Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 1 - Chương 21



Đội trưởng đã quen Trác Phong từ trước, biết hắn có chút quan hệ với thiên kim ngài thị trưởng, liền dẫn người tự mình cho hắn làm ghi chép, còn quan tâm hỏi: "Bệnh viện đã gửi kết quả kiểm tra tới chưa? Mọi việc ổn chứ?"

Trác Phong lễ phép nói: "Không có việc gì, cảm ơn đội trưởng quan tâm."

Đội trưởng nhìn Tô Viên Viên trong lòng hắn, cười nói: "Cậu dưỡng con hồ ly này thật không phí công, còn nhỏ như vậy đã biết trung tâm hộ chủ! Đúng rồi, tôi đã xem theo dõi, tiểu hồ ly này cậu trượt xa như thế, lực đạo cũng quá lớn đi, tiểu gia hỏa không có việc gì chứ?"

Trác Phong rũ mắt: "Không có việc gì, có lẽ là tình huống khẩn cấp bộc phát tiềm lực, ít nhiều cũng nhờ nàng, nếu không tôi cũng chẳng biết còn có thể sống đến bây giờ hay khôgn."

Đội trưởng lực lập tức bị di dời chú ý, nghiêm túc nói: "Sự kiện say rượu lái xe lần này xác thật rất nghiêm trọng, hàm lượng cồn trong cơ thể vị tài xế kia vượt quá chỉ tiêu rất nhiều, chúng tôi sẽ tịch thu và huỷ bằng lái của hắn ta, cũng đặt hạn chế trong vòng 5 năm không được thi bằng. Mặt khác, hắn ta tạo thành sự cố nghiêm trọng, sẽ bị tạm giam ba tháng, phạt tiền hai ngàn nguyên và bồi thường cậu tiền an ủi tinh thần một vạn nguyên. Kim ngạch này là tôi giúp cậu tranh thủ, rốt cuộc cậu không có vết thương nặng, tội danh của hắn ta cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Nếu cậu không có ý kiến gì khác, chờ lát nữa lập biên bản xong thì đi ký hiệp ước điều giải đi."

Cảnh sát ngồi bên cạnh mở ra sổ ghi chép, chuẩn bị ghi lời khai, lại đột nhiên nghe được Trác Phong nói: "Đội trưởng, tôi không tiếp thu điều giải, tôi hoài nghi sự kiện này là cố ý mưu sát, say rượu lái xe chỉ là cái cớ thoát tội, mục đích chính là hòng giảm nhẹ hình phạt sau khi tôi xảy ra chuyện."

Đội trưởng cùng viên cảnh sát ghi chép đều lắp bắp kinh hãi, hai người liếc nhau, đội trưởng khó hiểu hỏi: "Lúc ấy có theo dõi, hơn nữa cảnh sát đã tiến hành kiểm tra dấu vết trên hiện trường, không hề phát hiện dấu vết quái dị, tại sao cậu nghĩ đây là mưu sát?"

Trác Phong bình tĩnh nói: "Tôi sắp thi đại học, thường ngày sẽ không rời khỏi trường học vào khoảng thời gian đó. Nhưng ngày hôm qua có một cuộc điện thoại gọi tới trường bảo tôi đến nhận đồ chuyển phát, nếu không lấy ngay sẽ bị lui về, tôi chỉ có thể xin nghỉ để tới bưu cục, kết quả đi không được bao xa liền thiếu chút nữa bị xe đụng vào."

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, nhìn đội trưởng nói: "Tôi có thể khẳng định, lúc đó chiếc xe kia đang gia tốc, tài xế căn bản không hề phanh xe, dấu vết phanh lại trên mặt đất chỉ xuât hiện sau khi tôi né tránh. Nói cách khác, lúc ấy tài xế ở trong trạng thái thanh tỉnh gia tốc đâm tới, sau khi lao tới vị trí của tôi mới lập tức dẫm phanh, để tránh chính hắn ta xảy ra chuyện. Nếu một người say rượu nhầm lẫn chân ga thành phanh, tôi không tin hắn ta sẽ nhận ra và sửa sai nhanh như vậy. Hắn chỉ bị vết thương nhẹ đúng không? Đó là bởi vì hắn đã sớm tính toán khoảng cách kỹ càng để có thể bảo hộ chính mình, hơn nữa, tôi khẳng định hắn ta đã lái xe lâu năm, chỉ có tay lái thâm niên mới có thể khống chế được chuẩn xác như vậy."

