Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 73



Edit + Beta: Vịt

Bàn với người ủy thác của Hoa Kỳ xong, Âu Dương đề nghị mọi người cùng nhau ăn bữa cơm. Hà Quyền không có khẩu vị, cộng thêm giấc ngủ không đủ, liền thoái thác bệnh viện còn có việc phải chạy về. Âu Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu cũng không miễn cưỡng giữ, nhưng kiên trì đưa cậu đến gara lấy xe.

Thang máy ở tầng 30 dừng lại, người đàn ông trung niên đi vào, hắn sau khi nhìn thấy Âu Dương gật đầu một cái, cũng không để ý đến Hà Quyền. Hà Quyền cảm thấy người này nhìn quen mắt, nhưng không nghĩ ra từng gặp ở đâu. Chờ người xuống tầng 8, Hà Quyền hỏi thăm Âu Dương người này họ gì tên gì.

"Tề Khải, chú họ của cậu, CEO đương nhiệm của Hoa Y Đường." Âu Dương cười lạnh, "Trên dưới tập đoàn đều tưởng ông ta là người Tề lão nể trọng nhất, không nghĩ tới đột nhiên nhảy dù tổng tài. Lúc tôi vừa đến Hoa Y Đường, khói lửa nổi 4 phía."

Hà Quyền cẩn thận nhớ lại chút, rốt cục nhớ tới là ngày đó ở lối đi ngoài ICU mà Tề Gia Tín bị bệnh tim ở từng gặp Tề Khải. Cậu đối với người này có ấn tượng quá mức, là bởi vì trong ánh mắt đủ màu của các thân thích đánh giá cậu, chỉ có Tề Khải không mang theo bất kỳ sắc thái gì.

"Tề Khải này, năng lực không bằng anh?" Hà Quyền hỏi.

"Nhìn từ phương diện nào nói." Âu Dương đưa tay ấn mở cửa thang máy, để Hà Quyền đi ra ngoài trước, "Hắn học Trung y, phương diện nghiệp vụ chuyên nghiệp hơn tôi, nhưng quản lý khá lỏng lẻo. Mấy khu lớn dưới hắn quản lý, nợ nần loạn lên, tôi vừa tới 2 tháng đã tháo gỡ một nửa."

Hà Quyền khiêu mi: "Trung gian kiếm lời riêng?"

"Sâu mọt, cậy già lên mặt, công trạng không nhấc lên được, tiêu tiền như nước." Vẻ mặt Âu Dương ngưng trọng lắc lắc đầu, "Nói thật, cậu không về là một quyết định thông minh, năm đó đám người này giành quyền với Tề lão không một ai lương thiện. Xe lúc trước của tôi bị đập, vừa về nhà, cửa nhà mở rộng, trong nhà y như gặp phải trộm."

Tay Hà Quyền kéo cửa xe dừng lại, trong mắt toát ra chút khiếp sợ: "Báo cảnh sát bắt bọn họ chứ."

"Không mất gì cả, bọn họ chính là muốn cảnh cáo tôi." Âu Dương giúp Hà Quyền mở cửa xe, tay đặt bên trên gõ nhẹ mui xe, "Nhưng bọn họ cũng không nghĩ xem, tôi đã dám đến làm sao sẽ sợ bọn họ? Lính nhiều năm như vậy cũng không phải làm vô ích."

"Anh không lấy bạo chế bạo sao?" Hà Quyền ném túi lên ghế phó lái, ngồi vào trong xe ngửa mặt nhìn Âu Dương.

Âu Dương cười nhẹ, nói: "Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, cậu Hà, về nghỉ ngơi sớm chút."

Nhớ tới đám mãnh nam hồi cứu nạn động đất Âu Dương mang đến, Hà Quyền cảm thấy đối phương đối với định nghĩa "Tuân thủ pháp luật" khả năng không quá giống mình.

Về nhà ném mình vào sofa, Hà Quyền nhìn phòng khách trống rỗng, bỗng nhiên tủi thân khó giả thích được. Đều là hoóc-môn gây họa, cậu đối với cái này rất không nghi ngờ. Vấn đề là ở, tâm tình một khi sinh ra chỉ dựa vào lý trí thì không cách nào giải quyết, lúc thế này hoặc là ăn gì đó để dịu đi, hoặc là bên cạnh có đối tượng có thể phát tiết.

Nhưng trong tủ lạnh ngay cả quả cam cũng không có, xung quanh dưới tầng cũng không có sạp trái cây. Hà Quyền ôm đầu gối ngồi dựa bên cửa tủ lạnh, càng ngày càng tủi thân, không khống chế được khóc một hồi. Sàn nhà quá cứng, thần kinh toạ bị chèn đề xuất kháng nghị. Cậu chống tường đứng lên, lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Chí Khanh.

