thấy được mờ ám giữa hai người, trên trán mơ hồ treo sợi nghi ngờ, quăng ánh mắt về phía Trịnh Chí Khanh: "A Quyền, sao không giới thiệu với ông ngoại chút......"
Hà Quyền tâm nói ông không phải biết đây là cậu hai của nhà máy thuốc Trịnh thị sao? Cháu còn giới thiệu làm gì?
"Tề lão, cháu là Trịnh Chí Khanh, cha cháu là Trịnh Kiến Bình, chúng ta ở tiệc rượu từ thiện đã gặp mặt." Trịnh Chí Khanh hiểu ý đối phương — chính thức gặp phụ huynh, phải bắt đầu từ tự giới thiệu.
Tề Gia Tín tỉ mỉ đánh giá Trịnh Chí Khanh — người rất tinh thần, vóc dáng mặc dù cao cũng không lộ vẻ lỗ mãng, trên mặt mang theo phong độ của người trí thức, nói chuyện thận trọng, là người tốt.
"Xấu hổ quá, người già rồi...... trí nhớ không tốt."
"Không cần để ý đâu, Tề lão." Trịnh Chí Khanh thấy môi Tề Gia Tín khô trắng, bưng cốc nước cắm hút lên đưa tới khóe miệng ông cụ, "Ông nhắm mắt nói chuyện đi, tránh tiêu hao tinh lực."
Uống một hớp, Tề Gia Tín chậm rãi nhắm mắt lại. Một màn này khiến Hà Quyền cảm thấy kinh ngạc — Tề Gia Tín vậy mà sẽ nghe lời Trịnh Chí Khanh?
"A Quyền, hôm nay ông gọi cháu đến, là nghe Âu Dương nói, cháu muốn từ bỏ quyền thừa kế?"
"Đúng, ông ngoại, ông hiểu rõ cháu hơn người bên cạnh, tiền cho cháu, bọn họ sẽ không cam lòng." Hà Quyền thẳng thắn, "Ông còn đây, ông còn có thể trấn bọn họ, ông đi rồi, cháu không chơi được với đám người kia."
"Là đạo lý như vậy, nhưng mà A Quyền...... Âu Dương mặc dù có năng lực, nhưng đúng như lời cháu nói...... Nếu ông mất, nó cũng không trấn được đám hám lợi đen lòng kia......" Tề Gia Tín thở dài một tiếng, "Ông không muốn cuối cùng Hoa Y Đường tinh lực cả đời, vất vả tạo dựng lên...... sau khi ông qua đời sụp đổ......"
Hà Quyền cau mày, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
"Tề lão, cháu chen miệng." Trịnh Chí Khanh nói, "Có một cách là do người ký di chúc ủy thác một công ty tin cậy, giao toàn bộ di sản cho bọn họ vận hành, đặt ra quy tắc sử dụng tiền vốn. A Quyền vẫn là người thừa kế di sản, nhưng phải thỏa mãn điều kiện trong quy tắc mới có thể dùng tài chính, như vậy có thể ngăn ngừa miệng của người quyền thừa kế xếp sau em ấy. Công ty ủy thác sẽ thành lập một nhóm nhỏ quản lý tiền bạc sử dụng quyền cổ đông thay A Quyền, cổ quyền vượt qua 50% có thể trực tiếp bổ nhiệm Âu Dương làm chủ tịch, chỉ cần cổ quyền không phân tán, vị trí của Âu Dương vững chắc."
Tề Gia Tín nghe vậy lại mở mắt ra, trong con mắt vẩn đục toát ra cảm xúc tán thưởng: "Cậu Trịnh, cháu thật là hiểu nhiều biết rộng......"
Hà Quyền cũng chớp mắt to nhìn về phía Trịnh Chí Khanh, ánh mắt kia rõ ràng chính là đang nói "Khá lắm anh".
"Không dám nhận." Trịnh Chí Khanh khiêm nhường cười cười, "Nước ngoài thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống như vậy, xí nghiệp gia tộc không có người thừa kế, người quản lí chuyên nghiệp đáng tin lại chịu cản trở của ban giám đốc, minh tranh ám đấu tiêu hao tài nguyên nội bộ công ty. Vì đảm bảo xí nghiệp khỏe mạnh phát triển, người sáng lập đa phần sẽ giao tài chính cho công ty ủy thác có kinh nghiệm để vận hành, nếu không bọn họ ở đâu ra nhiều xí nghiệp trăm năm như vậy. Nhưng công ty ủy thác hiện nay trong nước đa phàn dùng quỹ đầu tư vận hành làm chủ, việc thừa kế di sản vẫn chưa quen, nếu cần, cháu có thể giới thiệu cho ông mấy công ty nước ngoài."
"Ừ, ngược lại có công ty nước ngoài thường xuyên tìm ông nói chuyện thành lập quỹ ủy thác...... Nhưng không ai nói với ông vấn đề xử lý di sản......"
