Nghi phạm bị giam giữ ở phân cục, tiếp đón Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh chính là đội trưởng Trần đội điều tra hình sự. Đội trưởng Trần trên dưới 50 tuổi, vóc người gầy gò màu da ngăm đen, ánh mắt sáng như mãnh hổ.
"Chúng tôi điều động lấy giám sát, chú ý tới người này nửa tháng trước khi sự việc xảy ra thường xuyên tiến vào tiểu khu cậu đang ở." Đội trưởng Trần đặt đoạn giám sát trước mặt Hà Quyền, "Hà tiên sinh, ngài xem xem, biết người này không?"
Hà Quyền nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên xa lạ trong giám sát hồi lâu, lắc lắc đầu.
Đội trưởng Trần xoa xoa cằm nói: "Điều tra viên đến nhà điều tra, phát hiện trong nhà hắn có một cây súng hơi. Súng là hợp pháp, hắn là nhân viên rừng phòng hộ, có chứng nhận cho phép. Nhưng chúng tôi vẫn xin lệnh lục soát, cuối cùng kết quả đường đạn ra xác nhận giống với viên bắn vỡ cửa sổ nhà cậu."
"Nhưng tôi thật sự không biết hắn, hắn bắn cửa sổ nhà tôi làm gì?" Hà Quyền không hiểu ra sao.
"Hắn ban đầu nói là, sau động đất nhận được thông báo có động vật hoang dã chạy trốn vào nội thành, đề phòng động vật chưa miễn dịch cắn bị thương dân chúng lan truyền bệnh chó dại, cần tiến hành vây bắt, hắn ở tiểu khu của các cậu phát hiện một con cáo, lúc bắn chết trúng nhầm vào cửa sổ nhà cậu. Chúng tôi xác nhận với cục lâm viên, quả thật có thông báo như vậy. Nhưng tiểu khu cậu ở không có trong phạm vi kiểm tra, cho nên chúng tôi lại điều tra sâu hơn......" Đội trưởng Trần dừng một chút, trượt một phần tài liệu khác đến tay Hà Quyền, "Hà tiên sinh, cậu ở trung tâm quyên tặng từng đăng ký quyên tặng ở trung tâm hiến tạng, đúng không?"
Nhìn bản copy bảng quyên tặng, Hà Quyền càng trợn to mắt: "Đúng, tôi không có trực hệ, nếu như bởi vì tử vong ngoài ý muốn hoặc là đột tử, không có ai có thể làm quyết định thay tôi, liền dứt khoát điền vào bảng. Nhưng đây là tin tức bí mật, các anh sao có thể lấy được?"
"Bảng hiến tặng này là ở trong nhà nghi phạm lục soát được." Đội trưởng Trần cong ngón tay gõ gõ bàn, "Bên trung tâm quyên tặng chúng tôi cũng đã đi điều tra, mấy ngày trước động đất, server bị hacker công kích một lần, đánh cắp lượng lớn thông tin người quyên tặng, điều tra tiếp lại phát hiện, những thông tin này ở trong group trên mạng mà những người bệnh cần cấy ghép bộ phận tự lập ra công khai lưu truyền. Ngoài ra trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện con gái của nghi phạm bị suy thận, đang chờ thận cấy ghép, mà kiểu hình của Hà tiên sinh giống của cô ấy, cho nên chúng tôi nghi ngờ đây là —"
"Mưu sát chưa toại." Trịnh Chí Khanh ở dưới bàn nắm chặt tay Hà Quyền.
Vẻ mặt đội trưởng Trần ngưng trọng gật đầu. Trong lòng bàn tay Hà Quyền toát ra tầng mồ hôi, hô hấp cũng hơi dồn dập, cảm giác nôn mửa được mấy châm của sư phụ Cảnh châm cho cậu trước khi rời khỏi Hoa Y Đường tạm thời đè xuống lại đánh tới mạnh mẽ.
"A Quyền?"