Đội trưởng nhăn mi, "Phân tích của cậu có thể coi như một loại khả năng, tài xế kia chạy xe vận tải hàng năm, chưa từng có tiền án, đây là vi phạm lần đầu cho nên mức xử phạt cũng không phải là nghiêm trọng nhất. Nhưng vì sao hắn ta muốn giết cậu? Sau vụ án lần trước, tôi đã tra tư liệu của cậu, ngoại trừ Trác Nhất Thần, cậu chưa từng kết oán với người khác."

"Đúng vậy, chính là Trác Nhất Thần. Tên đó hại tôi như thế nào, cảnh sát đều có ký lục, nhưng mà cả hai lần hắn đều không phải chịu xử phạt, tôi tin nhà hắn cũng xuất lực không ít đi. Hiện tại tôi còn sống yên ổn, sinh hoạt càng ngày càng thuận lợi, hắn lại thanh danh hỏng bét, còn bất hạnh bị gãy xương bỏ lỡ cơ hội thi đại học. Có một lần Trác phu nhân gặp được tôi, khi đó biểu tình của bà ta vô cùng kỳ quái, tôi có lý do hoài nghi là Trác Nhất Thần hoặc người nhà của gã ghi hận mưu sát." Trác Phong mặt không đổi sắc kéo Trác Nhất Thần xuống nước, nguyên nhân chân chính hiện tại không thể nói ra, vậy tìm một cái cớ cắn chết bọn họ, tóm lại không thể để họ dễ dàng thoát thân, đem chuyện mưu sát này định nghĩa thành chuyện ngoài ý muốn do tài xế say rượu lái xe.

Đội trưởng biểu tình có chút xấu hổ, vốn dĩ anh còn cảm thấy Trác Phong chuyện bé xé ra to, nhưng nghĩ đến trước hai lần không thể giúp Trác Phong chủ trì công đạo, anh không trực tiếp phủ định. Nghĩ nghĩ, phát giác chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, lý do Trác Phong cấp ra có thể coi như động cơ giết người, dù sao dạo này ít án, cục cảnh sát không quá bận rộn, cứ phân ra vài người tra thử cũng được.

Đội trưởng gõ gõ cái bàn, đứng dậy nói: "Vậy được rồi, cậu miêu tả cụ thể quá trình tai nạn để tiểu Lưu ghi chép. Tôi sẽ phân phó người điều tra chuyện này, cậu yên tâm, nếu thực sự có dự mưu, nhất định có thể tìm ra chứng cứ."

Trác Phong âm thầm thở phào. Tối hôm qua xem xong sách pháp luật hắn đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, cố ý nhắc tới Trác Nhất Thần không phải chịu xử phạt chính là vì gợi lên tâm đồng tình của đội trưởng. May mà hết thảy đều thực thuận lợi, sự kiện này đã được đưa vào điều tra theo quy cách án dự mưu giết ngừoi, chỉ cần tìm được một chút manh mối, bọn họ sẽ nỗ lực đào sâu hơn nữa.

Cùng cảnh sát kỹ lục xong khẩu cung, Trác Phong mang theo Tô Viên Viên đi cửa hàng sủng vật. Phương Lâm Lâm đã thu được tin tức, vừa thấy mặt liền đi lên đoạt lấy Tô Viên Viên lo lắng nói: "Nghe nói là Tiểu Bạch cứu em? Nàng không có việc gì chứ? Lực lượng lớn như vậy đâm đến ngũ tạng lục phủ đều bị đâm lệch vị trí đi? Em mang nàng đi thú y kiểm tra chưa?"

