Cách Tết âm lịch còn có 1 tuần, phòng khám bệnh bận như đánh giặc, khoa nằm viện thì rất nhàn nhã. Tết âm lịch nghỉ 7 ngày, kiểm tra sinh sản lại không dám kéo dài, tất cả đều dồn dết trước nghỉ lễ. Hà Quyền buổi sáng khám VIP xong buổi chiều đến khám thường, trước bàn động tý là vây mười mấy người bệnh chờ xem báo cáo, tới mức cậu thỉnh thoảng phải xụ mặt rông một câu "Có thể xếp hàng hay không hả các người" để duy trì trật tự.
Đuổi kịp ca chẩn đoán mang thai, Hà Quyền vừa định mở danh sách kiểm tra đã nghe đối phương nói: "Chủ nhiệm, tôi...... không cần."
Hà Quyền ngẩng đầu, trên dưới đánh giá đối phương một phen: Tuổi ngoài 20, ánh mắt lo lắng, đồ lao động màu tím hơi có vẻ dài rộng phủ trên bả vai gầy yếu.
Cậu lại liếc thông tin người bệnh trên màn hình, 22 tuổi, ghi chép mang thai sinh sản đều là 0.
"Tại sao không cần?" Gặp phải thai đầu đã muốn bỏ, bác sĩ khoa sản luôn sẽ nhiều lời khuyên một tiếng.
Trong phòng khám còn có 5 người, không có chút riêng tư nào để nói, mặt người bệnh trướng đỏ bừng, giọng nói như muỗi kêu: "Công việc quá bận......"
"Ai công việc không bận? Bận thì không sinh con nữa?" Hà Quyền nghiêng đầu nói với thực tập sinh: "Đoan Mộc, bảo người khác trước tiên ở ngoài chờ."
Đoan Mộc đứng dậy bảo mấy người bệnh rời khỏi phòng khám, mình cũng rất thức thời không vào. Có lẽ chỉ cần nói chuyện với nhau năm mười phút, là có thể quyết định một sinh mệnh nhỏ có cơ hội đến với nhân thế hay không.
"Ngồi đó, đứng nhiều mệt."
Hà Quyền giơ cằm về phía ghế tròn bên cạnh bàn. Người bệnh ngồi xuống, lại bất an giống như trên ghế mọc đinh.
"Một mình đến? Không có người nhà đi cùng?" Hà Quyền hỏi.
Người bệnh xoa chân, bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Vẫn chưa kết hôn nhỉ?"
"Vâng."
"Theo tôi không cần cảm thấy mất thể diện, đều là người trưởng thành, có quyền hưởng thụ sinh hoạt tình dục." Hà Quyền từ trong khay bên cạnh máy tính cầm lên viên kẹo đưa cho hắn — thời gian mang thai dễ tụt huyết áp, lo trước khỏi hoạ. "Sao không đến cùng bạn trai?"
"Anh ấy...... không có thời gian......" Người bệnh cầm kẹo, hiển nhiên không có lòng ăn.
"Tôi không phải muốn thăm dò đời tư của cậu, nhưng cậu phải nghĩ thông suốt, đứa đầu đã không cần, sau này rất dễ tạo thành sinh non tính tái phát." Hà Quyền ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ, "Tôi làm khoa sản 10 năm, từng gặp không ít người trước đó phá thai qua mấy năm lại muốn không được, vì muốn có con tiêm mấy trăm mũi, tốn bốn năm trăm nghìn vẫn công dã tràng."
Người bệnh thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn về phía Hà Quyền: "Chủ nhiệm, mặc dù tôi không học đại học, nhưng đạo lý tôi đều hiểu...... Chúng tôi ra ngoài đi làm muốn nhân lúc trẻ tuổi kiếm thêm ít tiền, một đứa nhỏ từ lúc sinh đến lúc rời tay ít nhất 3-5 năm, quê người yêu tôi còn có người bệnh cần tiền, đứa nhỏ này, tôi không nuôi nổi."