Thấy Hà Quyền che miệng lao ra phòng khách, Trịnh Chí Khanh nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Ói tới trước mắt từng đợt biến thành màu đen, Hà Quyền níu chặt lấy vải trên cánh tay Trịnh Chí Khanh mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể. Trịnh Chí Khanh vội vàng bóc viên kẹo nhét vào trong miệng cậu, đỡ người đến hành lang ngồi xuống ôm chặt vào trong ngực.
Trịnh Chí Khanh cũng tức run — Sao có thể như vậy, vì cứu con gái mình liền muốn hi sinh tính mạng người khác?
"Hắn bắn lệch......" Hà Quyền khó khăn phát ra âm thanh, "Lúc em nghe điện thoại ngồi trên sofa...... đối diện cửa sổ......"
"Không sao đâu A Quyền, không sao đâu." Trịnh Chí Khanh nhẹ giọng trấn an tâm tình cậu, "Người đã bắt được, em hiện tại an toàn."
Hà Quyền run rẩy từ từ bình phục lại, cậu dựa vào trong ngực Trịnh Chí Khanh, mắt chăm chú nhìn vào một vết nứt trên gạch xuất thần. Đột nhiên, cậu thẳng người, nói với Trịnh Chí Khanh: "Em muốn gặp người đó."
"Không, A Quyền, em không thể gặp hắn." Trịnh Chí Khanh giơ tay lên giữ má cậu, "Tin anh, cái này không có lợi với em."
"Vẫn nhớ lời chị Kiều Xảo đã nói chứ, Chí Khanh, em, Hà Quyền, cần không phải bảo vệ, mà là tín nhiệm." Hà Quyền kiên định nhìn anh, gằn từng chữ nói: "EM, MUỐN, GẶP, HẮN."
Hơi có vẻ khó xử nhíu mày, Trịnh Chí Khanh suy nghĩ một lát sau gật đầu, "Được, anh đi nói với đội trưởng Trần."
Đội trưởng Trần nghe xong yêu cầu Trịnh Chí Khanh thuật lại, mắt trợn còn lớn hơn Hà Quyền.
"Không, Trịnh tiên sinh, trước khi mở phiên tòa, ngoại trừ luật sư bất cứ ai cũng không được tiếp xúc với nghi phạm, một khi trình tự xuất hiện sơ suất, rất có thể dẫn đến kiểm sát trưởng không cách nào khởi tố."
"Tôi chính là luật sư, có thể đảm bảo lợi ích của người ủy thác." Mặc dù Trịnh Chí Khanh từ trong đáy lòng không biện hộ thay người làm tổn thương Hà Quyền, nhưng anh hiểu người yêu của mình, không để Hà Quyền gặp người đó, sẽ khiến trong lòng đối phương lo lắng.
Đội trưởng Trần cau mày gãi gãi ót, nói: "Tôi nói thật, không cần thiết gặp, thật đấy, cho dù nghi phạm khóc lóc rơi nước mắt quỳ xuống ăn năn, trong lòng Hà tiên sinh cũng chưa chắc dễ chịu."
"Đội trưởng Trần, A Quyền em ấy không phải vì trong lòng dễ chịu, em ấy cần là nhìn thẳng vào căn nguyên sợ hãi." Trịnh Chí Khanh cầm tay đối phương dùng sức nắm lấy, "Tôi lên rất nhiều tòa án, cực kỳ hiểu rõ tâm lý người bị hại."
Đội trưởng Trần rút tay về, ôm cánh tay ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, xoay người quơ điện thoại lên.
"Lão Triệu, đưa Hoàng Dân Nhạc đến phòng thẩm vấn số 1."
Sau khi nghe xong Trịnh Chí Khanh giới thiệu bản thân, Hoàng Dân Nhạc mấp máy đôi môi khô khốc, nói: "Tôi không mời luật sư."
