Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 2 - Chương 33



Tô Tô rời đi, liên tục nửa tháng, đề tài về nàng bá chiếm internet. Rất nhiều cao thủ máy tính đã cắt nối biên tập các tác phẩm của nàng thành vô số video ngắn, thật giống như hàng loạt câu chuyện bất đồng, mở ra làn sóng tưởng niệm Tô Tô.

Lần này Phương Lập Triết không tham gia thao tác, chỉ tùy các fan tự phát tưởng niệm nàng, cũng yên lặng bảo tồn hết thảy những video ngắn đó, lưu vào một thư mục riêng dành cho Tô Viên Viên.

Kỳ thực hắn cũng rất nhớ tiểu hồ ly a, lúc ấy Tô Viên Viên nói muốn thành lập quỹ hội thì đương nhiên phải có người tìm hiểu tình hình đích thực, cho nên nàng thật sự tiến vào rừng rậm xem xét các động vật hoang dã trong đó. Bọn họ đã thương lượng sẽ tách ra một khoảng thời gian, dù sao thì nàng cũng có pháp thuật, một mình xuyên qua núi rừng làm việc sẽ thuận lợi và hiệu suất cao hơn nhiều so với mang theo hắn. Kết quả, không ngờ nàng vừa đi là bặt vô âm tín hơn nửa tháng.

Phương Lập Triết nhìn ảnh chụp của Tô Viên Viên ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn vội vàng chạy ra mở. Nào ngờ chỉ là bưu kiện chuyển phát nhanh, căn bản không có bóng dáng Tô Viên Viên. Hắn áp xuống cảm giác mất mát vừa nảy lên, mở bưu kiện, trong đó toàn là ảnh chụp hắn định chế, có Tô Tô, cũng có Tô Viên Viên, còn cả ảnh chụp chung của hắn và nàng nữa, số lượng không ít.

Nhìn hai người cười vui vẻ trong ảnh, Phương Lập Triết vô thức cười theo, nếu trước mặt có một tấm gương, hắn nhất định có có thể biết được thần thái của mình hiện tại ôn nhu dịu dàng đến thế nào! Nhưng mà giờ hắn một lòng chỉ nghĩ nhìn ngắm từng bức ảnh, nào có tâm tư mà nghĩ nhiều.

Hắn tìm thật nhiều bức tường ảnh từ trên mạng, chọn lựa hình dạng đẹp nhất, sau đó cẩn thận dán những bức ảnh vừa nhận được lên tường, sau đó lui vài bước kiểm tra ngắm nghía. Lặp lại vài chục lần, rốt cuộc tạo thành một bức tường ảnh cực đẹp! Tiếp theo, hắn lồng ảnh vào khung, đặt khắp các phòng, lúc trước không để ý, hiện giờ đặt thêm những ảnh chụp này, lập tức khiến căn nhà ấm áp hơn nhiều!

Phương Lập Triết không khỏi hối hận vì sao trước kia mình không thích chụp ảnh, khi họ mới gặp, nếu hắn biết chụp ảnh, lưu trữ lại thì tốt rồi, may mà tương lai còn dài, họ sẽ có thêm nhiều kỷ niệm khác. Phương Lập Triết thở dài ngao ngán, đôi tay chống hông đứng giữa phòng khách nhìn quanh bốn phía, càng nhớ nhung tiểu hồ ly......

"A Triết!"

Phương Lập Triết quay ngoắt nhìn qua cửa sổ, lại thấy cô gái hắn tâm tâm niệm niệm vừa phi vào!

"........." Phương Lập Triết hít sâu một hơi, cố gắng bình phục trái tim đang đập loạn, tiến lên quay trước quay sau nàng quan sát, miệng liên tục trách cứ, "Cửa chính sao không đi, tự dưng lại bò cửa sổ làm gì? Lầu cao như vậy, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Tô Viên Viên bĩu bĩu môi, nhăn nhó nói: "Đám phóng viên đó thật quá đáng, bọn họ canh giữ ngoài hiên. Nếu ta bị chụp lại, khẳng định lập tức lên đầu đề. Ngươi đã nói không muốn nháo tai tiếng mà. Ta suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đành phải che che dấu dấu lên đây bằng cửa sổ. Ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không có người nào nhìn thấy!"

