Bệnh Viện Tâm Thần Đế Quốc

Chương 1: Thần thôn



Trước kia, Trương Khởi Khởi cũng không phải tên là Trương Khởi Khởi.

Sáu năm trước, một quyển tiểu thuyết tên là “Đạo mộ bút ký” bắt đầu thịnh hành trên đất Thần Châu, Trương Khởi Khởi vừa xúc động với tình nghĩa anh em thuần khiết làm người ta cảm động của Trương Khởi Linh với Ngô Tà (…) vừa làm việc nghĩa không chùn bước, không đếm xỉa đến sự phản đối mãnh liệt của ông nội, đổi tên thành Trương Khởi Khởi!

(*)Thần Châu: Chỉ Trung Quốc.

Cô sẽ tuyệt đối không nhắc đến cái tên Trương Tứ Tứ thối nát trước kia…

Nhưng ông nội cô còn trâu bò hơn, có cái tên toàn Thiên triều đều đã nghe nhiều nên thuộc – Trương Tam. Bởi vậy Trương Khởi Khởi trước kia tên Trương Tứ Tứ về tình cũng có thể tha thứ, kỳ thực cô ngàn lần cảm tạ ông nội cô đã tăng thêm một chữ Tứ, Trương Tứ Tứ dù sao cũng còn tốt hơn Trương Tứ.

(*)Trương Tam, là cái tên mà cả nước TQ nghe nhiều đến thuộc. Tên này quá phổ thông, cho nên những ai mang tên này đều chỉ có thể là nhân vật nhỏ. Từ Bắc Kinh, Thượng Hải đến tất cả các thành thị phổ thông đều có những người Trương Tam này.

Về phần vì sao phải đổi tên thành Trương Khởi Khởi? Rất đơn giản, nhà cô cũng là dân trộm mộ!

Trương Khởi Khởi chưa bao giờ gặp qua cha mẹ mình, từ nhỏ đã cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, mà ông nội cô lại có cái nghề cũng trâu bò như cái tên -- trộm mộ!

Bởi vậy, Trương Khởi Khởi luôn một lòng tin rằng mình với nhà họ Trương trong “Đạo mộ bút kí” có mối liên hệ nào đó, dứt khoát đổi tên thành Trương Khởi Khởi.

Hơn hết, Trương Khởi Linh có biệt hiệu là Tiểu ca, nên Trương Khởi Khởi cũng kiên quyết cự tuyệt một bạn học có ý tốt muốn gọi cô là Tiểu thư.

Bởi vì trên người của bạn học nam kia, có một loại chí chất lưu manh độc đáo, mở miệng ra còn có hương vị lưu manh, cho nên lúc y kêu Trương Khởi Khởi là “tiểu thư”, thì tính chất tiểu thư kia liền thu hút ánh mắt nghi ngờ của người ngoài...

(*)Tiểu thư: Thời cổ đại được dùng để gọi những thiếu nữ chưa chồng. Thời nay, từ này còn được dùng để gọi gái điếm.

Các thế hệ trộm mộ nhà họ Trương cũng như nguyên quán tổ tiên đời thứ nhất của nhà họ Trương đều không có ghi chép gì để lại, hơn nữa người và vật cũng không có liên hệ gì với dĩ vãng, giống như nhà họ Trương của cô tự nhiên mà xuất hiện vậy.

Mỗi đời nhà họ Trương chỉ sinh được một đứa con nối dòng, đến thế hệ Trương Khởi Khởi, cha mẹ cô vừa sinh cô ra không bao lâu đã lại hành nghề, chuẩn bị kiếm đủ tiền sữa bột cho Trương Khởi Khởi, không ngờ không cẩn thận, đã trở thành hai thành viên trong mộ cổ…

Lão Trương một mình đau khổ cay đắng nuôi lớn Trương Khởi Khởi, cũng không biết có phải do ngành nghề đặc thù dẫn đến con cháu đời sau cũng đặc biệt hay không, từ nhỏ Trương Khởi Khởi đã triển lộ một phương diện bất phàm – thích nhìn gái đẹp mà chảy nước miếng.