Cậu biết Trịnh Chí Khanh bận, không muốn làm phiền đối phương, nhưng chỉ là không nhịn được.

Nghe thấy âm thanh giọng mũi nồng đậm của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh lo lắng hỏi: "A Quyền, xảy ra chuyện gì?"

"Anh có thể về sớm chút không?" Hà Quyền khụt khịt, được rồi cậu bắt đầu làm nũng ăn vạ — nhưng đây là nồi của Tiểu Bạch, không phải việc của cậu.

"Nếu ngày mai nhóm viện trợ vật tư cuối cùng có thể đưa hết toàn bộ, anh có thể đi về." Trịnh Chí Khanh nghe cậu tủi thân, trong lòng không khỏi chua xót, "Đường đều là dựng tạm, xe tải nặng đè lên sẽ gãy, chỉ có thể dùng xe nhỏ vận chuyển dần dần...... A Quyền, anh biết em tủi thân, chịu đựng chút, nói với Tiểu Bạch, cha rất nhanh sẽ về nhà."

Tâm tình Hà Quyền tốt hơn chút, lui đến sofa ôm đệm dựa nói: "Nè, nói chính sự với anh."

"Ừ."

"Em hôm nay đi gặp ủy thác Hoa Kỳ rồi, bọn họ nói em hoàn toàn không nghe hiểu, phải đợi anh về xử lý."

Ủy thác Hoa Kỳ là công ty của Pháp, Trịnh Chí Khanh trước kia cho Tề Gia Tín tư liệu mấy công ty ủy thác, ông cụ sau khi xem chọn ra 3 nhà, nhà này xếp hạng đầu.

"Bọn họ nói tiếng Pháp sao?" Trịnh Chí Khanh Trịnh tò mò hỏi.

"Không phải, tiếng Anh, nhưng mấy sản phẩm tổ hợp tài chính, còn có lợi tức gì gì đấy, xem to đầu." Hà Quyền bĩu môi, "Công thức tính, một tờ A4 không đủ viết, toán cao cấp và thống kê của em đều miễn cưỡng đạt chuẩn bọn họ vậy mà cho em xem cái đó!"

Trịnh Chí Khanh nhịn không cười ra tiếng. Hồi đi học bài chuyên ngành của Hà Quyền không nói, kéo chân sau tổng thành tích chính là môn liên quan đến toán, cái đó có liên quan tới thành tích xã hội mà Tề Gia Tín yêu cầu gia sư chú trọng bồi dưỡng cậu. Chuyên ngành đại học Trung y phần lớn văn vẻ, may mà Hà Quyền thi đại học đăng ký là khoa học tự nhiên, nếu không thật sự sẽ sát vai đi qua với lâm sàng.

"Được, giao hết cho anh." Trịnh Chí Khanh nói.

"À đúng rồi, em gặp Lạc Quân Hàm, cậu ấy nói muốn ngay mặt xin lỗi anh."

Trong ống nghe trầm mặc một lát.

Không nghe thấy đáp lại, Hà Quyền lại nói: "Em không thể không cho anh đi, chân mọc trên người anh."

"Vậy đến lúc đó...... em đi với anh nhé."

"Trịnh Đại Bạch anh ngốc à, có vài lời ở trước mặt em Lạc Quân Hàm có thể nói ra khỏi miệng?"

"Sợ em nghi ngờ."

"Em không nhỏ mọn như vậy, anh lại không đi qua đêm với cậu ta." Hà Quyền hừ nhẹ một tiếng.

"Điểm này em có thể yên tâm, anh hai năm ở chung với cậu ấy, nếu muốn qua đêm đã sớm qua."

"Lại nhắc đến trước đây, mời em mắng phải không?"

"Xin lỗi." Trịnh Chí Khanh hít khí, "Không nhắc đến nữa."

"Ừ, vậy anh đi làm đi, em trước tắm — Ôi ** mẹ!"

Trong ống nghe truyền dến kinh hô khiến trái tim Trịnh Chí Khanh lắc lư nhấc lên.

"A Quyền!? Xảy ra chuyện gì?!"

"Cửa sổ thủy tinh vỡ." Hà Quyền vòng qua mảnh thủy tinh trên sàn nhà, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tầng 11, khẳng định không phải từ bên dưới ném đồ vỡ. Nhưng tòa đối diện cách bên này hơn trăm mét, ai cũng không có sức lớn như vậy ném thứ gì đó tới đây đập nát cửa sổ thủy tinh nhà cậu đi? Hơn nữa trên mặt đất ngoại trừ mảnh thủy tinh, cũng không thấy có thứ gì có thể đập thủy tinh.