"Cắn răng là qua thôi." Hà Quyền tiếp tục khuyên.
"Công việc của ngài tốt, thu nhập cao, gặp phải chuyện có thể cắn răng, nhưng chúng tôi...... tôi không muốn con tôi lại sống giống tôi hồi nhỏ."
Hà Quyền khẽ cười lắc đầu.
"Tôi hồi bé cũng nghèo, thật sự, không đóng nổi tiền thuê nhà, trời mưa to, ba tôi từ nhà trẻ đón tôi về, phát hiện bị chủ nhà đóng cửa. Lên tiểu học, ra đồ chơi mới gì phụ huynh của các bạn đều mua cho, tôi thì không có. Nhưng tôi chưa từng oán giận song thân của tôi, bởi vì bọn họ đã tận lực. Cha tôi chân bị thương, ban ngày ở phòng thu âm làm việc vặt, buổi tối đến quán bar hát. Có lúc ông ấy sẽ dẫn tôi đi theo, tôi ngủ thiếp đi, trời muộn không có xe công cộng lại không nỡ thuê xe, ông ấy liền đeo hộp đàn ôm tôi, khập khễnh đi 4-5 cây số về nhà. Ba tôi biết đánh dương cầm, ông ấy đến hành lang khách sạn đánh đàn, đi gia sư cho con nhà người ta, toàn bộ tiền đều rót cho cha tôi làm đĩa nhạc, bởi vì ông ấy tin cha tôi trời sinh chính là ăn bát cơm ca sĩ. Đáng tiếc trên mặt cha tôi có sẹo, công ty quản lý nhận được đĩa nhạc của ông ấy gọi ông ấy đi phỏng vấn, vừa nhìn mặt ông ấy đã khoát tay. Đến lúc tôi 10 tuổi cha bắt đầu cố định hát đệm cho ca sĩ nổi tiếng, cuộc sống mới coi như tốt hơn chút. Cho nên, cậu xem, cuộc sống đều là trải qua như vậy, từ từ sẽ đến, khó hơn nữa cũng có thể vượt qua. Nói không chừng tương lai đứa nhỏ này có thể có tiền đồ lớn, đến lúc đó cậu cũng có thể hưởng phúc không phải sao?"
Nghe thế, người bệnh khó xử cười cười: "Chủ nhiệm, ngài đối với ai cũng tận tình khuyên bảo như vậy sao?"
"Cũng không phải, nếu không động tới trách nhiệm của tôi, tôi cũng lười mở miệng." Hà Quyền khoát khoát tay, "Về thương lượng với bạn trai tiếp tục quyết định, không đoán lầm, cậu vẫn chưa nói với cậu ấy đi?"
"Đúng, sợ anh ấy khó xử, cha anh ấy bị ung thư vẫn đang làm trị liệu hóa chất, một tháng hơn 10 nghìn, lại thêm đứa bé —"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đang nói, cửa vang lên tiếng gõ cửa, Hà Quyền đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục làm việc giống người trong phòng, đầy mặt lo lắng đứng ở cửa.
Người kia chắc là chạy vội, thở hồng hộc: "Bác sĩ, người yêu tôi ở chỗ anh sao?"
"Người yêu của anh là ai?" Hà Quyền muốn vui vẻ.
"Diệp Thiên Tình." Nam nhân dùng sức nuốt nước miếng.
"À, vậy cậu có phải tên là Lôi Trận Vũ không?" Hà Quyền nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt đối phương có bao kinh ngạc, quay đầu lại giơ cằm vào trong phòng, "Người yêu cậu đến tìm tôi."
((*) Thiên Tình nghĩa là trời quang, Lôi Trận Vũ là mưa rào sấm sét)
Diệp Thiên Tình nhanh chóng đứng dậy đi tới, kéo người yêu đến cuối hành lang. Hà Quyền thò đầu nhìn một cái, sau đó gọi những người bệnh khác vào phòng.