Phương Lập Triết xoa xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói: "Được được được, là ngươi thông minh, nhưng về sau đừng làm loại chuyện này, hiện tại camera ở khắp nơi, ai biết được liệu có cái máy nào quay được hình ảnh của ngươi hay không. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Nếu lần sau gặp phải phóng viên thì kêu ta tới xử lý, nhưng nếu có phóng viên canh giữ bên ngoài, xem ra địa phương này không thể ở nữa."

Tô Viên Viên hai mắt sáng lên, "Muốn chuyển nhà sao?" Nàng nắm lấy tay Phương Lập Triết mong đợi nói, "Đừng ở loại chung cư như thế này nữa được không? Chúng ta chuyển qua biệt thự nhé! Ta muốn có một cái sân thật rộng, có cả bể bơi nữa. Thay loại cổng lớn mà chỉ cần đóng lại thì sẽ không có ai nhìn đến chúng ta, được không? Được không, A Triết ~~~"

Cô nàng xinh đẹp đôi mắt ngập nước, Phương Lập Triết sững người, hô hấp như ngừng lại, vội vàng chuyển tầm mắt, nắm tay đặt bên miệng khụ khụ vài tiếng, mới mỉm cười nói: "Được, ngày mai chúng ta liền đi xem phòng ở, ngươi thích căn nào chúng ta sẽ mua căn đó!"

"A Triết thật tốt! Ta thích A Triết nhất!" Tô Viên Viên mừng rỡ reo lên, nhào lên ôm siết Phương Lập Triết.

Hắn còn chưa kịp đáp lại, nàng đã buông tay chạy tới tủ lạnh lấy ra hộp sữa dâu, miệng còn lầm bầm oán giận: "Mấy ngày nay ta chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế cả, tối nay nhất định phải ăn bữa tiệc lớn!"

Đang nói, nàng liếc nhìn thấy ảnh chụp tiểu hồ ly dán trên tủ lạnh, hơi hơi sửng sốt, lại quay đầu nhìn qua phòng khách, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, reo lên, "Wow, thật nhiều ảnh chụp nha! Đẹp quá đi! A Triết, ngươi vừa làm sao?"

Phương Lập Triết nhún nhún vai, cười cười: "Ừ, vừa mới hoàn thành, nhưng lại sắp phải chuyển nhà rồi, mấy bức ảnh này chắc không dùng được nữa."

"Sao lại không dùng? Rất đẹp mà, tới nhà mới thì lựa thêm ảnh nữa là được, chúng ta cùng nhau làm!" Tô Viên Viên như mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, chuyện bố trí phòng ở mới này, nàng chưa bao giờ được làm, hiện tại nhìn thấy căn phòng được bày biện càng thêm ấm áp liền cảm thấy chuyện này thực thú vị, nàng nhất định phải bài trí nhà mới thật đẹp, thật ấm cúng!

Phương Lập Triết ngồi trên sô pha, nhìn nàng vừa tra tư liệu vừa lãi nhải nên bố trí nhà mới như thế nào, tự dưng cảm thấy có chút khác thường.

Hai người bây giờ...... hình như rất giống một đôi vợ chồng tân hôn......

Khóe môi không tự chủ cong cong, đột nhiên sinh ra vài phần chờ mong với căn nhà sắp tới.

Không hiểu sao, Tô Viên Viên lại ngưng nói, Phương Lập Triết quay sang, thấy nàng đang xem những bài viết nhớ nhung Tô Tô, có vẻ hơi buồn rầu, hắn cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Viên Viên đặt tay lên ngực, nhíu nhíu mày, "Ta cũng không biết, cứ cảm thấy hơi buồn bực, thường xuyên nhớ tới hôm tam biệt họ." Nàng mím môi, nhăn mặt nói, "Ta vẫn ở đây, nhưng lại không thể nói cho mọi người, họ thích ta đến vậy mà, có phải ta rất xấu hay không?"

