Mạo hiểm ba cái chân đều bị đánh gãy, Trịnh Chí Khanh hướng Tề Gia Tín thành khẩn thừa nhận sai lầm, lại ở dưới uy hiếp của gậy đầu rồng của ông cụ, chỉ thiên thề đối tốt với Hà Quyền cả đời mới coi như xong chuyện. Về đến nhà, Hà Quyền vén ống quần Trịnh Chí Khanh lên, nhìn thấy mảnh xanh tím trên bắp chân đối phương không khỏi đau lòng.
"Ngày mai đến viện, chụp chiếu đi."
Xem ra Tề Gia Tín thật sự ra tay độc ác.
"Khẳng định không tổn thương xương. Tề lão nói rất đúng, anh đáng đánh, để oan em một mình đối mặt với đau đớn lớn như vậy." Trịnh Chí Khanh để ống quần xuống, vỗ nhẹ tay Hà Quyền, "Em cũng đừng suy nghĩ, đi ngủ sớm chút, 6 rưỡi còn phải rời giường."
Thật ra Hà Quyền căn bản không muốn nhớ lại đoạn cuộc sống đó. Trịnh Chí Khanh mắc nợ đánh không sai, nhưng mang lời tổn thương cậu không phải ông cụ bướng bỉnh kia? Lúc này lại muốn ra mặt thay cậu, làm từ trước đi.
Mệt mỏi cả ngày, Hà Quyền lười tắm, thay xong áo ngủ liền ném mình lên giường. Trịnh Chí Khanh thu dọn hành lý xong vào phòng ngủ, thấy Hà Quyền đã ngủ liền rón rén bò lên giường. Trong ngực ôm thân thể ấm áp, mệt mỏi tích lũy nhiều ngày triệt để phóng thích ra, anh rất nhanh lâm vào giấc ngủ sâu.
Tiểu bảo bảo tóc xoăn lại xuất hiện trong giấc mơ.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Phòng khám VIP buổi sáng, ca đầu tiên đã khiến Hà Quyền to đầu. Từ bệnh viện khác chuyển đến Đại Chính, sinh đôi, thời điểm chửa 23 tuần loại bỏ dị tật phát hiện hai đứa nhỏ dùng chung một trái tim. Làm y nhiều năm, Hà Quyền cho tới bây giờ chưa từng gặp phải sinh đôi liền thể giai đoạn kiểm tra sinh sản, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đề nghị gì với người bệnh và người nhà mới thỏa đáng, vội vàng gọi điện thoại gọi 4 chủ nhiệm khu 1 và khu 2 đến cùng hội chẩn.
Hàn Tuấn từng gặp phải sinh đôi liền thể, dùng chung hệ tiêu hóa, vừa đầy tháng đã xảy ra bệnh lồng ruột, chẩn đoán là túi thừa Meckel (*) dẫn tới, ở trong NICU của Đại Chính 3 tháng. Khoảng thời gian đó vì hai đứa nhỏ Hàn Tuấn cơ hồ ở trong NICU, đáng tiếc sinh mạng cuối cùng vẫn yếu ớt.
((*)Túi thừa Meckel là bệnh bẩm sinh xảy ra khi có túi nhỏ phình ra ngoài thành ruột non. Túi nhỏ này thường dài từ 2,5 đến 5cm. Túi thừa có thể được tạo nên từ mô giống với mô của dạ dày hoặc tụy. Nếu mô này là mô giống với dạ dày, chúng sẽ tạo axit dạ dày gây loét hoặc chảy máu niêm mạc ruột non.)
"Tai họa ngầm khi dùng chung tim nhiều hơn rất nhiều dùng chung hệ tiêu hóa." Hàn Tuấn thẳng thắn, "Một trái tim, cung cấp tuần hoàn máu của hai cơ thể, gánh nặng quá nặng, hơn nữa trừ khi làm cấy ghép tim, nếu không cả đời không cách nào tách ra."