Còn mấy phút tan làm, Diệp Thiên Tình lại đi vào phòng khám, nói với Hà Quyền: "Chủ nhiệm, ngài nên kiểm tra cái gì thì kiểm tra đi, đứa nhỏ tôi cần."
Hà Quyền cười cầm lấy đơn kiểm tra đã sớm in đưa cho đối phương.
Nửa đêm tiếng chuông vang lên, Hà Quyền nhắm hai mắt đưa tay sờ về phía tủ đầu giường, dựa vào bản năng mở màn hình ra sau đó "Ừ" một tiếng.
Âm thanh Triệu Nguyệt từ trong ống nghe truyền ra: "Chủ nhiệm Hà, nhanh đến khám gấp, từ bệnh viện huyện chuyển đến ca nhau tiền đạo xuất huyết, vào phòng mổ đột phát phổi tắc máu."
"** mẹ!"
Hà Quyền trong nháy mắt tỉnh táo, trở mình bò dậy. Trịnh Chí Khanh cũng tỉnh, một câu không hỏi nhiều, mặc quần áo cầm chìa khóa xe đưa Hà Quyền đến bệnh viện.
Thấy Hà Quyền vội vàng vọt vào phòng giải phẫu, Tiết Vĩ nhanh chóng trần thuật tình huống người bệnh với cậu: "Chức năng đông máu trở ngại, trước mổ nửa tiếng tiêm Hemagglutinin, vừa muốn hạ dao liền xảy ra tắc máu, vẫn may không phải ở động mạch chủ phổi."
"Tiêm Hemagglutinin không nên dẫn tới tắc động mạch, huống chi chức năng đông máu lại kém." Hà Quyền nhanh chóng liếc nhìn báo cáo Cảnh Tiêu đưa cho mình, "Hắn khẳng định còn có bệnh khác, ghi chép bệnh án có không?"
Cảnh Tiêu nói: "Tôi vừa hỏi người nhà, nói sau khi mang thai luôn loét khoang miệng."
"Còn có bệnh trạng khác không?" Hà Quyền dịch mặt nạ dưỡng khí của người bệnh ra, nhẹ nhàng đẩy miệng ra quan sát tỉ mỉ, quả nhiên thấy hai điểm loét.
"Cái khác không nói."
Hà Quyền liếc nhìn máy giám sát tim thai, suy nghĩ một lát sau đó nói: "Trước tiên mổ đứa nhỏ ra, tim thai đã hạ xuống 100. Mổ xong lập tức tiêm thuốc làm chậm co rút tử cung, giữ cuống rốn lại trong tử cung, chờ chức năng đông máu khôi phục lại xử lý."
Cảnh Tiêu và Tiết Vĩ đồng thời đề xuất chất vấn: "Nhưng như vậy rất dễ nhiễm biến chứng."
"Dù sao cũng tốt hơn xuất huyết nhiều lập tức chết, dựa theo tôi nói mà làm, xảy ra vấn đề tôi chịu trách nhiệm."
Hà Quyền vén chăn đơn phủ trên người người bệnh lên, bẻ đèn mổ cẩn thận kiểm tra hạ thể người bệnh. Lại là một mảng loét nhỏ, cậu nhìn sau đó cau mày. Lại đứng dậy quan sát vị trí cắm kim tren cánh tay người bệnh, phát hiện xung quanh lỗ kim sưng đỏ không bình thường.
"Loét khoang miệng nhiều lần, loét cơ quan sinh dục, kim châm phản ứng dương tính, Cảnh Tiêu, anh cảm thấy là bệnh gì?" Hà Quyền hỏi.
((*) Bệnh Behçet (hay còn gọi là hội chứng Adamantiades) là một hình bệnh tự miễn hiếm gặp gây viêm hệ thống mạch máu đặc biệt là tĩnh mạch, thường thấy với triệu chứng loét niêm mạc và bên trong mắt (viêm màng mạch nho, viêm võng mạc, viêm mống mắt))
"Bệnh Behcet quả thực sẽ dẫn tới phổi tắc máu." Tiết Vĩ nhanh chóng tiếp một câu.