Tô Viên Viên cảm giác được Phương Lâm LÂm thật sự lo lắng, nâng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ lòng bàn tay ý bảo cô cứ yên tâm. Trác Phong vốn nghĩ mang Tô Viên Viên đi làm kiểm tra, nhưng sau lại biết Tô Viên Viên là hồ yêu, hơn nữa tu vi còn tăng lên liền không lo lắng nữa, hắn nhìn Phương Lâm Lâm nói: "Viên Viên không có việc gì, hẳn là nhờ may mắn, bọn em đều không bị thương. Đúng rồi, Viên Viên tên mới, em cảm thấy cái tên này thích hợp hơn Tiểu Bạch, nàng cũng thực thích."

"Viên Viên? Ân, xác thật rất thích hợp, không có việc gì thì tốt." Phương Lâm Lâm buông tâm đánh giá Trác Phong vài lần, ngồi xuống ghế nói, "Cả hai đều không có việc gì sao có thể là may mắn a? Căn bản là là kỳ tích! Giống như trong bản tin nói có người chạy tới đỡ được đứa nhỏ nhà mình rơi từ trên lầu xuống, khoảng cách xa như vậy, thấy đứa nhỏ rớt xuống lao tới đỡ, xong chuyện thử nghiệm thế nào cũng không chạy được nhanh như vậy, cái này kêu kỳ tích, không chừng quá mấy ngày nữa hai đứa cũng được lên bản tin đấy, hai đứa lộsắp nổi danh rồi."

Trác Phong nhàn nhạt nói: "Lão bản, chị đừng nói giỡn, ai nguyện ý dùng loại sự tình này nổi danh?"

Phương Lâm Lâm có chút ngạc nhiên hỏi: "Em nói xem tại sao dạo này xui xẻo thế? Chuyện lần trước vừahơi tan đi, nhiệt độ trên mạng mới lui xuống, hiện tại lại xảy ra chuyện. Nếu không phải chị biết em là người như thế nào, xác định vững chắc hoài nghi đây là đang lăng xê. Vừa mới tới cục cảnh sát đúng không? Thế nào? Em được bồi thường bao nhiêu tiền?"

Trác Phong nhíu mi, lắc đầu nói: "Em không tiếp thu điều giải, bởi em hoài nghi chuyện này là do Trác gia sai sử. Tuy không có chứng cứ thực chất, nhưng em cảm thấy chuyện này chắc chắn ít nhất 80%."

"Trác gia?" Phương Lâm Lâm kinh hãi mở to mắt, loại sự tình này có thể lớn có thể nhỏ, nếu hoài nghi sai thì chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu thực sự có chuyện thì thật là đáng sợ. Trác gia là thương gia số một số hai trong tỉnh, địa vị không thấp, họ thật sự có thể làm ra loại sự tình này?

Phương Lâm Lâm nhớ tới hành vi của Trác Nhất Thần, người Trác gia đúng là đầu óc không rõ ràng lắm, cô vội vàng hỏi: "Vậy cảnh sát nói thế nào? Họ đồng ý điều tra sao?"

Trác Phong gật gật đầu, "Án này là đội trưởng tiếp nhận, anh ấy đáp ứng giúp em điều tra. Cuộc điện thoại hôm qua em nhận được, vị trí chiếc xe vận tải kia đỗ trước khi xảy ra chuyện, còn có tình huống thân nhân trong nhà tài xế linh tinh, chắc chắn có thể tra được dấu vết. Em còn có một chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ, là về thân thế của em."

Phương Lâm Lâm sửng sốt, "Em muốn tra thân thế của mình? Không thành vấn đề, bất quá em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cái này rất khó tra được, nói không chừng căn bản không có tin tức."

"Lão bản, em có manh mối. Em từng gặp qua Trác phu nhân, khi bà ta nhìn thấy em thì tỏ ra vô cùng kỳ quái, còn đột nhiên hỏi em thân là cô nhi vì sao lại có họ Trác. Hiện tại hoài nghi Trác gia liền nhớ tới chuyện này, cho nên em muốn nhờ chị hỗ trợ tra tìm tư liệu trong cô nhi viện. Không phải cô nhi viện hiện tại, mà là cô nhi viện ở huyện thành từng bị hỏa hoạn vài năm trước, đều là tư liệu cũ qua cả chục năm rồi, nếu em tự đi điều tra, chỉ sợ không thể tìm được cái gì."

