Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 56: Thủ đoạn của Thái hậu



Ở cửa cung gặp xe ngựa Hiên vương phủ tới, hạ nhân vén rèm, lộ ra gương mặt tinh xảo của Ngọc Tử Khâm, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần đỡ Đường Tĩnh xuống xe ngựa liền cười trêu ghẹo: “Thần vương gia đối với muội muội săn sóc làm cho chúng ta hâm mộ.”

Lúc nói chuyện Mộ Dung thiên HIên cũng đỡ Ngọc Tử Khâm xuống, Ngọc Tử Khâm thẹn thùng từ từ vươn tay đặt vào bàn tay Mộ Dung Thiên Hiên, Mộ Dung thiên Hiên đỡ nàng dịu dàng nói: Cẩn thận một chút.”

Đường Tĩnh xuống xe thấy một màn như vậy cũng không chịu yếu thế đánh trả: “Hiên vương gia săn sóc tỷ tỷ cũng làm cho chúng ta thật hâm mộ.”

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Thiên Hiên không có phản ứng gì, vẫn nở nụ cười ấm áp, ngược lại Ngọc Tử Khâm lại không ý như vậy mà dựa vào người Mộ Dung thiên HIên, ngại ở cửa cung không thể hành động thân mật như vậy.

Mộ Dung Thiên Hiên ôm chầm lấy nàng, vỗ vai nàng, thản nhiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần, vô tình cảnh cáo hắn quản nữ nhân của mình cho tốt.

Mộ Dung Thiên Thần bất đắc dĩ nhín vai tỏ vẻ chả có gì.

Đường Tĩnh nháy nháy mắt muốn nói gì đó, Mộ Dung Thiên Thần giữ chặt tay nàng, “Được rồi, không cần náo loạn, ta và Nhị ca đi gặp Phụ hoàng, nàng và Nhị tẩu đến Triêu Dương điện trước đi.”

Đã vào thu, thời tiết có chút se lạnh, cho nên yến hội được Hoàng thượng sai tổ chức ở gần Triêu Dương điện, lần này cũng không ngoại lệ.

“Được.” Đường tĩnh cười đáp: “Đi thôi, Nhị tẩu.”

Lúc này Ngọc Tử Khâm mới từ trong lòng Mộ Dung thiên HIên đi ra, sửa sang quần áo, khôi phục bộ dáng đoan trang thường ngày cùng Đường tĩnh đi tới Triêu Dương điện.

Mộ Dung Thiên Thần và Mộ Dung Thiên Hiên nhìn bóng dáng bọn họ đi xa mới thu hồi tầm mắt cười cười đi về hướng khác. Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng thu lại vẻ mặt sung sướng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, Mộ Dung Thiên Hiên vui vẻ nở nụ cười: “Từ nhỏ đệ cũng rất để ý chuyện Phụ hoàng suy nghĩ về đệ, cứ cho rằng đệ sẽ để ý cách làm lần này của Phụ hoàng, nhưng nhìn dáng vẻ này của đệ giường như không có ảnh hưởng gì.”

Từ nhỏ bọn họ đã sống trong cung nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, khắp nơi bị mọi ngời xem thường. Có đôi lúc gặp được Phụ hoàng, được một câu khen ngợi của hắn, một ánh mắt tán dương của hắn đều làm cho bọn họ vui vẻ mãi. Cho nên hắn biết lần này Phụ hoàng quá mức thiên vị thái tử thật quá tổn thương người khác.

“Có lẽ bởi vì lúc ấy người để ý nhất chính là Phụ hoàng.”

“Vậy bây giờ thì như thế nào?” Mộ Dung Thiên HIên lập tức nghe được ý tứ của hắn.

“Còn phải hỏi sao?” Nhớ tới gương mặt thanh tú xinh đẹp, biểu tình biến đổi phong phú kia, hắn nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

“Ha ha, thật sự không ngờ nàng có ảnh hưởng với đệ lớn như vậy, xem ta phải cảm tạ Thái tử tìm được một thê tử tốt cho đệ rồi.”

