Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 21: 21: Truyện Cười Của Chúng Tôi




424 nhìn lên cửa hang trước mặt, cũng giống tôi ngây ngẩn cả người.

Anh đứng lên, lay đống phân của 231 ra cho sạch sẽ, một cửa hang rộng vừa bằng một con chó chui lọt liền xuất hiện ở trước mặt của chúng tôi.
Tôi và 424 cùng trầm mặc rất lâu, quả thực không biết nên nói cái gì.
Có lẽ, trong cái bệnh viện tâm thần này cũng không phải chỉ có hai chúng tôi là muốn chạy trốn.
Mất nhiều thời gian để đục cái lỗ lớn chừng này thì chắc hẳn cũng vất vả lắm nhỉ? Từ đó tới giờ tôi cứ chắc bụng là mình đã hiểu mấy người trong cái bệnh viện này rõ lắm rồi, nhưng đến bây giờ, tôi mới phát hiện, trải qua một khoảng thời gian lâu như vậy, tôi chỉ đang sống ở ngoài sáng mà thôi.
Ở trong bóng tối, có chuyện quá khứ của Mao Đầu, có chuyện uẩn khúc của Cổ Lệ, còn có cái cửa hang này nữa, và rất rất nhiều thứ mà tôi còn chưa biết.

Từng đợt khủng hoảng bất chợt xông thẳng vào đầu tôi, khiến tôi cảm thấy không rét mà run.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm đục truyền tới từ trên đỉnh đầu tôi và 424, "Hai đứa tụi bay đang làm gì thế?"
Tôi và 424 đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy thân thể gầy còm của 231 đang chặn trước mặt chúng tôi, hai cánh tay để ở bên hông, trên đầu vẫn có chỏm tóc kì quái buộc phất phơ.
Tôi nhớ được 424 có một lần nói với tôi rằng mỗi khi thấy 231 thì anh lại nhớ đến thằng bạn đần độn nhà bên hồi còn nhỏ của anh.

Nhớ tới đây, tôi lại thấy mắc cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của 231 đang căng thẳng, hai con người tinh ranh nhìn chằm chằm chúng tôi, "Tụi bay phát hiện ra cái lỗ chó của tao rồi hả?"
424 gật đầu, "Cho nên, anh cũng định chạy trốn à?"
231 vẫy vẫy ngón tay trước mặt chúng tôi, "Không phải, không phải đâu, hay đúng hơn là không chỉ có tao." Nói vừa hết lời, 117 đang há miệng run rẩy từ trên giường đi xuống, một tay đang cầm điện thoại di động, lúc anh ta trông thấy tôi và 424, thì hỏi 231, "Chuyện gì xảy ra?"
231 liếc 117 một cái, rồi vươn cổ về phía chúng tôi đáp, "Hai đứa điên này phát hiện ra lỗ chó của tụi mình rồi!"

117 đứng thẳng lưng lên, không còn còng lưng rúc vào trong góc gọi điện thoại giống như bình thường nữa, bây giờ nhìn lại trông chẳng khác gì một thanh niên cao gầy bình thường, "Vậy chúng ta giết hai tụi nó đi, dù sao buổi tối hôm nay cũng xong rồi, sau khi tụi mình trốn được rồi, cái đám kia cũng đâu bắt được tụi mình."
424 lập tức đưa tay phản đối, "Không được, không được đâu, hai anh mà giết hai đứa này thì sẽ phạm pháp đấy, đám kia chắc chắn sẽ đi bắt hai anh."
231 bĩu môi, "Chắc là tao sợ, tụi tao bị điên mà! Tụi nó chẳng làm gì được tụi tao!"
424 cười lạnh, "Hai người bị điên mà sao lại không an phận ở trong đây, lại còn biết chạy trốn nữa à?"
231 trừng mắt, lại mâu thuẫn nói "Bởi vì tụi tao không bị điên! Tao chỉ bị bệnh đại tiểu tiện hơi bừa bãi xíu, nên mới bị bố mẹ chán ghét rồi tống tao vào cái bệnh viện tâm thần này! Tao chưa bao giờ bị khùng hết! Tại sao tao lại phải ở cái nơi chó ghẻ này!"
Tôi không khỏi oán trách, “Nơi này có chó ghẻ thì chẳng phải cũng là nhờ ơn anh sao?" Nếu như không có phân và nước tiểu của 231, thì bầu không khí nơi này chắc hẳn sẽ tươi mát hơn rất nhiều đấy!
231 hừ một tiếng, lại chống hai tay trên eo, "Dù sao tao cũng không bị điên! Tao phải rời khỏi nơi này, mà nếu như bọn nó bắt được tao, chắc chắn tụi nó sẽ coi tao là đứa điên, cho nên tao chả có cái quái gì phải sợ!"
424 thở dài một hơi, đặt « Tấn trò đời » trong tay xuống, đứng dậy nói chuyện đàng hoàng với 231 và 117, "Được, như vậy anh không bị điên, hai anh đều không bị điên! Cũng khéo chính là chúng tôi cũng không bị điên.