Phương Lập Triết vừa nghe liền hiểu, hắn vươn tay choàng qua bả vai nàng, ôn nhu an ủi: "Đây không phải lỗi của ngươi, trên thế giới này chỉ có một mình ngươi là hồ yêu, chúng ta nhất quyết không thể bại lộ. Tình huống hiện tại đã là kết quả tốt nhất, không ai nhìn thấy bộ dáng cuối cùng của Tô Tô, họ sẽ luôn luôn giữ vững niềm tin rằng Tô Tô đang hạnh phúc sinh sống ở đâu đó. Mà ngươi vẫn luôn ở đây, về sau họ sẽ có hai minh tinh để yêu thích, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"

Tô Viên Viên trầm mặc một lát, gật gật đầu, "Ừm, ta nhất định sẽ tiếp tục đóng phim, tham gia thêm nhiều chương trình truyền hình, để họ được nhìn thấy ta nhiều hơn nữa."

"Yên tâm, ta sẽ an bài cho ngươi, giúp ngươi có thể tiếp xúc với fan nhiều hơn." Phương Lập Triết thấy nàng không ủ rũ nữa thì nhẹ nhàng thở ra.

Ai ngờ Tô Viên Viên đột nhiên quay sang nhìn hắn, trịnh trọng xin lỗi: "A Triết, thực xin lỗi, ta không nên lừa gạt ngươi lâu như vậy."

Phương Lập Triết cứng người, nghi hoặc hỏi, "Lừa gạt? Ngươi lừa ta...... cái gì?"

Tô Viên Viên thẳng thắn: "Lúc trước ta từng nói kiếp trước chúng ta là vợ chồng, nhưng thực ra không phải, lúc đó ta không muốn ngươi ký kết hợp đồng với nghệ sĩ khác nên cố ý lừa gạt ngươi."

Phương Lập Triết thót tim, nếu...... nếu hai người...... không phải...... vậy thì......

"Đời trước chúng ta kỳ thực sinh hoạt gần giống với quãng thời gian vừa qua, ta không hóa hình, vẫn luôn là một tiểu hồ ly. Lúc đó ngươi không vội vàng công tác như đời này, chúng ta thường xuyên du lịch khắp nơi, cứ cách mười mấy năm lại dọn nhà đi xa nơi khác để giấu diếm sự đặc thù của ta......"

Phương Lập Triết nghe Tô Viên Viên từ từ kể chuyện kiếp trước, âm thầm thở phào. Thì ra họ vẫn có cái gọi là duyên phận kiếp trước, không phải vợ chồng thì cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao thì hắn thích nàng cũng chẳng phải vì danh phận vợ chồng gì gì đó.

Bên môi lại hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn Tô Viên Viên tràn ngập tình ý. Nhưng khi thấy nàng quay qua nhìn mình, hắn lại thu liễm biểu tình, chuyển thành bộ dáng mờ mịt, "Không phải vợ chồng sao? Nhưng mà...... ta tốn thật nhiều thời gian mới có thể tiếp thu quan hệ giữa chúng ta, thực sự coi ngươi là vợ của mình, hiện tại ta thích ngươi, ngươi đột nhiên lại nói như thế, vậy ta làm sao bây giờ?"

Tô Viên Viên sửng sốt, lắp ba lắp bắp: "Không, không thể nào? Ta, ta, sao ta không cảm giác được?"

Phương Lập Triết sâu lắng nhìn nàng, "Mỗi ngày ta đều tranh thủ thời gian để ở bên người, vì ngươi mà cự tuyệt toàn bộ nữ nhân khác, kiên quyết không truyền tai tiếng, cố gắng học làm tất thảy đồ ăn ngươi thích, nhớ kỹ toàn bộ những sở thích của ngươi...... rất nhiều rất nhiều, đều vì ta coi ngươi là vợ mình, mới dụng tâm chú ý như thế, nếu không thì sao ta có thể hiểu biết ngươi như hiện tại?"

Tô Viên Viên lại sững người, "Đây, đây không phải điều mà bạn bè thường làm sao?"