Thuở còn đi nhà trẻ, Trương Khởi Khởi đã thích vén váy bạn nhỏ, thường xuyên dọa người ta oa oa khóc lớn, từng được dẫn đến tận nhà giáo dục nhiều lần. Sau khi lớn lên, do tư tưởng hổ thẹn này nọ, Trương Khởi Khởi kín đáo hơn, đổi vén váy thành ngẩn người, chảy nước miếng đối với gái đẹp…

Lão Trương vô cùng đau đớn, mang Trương Khởi Khởi đi tiến hành các loại tâm lý trị liệu, lại chỉ nhận được cùng một đáp án -- cháu gái ông cực kỳ bình thường! Lão Trương tức giận đến nỗi mắng thẳng tất cả đều là một đám lang băm!

Không còn cách nào, thường ngày, Lão Trương liền bắt đầu dạy Trương Khởi Khởi một ít kiến thức về trộm mộ, hy vọng dời đi lực chú ý của Trương Khởi Khởi… Kỳ thật, ông cũng từng sắp xếp để Trương Khởi Khởi xem một đám trai đẹp trong tivi, chớp mắt cũng không cho, nhưng sau khi xem xong, vẻ mặt Trương Khởi Khởi ghét bỏ mà nói: “Sao bọn họ lại không có ngực chứ?”.

Trương Khởi Khởi đã siêu thần rồi!

Năm mười lăm tuổi, Trương Khởi Khởi bắt đầu bị lão Trương dẫn theo, đích thân trộm mộ, từ đó về sau, Trương Khởi Khởi chính thức trở thành một thành viên trong giới trộm mộ.

Mà sự thật lại một lần nữa chứng minh Trương Khởi Khởi bất phàm, trong mộ thường xuyên có những bóng dáng thần bí khó lường và các loại cương thi, diện mạo khủng bố cực kỳ ghê tởm. Thói quen sẽ dần hình thành sau những kinh sợ ban đầu, thế cho nên Trương Khởi Khởi nhìn lâu rồi đều chảy nước miếng với những nữ quỷ miễn cưỡng nhìn ra được mặt…

Mà hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của Trương Khởi Khởi vĩ đại của chúng ta, càng là thời khắc cô được giải thoát khỏi mười hai năm giáo dục độc ác.

Vào lúc công bố danh sách người thi đỗ Đại học, Trương Khởi Khởi không có rối rắm mấy vấn đề khiến người ta liên tục vỗ ngực giậm chân như nên nhảy sông hay nên ăn bánh chưng -- lúc thi Đại học, vì cô nhìn lén quần lót của cô giám thị xinh gái nên bị đuổi ra khỏi trường thi…

Đối mặt với kỳ thi hai trăm điểm thảm đạm kia, lão Trương cảm thấy vô cùng mất mặt, ông định bụng dắt Trương Khởi Khởi vào mộ thất để tránh đầu sóng ngọn gió.

(*)Kỳ thi hai trăm điểm: Kỳ thi Đại học có thang điểm hai trăm.

Bởi vì Trương Khởi Khởi đã lên báo địa phương, báo quất tử hoàng liễu, nhật báo xx và trở thành trang đầu của các tờ báo lớn, tiêu đề đều là:

[Là người đánh mất nhân tính, hay không có đạo đức?—Nữ sinh thi Đại học nhìn lén quần lót của cô giám thị, bị đuổi ra khỏi trường thi]

Một đoạn dài bên dưới đều là lịch sử quang vinh của Trương Khởi Khởi, bởi vậy Trương Khởi Khởi được xưng là đóa kỳ hoa nữ sinh biến thái nhất trong lịch sử. Trở thành làn sóng phẫn nộ trên mạng internet, nhưng phái nam trên mạng thì vẫn giữ nguyên thái độ, thống nhất ý kiến: thật phi thường, sùng bái cô ta, hâm mộ cô ta!!

