Hà Quyền dùng sức hít vào một hơi, khóa kéo quần tây coi như kéo lên được. Trịnh Chí Khanh gõ cửa vào phòng làm việc chủ nhiệm, cậu vẻ mặt cậu "Cuộc sống này không cách nào qua" đang phân cao thấp với khóa quần, xoay mặt đến khu hộ sĩ xin sợi da.
"Em rõ ràng gầy nhiều như vậy, sao lưng quần vẫn chặt vậy!?"
Hà Quyền cau mặt cúi đầu nhìn Trịnh Chí Khanh xỏ sợi da qua lỗ cài quấn tới trên cúc, kéo hai bên quần lót vểnh lên. Trong phòng làm việc thì bộ âu phục này, đợi lát phải đến chỗ Tề Gia Tín ăn tối, Hà Quyền không kịp về nhà thay bộ khác. Lẽ ra bộ âu phục này hẳn không có vấn đề, làm 2 năm trước, lúc đó cậu còn nặng hơn bây giờ chút, đâu nghĩ giờ cài lại không cài được.
"Chật không phải eo, là hông." Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu nhìn vải trên mông Hà Quyền bị ép lộ ra, hé miệng cười cười, "Đã qua 8 tuần rồi, xương cốt bắt đầu thay đổi, A Quyền, cái này em hẳn là hiểu hơn anh."
"Em đương nhiên hiểu, chắc là chênh mấy milimet?" Hà Quyền trở tay xoa xoa vị trí đuôi xương sống, cau mày chống trán lên vai Trịnh Chí Khanh, "Trịnh Đại Bạch, anh phải đi mua đệm em cho em, đau em ngồi không yên."
"Trước khi đến chỗ Tề lão rẽ vào siêu thị." Trịnh Chí Khanh cũng giơ tay xoa giúp cậu.
Thần kinh toạ bị đè dẫn đến đau, khoa sản thường gặp, càng ngồi và nằm càng đau, cũng không có cách nào giảm bớt chỉ có thể chờ tự biến mất. Kiều Xảo trêu ghẹo nói đây là Tiểu Bạch ngại Hà Quyền lười, giục cậu đứng lên hoạt động nhiều, sau đó Hà Quyền tìm cái loại chuyện vặt vãnh sai Trịnh Chí Khanh chạy.
Tỷ như âu phục, vốn có thể để nhân viên tiệm giặt đưa cậu cũng gọi Trịnh Chí Khanh đi lấy.
"Muốn gặp anh thì nói thẳng." Lúc đưa tây trang đến phòng làm việc Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh tìm bậc thang xuống cho mình. Trong thang máy viện trưởng thấy anh xách túi giặt ấn nút tầng 6, cứ dùng ánh mắt "kiểu kia" nhìn anh, còn gượng cười nói "Mùa đông khô quá dễ viên phổi nhỉ".
Hà Quyền kéo ngăn kéo ra, lục ra tờ A4 "Đại Bạch và chó không được đi vào" đã lâu không dùng, cười híp mắt nhìn anh.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trước mặt đám trẻ con Tề Gia Tín là một bộ tư thái thấp, nhưng ở trước mặt thông gia, ông mang theo tư thái trưởng bối. Ông cụ để vợ chồng Trịnh gia chờ ở phòng khách khoảng nửa tiếng mới lộ diện, không ngồi xe lăn, ưỡn thẳng sống lưng chống gậy đầu rồng, mặc dù đi lại chậm chạp nhưng quanh thân trước sau như một tản ra uy nghiêm.
Tề Gia Tín mặc chính là áo sơ mi quần vải bố áo ba lỗ lông, ông tùy ý tạo thành đối lập rõ ràng với tây trang ba món của Trịnh Kiến Bình và sườn xám sát người của Hứa Viện, tỏ rõ ung dung của trưởng lão. Phải nói Trịnh Kiến Bình cũng là người gần 70 tuổi, nhưng đối với Tề Gia Tín vẫn cung kính như vãn bối. Dù sao, ông cụ cả đời trải qua sóng gió, viết sách xếp chồng lên e là còn cao hơn Trịnh Chí Khanh.
