Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 89



Edit + Beta: Vịt

Hà Quyền ngủ đang say, bị khí nóng thổi vào cổ làm tỉnh. Thấy không cẩn thận đánh thức Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh hôn hôn trán cậu để bày tỏ trấn an.

"Tiếp tục ngủ đi, mới hơn 1h."

Xoay người rúc vào trong ngực Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền bất mãn lẩm bẩm: "Chị Vân không sắp xếp phòng khách cho anh à? Nhất định muốn chen một cái giường đơn với em."

"Anh ngủ 1 mình sợ tối." Trịnh Chí Khanh siết chặt cánh tay, khẽ mổ xuống ấn đường cau lại, "Hai bọn mình tạm một đêm, nhé?"

Giống như là bất mãn mình bị xem nhẹ sự tồn tại, Tiểu Bạch cách bụng đá cha ruột một cái. Trịnh Chí Khanh lập tức đặt tay xuống, chào hỏi với nhãi con nhà mình: "Hey, thằng nhóc, cha chưa quên con đâu, mang quà về cho con đó, cơ mà bây giờ muộn rồi, ngủ trước đã được chứ?"

"Ít tự mình đa tình, nó không nghe được đâu." Hà Quyền giữ tay Trịnh Chí Khanh: "Thai nhi hơn 24 tuần chỉ có thể —"

"Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của em, cho nên em sau này nói chuyện phải dịu dàng chút, nếu không tương lai Tiểu Bạch sẽ sợ em."

"Phiền không hả, ngủ!"

Hà Quyền lại chen Trịnh Chí Khanh đến mép giường.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Dậy sớm ăn cơm, Trịnh Chí Khanh thấy Tề Gia Tín vẻ mặt hoảng hốt, bèn ân cần hỏi han mấy câu. Anh nghe Hà Quyền nói đại khái, không khỏi thêm mấy phần thương hại với ông cụ này. Phản xạ thần kinh của người bệnh chết não biến mất triệt để, cho nên vô luận cắt khí quản duy trì sự sống vẫn không có chút ý nghĩa nào với những người tứ chi tổn thương do quanh năm nằm trên giường tạo thành. Nhưng đối với người sống mà nói, mắt thấy huyết nhục thân nhất còn lại trên thế gian từ từ khô héo nhưng lại không cách nào từ bỏ, thật sự phải gọi là hành hạ.

Hàn huyên với Trịnh Chí Khanh một lát, Tề Gia Tín áy náy dạt dào nhìn Hà Quyền đang ăn, miễn cưỡng nặn ra tia cười, hỏi nhẹ: "A Quyền, đặt tên cho đứa nhỏ chưa?"

Hà Quyền dùng sức nuốt xuống đồ trong miệng, rũ mắt nói: "Hà Vũ Bạch, thế hệ sau của nhà Trịnh Chí Khanh lót chữ Vũ."

"À, hay lắm." Tề Gia Tín gật gật đầu.

Hà Quyền cảm thấy giật mình, cậu không nghĩ tới Tề Gia Tín vậy mà không có chút dị nào đối với đứa nhỏ họ Hà. Bất quá nghĩ lại, ông cụ cũng không thể tranh, chẳng lẽ còn có thể cách thế hệ họ Tề sao?

"Nếu không thì ông lại đặt tên đi, sau này cũng có thể dùng." Trịnh Chí Khanh nói xong cũng ở dưới mặt bàn chịu một cước của Hà Quyền.

Ánh mắt ảm đạm của Tề Gia Tín bỗng nhiên tụ lại một tia ánh sáng, đứng dậy run lẩy bẩy đi về phía thư phòng. Không lâu lắm, ông cụ mang ra 2 tờ giấy Tuyên Thành trong đường vân xen lẫn lá vàng, vuốt phẳng đặt lên bàn ăn.

"Ta lúc trước đã nghĩ 2 cái tên, không biết gia phả của Trịnh gia xếp đến chữ nào, ở trước trước tiên để trống." Ông cụ đeo kính lên, nhổ nắp bút lông mềm, ở trên hai tờ giấy thêm chữ "Vũ".