Hà Quyền xoa lông mày, khó xử nói: "Người nhà có ý muốn giữ lại, nói sinh ra xem sao, không được thì bỏ một đứa."
"Bỏ đứa nào? Đều là mạng, ca mổ này tôi không làm." Hàn Tuấn ôm cánh tay ở ngực, dựa vào tường.
Chủ nhiệm Phan xem tỉ mỉ ảnh siêu âm Hà Quyền chụp ra, trao đổi ý kiến với chủ nhiệm Cao, nói: "Động mạch chủ hẹp không hoàn toàn, bản thân trái tim đã có vấn đề...... Chủ nhiệm Hà, phải nói rõ với người nhà, có khả năng rất lớn không có cách nào sống sinh ra, cho dù sinh, cũng phải dựa vào đống tiền."
"Nên nói tôi đều nói rồi, nhưng đặt vào ai, ai cam lòng phá thai?" Hà Quyền một tay chống thái dương, một tay ở dưới bàn giữ bụng, "Vừa nãy cha của người bệnh nói với tôi, vốn vừa nghe sinh đôi còn hào hứng, không nghĩ ông trời không mở mắt như vậy."
Những người khác đều ngầm thừa nhận cách nói của Hà Quyền. Gặp phải loại chuyện này, quả thật sốt ruột. Đây đã coi như dị dạng nghiêm trọng rồi, từ trách nhiệm đối với con cái và suy nghĩ cho cả gia đình, bác sĩ bình thường sẽ đề nghị phá thai. Nhưng hôm nay nhìn thái độ của Hà Quyền, còn thương xót hơn cả người nhà.
"Kiến nghị của tôi là, mình đừng nói gì cả, để bọn họ tự suy nghĩ, không phải mới 23 tuần sao, còn có một tháng để làm quyết định." Chủ nhiệm Phan lớn tuổi nhất, kinh nghiệm phong phú, xử lý vấn đề thận trọng hơn người khác, "Chủ nhiệm Hà, cậu cũng đừng quan tâm, nhìn quầng thâm mắt cậu kìa, trên mặt cũng không có huyết sắc, cứu nạn động đất về một ngày cũng không nghỉ ngơi đã đi làm, đừng làm suy sụp thân thể mình."
"Cám ơn chị Phan quan tâm, trong lòng em đều hiểu."
Hà Quyền thở dài, đóng dấu giấy chẩn đoán bệnh, ký tên xong đứng dậy đi ra phòng khám.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Buổi trưa trên đường đưa Hà Quyền đến Hoa Y Đường, Trịnh Chí Khanh phát hiện tâm tình cậu hết sức suy sụp, liền quan tâm hỏi một câu. Hà Quyền nói chuyện sinh đôi liền thể với đối phương, cuối cùng ôm bụng, lẩm bẩm "Tiểu Bạch, con phải sống thật lâu, ngàn vạn đừng dọa ba".
"Nếu không nghỉ ngơi khoảng thời gian đi, A Quyền, ở bệnh viện ngày nào cũng khám bệnh suy nghĩ lung tung." Trịnh Chí Khanh khuyên cậu.
"Trong đầu chứa toàn là các loại bệnh biến chứng trong lúc mang thai, ngay cả về nhà em cũng nghĩ lung tung." Hà Quyền dẹt miệng, "Em hiện tại coi như biết Đường Uy tại sao không kết hôn không muốn có con, nhìn nhiều quá, sợ."
Hạ tay vỗ vỗ chân Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nói: "Cũng đừng nghĩ nhiều quá, dù sao cũng là chuyện xác suất nhỏ, em tâm tình tốt, Tiểu Bạch mới có thể khỏe mạnh lớn lên."
"Này em nói Trịnh Đại Bạch, sao anh nhẹ nhàng như vậy?" Hà Quyền không vui.
"Anh là khẩn trương em, sợ em uất ức."
