Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 22: 22: Cuối Cùng Cũng Rời Đi




Lúc ấy tôi vẫn còn chưa biết được chân tướng nên mặt cứ nghệch ra, chỉ biết đứng đó nhìn 424 kéo y tá Ngưu đi qua một bên, len lén nói chuyện rất lâu.
Đứng tại chỗ, đầu của tôi tự động nghiêng qua một bên, trong tầm mắt mình, hai gương mặt của 424 và y tá Ngưu như được phóng đại gấp bội, thậm chí lỗ chân lông trên mặt bọn cũng hiện rõ trước mắt tôi.

Thanh âm chợt xa chợt gần, cực kì quỷ dị.
Vào thời khắc này, tôi lại nghe thấy loáng thoáng mấy chữ Lộ Diêu, 087, rồi còn có tên của một người khác, nhưng tên của người này thì tôi không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy với tôi mà nói, cái tên đó không hề có một chút trọng lượng nào.
Một lát sau, biểu cảm trên mặt 424 trở nên kịch liệt, anh bắt đầu lớn tiếng tranh luận với y tá Ngưu y hệt một người bình thường, "Cháu biết mấy năm nay cô sống không tốt, nhưng nói thật cũng có ai sống được yên ổn đâu? Thôi thì dù gì chú ấy cũng đã mất rồi, cô cũng buông tha cho con bé đi!"
Trên mặt y tá Ngưu thoáng hiện lên một vẻ tang thương cùng ngoan cố, bà ấy nhàn nhạt nhìn tôi một lúc, một bàn tay đặt trên cánh tay khác, bà nói, "Ông ấy mất rồi, không ngờ là ông ấy đã mất thật rồi, có phải đó là cái tên đàn ông nhẫn tâm thậm chí ngay cả trước lúc chết cũng không thèm nhìn mặt tôi có đúng không? Đúng là cái tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa."
"Chú ấy không phải là không muốn, mà nói thật là không dám.

Chú ấy nói, người duy nhất mà chú ấy có lỗi trên đời này chính là cô." 424 nhẹ giọng nói, lo lắng vỗ lên bả vai y tá Ngưu.
Y tá Ngưu nghẹn ngào, hai hàng mi đã giàn giụa nước mắt.

Bà ấy đưa tay lên che miệng, lại bắt đầu lâm vào trầm tư phiền muộn như mọi hôm, qua một hồi lâu, bà ấy mới bắt đầu đáp, "Vậy cậu mang con bé đi đi, nhưng cậu có thể cam đoan là sau khi ra ngoài, có chỗ nào có thể an toàn cho con bé hơn nơi đây không? Ai cũng biết con bé là con gái của hai bệnh nhân tâm thần mà."
"Cháu có thể cam đoan, rời khỏi nơi này, cô ấy sẽ không còn là 327, cô ấy sẽ là một người hoàn toàn mới, cô sẽ...." 424 nói đến đây lại mím môi một cái, rồi nói, "Cô ấy sẽ là em gái của cháu."
"Đúng vậy, con nhỏ ngay từ ban đầu đã là em gái của cậu." Y tá Ngưu lạnh lùng đáp, quay người đưa lưng về phía tôi, lại hỏi 424, "Vậy còn cậu? Cậu cũng định lẻn ra ngoài sao? Con bé chưa từng có tên chính thức trong danh sách, nhưng cậu thì lại vào đây đường đường chính chính.

Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi còn tưởng cậu bị tâm thần thật."
424 khoanh tay trước người, một bàn tay vô thức nắm lấy cằm, "Cháu có thể tìm bạn bảo lãnh cho cháu ra ngoài, thẻ căn cước của cháu tại Bắc Kinh là giả, thậm chí cho dù cháu có lén dẫn 327 rời đi thì cũng chẳng ai tìm ra được cháu.