Hà Quyền xê dịch con ngươi, nhìn hai cái tên trên giấy Tuyên Thành lá vàng theo thứ tự là "Trịnh Vũ Huy" và "Trịnh Vũ Hoàng".

"Thí chúng tinh chi hoàn cực, bạn hách hí dĩ huy hoàng." Ông nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Đối với cổ văn cơ bản của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hồi chào tân sinh viên đại học năm nhất, mỗi người trong khoa đều phải biểu diễn tiết mục thể hiện bản thân, ca hát khiêu vũ diễn tấu nhạc khí talk show, miễn chỉ cần không đốt nhà là được. Trịnh Chí Khanh cảm giác mình trình diễn bóng rổ freestyle đã coi như lạc loài, kết quả đến Hà Quyền, cậu đứng ở bậc thang phía trước giảng đường, đọc thuộc《Bàn luận về bệnh thương hàn》5 phút.

Toàn bộ sinh viên khoa Tây y lâm sàng ngồi trên bậc thang trong giảng đường nghe trố mắt, ngay cả chủ nhiệm khoa cũng vẻ mặt "** mẹ". Trịnh Chí Khanh hoàn hồn nhanh chóng cầm điện thoại lên mạng search《Bàn luận về bệnh thương hàn》, phát hiện đối phương học thuộc không thiếu một chữ. Cũng chính từ ngày đó, ánh mắt anh bị Hà Quyền hấp dẫn sâu vào. Bởi vì anh tin, bên dưới dung mạo vàng ngọc kia, hẳn cất giấu linh hồn nội hàm phong phú.

Cẩn thận nâng hai tờ giấy kia lên, Trịnh Chí Khanh cười nói với Tề Gia Tín: "Tề lão, hai cái tên này đều rất hay, bọn con cố gắng, lần sau sinh đôi."

Hà Quyền trợn mắt trắng lên tiếng.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tổng bộ Hoa Y Đường, Tề Gia Huy đứng ở bên tường thủy tinh phòng làm việc tổng tài, chắp tay sau lưng ngâm đoạn nhạc, quan sát dòng xe cộ trên đường phố trung tâm thành phố.

"Chú tư, cháu thật sự bội phục chú, giả bộ người vật vô hại như vậy, lừa được cả cháu." Âu Dương hai tay ôm ngực ngồi dựa bên bàn làm việc, cười cười phía sau lưng Tề Gia Huy, "Oscar nợ chú bức tượng vàng."

"Chú tư của cậu lăn lộn với người giới giải trí lâu như vậy uổng công à?" Tề Gia Huy xùy nhẹ, "Chàng trai, cậu có thể học đấy."

Âu Dương gật đầu: "Vâng, cháu phải học hỏi chú nhiều, lâm nguy không loạn mà chú tư, người điều tra kinh tế chờ ở dưới lầu đó, chú vẫn có thể bình tĩnh như vậy?"

Quay người lại, Tề Gia Huy không sao cả nhún vai một cái: "Không phải mời tôi đi uống chén trà sao? Bọn họ có bằng chứng gì? Có thể tố cáo tôi tội danh gì?"

"Chiếm đoạt chức danh, làm giả thỏa thuận chuyển nhượng cổ quyền, sửa tạo bằng chứng tài vụ giả, chuyển vay lãi suất cao, hùn vốn lừa đảo......" Âu Dương xòe từng ngón tay, "Xấu hổ quá, cháu không làm luật, cái phía sau không nhớ được."

Sắc mặt Tề Gia Huy thay đổi, nhưng vẫn hất cằm lên: "Âu Dương, cậu đắc ý lắm nhỉ. Đừng quên, trong tòa nhà này, họ Tề nhiều hơn!"

"Đúng vậy, tôi cũng họ Tề."

Âm thanh từ bên cửa thủy tinh bị quét mở truyền đến. Tề Gia Tín chống gậy chậm rãi đi vào phòng làm việc tổng tài. Ông đứng trước mặt thằng tư đang vẻ mặt hơi nhăn nhó, quay đầu nhìn ghế dựa tổng tài sau bàn làm việc.