"Tôi cũng không muốn làm luật sư của ông, tôi sở dĩ sẽ ở trong căn phòng này, căn bản không phải vì ông." Trịnh Chí Khanh mắt lạnh nhìn đối phương. Người trung niên cực kỳ bình thường, ánh mắt thậm chí có chút nhát gan, anh không cách nào tưởng tượng, một người như vậy, sao có thể ác độc tới quyết tâm nổ súng với một người vốn không quen biết.
"Vậy cậu đến làm gì? Đừng hi vọng tôi cho cậu một phân tiền, tiền đều phải giữ lại cho con gái tôi khám bệnh." Hoàng Dân Nhạc rũ mắt xuống, vẻ mặt ủ rũ, "Nên điều tra cảnh sát đã điều tra hết rồi, tôi cũng không có gì phải giấu, thích phán thế nào thì phán thế đó."
Trịnh Chí Khanh khẽ nghiêng người, đè ép tức giận nói: "Người ông định giết, là người yêu của tôi."
Còng tay phát ra tiếng vang thanh thúy, Hoàng Dân Nhạc ngẩng đầu, chỉ nhìn nhau với Trịnh Chí Khanh không tới nửa giây đã vội vàng dịch tầm mắt.
"Xin lỗi, tôi bị quỷ ám." Âm thanh hắn có chút run rẩy.
Trịnh Chí Khanh lắc lắc đầu. "Có người muốn gặp ông, ông nên nói xin lỗi với em ấy. Tôi ở đây là đảm bảo đối thoại của các ông sẽ không bị cảnh sát giám sát, cho nên, mặc kệ em ấy hỏi ông cái gì, đều xin ông cần phải trả lời thật."
Vừa nói, anh đứng dậy kéo cửa phòng thẩm vấn ra, gọi Hà Quyền chờ bên ngoài vào phòng. Nhìn thấy Hà Quyền, lưng Hoàng Dân Nhạc cúi xuống. Ngồi vào đối diện Hoàng Dân Nhạc, Hà Quyền ngưng mắt nhìn đối phương, hai tay vẫn nắm chặt trên đầu gối. Trịnh Chí Khanh đứng ở phía sau cậu, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai cậu, thu run rẩy rất nhỏ vào trong lòng bàn tay.
"Con gái ông, lớn thế nào rồi?" Hà Quyền hỏi.
Hoàng Dân Nhạc nuốt nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "16......"
"Thẩm tách bao lâu?"
"4 năm."
"Hai thận suy kiệt? Không cấy ghép không sống được nữa?"
Hoàng Dân Nhạc đột nhiên sặc một tiếng, vùi mặt vào trong tay, nặng nề đè nén tiếng khóc. Hà Quyền nhắm mắt lại, chậm rãi đợi tâm tình đối phương bình phục. Cậu trước khi nhìn thấy Hoàng Dân Nhạc tưởng tượng rất nhiều khuôn mặt, tuy nhiên cũng không có khuôn mặt tuyệt vọng trước mắt.
"Con bé một tuần thẩm tách 2 lần, giày vò lắm, nhưng thận của tôi và mẹ con bé lại không dùng được." Hoàng Dân Nhạc vừa nói vừa lau mũi, "Tôi ngày đó thấy ở trong group người bệnh đăng thông tin người quyên tặng, tôi liền...... liền muốn cầu xin ngài cứu con gái tôi, nhưng ngài vẫn luôn không có nhà...... Sau đó nghe người cùng phòng bệnh nói, người nhà hắn đến nhà tìm người quyên tặng cầu xin, kết quả người ta báo cảnh sát, còn rút đơn quyên tặng về, tôi liền biết con đường này không thể thực hiện...... Vài ngày trước con gái tôi không ổn, vào ở ICU, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch...... tôi thật sự không có cách nào, con bé mới 16 thôi, nhân sinh mới bắt đầu, tôi không thể trơ mắt nhìn con bé...... nhìn con bé chết......"