Nhưng vấn đề chính là cháu không thể quang minh chính đại dẫn 327 ra ngoài, cô cũng biết nguyên nhân mà đúng không."
Y tá Ngưu gật đầu, "Do vụ của bác sĩ Hàn và Cung Diệu Thấm, mấy ngày nay viện trưởng sắp xếp rất nhiều bảo vệ ở bên ngoài, tất cả xe cộ ra vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, cậu không có khả năng dẫn con bé ra ngoài, trừ phi..." Y tá Ngưu nói đến đây, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Trừ phi con bé đã chết rồi."
Nghe đến đó tôi chợt sửng sốt, tôi rất sợ thằng cha Tử thần’ lại chuẩn bị bám đuôi tôi thêm một lần nữa.
Hai mắt 424 sáng lên, hưng phấn nói, "Đúng rồi, chỉ cần là một bản chứng nhận tử vong thì có thể đem cô ấy ra ngoài rồi."
Y tá Ngưu quay người đi đến trước mặt tôi, vỗ vỗ đầu của tôi hỏi, "327, con có muốn giả chết không?"
Tôi thẫn thờ nhìn y tá Ngưu và 424, cuối cùng tôi không hiểu sao lúc đó bản thân mình lại gật đầu.

Có lẽ, từ sâu trong nội tâm, tôi đã muốn mau mau đến thế giới thực mà mấy quyển tiểu thuyết vẫn hay viết.
Mọi chuyện lúc sau diễn ra với tốc độ thần tốc, tôi bị y tá Ngưu cho uống một dung dịch thuốc mê, mà mọi người vẫn hay gọi là thuốc giả chết.
Không nhúc nhích nằm trên giường.

Sau đó nửa giờ, y tá Ngưu giả bộ như đột nhiên phát hiện, rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi, bà ấy cố ý không cho bác sĩ Hàn biết, vội đi tìm một vị bác sĩ phụ trách phòng sát vách kiểm tra qua hết thảy cho tôi, họ tự hỏi có phải tôi đã uống bậy bạ thứ gì không...!Cuối cùng, tôi thành công lấy được một tờ giấy chứng nhận tử vong.
Tôi không biết trong khoảng thời gian đó, Cổ Lệ biểu lộ thế nào, cũng không biết rõ tình hình 231 và 117 có thể rất hoảng hốt hay không.

Bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy bởi vì tôi lén đi ra thế giới thực nên mới chết, và có lẽ bọn họ cũng sẽ từ bỏ ý định đi ra thế giới thực.
Tuy nhiên nhiều năm về sau, mỗi khi tôi nhớ về bệnh viện tâm thần, nhớ về thôn Hạnh Hoa đến chốn đào nguyên của mình, tôi vẫn thường sẽ nằm mơ.

Ở trong giấc mộng, tôi và 424 vẫn còn là bệnh nhân tâm thần viện ở chung một phòng bệnh, tôi cùng bọn 231 đi đào một cái hang thông ra thế giới thực, chúng tôi thành công trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng chúng tôi chỉ đứng trên vùng đất mới đó một lát.


Sau đó tất cả chúng tôi đều lo lắng về 345, vì vậy chúng tôi đã quay trở lại.
Mỗi khi nằm mơ về điều này, tôi lại cảm thấy giấc mộng ấy thật tốt biết bao! Chúng tôi có thể sinh sống trên quê hương của mình, lại có thể tùy ý trườn qua cửa hang tận hưởng thế giới thực trong tiểu thuyết, nếu có thể cứ mãi sống như thế, nhưng có lẽ đó chỉ là thứ xảy ra trong giấc mộng thôi, có phải không?
Bởi vì bị y tá Ngưu lừa uống dung dịch thuốc mê, tôi không được nói lời tạm biết cùng 345 một cách chính thức, cũng không có cơ hội do dự tiếp tục truy cứu những chuyện trong quá khứ của Cổ Lệ, bác sĩ Hàn, và 087.

Tôi cũng chưa nói cho 231 và 117 biết cái hang bọn họ đào là vào phòng ngủ của y tá Ngưu.

Nhưng cuối cùng tôi đã đem hết thảy tất cả mọi chuyện để lại ở bệnh viện tâm thần, sau khi tỉnh lại tôi vẫn ôm một bụng lo lắng lẫn hoảng sợ, tôi nhìn thấy mình đang nằm trên một băng ghế sau của một thứ gọi là ô tô, còn đầu tôi đang gối lên chân 424.
Tôi đang thu mình nằm trên đùi 424 như một con mèo, dùng hết sức mình sinh vươn eo ngồi dậy, tôi thấy 424 mặc một bộ âu phục đen tuyền rất đẹp và chỉnh tề, giống như một vị hoàng tử trong tiểu thuyết vậy.