"Nhưng chiếc ghế này, tôi đã giao cho họ Âu Dương rồi, nó có thể để Hoa Y Đường đi về phía thế giới, mà chú, TỀ, GIA, HUY, chú có lỗi với tổ tông!" Tề Gia Tín giơ một xấp chứng cứ phạm tội cầm trong tay tới trên mặt em trai, phẫn hận giậm gậy đầu rồng, "Chú bán phương thuốc cổ truyền của Hoa Y Đường cho mấy thương nhân kiếm tiền bẩn kia, góp vốn phi pháp lập chiêu bài dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ! Nghe đây, thằng nhãi thối, huynh trưởng là cha, tôi hôm nay liền thay cha đánh chết thứ lụn bại như chú!"

"Tề lão! Có lời gì từ từ nói!"

Thấy Tề Gia Tín vung gậy lên, Âu Dương vội vàng vồ lấy, hắn cũng không phải lo lắng Tề Gia Huy bị đánh, mà sợ Tề Gia Tín tức giận công tâm bị bệnh tim lần nữa. Tối qua lúc bị gọi vào quán cũ Hoa Y Đường, hắn nhìn thấy Tề Gia Tín xiêu vẹo trên ghế như tro tàn, lúc ấy còn tưởng ông cụ sắp không được. Tề Gia Tín cho hắn xem chứng cứ Chu Huyền thu thập được, hắn lập tức gọi điện thoại cho chiến hữu công tác ở phòng điều tra kinh tế, chặn Tề Khải ở cửa lối xuất cảnh ở sân bay. Lúc ấy hắn không nghĩ ra chính là, vì sao Tề Gia Tín không để cho người điều tra kinh tế ban đêm mang Tề Gia Huy đi ngay mà kéo dài tới ban ngày hôm nay. Bây giờ nhìn lại, là Tề Gia Tín vẫn muốn dạy dỗ Tề Gia Huy lời cuối cùng.

Tề Gia Huy phản xạ có điều kiện rụt vai lại, sau khi thấy cây gậy bị cướp đi, lại ưỡn thẳng sống lưng.

"Anh cả, hồi đó anh đảm bảo với cụ bà thế nào?" Tề Gia Huy không cam lòng vuốt chòm râu dê, "Đã nói bảo vệ tôi cơm áo không lo, nhưng anh làm thế nào? Một năm chỉ chia hoa hồng cho tôi 1-2 triệu, coi tôi là ăn mày? Lão sư phụ trong quán còn cầm nhiều hơn tôi!"

"Chú dựa vào cái gì so với người ta!" Tề Gia Tín rống lên, "Chú kiếm cho cái nhà này, cái tập đoàn này, một phân tiền chưa!? Chỉ biết theo đuổi minh tinh, tiêu tiền như nước, nếu không phải cụ bà trước lúc lâm chung tôi đã thề, đâu có thể để chú ở đây hút máu tôi!"

"Nói dễ nghe thật! Tôi là em trai ruột của anh! Cùng một mẹ sinh ra! Nhưng anh cho tới giờ chưa từng tôn trọng tôi!"

"Danh dự phải dựa vào bản thân kiếm được! Không phải người khác cho!"

"Tề lão, ngài ngồi xuống trước." Âu Dương ngăn cản Tề Gia Tín, hắn thấy trên mặt ông cụ cơ hồ không có huyết sắc, lại cầm bình nước khoáng dùng để tiếp khách lên, vặn mở nắp bình đưa cho Tề Gia Huy, "Chú tư, chú cũng nói ít hai câu đi, giữ tinh thần ứng phó với cảnh sát không tốt hơn cãi nhau với Tề lão?"

Tề Gia Huy hất bình nước trong tay Âu Dương đi, nước bắn ra làm ướt áo sơ mi và quần tây phẳng phiu của Âu Dương. Âu Dương khẽ cười lắc lắc đầu, cũng không nói nữa, túm mấy tờ khăn giấy lau giọt nước chưa bị vải thấm đi.

