Bệnh Viện Tâm Thần Đế Quốc

Chương 19: Toàn bộ thôn dân hướng đến bậc trung



Trong đời người chung quy cũng phải có phát sinh bi kịch, chúng ta không nên tính toán phản kháng nó, bằng không bi kịch sẽ biến thành thảm kịch, là hài kịch trà dư tửu hậu trong mắt người khác.

Người anh em mới tới tên là Tuyền Thủy Đinh Đương, thật đúng là một cái tên vượt trội. Trương Khởi Khởi tự động xem nhẹ Tuyền Thủy phía trước, gọi hắn là Đinh Đương

(*)Đinh Đương: đing đang, leng keng.

Sau khi Đinh Đương phản kháng không hiệu quả, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ vừa đau buồn tiến hành tiếp nhận cái tên này.

Kể hết ra, Đinh Đường và con riêng còn có một đoạn chuyện xưa không thể không nói.

Người anh em Đinh Đương ở hiện thực là một học sinh, một tháng trước đó ngẫu nhiên tham gia trò chơi, tiến vào thôn tân thủ, mà cái thôn này, đúng là thôn của con riêng.

Đinh Đương là một thanh niên có lý tưởng, có khát vọng lớn lao, nắm chắc tia hy vọng cuối cùng của đời người gia nhập vào đội ngũ ba mươi người khuyên bảo con riêng nỗ lực hướng về phía trước, cuối cùng không có kết quả, chỉ có thể rưng rưng tự sát.

Vừa vặn lúc đó, trường học tổ chức một đợt thi học kì lớn, đồng chí Đinh Đương tự cho là một học sinh tốt, nghĩa vô phản cố buông bỏ trò chơi để lựa chọn trò thi cử. Qua một tháng nỗ lực vượt qua kì thi, rốt cuộc đồng chí Đinh Đương mới nhớ tới trò chơi Cổ giới này, vì thế tạo nhân vật, tháp thỏm bất an bước vào trò chơi.

(*)Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.

Theo như hình dung của chính đồng chí Đinh Đương, lúc hắn nhìn thấy Trương Khởi Khởi ấy, giống như gặp được một vị thiên sứ có chiếc vòng phát ra ánh sáng vàng trên đỉnh đầu, ánh sáng kia khiến người ta say mê như được tắm gió xuân, mà lúc con riêng từ sau lưng Trương Khởi Khởi ló đầu ra, đồng chí Đinh Đương tuyệt vọng, cũng chỉ có thể so sánh với việc lúc nhỏ nhặt đồ ăn còn chưa tiêu hóa hết ở đống phân, lau sạch rồi cho ba hắn ăn, bị ba hắn phát hiện.

Nghe xong đoạn hình dung sau cùng của đồng chí Đinh Đương, Trương Khởi Khởi tự động lựa vài từ để lý giải: “Ý cậu nói là con riêng là một đống người gặp người giận… Tôi hiểu…”.

Vừa nói xong, Đinh Đương đồng chí liền vô cùng tò mò hỏi lại: “Đống là cái gì?” Sau đó nhanh nhạy phát hiện hình dung của Trương Khởi Khởi là từ một đống phân, mới hiểu được, vốn là hoảng sợ nhìn thoáng qua con riêng có vẻ mặt mê man, sau đó lại gật đầu đồng ý một cách sâu sắc.

Trương Khởi Khởi nhìn không được, tát một phát lên đầu đồng chí Đinh Đương: “Cho dù hắn có ngốc thì cậu cũng không thể mắng chửi người ta như vậy chứ!”.

Đồng chí Đinh Đương: “…” Rốt cuộc là ai đang mắng người chứ!

Sau khi đồng chí Đinh Đương suy nghĩ tường tận, dưới tình huống nhìn thấy con riêng thăng cấp, vẫn là ở lại, chuẩn bị giúp đỡ con riêng và Trương Khởi Khởi cùng nhau xây dựng thôn để cầu sớm ngày thoát ly bể khổ.

Nhiệm vụ xây dựng thôn có đủ loại, đây không thuộc loại nhiệm vụ chính, nhưng lại là nhiệm vụ cơ bản, cái gọi là nhiệm vụ cơ bản, chính là việc người chơi ở giai đoạn đầu phải làm.

Trong nhiệm vụ xây dựng thôn, ba người Trương Khởi Khởi không chỉ phải chịu trách nhiệm toàn bộ các vấn đề vật liệu gỗ, thức ăn, thảo dược, dựng nhà cho đến khi hoàn tất, mà có đôi khi còn phải giữ trẻ gì đấy cho người trong thôn…

Làm xong một nhiệm vụ cơ bản, có thể được tăng thêm một điểm cần cù, sau khi tích được nhiều điểm cần cù. Có thể chuyển hóa thành đủ loại thuộc tính, tỷ như tốc độ học tập gia tăng gấp bội, năng lực lĩnh ngộ tăng mạnh với nhiều ưu việt, cũng chính vì thế, những người chơi vẫn rất vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ cơ bản của thôn, đau khổ hôm nay đổi lấy ngọt ngào ngày mai, rất đáng giá!

Tuy rằng Trương Khởi Khởi là một kẻ lười, nhưng do lần đầu tiên chơi loại trò chơi hư nghĩ võng du này, nên lòng hiếu kỳ vô cùng tràn trề, bất kể chuyện gì cũng đều vui vẻ tự mình ra tay, thật sự không hề bài xích nhiệm vụ.