"Bọn họ biết người Trung Quốc kiêng kỵ bàn luận những thứ này. Cháu từng thực tập ở văn phòng luật tài chính phố Wall, đặc biệt có mảng nghiệp vụ vì người ủy thác xét duyệt thỏa thuận với công ty ủy thác, tiếp xúc đều là tổ chức chuyên nghiệp."
Tề Gia Tín gật gật đầu, vươn tay nhăn nheo ra tìm kiếm cầm tay Hà Quyền: "A Quyền, muốn cháu quay về quản lý tập đoàn không phải ý ban đầu của ông...... Cháu đã không thành với Âu Dương, thì không miễn cưỡng...... Cháu vẫn làm bác sĩ của cháu, chuyện còn lại, để người chuyên nghiệp đi làm......"
"Cháu không có ý kiến, chỉ cần không quấy rầy cuộc sống của cháu, sao cũng được." Biểu tình Hà Quyền hơi có vẻ cứng ngắc, tiếp xúc tứ chi với Tề Gia Tín, cậu mâu thuẫn từ đáy lòng.
Tề Gia Tín cảm giác được phản ứng của Hà Quyền, bèn nói với Trịnh Chí Khanh: "Cậu Trịnh, phiền cháu, có mấy câu, ông muốn nói với riêng A Quyền."
"Vâng." Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, dùng sức nắm vai Hà Quyền ủng hộ đối phương, "Anh ra ngoài chờ em."
Hai ông cháu đã gần 20 năm không ở riêng, Hà Quyền cúi thấp đầu, cố ý tránh ánh mắt Tề Gia Tín. Tay tiều tụy vững vàng nắm lấy cậu, giống như người đuối nước rốt cục túm được dây thừng cứu mạng.
"A Quyền, ông ngoại già rồi, không sống được mấy năm nữa......" Tề Gia Tín cảm khái nói, "Ông biết, cháu hận ông oán ông...... nhưng cháu phải hiểu, người đàn ông ba cháu tìm —"
"Hà Kính Phi!" Hà Quyền lên tiếng cắt đứt ông, kiên trì trước giờ chưa từng có, "Cha cháu tên là Hà Kính Phi, ông nếu phàm là còn có chút xấu hổ với cha cháu, xin đừng dùng "người đàn ông kia" hoặc là "tên lừa đảo" kia để gọi cha cháu nữa!"
Tề Gia Tín hơi ngẩn ra, đáy mắt toát ra tia mất mát: "Đúng, Hà Kính Phi...... Hắn cướp con trai ông đi, còn hại nó chết oan...... A Quyền, hận của cháu đối với ông, thật sự không bằng nỗi đau mất con...... Cháu là cốt nhục của Tề Tranh, là huyết mạch của Tề Gia Tín, ông muốn thương cháu yêu cháu, nhưng...... ông thừa nhận, ông ở trên người cháu nhìn thấy bóng dáng Hà Kính Phi, ông không khống chế được căm hận, lúc trừng phạt cháu ra tay quá nặng."
"Ông ngoại, ông đánh cháu cũng được mắng cháu cũng được, đó nhưng không phải trọng điểm." Hà Quyền giương mắt, đón lấy ánh mắt Tề Gia Tín nhìn nhau, "Trọng điểm là, cha cháu không phải loại người như ông nói, ông ấy không phải vì tiền mới ở bên ba cháu, ông tại sao không thể tiếp nhận sự thật này? Phải, ba cháu hổ thẹn với công ơn nuôi dưỡng của ông, nhưng bọn họ thật lòng yêu nhau, ông tại sao không tha thứ cho bọn họ? Còn có cháu! Ông nói cháu là huyết mạch của ông, nhưng ông thậm chí từng muốn để cháu tan thành máu bẩn! Sự tồn tại của cháu thật sự không chịu nổi vậy sao? Mặt mũi ông còn quan trong hơn cốt nhục thân tình sao? Không phải Hà Kính Phi hại chết Tề Tranh, là sự ích kỷ của ông hại chết song thân cháu!"
"Phải, ông đã sai, tự ông, vậy cháu phải thế nào mới chịu nhận ông ngoại ta đây?" Tề Gia Tín run rẩy tay vỗ ngực, "Hà Quyền, cháu là muốn Tề Gia Tín ông, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với cháu sao?!"
Khắp người Hà Quyền chấn động.
Máy giám sát cảnh báo, Tề Gia Tín vô cùng kích động, nhịp tim tăng lên. Bác sĩ trực ban vọt vào phòng bệnh, dùng ánh mắt trách móc nhìn Hà Quyền, ra hiệu cậu tốt nhất đi ra ngoài. Hà Quyền cũng ý thức được mình không nên kích thích ông ngoại, đứng dậy muốn đi, nhưng Tề Gia Tín kéo chặt tay cậu không buông.
Bề ngoài cứng rắn vỡ vụn, Tề Gia Tín ngay trước mặt nhân viên y tế đấy phòng nước mắt tuôn đầy mặt —
"A Quyền, thương xót ông tuổi già cô đơn đi, lúc ông sắp chết, bên cạnh một người thân chịu vì ông thật lòng rơi nước mắt cũng không có......"