"Sao lại như vậy?"

"Không biết, khả năng lại động đất?"

"Bên này không động." Trịnh Chí Khanh suy nghĩ chốc lát, dặn dò cậu: "A Quyền, báo cảnh sát."

Vừa nghe cái này, Hà Quyền đột nhiên nhớ tới xe Âu Dương bị đập và nhà gặp phải "trộm", lập tức từ bên cửa sổ rút lui. Tránh để Trịnh Chí Khanh lo lắng quá mức cho mình, cậu tỏ vẻ thoải mái nói: "Chắc là trẻ con trên tầng nghịch ngợm ném đồ đập đó, em lát bảo quản lý đến xử lý."

"Đồ rơi thẳng đứng có thể rẽ vào đập lên cửa sổ?" Trịnh Chí Khanh cũng không đồng ý, "Báo cảnh sát, A Quyền, nếu không anh báo."

"Rồi rồi rồi, em lập tức báo, cúp trước đây."

Hà Quyền cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Âu Dương.

Âu Dương sau khi vào nhà quan sát khắp nơi, ở bên tường đối diện cửa sổ tìm được viên đạn súng hơi. Hắn không nhặt đồ cỡ nửa móng tay kia lên, hơn nữa thái độ giống như Trịnh Chí Khanh kiềm giữ, báo cảnh sát.

Hà Quyền báo cảnh sát.

Cảnh sát đến lấy chứng nhận, sau đó mang Hà Quyền và Âu Dương về đồn công an lập án. Ở trong đồn Hà Quyền nghe cảnh sát nói, thỉnh thoảng sẽ có loại chuyện này xảy ra, có người thích dùng súng hơi bắn chim, nhưng súng lại không chuẩn. Hơn nữa súng hơi là hàng cấm, giữ phi pháp là phải phạt, vụ này bọn họ nhất định sẽ chú ý.

"Bắn chim cũng sẽ không bắn ở trong thành phố." Từ trong đồn công an đi ra, sắc mặt Âu Dương âm trầm, "Hà thiếu, tôi ở ngoại thành còn có phòng, nếu không cậu trước đến đó ở đi."

"Không cần, tôi đến nhà Trịnh Chí Khanh ở." Hà Quyền quấn chặt áo khoác, "Anh nói, là Tề Khải tìm người làm sao? Hắn hôm nay nhìn thấy tôi đến cao ốc Hoa Y Đường."

Âu Dương suy nghĩ chốc lát, nói: "Chưa chắc, lắm người nhiều miệng. Trách tôi sơ sót, không nên hẹn cậu đến cao ốc Hoa Y Đường gặp mặt người công ty ủy thác, khả năng có người cho rằng cậu muốn quay lại, muốn để cậu biết khó mà lui."

Thật biết chọn ngày, Hà Quyền theo bản năng bảo vệ bụng. Nếu đặt vào trước đây cậu sẽ không lùi bước, dù sao một mạng ai sợ ai? Nhưng bây giờ, cậu không thể để đám người trong mắt chỉ có ích lợi kia làm tổn thương đứa nhỏ.

Thương trường như chiến trường, lời này một chút không giả, súng cũng ra rồi.

Thấy Hà Quyền trầm mặc không nói, Âu Dương nói: "Nhà Trịnh nhị thiếu ở đâu? Tôi đưa cậu qua. Hơn nữa tôi lại phái hai người trông coi, cậu nhớ, vào nhà thì kéo rèm cửa."

"Nhà anh ấy là tiểu khu kiểu khép kín, an ninh đều quen chủ nhà, còn phải dựa vào quét vân tay ra vào, không cần phái người." Hà Quyền cắn cắn môi, "Tôi cũng không muốn bị người ta coi là phạm nhân nhìn chằm chằm."

"Người ở ngoài tiểu khu coi chừng, sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu. Còn có, cậu gần đây đừng lái xe, đợi tôi gửi số tài xế cho cậu, trước khi chuyện giải quyết sẽ có người đặc biệt đưa đón cậu."

"Được, tôi về nhà thu dọn ít đồ trước."

Suy nghĩ đến con, Hà Quyền không có cự tuyệt. Cậu bây giờ đang nghĩ phải nói với Trịnh Chí Khanh chuyện này thế nào, vạn nhất đối phương lo lắng cả đêm lái xe quay về, đường núi nguy hiểm như vậy, xảy ra chuyện rất tồi tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.