"Ngươi cảm thấy ta và Lâm Hi có phải bạn không?"

"Đương nhiên, hai người là bạn tốt."

"Vậy ta có chú ý chăm sóc hắn chu đáo như thế sao?"

"........." Tô Viên Viên hơi hơi hé miệng, lại không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, sao nàng chưa từng phát hiện cơ chứ? Làm gì có ai đối xử với bạn bè theo kiểu của hắn, cho dù thực sự là vợ chồng thì cũng rất ít có người chăm sóc vợ mình tỉ mỉ đến mức như Phương Lập Triết đối với nàng. Chẳng lẽ chính mình trì độn đến thế sao?

Phương Lập Triết yên lặng chờ nàng tiêu hóa tin tức, nhìn nàng sâu kín hỏi: "Vậy...... hiện tại ngươi tính làm thế nào bây giờ? Coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh sao? Rõ ràng ngươi đã nói chúng ta là vợ chồng."

Hắn lên án quá đúng, nàng không có cách nào phản bác. Rốt cuộc lúc trước đã nghĩ gì vậy, sao tự dưng lại gạt hắn chứ? Hiện tại thì tốt rồi, không đâu trở thành kẻ phụ lòng...... nhưng nghĩ lại cũng vui, một hồ ly tinh như nàng lăn lộn không tệ nha, trong tộc ghi lại thật nhiều trường hợp hồ ly tinh bại lộ thân phận xong lập tức bị vứt bỏ, chỉ có nàng là lợi hại nhất, khiến thư sinh yêu mình sâu sắc nha!

Tô Viên Viên thầm vui sướng, cũng không nhịn được mà cười khẽ.

Phương Lập Triết thấy nàng như vậy có chút buồn cười, tiểu nha đầu này không biết suy nghĩ bay xa tới phương trời nào rồi, thật đúng là...... Hắn chỉ đành tiếp tục cố gắng: "Nghĩ kỹ rồi sao? Ngươi muốn cô phụ ta?"

Lời nói u oán như vậy...... thực sự không giống Phương Lập Triết chút nào, Tô Viên Viên trợn tròn mắt nhìn hắn, lại nghĩ tới chuyện xưa trong tộc, các hồ ly tinh bị cô phụ, hình như đều rất thảm, tính tình đại biến còn là nhẹ, có người còn tình nguyện hồn phi phách tán không nhập luân hồi...... thật đáng sợ!

Nàng không muốn thư sinh biến thành như vậy đâu!

Nghĩ thế, nàng vội vàng nắm lấy tay Phương Lập Triết, liến thoắng: "Ta đâu có cô phụ ngươi, không phải ta vẫn luôn ở bên ngươi sao? Ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng a!"

Cắn câu rồi! Phương Lập Triết thầm vui sướng, ngoài mặt lại hoàn toàn không biến hóa gì, lắc đầu "chán nản" nói: "Chỉ cùng nhau sinh hoạt thôi sao? Giống đời trước? Vậy cảm tình của ta...... tính sao đây?"

Tô Viên Viên quýnh lên, đầu óc rối loạn thành một nùi, bật thốt: "Vậy thì chúng ta kết hôn thôi, làn vợ chồng chân chính!"

Phương Lập Triết cười, ánh mắt sáng quắc, "Được, chúng ta lập tức kết hôn."

"Hả? Hiện tại sao?" Tô Viên Viên há hốc miệng, giật mình hỏi lại.

Phương Lập Triết nhướng mày, nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói, "Chẳng lẽ vừa rồi không phải ngươi cầu hôn sao? Ta đã đáp ứng, ngươi lại muốn đổi ý?"

"Ách, không......"

"Vậy thì đi thôi." Phương Lập Triết kéo Tô Viên Viên đứng dậy, vào phòng lấy giấy tờ của hai người, nỗ lực áp xuống trái tim hân hoan nhảy nhót, thay đồ, cải trang cho mình và Tô Viên Viên, khéo léo tránh né đám phóng viên dưới lầu, lập tức lái xe hướng tới Cục Dân Chính.