Lạ thật, làm sao mà lúc đó tôi đã cảm thấy 424 mặc âu phục đẹp đến thế nhỉ?
424 ôn hòa nở một nụ cười, anh cũng không chê bộ đồ bệnh nhân của tôi, một tay ôm tôi vào trong ngực, "Em có ổn không?"
Tôi cảnh giác nhìn lên cửa sổ xe tối tăm mờ mịt trước mặt, hỏi 424, "Nơi này là nơi nào?"
424 nhìn ngoài cửa sổ một chút rồi đáp, "Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Bắc Kinh, chờ một lúc nữa chúng ta đến nhà ga Hà Bắc ngồi tàu lửa, đến Tô Châu, sau đó lại lái xe về Thượng Hải, như thế là an toàn nhất, lộ trình phải vậy không Daniel?" 424 nhìn về phía trước người lái xe hỏi.
Tôi cũng thuận theo ánh mắt của 424 mà nhìn, thì thấy một người ngồi tại vị trí trước tôi với chiếc áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay đang đảo bánh lái để lộ ra một nửa.

Tôi không hiểu xu hướng thời trang thế giới thực vào thời điểm đó, tôi chỉ nghĩ rằng anh chàng này mặc một chiếc áo bệnh viện quá nhỏ.


Mà ngay khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm gương, tôi đã được nhìn thấy nửa gương mặt của anh chàng gọi là Daniel kia.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Daniel, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy chính là giống hệt mấy nhân vật trong cuốn sách nước ngoài mà tôi từng đọc.

Bởi vì anh ấy có tên của người nước ngoài và ngoại hình của người nước ngoài.

Vả lại, về sau tôi lại nghe nói rằng tên đầy đủ của anh ấy là Daniel Montgomery, quả là một cái tên vừa dài vừa kỳ cục.
Tôi bĩu môi, trông thấy Daniel nhìn vào tấm gương cười với tôi, rồi anh ấy mở miệng nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc rất chuẩn, "Ừ đúng rồi, vừa thuận tiện nhất vừa an toàn nhất.

Chỉ có điều ngồi xe lửa sẽ lâu hơn một chút, cậu có chắc là em ấy sẽ không có phản ứng gì chứ? Mình nghe nói mấy đứa bé chưa từng ngồi xe, thì đều sẽ say xe trong lần đi tàu đầu tiên."
"Xe lửa chắc không đến nỗi đâu." 424 không có sức nói, lại lo âu nhìn tôi một cái.
Tôi tỏ vẻ thờ ơ, quay đầu nhìn qua cảnh sắc phía ngoài cửa xe đang vụt qua thật nhanh, đột nhiên tôi cảm thấy choáng, vô cùng choáng, vừa choáng lại vừa...!buồn nôn, sau đó, tôi liền...!nôn ra.
Xe dừng lại trên một con phố đông đúc, 424 kéo tôi ra khỏi cửa xe, giúp tôi nôn ra cho bằng hết cái đống khoai tây nghiền và sườn heo, rau xanh và đậu phộng luộc của bệnh viện tâm thần ở trước thùng rác nơi góc phố, cái hỗn hợp bầy hầy bẩn thỉu hiện ra trước mắt tôi mỗi lúc một nhiều hơn.
424 ở bên cạnh cẩn thận vén tóc của tôi đằng sau gáy, sau đó lại nghe thấy tiếng Daniel đi xuống xe cười to, "Mình nói cái gì là trúng cái đó, con bé buồn nôn rồi đúng không."
Tôi nôn thốc nôn tháo một hồi, 424 lại từ trong túi lấy khăn tay ra lau miệng cho tôi.

Tôi như một đứa bé vô tri cứ mặc kệ cho 424 lau miệng, đột nhiên trông thấy hàng lông mày anh chau lại, liền hỏi Daniel, "Mình cảm thấy nôn hay không thì cũng là chuyện nhỏ, mặc quần áo thế này còn thêm quả đầu này thì nhân viên soát vé sẽ tưởng chúng ta là bọn buôn người."
Daniel nhìn tôi trên dưới một cái, gật đầu đồng ý.
Sau đó, ngay trên con phố đông đúc này, 424 và Daniel mua cho tôi mấy thứ gọi là quần áo mới, trong đó có một chiếc đầm màu xanh đậm, mặc vào trông vừa vặn với tôi hơn là áo đầm bệnh viện, nhưng nó lại không thoải mái bằng áo đầm trong bệnh viện.
Mua xong quần áo, 424 và Daniel đưa tôi đến tiệm cắt tóc.