Nhưng sự tồn tại của con riêng trong tổ đội ba người quả thật không thẹn với ngoại hiệu con riêng của hắn, tuyệt đối là một tay thiện nghệ chỉ cản trở chứ không giúp gì.

Quét rác? Sẽ không!

Chế tác? Sẽ không!

Đốn củi? Sẽ không!

Thu thập? Sẽ không!

Vậy chứ sẽ làm cái gì?

Ăn uống, vệ sinh, ngủ......

Có đôi khi Trương Khởi Khởi thật muốn đập hắn.

May mắn là đồng chí Đinh Đương người ta quả thực không thẹn được xưng là học sinh ba tốt, đây cũng là lần đầu tiên Trương Khởi Khởi được nhìn thấy nhân tài như thế, không chỉ tay chân làm việc lanh lẹ, mà tài ăn nói còn rất cao, bác gái Dương to béo hơn năm mươi tuổi ở đầu thôn vẫn cứ bị hắn dỗ, tin tưởng chính mình là một cô gái mười tám tuổi, mỗi ngày lại bôi hai cân má hồng sau đó đi qua đi lại đầu độc hai mắt Trương Khởi Khởi, cuối cùng mỗi lần còn phải vô cùng thẹn thùng hỏi đồng chí Đinh Đương một câu: “Đẹp không?”.

(*)Học sinh ba tốt: Học tốt, đạo đức tốt, sức khỏe tốt.

Lúc ấy đồng chí Đinh Đương vẫn có thể cười đến răng không khe hở, súc sinh không bằng, khen một câu: “Đẹp lắm”.

Bởi vậy Trương Khởi Khởi chỉ có thể nguyền rủa hắn: “Một ngày nào đó bà ấy sẽ vừa ý cậu!”.

Đồng chí Đinh Đương liền dùng lời lẽ chính nghĩa phản bác cô: “Chị thật vô lương tâm!”.

Về vấn đề ai tán tận lương tâm này thì trước hết không bàn đến, trong khi tình huống tổ ba người của Trương Khởi Khởi … bỏ con riêng ra, trong thôn cuối cùng cũng dần có khởi sắc, người trong thôn thông qua trưởng thôn để cho một ít nhiệm vụ vụn vặt, ba người cũng thuận lợi lên đến cấp 8!

Lúc Trương Khởi Khởi lên cấp 5 vốn định soán vị trước, nhưng ngặt nỗi hệ thống lại nhắc nhở: Thôn không đủ năm người thì không thể soán vị.

Làm sao để thôn phát triển lên? Hiển nhiên không chỉ riêng gì xây dựng thôn như thế, xây thôn xong rồi, thôn phát triển mạnh rồi, trong thôn sẽ bắt đầu có người lục tục kéo đến.

Mức độ phát triển chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp phân biệt ứng với thôn, trấn, huyện.

Về phần Thành và Hoàng thành, thì không phải là độ phát triển, mà trực tiếp là độ hưng thịnh.

Cứ mỗi 1000 điểm phát triển là một bậc, cái gọi là 1000 điểm phát triển kia cũng không phải là thăng cấp ngay, mà độ phát triển đến 1000, sẽ có một lần dân số bùng nổ, đây là chỉ những người từ bên ngoài tới, hoặc cũng có thể là người chơi mới từ hệ thống. Bọn họ sẽ đến thôn, các người chơi có thể lựa chọn người nào có thể giúp đỡ thôn, nếu vận khí tốt phát hiện được thương nhân hoặc người có thiên phú kinh thương từ trong thành đến, một khi bọn họ giúp thôn phát triển lên, độ phát triển sẽ phá vỡ con số 2000 để tiến hóa lên trấn, mà đến huyện thì cần đến 5000 điểm phát triển. Nếu không được như vậy, thì đủ loại người đến, tất cả sẽ là những người thường khổ sở.

Thôn của con riêng hiện giờ có bốn mươi hai nhân khẩu, trong đó còn có mười sáu người già, phần lớn còn lại là dân chúng bình thường, bốn mươi hai người cũng ứng với 42 điểm phát triển.

Trương Khởi Khởi và đồng chí Đinh Đương lại lao động để đẩy độ phồng vinh đến 50 [trước kia đã từng bị giáng xuống], nói cách khác, ngay sau hôm nay, hệ thống sẽ đưa tám người đến cho thôn, có thể là từ bên ngoài tới, cũng có thể là trực tiếp sinh ra tại thôn.

Cũng không phải một người sẽ ứng với 1 điểm phát triển, NPC cũng sẽ hỗ trợ tăng điểm phát triển cho thôn, ví dụ như khi hắn kiếm tiền đến một số lượng nhất định thì độ phát triển cũng được nâng cao một chút, mà nâng cao, không hề tính điểm phát triển của nhân khẩu trong thôn, tính một mình NPC, nói cách khác, tính là 1000 điểm phát triển, nhưng không nhất định phải là 1000 nhân khẩu.

Đêm hôm đó, mấy người Trương Khởi Khởi làm xong nhiệm vụ trưởng thôn giao rồi nằm úp sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Vương đại nương ở cửa thôn liền đến báo tin vui, Điền bà bà trong thôn hôm nay trở về cùng với hai đứa con gái, còn dẫn theo hai đứa nhỏ, trưởng thôn muốn mấy người Trương Khởi Khởi cùng đi đón tiếp.

Khó được nhìn thấy người đến từ ngoài thôn, Trương Khởi Khởi và đồng chí Đinh Đang vui mừng hớn hở mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.