Dọc theo đường đi, Tô Viên Viên nhiều lần mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mỗi khi nàng tỏ vẻ chần chờ, Phương Lập Triết lại nhìn nàng với ánh mắt như nhìn kẻ phụ lòng, khiến nàng chột dạ không thôi, liên tục thầm mắng chính mình hồi trước, nói quan hệ gì chả được, tự dưng nói là vợ chồng làm gì không biết? Giờ thì vui rồi, biến một nam nhi đường đường chính chính thành "oán phu khuê phòng"......

Tô Viên Viên âm thầm giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết lâm, kết thì kết! Nàng là hồ ly tốt, dám làm dám nhận! Là chính nàng muốn gạt người, làm người ta thích mình rồi đương nhiên phải phụ trách, nàng không phải loại hồ ly xấu xa không chịu trách nhiệm kia!

Phương Lập Triết dùng dư quang khóe mắt ngắm cô gái nhỏ của mình suốt dọc đường, nhìn biểu tình trên mặt nàng đổi tới đổi lui, cố nén cười, trong lòng ám sảng. Tiểu nha đầu này dám lừa hắn! Khi đó hắn còn vì không thể tiếp thu một lão bà hồ ly tinh mà áy náy thật lâu, lần này cho nàng nếm thử cảm giác này xem! Nhưng rõ ràng Viên Viên còn chưa thông suốt, hắn cũng không vội, dù sao thì bên nàng chỉ có một mình hắn, sớm muộn gì hắn cũng có cách nắm giữ trái tim nàng!

Đương nhiên, sự tình kết hôn này không thể kéo dài, tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp nàng còn đang áy náy chưa nghĩ kỹ, hắn phải nhanh chóng lừa người tới tay đã, cảm tình chậm rãi bồi dưỡng là được, hắn thực sự vô cùng chờ mong sinh hoạt tân hôn......

Tới nơi, dừng xe, Phương Lập Triết nắm tay Tô Viên Viên, kiên định nện bước đi vào Cục Dân Chính.

Trước hai người còn vài cặp đôi khác, chờ một lát, điền xong bảng biểu, hắn liền nắm tay Tô Viên Viên bước tới khu chụp ảnh. Phương Lập Triết lần đầu tiên đối với màn ảnh lộ ra nụ cười hạnh phúc, Tô Viên Viên nhìn ngây cười, vô thức mỉm cười ngọt ngào, kết quả ảnh chụp của hai người đều toát ra bong bóng phấn hồng, giống như là một đôi tình lữ thực sự, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn không được nói vài câu chúc mừng, làm Phương Lập Triết tâm tình càng tốt.

Đến lúc xếp hàng trong đội ngũ chờ lãnh giấy chứng nhận, Phương Lập Triết nắm chặt tay Tô Viên Viên, như sợ nàng đột nhiên chạy trốn, sắp đến phiên mình, hai người đều có chút co quắp khẩn trương.

Đúng lúc này, một vị chuẩn tân nương tiến vào, vừa nhìn thấy hai người liền giật mình hô lớn, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Tô Viên Viên.

"Ôi trời ơi! Là Tô Viên Viên! Là nữ thần a!"

Tô Viên Viên phản xạ quay đầu nhìn qua, cô gái kia càng kích động, lập tức nhào tới: "Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp! Nữ thần Tô Viên Viên! Em là fan của chị a! Sưu tầm toàn bộ tác phẩm của chị không thiếu bộ nào! A a a, quá tuyệt vời! Hôm nay em cũng kết hôn, không ngờ có thể nhìn thấy thần tượng, quá may mắn! Quá tuyệt vời! Em nhất định sẽ hôn nhân hạnh phúc! Tuyệt quá!!!"

Tô Viên Viên nhìn cô gái cùng bạn trai, mỉm cười nói: "Chúc mừng, chúc hai người bạch đầu giai lão."

"Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn tiểu tỷ tỷ!" Cô gái càng hưng phấn, đột nhiên liếc tới đôi tay Tô Viên Viên và Phương Lập Triết giao nhau, lại lần nữa khiếp sợ trừng lớn mắt, "Hai người...... hai người...... muốn kết hôn?!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.