Vừa nói, hắn liền muốn tiến lên nắm tay Hà Quyền, bị Trịnh Chí Khanh tay mắt lanh lẹ đè lại cánh tay.
"Tôi xin lỗi ngài, tôi bị quỷ ám, tôi — tôi —"
Hoàng Dân Nhạc dập đầu trên bàn kim loại vang thùng thùng. Hà Quyền nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú mười mấy giây như vậy, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
"A Quyền!"
Trịnh Chí Khanh ở hành lang đuổi theo cậu, ôm người vào trong ngực.
"Lúc trước em còn tưởng người Tề gia cảnh cáo em, không nghĩ tới là......" Tựa vào trên người Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền nhẹ giọng thở dài, "Chí Khanh, em không có cách tha thứ cho hắn, nhưng lại không biết nên trách hắn thế nào...... Tình cha như núi, hắn chỉ là chọn sai cách."
"Anh ban đầu nghĩ chính là phải khiến hắn nát vụn trong tù thế nào." Trịnh Chí Khanh khẽ vuốt sau lưng Hà Quyền, "Nhưng vừa nghĩ tới nếu Tiểu Bạch gặp phải chuyện như vậy, anh có thể hiểu hắn."
"Đúng vậy, đứa nhỏ mới 16 tuổi......" Hà Quyền ngửa mặt lên, "Chí Khanh, Hoàng Dân Nhạc phải ngồi tù bao lâu?"
"Nhớ không nhầm, cân nhắc mức hình phạt tiêu chuẩn là 3 đến 10 năm, tình huống như này, thẩm phán có lẽ sẽ phán hắn 7-8 năm."
"Lâu vậy?!"
Xoa cái đầu tóc xoăn của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nói: "Nếu trong lòng em thật sự băn khoăn, có thể xin bồi thường dân sự, nếu thái độ nhận tội của hắn tốt cũng tích cực bồi thường, có thể nhận được giảm hình phạt."
"Thôi đi, cấy ghép thận và kháng thải ghép giai đoạn sau đều cần không ít tiền, lại để hắn bồi thường, không phải càng đòi mạng cô bé kia sao."
"Vậy thì không nghĩ nữa, chuyện này coi như cho qua." Trịnh Chí Khanh sờ sờ mặt cậu, "Em thật sự khiến anh giật mình, vậy mà ký đơn hiến tạng."
Hà Quyền hừ một tiếng: "Chết cũng chết rồi, giữ lại cũng vô dụng. Chờ anh chết, em cũng quyên anh ra ngoài."
Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Anh đã thề trước mặt Tề lão phải chăm sóc em cả đời, cho nên, anh nhất định không thể chết trước em."
Lời nói nhẹ nhàng như đùa giỡn, lại là hứa hẹn sức nặng 10 phần.
"Trịnh Đại Bạch, sáng mai anh có việc gì không?" Hà Quyền nghiêng đầu nhìn anh nói.
Trịnh Chí Khanh lấy điện thoại ra xác nhận lịch trình: "Không có việc nhất định phải làm và người phải gặp, em muốn làm gì?"
"Vậy...... cục dân chính mấy giờ mở cửa?"
"9 giờ." Trịnh Chí Khanh siết chặt tay ôm ngang hông Hà Quyền, "Ở trên hành lang đồn công an cầu hôn, Hà tiên sinh, có phải không đủ lãng mạn hay không?"
Hà Quyền hất cằm lên: "Đừng nói nhảm, qua thôn này là không còn nhà trọ nữa đâu, anh rốt cuộc có đi không?"
"Ừm, để anh suy nghĩ?"
"Cho anh 5 giây."
Trịnh Chí Khanh ôm ngang Hà Quyền lên, không nhìn ánh mắt khác thường xung quanh, cười nói yêu cầu với người ngọ ngoạy đỏ mặt trong ngực —
"Cho nhiều thời gian chút, em yêu, anh phải nghĩ kỹ xem mặc bộ tây trang nào chụp ảnh kết hôn."