"Trước dựa theo bệnh Behcet chữa, tôi đi nói với người nhà, các người mổ xong đẩy tĩnh 2 đơn vị vitamin K1, thêm glucocorticosteroid, chờ ban ngày gọi chủ nhiệm Kiều cùng hội chẩn rồi quyết định phương án trị liệu đầy đủ."
(Vịt: ** mẹ mỗi lần dịch đến một loại bệnh nào đấy tui lại có kích động muốn tát bà tác giả một phát =)))))))) mỗi đoạn ngắn ngủn này mà tốn hơn nửa thời gian tui làm một chương =.=)
Nói xong, Hà Quyền xoay người rời khỏi phòng giải phẫu.
Chờ đẩy người bệnh vào phòng bệnh, Hà Quyền dặn dò hộ sĩ trực ban sau đó quay về phòng làm việc. Trịnh Chí Khanh ở trên sofa trong phòng làm việc chủ nhiệm ngủ, nghe thấy Hà Quyền đi vào, đứng dậy tặng sofa cho cậu.
"Không đói." Hà Quyền xoa xoa mặt, cảm khái nói: "Trịnh Đại Bạch, tương lai con em làm gì cũng đừng học y."
"Anh còn tưởng em muốn để Tiểu Bạch thay em hoàn thành sự nghiệp chưa hoàn thành, đến khoa ngoại lồng ngực chứ."
"Mệt chết, không bằng học luật."
"Làm luật sư cũng rất vất vả, anh hồi ở phòng luật ở Wall Street thực tập làm phụ tá, không nhẹ nhàng hơn bác sĩ.
Hà Quyền chống nửa người dậy, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Vậy Tiểu Bạch tương lai làm gì tốt?"
"Muốn làm gì thì làm cái đấy, em á, đừng tiêu tốn lòng thanh thản." Trịnh Chí Khanh đưa tay sờ sờ bụng cậu, "Có lẽ nơi này ở chính là một siêu sao bóng rổ tương lai."
"Em cảm thấy là con gái." Hà Quyền không thể nào đồng ý lắc đầu.
"Con gái cũng có thể chơi bóng rổ mà, trung bình chiều cao của hai bọn mình, khẳng định không lùn được." Trịnh Chí Khanh nói, tính toán chênh lệch chiều cao giữa mình và Hà Quyền.
Hà Quyền vẻ mặt kinh hãi: "** mẹ, cô nương hơn 1m8, thôi xong, tương lai lập gia đình thế nào?"
Trịnh Chí Khanh giận tái mặt: "Lập gia đình? Hoa hồng anh nuôi, dựa vào cái gì để người khác bê cả chậu đi."
"Nói anh mập anh đã thở gấp." Hà Quyền đạp nhẹ đùi anh, "Bát tự còn chưa chổng đã muốn làm cha vợ?"
((*) Chữ Bát (八). Câu bát tự còn chưa chổng ý là không có biện pháp, không có mặt mũi. Ở đây hiểu theo nghĩa đen ý là cái thai còn chưa thành hình mà ông Khanh đã đòi làm cha vợ. Thai nhi ở trong bụng sẽ có giai đoạn xoay đầu giống như chữ Bát lộn ngược)
Cầm mắt cá chân Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cong người đè người vào trong sofa, nói: "Vẫn là sinh con trai tốt, không phải anh tư tưởng cũ, bớt lo."
"Nếu con trai giống em thì sao?" Hà Quyền nghiêng đầu.
Trịnh Chí Khanh nghiêm túc suy nghĩ một chút. "Vậy anh mời mấy sư phụ dạy nó công phu, tương lai không bị bắt nạt."
Giơ tay lên nắm lấy sống mũi cao thẳng kia, Hà Quyền cười như không cười nhìn anh.