Cho nên, anh có muốn ngồi bàn bạc cùng chúng tôi trốn ra khỏi nơi này không?"
117 lắc đầu "Không được! Năm người cùng đi thì lại quá lộ liễu."
424 lại gần, cẩn thận nhìn lướt qua mấy người ở chỗ này, "Vậy mà anh lại còn không biết xấu hổ nói anh không bị bệnh tâm thần? Ngay cả đếm số mà anh cũng đếm sai, thiệt tình! Rõ ràng ở đây có bốn người thôi!"
117 bực mình phản bác "Mày mới là đứa tâm thần đấy! Ai nói tao không biết đếm? Tao còn định dẫn theo Cổ Lệ đi cùng, thế nào?" 117 dứt lời, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh chớp một cái, nhìn về phía Cổ Lệ đang nằm trên giường ngủ, ngọt ngào cười một tiếng.
424 "Ừm" một tiếng, lại hỏi "Vậy Cổ Lệ biết không?"
117 nhỏ giọng nói với chúng tôi, "Tao đã trộm thuốc mê trong phòng chữa bệnh và chăm sóc, đợi đến khi nào Cổ Lệ đã thiếp đi thì tao sẽ tiêm vào người cô ấy, sáng hôm sau, cô ấy và tao sẽ rời khỏi nơi này, tao đâu có quan tâm cô ấy có đồng ý hay không đâu! Dù sao tao cũng sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!"
Tôi há hốc mồm, quay đầu nhìn về phía Cổ Lệ.

Lúc này mới ý thức được, nếu như mình cứ đi như thế, chẳng phải là mình sẽ mãi mãi không được biết về thân phận thực của mình sao? Chuyện liên quan tới Cổ Lệ cùng Lộ Diêu, Lộ Diêu cùng 087, 087 cùng bác sĩ Hàn, rốt cuộc thì giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
424 không biết nội tâm của tôi đang chập trùng, ngay sau đó anh nói với 231 và 117, "Được! Anh cảm thấy năm người rất lộ liễu có đúng không? Ba người trốn thì chắc không lộ liễu ấy nhỉ? Trong phòng bệnh có tổng cộng sáu bệnh nhân, trốn mất ba người, với trốn mất năm người, thì khác nhau ở chỗ nào chứ? Rõ ràng là cũng y như nhau cả thôi?"