"A? Ý em là... em có thể là con trai nhà họ?" Tin tức này quá bất ngờ, Phương Lâm Lâm nhịn không được đứng dậy đi vòng quanh, nói, "Em yên tâm, nếu có tư liệu lưu trữ, chị nhất định có thể tra ra. Chị đi gọi điện cho thư ký của ba, chuyện này dễ làm. Trác Phòng, nếu điều em đoán là thật sự, vậy mối quan hệ này cũng quá phức tạp!"

Phương Lâm Lâm đưa trả Tô Viên Viên cho Trác Phong, cầm di động đến phòng nghỉ gọi điện thoại. Có một vài loại tư liệu, người thường đi tìm thì sẽ gặp phải rất nhiều cản trở, đa phần sẽ bị thông báo là tư liệu đã mất. Nhưng nếu là tư liệu mà thư ký thị trưởng muốn thì không ai dám đùn đẩy, không những có thể tìm được, mà còn sẽ có kết quả rât nhanh.

Trác Phong xoa đầu Tô Viên Viên, thấp giọng nói: "Lần này lại thiếu lão bản một ân tình."

"Ân, cô ấy quan tâm chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là bằng hữu của chúng ta." Tô Viên Viên thực thích tính tình Phương Lâm Lâm, về sau nếu có cơ hội, nàng cũng hy vọng có thể giúp đỡ Phương Lâm Lâm.

Tai nạn xe cộ có cảnh sát điều tra, thân thế có Phương Lâm Lâm hỗ trợ, nhưng Trác Phong cùng Tô Viên Viên cũng không có khả năng ngồi yên chờ đợi. Họ về nhà thương lượng một chút, quyết định dùng kế ly gián. Nếu muốn bắt được chứng cứ, nhất định phải nghĩ cách để mấy người kia tiếp xúc, ở thời kỳ mẫn cảm này, nháo phiên chính là con đường tốt nhất buộc bọn họ liên lạc!

Trác Phong tra được thân phận cùng địa chỉ gia đình của tài xế, sau đó bịa đặt một tin nhắn làm tiền, để Tô Viên Viên thừa lúc không người chú ý dùng di động của vợ tài xế gửi cho Trác phu nhân. Đại ý chính là chồng cô ta bị bắt vào nhà giam chịu khổ, xe vận tải bị huỷ hoại, chồng cô ta có nguy cơ thất nghiệp vài năm, yêu cầu Trác phu nhân trả thêm hai mươi vạn, nếu không cô ta sẽ khai ra sự tình.

Thấy Trác Phong lông tóc vô thương, Trác phu nhân còn đang vô cùng tức giận, căn bản không tính toán lại để ý tới tài xế, tài xế vì giảm án chắc chắn không có khả năng khai thị ra, vì như thế đồng nghĩa với thừa nhận đây là cố ý mưu sát. Do đó thị hoàn toàn không lo lắng, thậm chí đã bắt đầu lên kế hoạch tiếp tục động thủ. Nhưng thị vạn vạn không ngờ tới vợ của tên tài xế kia lại dám uy hiếp mình! Tài xế làm hỏng chuyện, thị không thèm truy cứu thì thôi, bọn họ còn dám kêu thị cấp thêm hai mươi vạn, ăn gan hùm mật báo sao!?

Trác phu nhân xóa luôn tin nhắn định làm lơ, nhưng không ngờ đối phương dám gọi điện tới!

Tô Viên Viên dùng thiết bị biến âm, nói vào di động: "Trác phu nhân, hai mươi vạn đối với bà chỉ như hạt bụi, bà sẽ không từ chối chứ? Chồng tôi vì chuyện của bà mà bị phạt 5 năm không thể lái xe, nếu bà không chịu bồi thường, tôi cũng không dám bảo đảm anh ấy ở trong đó có lỡ miệng nói ra lời gì không nên......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.