Nghe như vậy, Mộ Dung Thiên Thần thu lại nụ cười không đồng ý: “Làm sao đại ca không nói là sức quyến rũ của ra rất lớn?” Lan nhi nhìn thấy sức quyến rũ của hắn cho nên mới bot gian tà đi theo chính nghĩa.

“Thật có tiền đồ.” Mộ Dung Thiên Hiên cười nhạo hắn, “Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân, anh hùng khó qua ải mĩ nhân.”

Ở trong lòng hắn giang sơn mới là quan trọng nhất, nữ nhân cũng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi. Mộ Dung Thiên Thần đương nhiên hiểu được loại suy nghĩ này của hắn, thản nhiên lắc đầu: “Là đại ca không biết.” Trong bóng đêm vùng vẫy, tịch mịch nhiều năm như vậy, đột nhiên có người vừa ý đúng là hạnh phúc tột cùng, còn để ý tới cái gì khác nữa.

Nhi tử được vinh quang thì Hoàng hậu cũng được nhiễm theo, lần chúc mừng này HOàng thượng hạ lệnh cho Hoàng hậu tự tay xử lý, mỗi chỗ đều bố trí tỉ mỉ, đại điện trang hoàng rực rỡ khắp nơi. Trong bảo điện ở trên nóc điện treo một viên minh châu lớn hết sức rực rỡ, giống như ánh trăng. Dưới sàn đấy đều là bạch ngọc, trơn bóng sáng loáng, người đứng lên đó dều có thể nhìn thấy bóng mình.

Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm đến thì đã có cáo mệnh phu nhân ở đó, bọn họ tụm năm tụm ba ngồi vào một chỗ. Lần này Hoàng thượng phong thưởng cho Mộ Dung Thiên Tứ làm cho trong triều thay đổi hướng gió, người theo Mộ Dung Thiên Tứ nhiều lên, cho nên ở bên cạnh Hoàng hậu có rất nhiều người, không biết ai đó khen trang phục hôm nay của Hoàng hậu xinh đẹp, Hoàng hậu cười nói: “Đã già rồi.”

Lập tức có người nịnh bợ:

“Hoàng hậu làm gì gia, người vẫn mỹ mạo như tuổi trẻ, chúng ta đều không thể so sánh được.” Sau đó là một đợt nịnh nọt vang lên.

Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm không để ý, tự tìm đến chỗ ngồi của mình, lập tức có người của phe Nhị hoàng tử vây quanh, chúc mừng Ngọc Tử Khâm, muốn nàng giữ gìn sức khỏe, Ngọc Tử Khâm cười đáp lại mọi người hết sức đúng mực, không quá nhiệt tình cũng khong quá lạnh đạm với những người khác.

Đường Tĩnh ngồi một bên chống má nhìn Ngọc Tử Khâm nở nụ cười ứng phó với những lời chúc nhiệt tình bên cạnh, hay đám người chúc mừng muốn tìm hiểu tin tức, trách không được Ngọc Tử Khâm ở trong đám quý phụ ở Vận thành này cực có uy vọng, đổi lại là nàng thà đi ngủ cũng không muốn ra sức đối phó đám người này. May mắn Mộ Dung Thiên Thần không có dã tâm lướn, nàng càng không cần phải mệt mỏi như vậy.

Đang suy nghĩ nhập thần, bên cạnh có người chú ý người đang làm nền như nàng, chủ động tiếp cận nàng, đơn giản vì trận ôn dịch này Vương gia và Vương phi đều có công lao, Vương phi thật sự không thua đám nam nhi, Đường Tĩnh nghe nhiều cảm thấy phiền nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là khong ứng thú đáp trả vài câu, mấy cáo mệnh phu nhân không nhịn được, Ngọc Tử Khâm vội vàng kéo lấy quần áo của phụ nhân trẻ tuổi nào đó khen “Quần áo Vương phu nhân này thật đẹp, rất xứng với màu da của ngươi, các ngươi xem có phải không?”