231 nhướn cổ lên, "Thằng kia! Mày còn đứng đây già mồm với tụi tao nữa à! 117 mất cả mấy ngày trời nằm sấp ở cạnh vách tường giả bộ gọi điện thoại, nhưng thật ra là đang nghiên cứu cấu trúc phòng bệnh, ban đêm tao và nó phải đào hang, sau đó tao sẽ lấp phân vào miệng hang, chúng tao mỗi ngày đều phải vất vả lắm thì mới đào được cái hang này mày biết không! Mày dựa vào cái gì mà đòi xài ké hang của tao?"
424 nghĩ một lúc rồi nói, "Ủa vậy chứ Cổ Lệ cũng đâu có làm cái gì đâu!"
117 không vui, "Cổ Lệ là người nhà của tao! Cô ấy không cần làm cái gì hết!"
424 hít sâu một hơi, lại từ dưới đất cầm lấy quyển kia « Tấn trò đời », "Vậy tụi tôi cũng có thể cống hiến thiết bị đào hang!"
231 ghét bỏ nhìn thoáng qua cây búa và cái kềm trong sách của 424, ánh mắt loé lên một cái, hỏi 117, "Đầu tường phía bên kia chúng ta còn chưa đục xong, bằng không..." 231 nói xong, hai mắt chớp chớp vào cây búa và cái kềm kẹp trong sách.
117 suy tư hồi lâu, "Thật ra thì cũng có thể, nếu vậy tụi mày đục được đến đầu bên kia đi, hai đứa tụi bay ra ngoài trước, an toàn rồi thì tụi tao lại đi ra!"
424 gật đầu, "Hai anh đúng thật là không bị điên, bệnh nhân tâm thần thì làm gì mà thông minh như hai anh.”
Tôi đứng ở một bên, về sau đã nhìn thấy 424 đi theo 117 làm việc.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, tôi và 424 được lệnh của 231 chui qua hang trước, hai đứa tôi chui vào trong hang sâu, cứ khom người bò trườn không biết bao lâu, tôi cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều dính đầy đất cát sình bùn, đi được một lúc thì 424 ở phía trước cuối cùng đã dừng lại.
Ngay sau đó tôi bò đến bên cạnh 424 thì nhìn thấy bức tường được đào một nửa trước mặt, bức tường xám lốm đốm mấy vệt sơn màu trắng.

Ngọn đèn sáng yếu ớt đến vô dụng trong tay 231 vẫn đang ráng sức chiếu về phía chúng tôi.

424 đưa tay chạm vào nó, và thận trọng áp tai vào tường để lắng nghe.

Sau đó, anh giơ chiếc búa nhỏ của mình lên và gõ vào nó một cách tự tin.
Tôi nằm sấp ở một bên, suy nghĩ một lúc rồi cầm cái kềm chọc chọc mấy cái trên tường.


Mấy mảnh tường xám rơi rụng trên mặt 424, 424 buồn bực ho hai tiếng lập tức đưa tay ngăn tôi lại, "Anh làm là được rồi."
"Được." Tôi ngoan ngoãn buông cái kềm kia xuống, nghiêm túc quan sát 424 đang vất vả đục hang.
Do quanh mình chật hẹp, khiến tôi không thể động đậy.

Tôi chỉ có thể cắm đầu quan sát 424 đào đất, thỉnh thoảng lại đổi tay, thời gian lúc này tựa hồ dài như cả thế kỷ.

Sau đó, cuối cùng, tôi nhìn thấy một tia sáng rọi vào mắt tôi.
Trong khoảnh khắc đó, có lẽ là mừng rỡ, mà cũng có lẽ là nhẹ nhõm, tôi đột nhiên nhớ tới hồi trước lúc 424 đang đọc sách, anh có kể cho tôi nghe một câu chuyện cười về mấy người tâm thần.
Câu chuyện lẽ ra sẽ rất lỗi thời trong thế giới của những người bình thường, nhưng trong thế giới của tôi, nó lại cực kì mới lạ.

Nghe nói hai bệnh nhân tâm thần định trốn khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng cái bệnh viện tâm thần chết tiệt đó đã xây 100 bức tường.

Một đêm nọ, hai bệnh nhân tâm thần đã leo tường để trốn khỏi bệnh viện tâm thần, khi leo đến bức tường thứ 99, họ cũng trở nên mệt mỏi và quyết định bỏ cuộc, sau khi bàn tính một hồi thì họ lại quay trở lại bệnh viện tâm thần.
Tôi nhớ đến lúc ấy tôi nghe được câu chuyện cười này cũng không cảm thấy buồn cười cho lắm, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc cho hai bệnh nhân tâm thần kia, rồi tôi nghĩ, có lẽ 424 lại đang dụ tôi trốn khỏi bệnh viện tâm thần nên tôi căng thẳng ra mặt, liếc nhìn 424 một chút.
Nhưng còn bây giờ, tôi đột nhiên muốn cười mấy người đó.
Hai bệnh nhân tâm thần kia không trốn được, nhưng tôi với 424 thì lại trốn được đây nè.
Nhờ sự chăm chỉ cần cù của 424, chùm sáng kia mỗi lúc một rộng hơn, cuối cùng lộ ra một khe hở vừa đủ để một người có thể trườn qua được.