Nhưng lúc Trương Khởi Khởi trở thành làn sóng căm phẫn trên mạng, thì cô đã bốc hơi khỏi trần thế rồi – lão Trương quá mất mặt với hàng xóm láng giềng nên đã mang Trương Khởi Khởi vào thâm sơn cùng cốc trộm mộ.

Ở ngọn núi mang tên Thần Sơn, có một thôn làng mang tên Thần thôn, nguồn gốc thôn đã không thể khảo chứng, chỉ biết nơi này bị núi thẳm bao vây, địa hình phức tạp hiểm trở, mà trong Thần thôn chỉ có hơn mười hộ gia đình. Ngoài một số ít tráng niên đã từng vượt núi ra ngoài; người già, phụ nữ và trẻ em trong thôn có thể nói cả đời đều không ra khỏi Thần sơn.

Hôm nay, thôn trưởng Thần thôn là Thần An Quy đang ở đầu thôn hút tẩu thuốc “phì phèo phì phèo”, bỗng thấy có ba người đang đi tới từ con đường duy nhất dẫn ra ngoài.

Mặc dù Thần An Quy đã lớn tuổi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ như trước, nhận ra người đi đầu là Thần Hổ thôn ông. Sau lưng hắn có hai người đi theo, một già một trẻ.

Già ước chừng bảy mươi tuổi, nhưng thân mình cường tráng, sắc mặt hồng hào, mặc một thân đường trang, tay xách một hộp da màu đen. Sau lưng ông ta là một thiếu nữ độ mười bảy mười tám, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt linh hoạt, buộc tóc hai chùm, trên mặc áo phông trắng, dưới mặc quần jean lửng, lưng đeo balo màu đen, vừa nhìn trang phục đã biết không phải người trong thôn.

(*)Trang phục thời Đường, loại áo ngắn mà phái nam hay mặc trong các phim dân quốc.

Chỉ chốc lát sau, ba người đã đến ngoài hàng rào, Thần Hổ thấy trưởng thôn ở trong này, lập tức vui vẻ ra mặt chạy tới trước mặt thôn trưởng, lại gần bên tai Thần An Quy mà nói: “Thôn trưởng, đây đều là người từ bên ngoài đến, nói là đến ngắm cảnh, bảo tôi dẫn bọn họ vào, sẽ trả cho tôi một trăm đồng!”.

Tiền rất hữu dụng với nông thôn, thanh niên trong thôn thỉnh thoảng cần xuống núi mua này nọ, nên tự nhiên cần tiền.

Nhưng Thần An Quy lại cảm thấy buồn bực, nơi này của bọn họ không có thắng cảnh du lịch, thứ hai là đường vào núi lắt léo phức tạp, thứ ba là không có gì hấp dẫn, bình thường không có chuyện gì thì ai mà đến làm chi? Trừ phi là ăn no không có việc làm......

Nhưng thôn bọn họ cũng không có quy củ không chào đón người ngoài, Thần an Quy vẫn mang mấy phần nhiệt tình chào đón, sai Thần Hổ đi về trước, chuẩn bị cái ăn để nghênh đón khách khứa.

“Hoan nghênh đến Thần thôn, tôi đại diện toàn thôn hoan nghênh hai người.”

“Đâu có đâu có.” Ông cụ mặc đường trang kia bước lên buông hộp da xuống, chắp tay với Thần An Quy, “Là chúng tôi làm phiền.”

“Nào có, người tới là khách, hai vị đến nhà tôi đi, trời cũng tối rồi, muốn ngắm phong cảnh thì cũng phải đợi đến ngày mai, đêm nay tạm thời ở trước một đêm đã.”

“Được, vậy đành phải quấy rầy thôn trưởng đây.” Ông cụ cười hề hề, nhấc hộp da, phất phất tay với cô gái sau lưng, rồi theo sau thôn trưởng.

“Sao lại nói là quấy rầy chứ, Thần thôn chúng tôi, có thể nói đã rất nhiều năm qua không có khách tới......” Hai ông cụ vừa đi vừa tán gẫu, chỉ có cô gái kia, lấy một cái bánh trắng từ trong balô, cắn ăn “răng rắc răng rắc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.