Tề Gia Tín từ trong tay Âu Dương cần lại gậy, cầm chặt đầu rồng mạ vàng, ngón tay khô gầy khẽ trắng bệch.

"Lão Tứ, tôi hỏi thêm chú một chuyện cuối cùng."

Tề Gia Huy không nói chuyện, chỉ là trên mặt phẫn hận nhìn ngoài cửa sổ thủy tinh. Tề Gia Tín không để ý ngăn cản của Âu Dương, đi tới trước mặt em trai, mặt sát mặt hỏi: "Năm đó...... Hà Kính Phi là bị chú tính kế?"

Âu Dương nghe thấy Tề Gia Huy thấp giọng mắng câu "Đệt".

"Thằng nhóc kia quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, tôi phải dạy dỗ nó!" Tề Gia Huy lẽ thẳng khí hùng.

Tề Gia Tín gật nhẹ đầu, chống gậy thủ trượng đi vòng qua sau lưng Tề Gia Huy, tới gần bên tai gã nhẹ nói: "Nhưng cũng hại tôi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho nên, chú rốt cuộc muốn dạy dỗ ai?"

Tề Gia Huy vừa định mở miệng phản bác, đột nhiên cảm thấy trên gáy bị thứ gì nhẹ nhàng ghim xuống. Âu Dương bám theo trước mắt gã liền từ 1 biến thành 2, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, rầm một tiếng nhào tới trên mặt đất co giật, sắc mặt nhanh chóng bởi vì thiếu oxi mà tím bầm.

Âu Dương cả kinh. Hắn mắt thấy Tề Gia Tín giơ đầu rồng chạm vào sau cổ Tề Gia Huy, sau đó Tề Gia Huy lại đột nhiên ngã xuống trước mặt hắn.

Lúc Âu Dương muốn cứu giúp Tề Gia Huy, lại bị Tề Gia Tín nắm chặt cổ tay. Hắn khiếp sợ ông cụ khô gầy trước mắt vậy mà sẽ có lực tay lớn như vậy, cũng dùng một loại quyết tuyệt đánh cược tính mạng kéo dài gây áp lực, ngón tay giống như kìm sắt quấn chặt cổ tay hắn.

Tề Gia Tín cắn răng hỏi: "Âu Dương, cháu từng làm quân y, biết nhịp tim ngừng bao lâu sẽ tạo thành chết não không?"

"Nhiều nhất...... 8 phút." Âu Dương thấy Tề Gia Huy đã không động đậy, trên cánh tay bị nắm lấy cổ tay nổi mạch máu xanh lè.

"Được, ta cầu xin cháu, cho ta 8 phút, ta muốn thay con trai ta đòi lại công đạo!" Lúc Tề Gia Tín nói chuyện, cơ bắp trên mặt không tự chủ được co giật, "Chuyện này không liên quan đến cháu, nếu có người truy xét, ông già này một mình gánh chịu!"

"Nhưng mà Tề lão —" Âu Dương khẩn trương nhìn chằm chằm Tề Gia Huy, "Chậm thêm nữa cháu sợ không cứu được!"

Tề Gia Tín nhắm chặt mắt, nói: "Đồ lão tổ tông truyền lại, ta tự có phân tấc."

"Không được! Tề lão, cháu không thể trơ mắt nhìn ngài trở thành tội phạm giết người!"

Âu Dương cuối cùng vẫn là ra sức đẩy tay Tề Gia Tín ra, quỳ trên mặt đất làm hồi phục tim phổi cho Tề Gia Huy. Tề Gia Tín chống gậy, ánh mắt tan rã nhìn Âu Dương cứu người. Lúc nhịp tim Tề Gia Huy rốt cục được nén trở lại, Âu Dương nhanh chóng bấm số điện thoại cấp cứu.

Người điều tra kinh tế nghe nói Tề Gia Huy đột nhiên phát bệnh, vội vàng hỏi thăm Âu Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Âu Dương liếc nhìn Tề Gia Tín chán nản khô gầy ngồi trên ghế, xoắn xuýt một lát sau đó thở dài nặng nề.

"Chắc là áp lực quá lớn dẫn đến bệnh tim đột phát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.