"Cái này em không cần khẩn trương, năng lực tự điều tiết của em mạnh, mắc bệnh gì cũng không mắc chứng uất ức."
Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cười cười nói: "Quả thật, anh vẫn luôn rất bội phục em, A Quyền, chuyện em đã trải qua, tùy tiện chọn ra một cái cũng đủ khiến người sức chịu đựng tâm lý yếu sụp đổ."
"Ừ, tiếp tục vuốt mông ngựa."
"Tuyệt đối là lời thật lòng."
Hà Quyền đưa tay nhéo nhéo mặt Trịnh Chí Khanh, vừa muốn nói chuyện đột nhiên cảm giác được bụng dưới truyền đến một trận rung động cực kỳ nhỏ, như cá bơi.
"Trịnh Đại Bạch."
"Huh?"
"Tiểu Bạch động."
Trịnh Chí Khanh một cước giẫm mạnh phanh xe dừng xe ở giữa đường, xoay người dùng bàn tay giữ bụng Hà Quyền. Giờ chỉ là vận động như sóng gợn giai đoạn đầu phôi thai, anh khẳng định không cảm giác ra được cái gì, nhưng chỉ nghe Hà Quyền nói cảm giác hạnh phúc đã từ ngực tràn ra.
Nếu tài xế vượt qua bên cạnh không chửi, cảm giác hạnh phúc này còn có thể kéo dài thêm một lát.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tang Đình Đình vì chuyện hôn lễ tìm Tiền Việt hỗ trợ, nhưng tìm khắp nơi không được Tiền Việt, gọi điện thoại cũng không ai nhận. Cô cho rằng Tiền Việt đang ngủ trưa, gõ mở cửa phòng nghỉ lại chỉ nhìn thấy Tần Phong quấn thảm chiếm giường.
"Trần Phong, anh nhìn thấy y tá trưởng của chúng ta không?" Tang Đình Đình cảm thấy không khí trong phòng vẩn đục, đi tới đẩy cửa sổ thông gió ra.
"Không." Tần Phong quấn mình chỉ lộ ra cái đầu.
"Nhanh lên, anh cũng nên dậy rồi đấy." Tang Đình Đình giơ tay vỗ vỗ rào giường khung sắt, "Buổi chiều không phải còn có ca mổ?"
"Ngay đây." Tần Phong ngoài cười nhưng trong không cười nheo mắt lại.
Lườm hắn một cái, Tang Đình Đình đi ra phòng nghỉ. Cửa vừa đóng lại, Tiền Việt vén thảm lên từ bên trong ngồi dậy, má bởi vì khẩn trương và bị bịt trong thảm mà trở nên đỏ bừng. Trên ga giường dính đầy các loại chất lỏng, vẫn may chiếc giường này là y ngủ cố định, lát mang ga giường về giặt.
Không, chờ chút, Tần Phong ngủ giường của y, Tang Đình Đình nhất định đoán được chút gì.
Thấy Tiền Việt bận rộn trùm quần áo lên người, Tần Phong duỗi cánh tay kéo người vào trong ngực, chân mày khơi nhẹ: "Vẫn còn thời gian, làm thêm lần nữa đi."
"Đừng làm rộn, cửa chưa khóa."
Tiền Việt xấu hổ đẩy hắn ra. Vừa nãy Tần Phong vừa xong ca mổ kéo y đến phòng nghỉ, suýt nữa hành hạ khung giường sắt sập xuống. Cũng khó trách, y trước khi đến khu thảm họa Tần Phong đi công tác, không đợi Tần Phong về y lại đi, cộng lại phải 1 tháng không làm chuyện kia rồi, đều kích động quá mức.
"Buổi tối về chỗ anh?" Tần Phong dùng đầu ngón tay theo xương sống lưng Tiền Việt đi xuống, "Anh mấy hôm nay đều không cần trực ban."