Ngón tay thon dài của anh thợ cắt tóc lướt nhẹ qua tóc của tôi, tỉa hết mớ tóc rối xù lộn xộn của tôi, rồi cắt đi một đoạn ở phần đuôi tóc.
Sau đó khi ngồi trên xe lửa, 424 vẫn luôn khấp khởi vui mừng nhìn tôi miết.


Tôi thì chỉ biết ngồi ngoan ngoãn trên toa tàu, vô tình liếc 424 một cái.

Daniel cười cười, "Thật là đáng yêu, ngây thơ dễ thương thật đấy."
Hành trình trên xe đối với tôi không hề dễ dàng chút nào, sau đó khi xuống xe từ Tô Châu, tôi nằm trên băng ghế sau rồi ngủ gà ngủ gật, trong lúc đấy tôi lại mơ về thôn Hạnh Hoa đến chốn đào nguyên, về bệnh viện tâm thần của tôi.
Ánh nắng chan hòa vẩy vào ô cửa sổ, Mao Đầu đang ngồi trên giường hét lên vài tiếng, còn 231 đang dựng tóc gáy lên bắt nạt 345 béo ú, 117 thì vẫn rúc vào góc tường gọi điện thoại.

Ngay lúc này, tôi trông thấy Cổ Lệ từ đằng xa đi tới, trong miệng đang lẩm bẩm vài câu, "Ánh mắt tôi đã không còn say đắm ánh mắt người, đau thương trong tôi cũng không còn được nếm vị ngọt nơi người."
Cổ Lệ đang lẩm bẩm thì liếc nhìn sang tôi, mà nói cho đúng là chị ấy liếc nhìn về phía sau của tôi.

Tôi quay người, trông thấy một người đàn bà, một người đàn bà rất xinh đẹp với mái tóc gợn sóng trên đầu, cô ấy đang dựa trên vách tường, nhìn lên trần nhà với ánh nhìn đượm buồn, như thể cô ấy đang quan sát một chú chim họa mi khao khát tự do, trên miệng thì thốt lên những lời vô cùng thản nhiên, "Nhật Bản có cây hoa anh đào rực rỡ như nhuộm máu, còn ở Pháp thì có những cây long não như dát vàng, tôi đều biết hết đấy, không phải tưởng tượng đâu, chúng đều có thật mà.”
Tôi không nói lời nào, trông thấy cô ấy nở một nụ cười thật dịu dàng với tôi rồi nói, "Tôi cho cô biết, thật ra cô..." Nói đến đây, miệng của cô ấy bị hai bàn tay to chặn lại, tôi vội vàng nhìn về phía người chủ của hai bàn tay kia, thế nhưng người đó là...!một con bọ hung?
Tôi choàng tỉnh từ trong giấc mộng khó nói lên lời này, trên đầu tôi mồ hôi nhễ nhại xen lẫn trong sự bồn chồn.

Trong vô thức tôi ngẩng đầu nhìn quanh, cho là mình vẫn còn trong bệnh viện tâm thần, thế nhưng cánh cửa sổ tối tăm mờ mịt lại vô tình nói cho tôi biết, cuối cùng thì tôi cũng đã rời khỏi quê hương mình.
Từ trên xe đi xuống, tôi nhìn thấy một căn nhà màu trắng hai lầu xuất hiện trước mắt mình, quanh đây thoang thoảng mùi cây long não, thêm làn gió nhè nhẹ thổi qua, góp nên một khung cảnh thơ mộng.

Vài sợi tóc tôi vướng trên khóe mắt, hít một hơi thật sâu, đây là hương vị nhân gian, trong trẻo nhưng cũng thật xa xăm.
424 đi đến bên cạnh tôi, anh vẫn dùng giọng nói từ tốn dịu dàng vốn có của mình nói với tôi, "Hoan nghênh em đến với thế giới thực, Tề Mạt."
Từ ngày này về sau, tôi đã có một cái tên đúng nghĩa, tôi tên là Tề Mạt, còn anh tên là Mạc Khi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.