Người phụ nhân kia nghe thấy Vương phi khen ngợi nàng, lập tức cười trả lời, gương mặt sáng rực rỡ, mấy người khác cũng khẩn trương khen quần áo của nàng đẹp, không khí lúc này mới sôi nổi trở lại. Bỗng nhiên truyền tiếng truyền: “Thái hậu giá lâm.” Mọi người mới tản ra nhao nhao quỳ xuống thỉnh an.

Thái hậu cả người tao nhã quý phái, quần áo đỏ tươi, chiếc váy mỏng che lại áo lót, gương mặt uy nghiêm không che giấu nụ cười: “Đều đứng lên đi.”

Lúc này mọi người mới đứng dậy, đợi Thái hậu ngồi lên ghế mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Đường Tĩnh đỡ Ngọc Tử Khâm ngồi xuống sau đó nhìn bốn thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Thái hậu, đều là những người có tư sắc thượng thừa.

Thái hậu cũng nhìn Đường Tĩnh, cười vẫy tay với nàng: “Nàng dâu lão Ngũ qua đây.”

Đường Tĩnh đứng dậy đến bên người nàng, hơi cúi người: “Thái hậu.”

“Đến, ngươi nhìn xem.” Thái hậu chỉ tay với một thiếu nữ mặc váy gấm màu xanh giới thiệu: “Đây là dòng chính nữ Triệu Thái phó, cháu gái của Tả Đô đốc, dòng chính nữ Trấn vương phu, dòng chính nữ Đinh Thái phó.”

Đinh Thái phó? Không phải là gia tộc của Thái hậu sao, Đường Tĩnh đánh giá nàng ấy, gương mặt trái xoan, đối mắt trong sáng điểm tròng mắt đen như hắc bảo thạch, gương mặt phấn nộn, da thịt trắng nõn nà, hàng mi dài cong cong. Tuy biết dụng ý của bà ấy nhưng Đường Tĩnh vẫn gật đầu tán dương: “Ai so với ai cũng đều xuất chúng.”

“Bọn họ không chỉ có bộ dáng xuất chúng, tài năng của là nhất đẳng, có thể nói là tài mạo song toàn. Ai gia cực kì thích bọn họ, muốn phối hôn sự tốt cho bọn họ, những người này đều phối cho nhà người và lão Nhị làm tri kier, không bằng để bọn họ cùng các ngươi cùng ngồi đây, ngươi cũng chú ý tới bọn họ một chút.

Thật sự là lão hồ ly, nàng uyển chuyển từ chối cần phải nghĩ được phương pháp, nhưng đúng lúc này thì Đương Tĩnh không có cách nào cự tuyệt, đành phải đáp ứng: “Vâng, nô tì sẽ chú ý tốt bọn họ.” Gằn từng tiếng, mang theo chút nghiến răng nghiến lời, “Được, vậy các ngươi an bài đi.” Thái hậu cười cười không thèm để ý tới thái độ của nàng, chỉ cần nàng đáp ứng thì tất cả đều dễ dàng giải quyết.

Đường Tĩnh hừ lạnh, cho rằng như vậy là có thể sao, bà ấy cũng quá coi thường nàng rồi.

Mới mang theo bọn họ ngồi xuống, Hoàng đế và các vị Vương gia, đại thần đều đến, mọi người dừng động tác đứng dậy hành lễ.

Hoàng thượng vung tay ý bảo bọn họ đứng lên, đến trước mặt Thái hậu: “Thỉnh an Thái hậu, nhi tử đến chậm.”

“Hoàng thượng sự vụ bận rộn, chúng ta chờ người cũng là lẽ phải thôi.”

“”Vâng.”

