Nhạc Sở Nhân đến gần một bước, sau đó ngồi xổm người xuống xem xét Ô Nha này, Phong Duyên Thương đứng bên cạnh nàng, mắt phượng sâu thăm, lại vẫn có chút bận tâm.
"Như thế nào?" Nàng ngồi chồm hỗm chỗ đó gần một phút, Phong Duyên Thương có chút thiếu kiên nhẫn.
Lắc đầu một cái, biểu tình của Nhạc Sở Nhân có chút húy mạc như thâm (giữ kín như bưng).
Từ từ đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương, nhỏ giọng nói: "Xé nó ra ta xem một chút."
"Xé ra?" Phong Duyên Thương không hiểu, hắn thật sự sợ nàng sẽ mắc bẫy. Bản thân cổ độc vốn là một môn rất quỷ dị, chính là không có trực tiếp tiếp xúc, hắn cũng sợ sẽ có tổn hại đối với nàng.
"Ừ, ta cảm thấy được có chút không bình thường, Ô Nha này, chắc chắn không phải là Bùi Tập Dạ." Hắn không am hiểu cái loại tà môn này, nàng hiểu rất rõ. *tà môn: tà ma, quỷ quái, không bình thường
Phong Duyên Thương hơi kinh ngạc, sau đó nhìn người cấm quân kia một cái, ý bảo hắn làm.
Cấm quân mang cái bao tay, có lẽ có bao tay nên hắn cũng có thể an tâm chút, cho nên động tác rất gọn mở lồng bắt con quạ đen ôm ra ngoài.
Xoay người đưa lưng về phía Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương động thủ rút đao, lưu loát một đao mổ Ô Nha ra, toàn bộ quá trình không nghe thấy Ô Nha kêu một tiếng.
"Lấy đưa ta xem một chút." Nhạc Sở Nhân trầm giọng, bên kia cấm quân thu đao, sau đó cầm thi thể Ô Nha đã biến thành hai nửa đến gần Nhạc Sở Nhân, cách nơi bọn họ đứng một mét thì dừng lại.
Thân thể bị xẻ đôi, có thể thấy rất rõ ràng nội tạng, còn có một chút vết máu, chỉ là máu có chút đen.
Nhạc Sở Nhân đến gần, trong tay nhiều hơn một khăn lụa, lấy khăn lụa kia bọc lấy tay, ở trong thi thể tàn phá này khuấy động hai cái, sau đó cầm ra một thứ gì đó.
Phong Duyên Thương vẫn nhìn nàng, sắc mặt có chút run sợ.
Nắm vật kia lui về phía sau hai bước, sau đó mở ra bàn tay, trên khăn lụa có một viên đen thùi lùi lớn chừng ngón cái dạng hình tròn nằm chỗ đó, dính chút máu màu đen, cũng nhìn không ra đó là cái gì.
"Đây là cái gì?" Phất tay một cái muốn cấm quân mang Ô Nha này đi, Phong Duyên Thương nhìn thứ đồ trong tay nàng hơi nhíu chân mày.
"Nếu như mà ta không có nhận lầm, đây là trái tim giả." Khẽ thu hẹp ngón tay, thứ kia cứng giống như tảng đá vậy.
"Trái tim giả?" Phong Duyên Thương hồ đồ, trái tim còn có giả sao?
"Nghiêm chỉnh mà nói, những Ô Nha kia đều đã chết." Nhạc Sở Nhân trầm giọng, vẻ mặt thêm trầm xuống.
"Ta không hiểu rõ." Lắc đầu một cái, Phong Duyên Thương vẫn là không hiểu, chỉ là trong lòng có cảm giác chuyện này có chút không ổn.
"Dịch vong sư." Cái này tuyệt đối là Nhạc Sở Nhân không có tiếp xúc qua, chính là lão thái bà cùng Thánh Tổ Bắc Cương cũng chưa chắc có cái bản lãnh này.
"Giải thích thế nào?" Nhìn vẻ mặt của nàng, Phong Duyên Thương biết mình đã đoán đúng, chắc chắn không đơn giản. Sợ rằng không chỉ là không đơn giản, mà là khó giải quyết.
"Quá hay, không ngờ đời ta còn có thể nhìn thấy loại cao thủ này." Ngẩng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân nâng lên khóe môi, thế nhưng cười cũng không phải xuất phát từ nội tâm, ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ cùng khiếp sợ trong đó.
"Cao thủ." Nhớ tới Nhạc Sở Nhân nói qua hai chữ, Phong Duyên Thương cũng hiểu.
"Khống chế vật chết, ta chưa từng tiếp xúc qua. Khống chế vật còn sống ta còn không có nghiên cứu thấu triệt (hiểu rõ ràng), hơn nữa là vật chết? Người này có thể đơn giản khống chế động vật, có lẽ khống chế người chết cũng dễ dàng." Cân nhắc cục đá giả trái tim trong tay, Nhạc Sở Nhân thở dài nói.