"Xấu hổ quá, người đã già, động tác chậm, để các người đợi lâu." Tề Gia Tín giơ tay lên, ra hiệu vợ chồng Trịnh thị đứng dậy nghênh đón ông ngồi xuống.
"Tề lão không cần khách khí, là chúng tôi quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Trịnh Kiến Bình nói, cùng vợ trao đổi ánh mắt.
Hứa Viện ngầm hiểu, từ trong túi xách lấy ra phong thư trắng thuần đặt vào trên bàn trà, cười nói: "Tề lão, hai hôm trước nghe Chí Khanh nói, ngài sắp làm cụ rồi, tôi nói tiếng hỉ với ngài...... Chi phiếu 10 triệu này, là quỹ giáo dục của tôi và chủ tịch Trịnh cho đứa nhỏ, nhưng bọn Chí Khanh không nhận, chỉ có thể phiền ngài giữ thay bọn nó."
Tề Gia Tín tùy ý khoát khoát tay, nói: "Tôi nếu nhận, A Quyền e là đời này cũng không vào cửa đại trạch Tề gia nữa, nó ngay cả tiền của tôi cũng không cần. Con cháu tự có phúc của con cháu, người già nhắm mắt, mọi sự ngừng lại, tốn chút lòng thanh thản làm gì. Bà thông gia, thu lại đi, nhé."
Sắc mặt Hứa Viện hơi có vẻ khó xử, Trịnh Kiến Bình gật gật đầu, ra hiệu bà thu phong thư lại. Thật ra ông đã sớm biết Tề Gia Tín sẽ không nhận, cho chi phiếu là vì cho thái thái độ Trịnh gia coi trọng Hà Quyền, để trong lòng Tề Gia Tín thoải mái.
"A Vân à —" Tề Gia Tín hô về phía phòng bếp: "Cầm tới quà gặp mặt ta chuẩn bị cho thông gia."
Trịnh Kiến Bình vội nói: "Tề lão ngài đừng khách khí, sau này đều là người một nhà."
"Cũng là vì là người một nhà, tôi mới không tiếc cho hai người."
Tề Gia Tín nhận lấy hộp đỏ chị Vân đưa tới, mở nắp bày ra gốc nhân sâm đặt trên nhung cho bọn họ. Trịnh Kiến Bình không hiểu thuốc Đông y, nhưng nhìn rễ chùm dài nhỏ đều được kim tuyến cố định cẩn thận, lập tức hiểu gốc nhân sâm khẳng định giá trị không rẻ.
Giao cái hộp cho Hứa Viện, Tề Gia Tín giơ tay lên chỉ chỉ nhân sâm: "Tuổi của cái này còn lớn hơn 3 chúng ta gộp lại, bây giờ có thể đào được sâm già như vậy thật sự dựa vào vận khí, bao nhiêu năm cũng khó thu được một nhánh. Nhắc tới nhân sâm giá tiền cũng rất cao, thời đại này còn ít, động tý là ở hội đấu giá gõ một hai chục triệu."
"Cái này quý quá, Tề lão, ngài vẫn là giữ lại đi." Hứa Viện làm bộ muốn trả hộp sâm lại cho Tề Gia Tín.
Tề Gia Tín trở lại đỡ, nhìn như tùy ý nói: "A Quyền của chúng tôi không quý hơn cái này? Nó tôi cũng cam lòng để các người dẫn về, một cọng cỏ tính là gì? Các người nếu không nhận, thì trả cháu trai của tôi lại."
"Phu nhân, đây là tâm ý của Tề lão, nhận lấy đi."
Trịnh Kiến Bình khách khí gật đầu. Gừng càng già càng cay, ông hiểu, Tề Gia Tín mượn tặng nhân sâm nhắc nhở bọn họ, phân lượng của Hà Quyền ở trong lòng mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ăn cơm xong Trịnh Chí Khanh ra cửa tiễn cha mẹ, Hà Quyền cau mày ngồi ở phòng khách uống thuốc. Trước khi ăn cơm Trịnh Chí Khanh đã bảo chị Vân sắc thuốc của Hà Quyền, sau khi ăn xong nửa giờ vừa vặn để nguội có thể uống được. Mặc dù Hà Quyền uống ba ngày đã không nôn nữa, nhưng vẫn theo lời dặn của bác sĩ uống đủ 2 tuần, nghe nói theo liệu trình này uống xong, lần sau mang thai cũng không nôn nữa.