"Tối nay không được, em phải về viện phúc lợi." Tiền Việt đè lại cái tay tác quái kia, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phong, "Khu thảm họa có mấy cô nhi, phải nhanh chóng đưa tài liệu của bọn nó cho thầy An, nhanh chóng bố trí."
Đứng dậy hôn hôn gáy Tiền Việt, Tần Phong cười nói: "Anh đi cùng em, quay về anh cũng quyên góp cô nhi."
Từ dưới thảm móc quần lót ra ném lên người Tần Phong, Tiền Việt hừ lạnh nói: "Trước tiên nuôi sống bản thân hẵng nói, hóa đơn thẻ tín dụng tháng này lại phải phân theo kỳ nhỉ?"
"Anh nhưng không tiêu tiền bậy bạ mà, toàn là của bà xã đó." Tần Phong từ phía sau lưng vòng lấy eo Tiền Việt, vùi đầu vào cổ đối phương, "Yên tâm, sẽ không để em ăn không khí với anh."
"Em không cần anh nuôi."
"Vậy em muốn để ai nuôi hả?" Tần Phong chua loét hỏi. Hôm qua hắn ca đêm, nghe nói Tiền Việt là bắt xe Cảnh Tiêu về nhà, bình dấm chua đổ cả đêm — hai người này còn cùng nhau cứu nạn động đất nửa tháng, cứu ra chút tình cảm rồi đi?
Tiền Việt nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dùng cả tay chân từ trên giường xuống, đứng đó ngửa mặt nhìn Tần Phong: "Có lời nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng."
"Không, giờ không lắm mồm với em đâu." Tần Phong dịch ánh mắt.
"Tần Phong, anh nhìn em."
Tần Phong lại chuyển con ngươi trở lại. Tiền Việt giơ tay lên, bày chấm đỏ trong lòng bàn tay cho Tần Phong nhìn: "Tần Phong, nếu như có một ngày cái này không nổi lên đúng hạn, cũng chỉ có thể là bởi vì anh. Em chỉ trải qua một mình anh, anh thật sự không nên nghi ngờ em."
Tần Phong vội vàng cầm tay y đặt ở khóe miệng dùng sức hôn một cái: "Bảo bối đừng giận, đều tại anh nhỏ mọn, sau này không phạm phải nữa. Chờ anh tích 2 tháng tiền, mua chiếc xe, hàng ngày đưa đón em cùng đi làm."
Tiền Việt giơ tay tay không bị nắm lên vỗ khung giường: "Người bằng lái cũng không có, khoác lác cái gì?"
"Ờ...... vậy anh mua cho em một chiếc, em đưa đón anh cùng đi làm." Tần Phong cong người nằm nhoài bên giường, "Dọn đến chỗ anh ở đi, nếu không hai ta cứ phải tận dụng mọi thứ làm việc, phải đợi đến khi nào...... Chấm đỏ này của em mới nổi lên không đúng hạn chứ?"
Tiền Việt nghiêng đầu qua, hỏi: "Anh trước đây không phải vì trốn em chạy đi công tác?"
"Trời đất chứng giám, anh là vì nghiên cứu mới đi bồi dưỡng." Tần Phong trở tay vỗ ngực, "Lúc trước anh là bị súng bắn, thân thể trống rỗng ngang hông không có chút sức nào, hôm nay thế nào? Khỏe không?"
Trên khuôn mặt vừa khôi phục bình thường lại nổi đỏ, Tiền Việt mím chặt môi cười gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sư phụ Cảnh đông y ngồi trong cửa hàng cũ của Hoa Y Đường vừa nhìn bài thuốc Hà Quyền cầm đến, kích động giống như Tề Gia Tín. Hà Quyền 14 tuổi đã bắt đầu theo ông học kiến thức thuốc Đông y, ông coi đứa nhỏ này là cháu ruột của mình mà đối đãi, biết được tin vui, thật lòng vui thay cậu.