"Anh muốn nuôi ra một Sát Mục?"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Bị cơn ác mộng đánh thức, Sát Mục mở mắt ra nhìn trần nhà, chờ thở dốc bình phục mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Bật lửa bắn ra, sương khói theo hà hơi cùng thở ra, Sát Mục cong người nằm nhoài trên rào chắn ban công, ngắm nhìn đường phố được đèn đường chiếu sáng xuất thần. Đã bao nhiêu năm, cơn ác mộng không hất đi được, trải nghiệm thê thảm sau khi bị phát hiện thân phận nằm vùng nhất định là nỗi đau kiếp này hắn không cách nào khép lại. Những tiếng cười tà ác, chửi rủa khó nghe cùng với mùi rỉ sắt đó, ở trong giấc mơ vô cùng chân thật.
Nhẹ nhàng kéo thảm nhung đắp lên đầu vai, ấm áp quanh thân hắn bị gió đêm thổi lạnh thấu.
"Lại hút thuôc, không phải nói muốn cai?" Quý Hiền Lễ dùng thảm quấn người vào trong ngực, "Em không thể giống như người bình thường, sau khi mơ ác mộng lui vào trong ngực chồng cầu an ủi cầu ôm?"
Sát Mục cười khẽ, nghiêng đầu thở ra khói thuốc.
"Ít làm buồn nôn người ta."
"Thỉnh thoảng cũng thỏa mãn tính ảo tưởng của anh chứ." Ở thái dương người yêu hạ xuống nụ hôn, Quý Hiền Lễ từ trong hộp thuốc lá đặt ở rào chắn rút ra điều thuốc, đối diện điếu của Sát Mục châm.
Sát Mục nghiêng đầu nhìn y một cái: "Thuốc này vị mạnh, anh đừng hút."
"Không sao, dân bản địa trên đảo nhỏ Trung Mỹ cho anh hút một loại lá cây phơi khô nâng cao tinh thần."
"Ma túy?" Sát Mục cau cau mày.
"Không phải, không có chất phụ gia gì cả, khỏe mạnh hơn hút lá thuốc lá." Quý Hiền Lễ siết chặt cánh tay ở ngang hông hắn, "Về phòng đi, bên ngoài lạnh."
"Hút xong điếu này." Sát Mục gảy nhẹ tàn thuốc, "Lão Quý, nói với anh chuyện này."
"Nói." Quý Hiền Lễ sau đó lại tiếp một câu, "Ài, anh nếu họ Cung thì tốt rồi."
(Cung cũng có nghĩa là tử cung, ý ổng Lễ là ổng muốn có tử cung)
Sát Mục liếc hắn một cái, quay đầu nhìn dưới lầu, nói: "Em quyết định làm giải phẫu."
Quý Hiền Lễ ngừng tay lại, ngưng mắt nhìn gò má đường cong cương nghị của Sát Mục một lát sau thoải mái cười nói: "Xem ra, anh có hi vọng trước 45 tuổi làm cha?"
"Đừng vui quá sớm, Hà Quyền nói, chỉ là nâng xác suất từ 0 lên 10 mà thôi."
"10%, không phải là 1/10?" Quý Hiền Lễ bóp tắt tàn thuốc, đưa hai tay tới trước mặt Sát Mục, ra vẻ nghiêm túc xòe từng ngón tính toán, "Nói cách khác, nửa tháng có một lần cơ hội trúng chiêu."
"Anh học toán của giáo viên thể dục?" Sát Mục muốn ấn tàn thuốc lên tay y, suy nghĩ một chút vẫn là ấn tắt trên rào chắn, xoay người chất vấn đối phương: "Nửa tháng ở đâu ra 10 lần?"
"Chẳng lẽ em tính trước khi ngủ và trước khi rời giường thành 1 lần?"
Quý Hiền Lễ câu khóe miệng, dùng thảm quấn Sát Mục kéo vào phòng ngủ — Chê ít? Trước tiên bổ sung đủ nửa tháng hẵng nói.