Hà Quyền nhắc đi nhắc lại chỉ cần 1 đứa này, sinh xong liền đi chôn ống, không cần bản dùng thử nữa, làm liều tiêu chuẩn. Đối với Hà Quyền không nhắc đến chuyện buộc garo mình nữa, Trịnh Chí Khanh cảm thấy vui mừng.
Bỏ nhiều đường hơn nữa cũng không lấn át được vị đắng của thuốc bắc, huống chi Tề Gia Tín còn cấm Trịnh Chí Khanh bỏ thêm đường vào trong thuốc đã sắc, Hà Quyền chỉ thiếu bóp mũi uống xuống. Bản thân kẹo chính là một vị thuốc, Trung y dựa theo dược tính phân chia, đường trắng lạnh đường đỏ ấm, thêm vào thuốc sẽ ảnh hưởng dược tính. Giải thích của khoa học là, bản thân đường mía chứa các loại tạp chất, sẽ cùng protein và axit tannic trong thuốc phản ứng dẫn đến thành phần hữu hiệu đọng lại, giảm công hiệu.
Trịnh Chí Khanh vốn định để cho chị Vân cầm thìa mật ong cho Hà Quyền, nhưng Tề Gia Tín nói mật ong nhuận tràng, thời gian mang thai cấm ăn.
"Thuốc đắng dã tật." Tề Gia Tín từ ái nhìn Hà Quyền bị đắng tới nhăn mặt mặt lại, "A Quyền, nghỉ Tết âm mấy ngày vậy?"
Hà Quyền hít hít khí — dựa vào không khí lưu thông mang đi vị đắng trong miệng — nói: "Hai ngày, mồng 2 mồng 6, tham gia hôn lễ của đồng nghiệp."
Trong mắt hơi lướt qua tia thất vọng, Tề Gia Tín thử thăm dò hỏi: "30 có rảnh về ăn tất niên không?"
Hà Quyền mím miệng, nói: "Ông ngoại, ông biết các thân thích nhìn cháu thế nào, tụ tập đại gia tộc thế này, cháu không ở được."
"À, ài, nhìn ta, chỉ nghĩ đến mình vui." Tề Gia Tín cười khan, "Vậy thì rảnh thường xuyên về ăn bữa cơm, bình thường chỉ có ta và bọn chị Vân vú Trương, rất lạnh lẽo."
Hà Quyền đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Lần trước về quên hỏi, chú Cung đâu?"
Tề Gia Tín ngây ra, nói: "Đi rồi."
"Chú ấy vẫn chưa đến tuổi về hưu nhỉ?" Hà Quyền không nghĩ tới chỗ xấu.
Tề Gia Tín phiền muộn thở dài: "Ung thư tuyến tụy, chuyện năm ngoái, từ lúc phát hiện đến lúc đi, 3 tháng."
Hà Quyền hơi ngẩn ra, trước mắt bởi vì hơi nước mơ hồ chồng chất.
Cung Hãn Hải, ở Tề gia làm hơn bốn mươi năm, là người khiêm tốn ôn hòa, Tề Gia Tín ngoại trừ công việc tất cả mọi chuyện đều do hắn chuẩn bị, coi như quản gia của đại trạch. Tề Tranh và Hà Kính Phi sau khi qua đời là hắn đón Hà Quyền về Tề gia, cũng là hắn xử lý chuyện hậu sự của hai người. Hắn và Tề Tranh cùng tuổi, tất cả mọi chuyện trước khi Hà Quyền sinh ra, có liên quan đến Tề Tranh và Hà Kính Phi, đều là hắn kể cho Hà Quyền nghe.
Cung Hãn Hải không kết hôn, không có con, hồi Hà Quyền ở Tề gia, hắn coi tiểu thiếu gia này thương yêu như ruột thịt của mình, chăm sóc chu đáo tỉ mỉ. Trước đây Hà Quyền chịu thước của Tề Gia Tín, Cung Hãn Hải nửa đêm lén đến phòng cậu bôi thuốc cho cậu, cho cậu rất nhiều an ủi và ấm áp.