Bắt mạch, lại xem xét bài thuốc của Tề Gia Tín, sư phụ Cảnh nói với Hà Quyền: "Bài thuốc của Tề lão không có vấn để, cứ dựa theo cái này bốc. A Quyền, chúc mừng nhé. Cứ thế này, bệnh của Tề lão cũng phải khỏi một nửa."
"Tinh thần ông ngoại rất không tệ, nhưng tuổi của ông ấy ở đó, thế nào cũng phải kéo dài nửa năm." Hà Quyền nói, dùng ánh mắt với Trịnh Chí Khanh. Trước khi đến cậu bảo Trịnh Chí Khanh bao lì xì cho sư phụ Cảnh, quy củ cũ, hỏi chẩn không hỏi chẩn bao nhiêu tiền, nhìn mà đưa.
Vừa thấy Trịnh Chí Khanh lấy lì xì ra, sư phụ Cảnh nhanh chóng đẩy trở lại: "Đây là làm gì? Ta vẫn chưa cho đứa nhỏ lì xì đâu, cầm về cầm về."
"A Quyền nói học ngài nhiều năm như vậy lại không tạ ơn ngài nghiêm túc, ngài nhận lấy, nếu không em ấy cũng không yên lòng." Trịnh Chí Khanh lại nhét bao lì xì qua, một đến một đi, làm sư phụ Cảnh rất không vui.
"Hôm nay các cháu muốn để bao lì xì này lại, thuốc ta một đồng cũng không bốc cho các cháu đâu. Hồi đó Tề lão phá quy củ, truyền phương thuốc tổ truyền cho người ngoài như ta, ta thay ông ấy truyền lại đồ cho người thừa kế, còn dám tranh công?"
Hà Quyền hiểu tính sư phụ Cảnh, thấy ông khăng khăng không nhận cũng không tiện miễn cưỡng, đè lại tay Trịnh Chí Khanh nhét bao lì xì nói: "Chí Khanh, sư phụ đã không nhận lì xì, vậy anh đi mua hai chai rượu ngon."
"Ây, rượu ta không từ chối." Trên mặt sư phụ Cảnh lại treo nụ cười.
Chờ Trịnh Chí Khanh rời khỏi phòng, Hà Quyền hơi trầm tư chốc lát, hỏi: "Sư phụ, Hoa Y Đường hiện tại, có phải loạn lắm không?"
"Haizz, đừng nói nữa." Sư phụ Cảnh khoát khoát tay, "Trước đây lúc chỉ có mấy tiệm, không ai tranh giành, cuối năm chờ cầm chia lợi nhuận rất thoải mái. Sau đó Tề lão thu mua trụ sở nuôi trồng, nhận hạng mục nghiên cứu quốc gia, còn đầu tư bất động sản, làm ăn càng làm càng lớn, một năm lợi nhuận hơn trăm triệu, đều đỏ mắt chứ sao."
"Vậy...... ai không phục ông ngoại nhất?"
"Hai gia đình bác gái cả và ông chú hai của cháu, kể từ khi Âu Dương Thiều Hoa nhảy dù đến làm tổng tài, vừa mở ban giám đốc liền làm rùm beng. Sau đó ta cũng không tham gia nữa, ở trong quán khám bệnh cho người ta, yên tĩnh." Sư phụ Cảnh hơi híp mắt, "A Quyền, cháu hỏi cái này làm gì? Định quay về thừa kế gia nghiệp?"
"Hỏi tùy tiện thôi, cháu không về đâu, không gánh vác được."
Lúc này điện thoại ở trong túi rung lên, Hà Quyền nhận nghe, là đồn công an gọi tới —
"Hà tiên sinh, về vụ hủy hoại tài sản cá nhân của ngài, hiện tại đã bắt được kẻ tình nghi, mong ngài nhanh chóng đến nhận diện nghi phạm."