Vào lúc 424 còn đang đục khoét bên cạnh mình, tôi hết sức kích động nên mới trườn ra ngoài trước.
Ở phía bên kia của bức tường là một sàn nhà được lát bằng men sứ, ông mặt trời dần dần nhô lên từ ô cửa sổ phía xa xa, nhen nhóm một luồng ánh sáng chan hòa dịu dàng cho cảnh vật.

Tôi từ dưới đất đứng lên, phủi bụi bẩn trên người, lau chùi mặt mũi, ngẩng đầu nhìn thấy y tá Ngưu đứng trước mặt tôi với vẻ mặt thất thần, tay đang cầm cái bô của chính mình.

Tôi nhìn bốn phía một lúc, lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
117 và 231 vốn dĩ là hai kẻ tâm thần, nhưng không biết làm sao mà hai ông kia lại đi đào hang vào ngay phòng ngủ của y tá Ngưu.
Sau đó, 424 từ trong hang leo ra, vừa định khấp khởi reo hò thì gương mặt lấm lem bụi đất kia lại trông thấy y tá Ngưu.

Cái búa trong tay cũng rơi trên mặt đất, một tiếng leng keng vang lên, rồi cái bô trên tay y tá Ngưu cũng rơi nối tiếp theo sau, nước tiểu văng tung tóe trên mặt đất.
Tôi và 424 đứng song song, nghe thấy có tiếng của 231 từ trong hang vọng ra hỏi chúng tôi, "Thế nào? Thế giới thực ngoài kia có ai không?"
Sau đó, anh ta nghe thấy được tiếng y tá Ngưu đang quát chúng tôi, "Hai cái đứa nghiệp chướng chúng mày! Tại sao lại không biết nghe lời người lớn! Lại nghịch phá cái gì nữa đây hả? Tụi bay làm cái gì?"
Y tá Ngưu quát lên, rồi đẩy tôi cùng 424 qua một bên, cúi đầu nhìn vào cái lỗ lớn trong phòng ngủ mình đột nhiên xuất hiện, đưa tay hung hăng hất mấy lần, không có ai trong đó nữa.
Xem ra 231 và 117 đã trốn rồi, hai ông nội điên này chỉ được cái khôn lỏi.
Tôi yếu ớt thở dài, trông thấy y tá Ngưu đứng dậy, tức giận chất vấn, "Hai đứa rốt cuộc làm cái gì? Hả? Cái này...cái này...!đừng nói là đi đập chuột chũi đấy nhé? Hay là lại tính bày trò gì nữa? Không đi đâm người thì lại đi đào hang, 327, gần đây con tính phá đến mức lật trời phải không?"
Lật trời? Tôi vẫn chưa thử đi lật trời lần nào đâu.

Thế là tôi nỗ bĩu môi, trên mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm, "Đâu có lật bao giờ đâu!"
Y tá Ngưu hít vào một hơi, như thể bà ấy sắp ngất đi vì bị tôi làm cho tức giận.

Bà ấy vỗ vỗ vào trái tim mong manh của mình, sau đó nhìn 424, "Tất cả là do cậu! Sao chỗ nào cũng có mặt cậu vậy? Từ khi cậu đến, trong bệnh viện liên tiếp xảy ra đủ thứ chuyện! Ngày mai tôi sẽ báo cáo với viện trưởng, để bà ấy cách ly cậu ra ở riêng!"
“Đừng!” 424 lập tức phản bác, lo lắng nhìn tôi, đột nhiên nghiêm túc nói với y tá Ngưu, "Cô đừng cách ly cháu, 327 và cháu muốn rời khỏi đây, cháu không bị bệnh tâm thần, cô ấy cũng không bị bệnh tâm thần.

Cô vẫn luôn biết cô ấy không bị bệnh tâm thần mà phải không? Cô không thể giữ 327 ở đây mãi được."
Ánh mắt y tá Ngưu lộ ra vẻ kinh ngạc, bà ấy nhìn chằm chằm 424 một lúc lâu, sau đó sững sờ hỏi 424, "Nói cho tôi biết, cậu là ai?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.