Mấy năm trước rời khỏi Tề gia Hà Quyền vẫn có liên lạc với Cung Hãn Hải, nhưng sau đó công việc càng ngày càng bận rộn, hơn nữa Hà Quyền cố ý tránh Tề Gia Tín, cũng dần dà cắt đứt liên hệ. Không nghĩ tới người vậy mà đã mất, cậu hiện tại muốn nói tiếng cám ơn với trưởng bối đã bù đắp thiếu thốn tình cha cho cậu, lại muộn mất rồi.
"Chôn ở đâu? Cháu rảnh rỗi thì đi bái tế." Hà Quyền từ trên bàn rút ra tờ khăn giấy, quay lưng xì nước mũi.
Tề Gia Tín lắc lắc đầu. "Dựa theo nguyện vọng của hắn, tro cốt rắc vào biển lớn...... Ý của hắn là, không có đời sau đến bái tế mộ bia, dựng vô dụng."
Lỗ mũi Hà Quyền lại chua xót.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Nghe thấy tiếng trở mình của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh xoay người ôm người vào trong ngực, vừa giúp cậu xoa vị trí đuôi xương sống vừa hỏi: "Đau không ngủ được?"
"Ừ, xuống thêm chút nữa." Hà Quyền dịch dịch đầu, gối lên cánh tay Trịnh Chí Khanh.
Nhẹ nhàng xoa một lát, Trịnh Chí Khanh duỗi người qua nhìn, thấy Hà Quyền mở to mắt, lại hỏi: "Có tâm sự?"
"Hôm nay nghe ông ngoại nói, chú Cung trước đây chăm sóc em không còn nữa, trong lòng hơi buồn." Hà Quyền lật người, ôm lấy eo Trịnh Chí Khanh, vùi mặt vào lồng ngực đối phương.
"Sinh lão bệnh tử, không ai tránh được." Hôn hôn đỉnh đầu tóc xoăn, Trịnh Chí Khanh thu chặt cánh tay ôm chặt cậu, "Chôn ở đâu? Hôm nào anh cùng em đi bái tế ông ấy."
"Tro cốt rắc ra, không dựng bia." Hà Quyền nói chuyện mang theo chút giọng mũi, "Sau đó em đột nhiên ý thức được, nếu em không đi bái tế, chờ ông ngoại trăm tuổi, mộ bia khẳng định dựng vô ích."
"Vậy thì đi thôi, đến lúc đó anh cũng đi cùng em."
"Em có suy nghĩ." Hà Quyền ngẩng đầu lên, con ngươi sâu xa chiếu ra từng điểm ánh sáng, "Chờ ông ngoại không còn, dời mộ các ba em đến bên mộ ông ấy."
Ngắm nhìn người yêu trong mắt lóe ra tâm tư nhỏ, Trịnh Chí Khanh cười khẽ: "Nhớ đốt cả gậy đầu rồng, làm hàng xóm với cha em, ông cụ đảm bảo dùng cái đó."
"Anh đây là bị đánh nhớ lâu." U buồn trên mặt Hà Quyền lướt cái quét sạch, bò dậy cưỡi trên bụng Trịnh Chí Khanh, trên cao nhìn xuống đối phương, "Trịnh Đại Bạch, anh bao lâu không nộp bài về nhà rồi?"
Trịnh Chí Khanh ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Phải 1 tuần rồi đi, thầy Hà, hiện tại không phải đều đề xuất giảm gánh nặng cho học sinh sao?"
"Em hôm nay muốn làm kiểu trắc nghiệm." Hà Quyền nói, đưa tay nghiêm túc cởi từng nút áo ngủ Trịnh Chí Khanh.
Trở mình đè người xuống, Trịnh Chí Khanh cong người đỉnh đỉnh Hà Quyền, để đối phương cảm nhận được nhiệt tình của mình. Hà Quyền ôm cổ anh, từ đôi môi một đường cắn đến hầu kết, trêu chọc Trịnh Chí Khanh cả người bốc lửa.
"Ra đề đi thầy Hà." Trịnh Chí Khanh thổi hô hấp cực nóng tới bên tai cậu, "Đảm bảo thi điểm tối đa."