Thái tử, Mộ Dung Thiên HIên và các vị Vương gia ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, Hoàng hậu lập tức chuyển qua ly trà xanh: “Hoàng thượng mỗi ngày đều làm việc, phải chú ý tới thân thể không để cho Mẫu hậu lo lắng mới phải.”

Hoàng hậu ở hậu cung rất được sủng ái cho dù hàng năm đều có mỹ nhân tuổi trẻ mỹ mạo nhưng vẫn được thánh sủng không ngừng cũng không phải không có lý do. Chỉ nói đến chuyện ăn sóc đúng mực, khen ngợi lại lộ ra chút quan tâm, còn có làm nũng như có như không, gây khó dễ đúng mực làm cho Hoàng thượng không thể nào không thích, huống chi đó là thê tử kết tóc của ống ta, ở trong lòng ông ta có vị trí đặc biệt.

Quả nhiên Hoàng thượng nói nhỏ với bà ta mấy câu mới đón lấy ly trà. Uống vài ngụm mới thả xuống nói: “Hai nhi tử của Trẫm đồng tâm hiệp lực giải trừ dịch bệnh ở Đồng thành, có công với xã tắc. Trấm cực kì vui mừng.”

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng,” Mọi người hành lễ chúc mừng.

Mặt rồng của Hoàng đế vui mừng, gương mặt vẫn duy trì nụ cười rực rỡ.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc, Đường Tĩnh ghé mắt nhìn, là Vương Ngâm Tuyết. Vốn nên ngồi cùng bàn với mấy vị Vương phi nhưng mấy người bọn họ vẫn không có gì khác thường, ở bên ngoài vẫn không tỏ thái độ gì, cho nên ngồi tách ra, Ngọc Tử Khâm và mấy phu nhân quen biết ngồi một chỗ, Vương Ngâm Tuyết và Tam hoàng tử phi ngồi một bàn với gia quyến phe của Thái tử.

Lần này ngồi bên trái Vương Ngâm Tuyết là Tam vương phi Lý Thanh Huyên, bên phải là phụ nhan trung niên. Nàng khong phải là Trắc phi của Thái tử sao, làm sao có thể ngồi vị trí Chính phi? Đường Tĩnh nắm lấy vạt áo của Ngọc Tử Khâm: “Sao vẫn không thấy Thái tử phi?”

Ngọc Tử Khâm buông đũa xuống, dùng khăn tay giả vờ chùi miệng: “Nghe nói vãn bị ốm.”

“Bị bệnh?” Nàng nhớ rõ lần trước Vương Ngâm Tuyết nói Thái tử phi thân thể không thoái mái, “Lâu như vậy vẫn chưa tốt, chẳng lẽ là bệnh gì khó trị?”

“Hừ/.” Ngọc Tử Khâm khinh thường, “Làm gì bệnh khó trị, bất quá chỉ là thủ đoạn khó coi của hậu viện thôi. Nói ra thì Vương Ngâm Tuyết này là người kiến thức hạn hẹp, vào lúc này còn đùa giỡn mấy thủ đoạn này.”

Vào lúc mấu chốt còn tranh chấp với nhau, hậu viện không an tĩnh chỉ làm cho Thái tử càng thêm phiền toái, Hoàng đế và Thái hậu thấy cũng không phải là chuyện tốt.

“Vậy trong phủ mấy vị trắc phi của các người thì sao?” Bỗng nhiên Đường Tĩnh hứng thú truy hỏi nàng ấy:.

“Lần trước muội không phải không gặp qua sao, tất cả đều không phải dễ bắt nạt.”

Đường Tĩnh bĩu môi:”Chẳng lẽ còn so được với tỷ sao?”

“Bây giờ muội còn tâm trạng quản chuyện nhà người khác, nên lo lắng nhiều cho chính mình thì hơn.”

“Ta? Ta có gì phải lo lắng?” Nàng tin Mộ Dung Thiên Thần hắn sẽ không nạp phi, nạp thiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.