"Vậy Ô Nha này có tác dụng gì?" Lực công kích mạnh? Hoặc là có tác dụng giám thị?
"Tác dụng? Chàng có thể tưởng tượng không có gì nó không làm được. Bọn nó có lẽ chỉ là phụng mệnh tới chỗ này dò đường, cho nên cũng không cóviệc chúng nó xuất hiện tấn công người. Nếu như người thao túng chúng nó ra lệnh, bọn nó sẽ điên cuồng tấn công bất kỳ vật còn sống nào, hơn nữa, khi đó chúng nó sẽ không thể chết lần nữa." Tất cả đều dựa vào ý tứ người thao túng bọn nó, nếu người nọ muốn bọn nó chỉ làm Ô Nha bình thường, vậy chúng nó chính là bình thường. Nếu người nọ muốn chúng nó là thây ma thiên hạ vô địch, vậy chúng nó chính là thiên hạ vô địch.
Cau mày, ánh mắt Phong Duyên Thương hoàn toàn lạnh lẽo, "Nàng có thể có phương pháp giải quyết không?"
Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất thành thực lắc đầu một cái, "Ta không có học qua, chỉ là nghe nói qua thôi. Trong cuốn sách viết tay của Tổ Sư Gia chỉ đề cập tới đôi câu, nhìn chung trong suốt lịch sử của chúng ta, thật giống như không có tạo ra Dịch vong sư." Nàng thật không biết chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Hít sâu một cái, mắt phượng của Phong Duyên Thương tĩnh mịch, "Xác định không phải Bùi Tập Dạ?"
"Không phải là hắn, hắn có mấy cân mấy lượng ta rõ ràng vô cùng." Nghĩ đến đây, Nhạc Sở Nhân không khỏi nghĩ đến Bắc Phương khi đó, mấy con Ô Nha kia luôn tới tìm nàng gây chuyện.
Cái Dịch vong sư này cũng dùng Ô Nha dò đường, có phải hay không cũng biết Bùi Tập Dạ nuôi nhốt Ô Nha, cho nên mới giả mạo hắn phái Ô Nha chạy tới Hoàng Thành? Chính là bị phát giác rồi, cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi đến trên đầu Bùi Tập Dạ.
Nhưng người nọ không ngờ, nàng đối với Bùi Tập Dạ hiểu rất rõ, hai người bọn họ biết gốc biết rễ, cân lượng (khả năng) đối phương đều rất rõ ràng. Loại trình độ này, bọn họ đều không có.
Cũng không biết Bùi Tập Dạ có biết có Dịch vong sư tồn tại hay không, nếu như biết, chỉ sợ cũng biết mình hoàn toàn không đối phó được. Theo như hiểu biết của nàng đối với hắn, hắn nhất định sẽ nói cho nàng biết.
Nghĩ đến đây, Nhạc Sở Nhân không khỏi nghĩ đến mấy cái Ô Nha kia mỗi lần bay tới đều mang ống trúc có tờ giấy, nhưng nàng vẫn chưa từng xem qua, cũng không biết đó có phải là thư Bùi Tập Dạ thông báo cho nàng chuyện này hay không.
Nếu thật sự là có thư hắn thông báo cho nàng, nàng lại vẫn không để ý, lần này thật đúng là đã làm trễ nải rất nhiều việc .
Ngồi xổm xuống, ném viên đá bị nhuộm máu trên đất, thật ra thì cùng cục đá nhỏ bình thường không có gì khác nhau cả, nhưng là, nó ở trong thân thể Ô Nha thì lại có thể đảm đương như một trái tim, chỉ một phần bản lãnh này, Nhạc Sở Nhân cũng không đuổi kịp.
Nhìn nàng, mắt phượng của Phong Duyên Thương như hồ nước sâu, "Tạo thành tổn thương nặng nề hại có thể đạt tới trình độ nào?"
"Ta chưa từng thấy qua, chỉ là lời nói phỏng đoán, quả thật là không gì không đánh được, bởi vì chúng nó không chết." Đây là vấn đề lớn, nàng không có nhận thức qua, cũng không biết rốt cuộc có thể đạt tới trình độ gì? Nếu đổi lại nàng có cái bản lãnh này, như vậy nàng nhất định sẽ xây một quân đoàn Vong Linh, mỗi lần chiến đấu cũng lấy chúng nó là chủ lực, chính là thiên hạ vô địch.
"Vậy nếu như có ý nhằm vào chúng ta, xem ra chúng ta không cách nào đối phó." Trầm giọng, Nhạc Sở Nhân có thể nói như vậy, hắn cũng đoán ra sự việc đã rất nghiêm trọng.
"Mấy ngày nay chỗ Bùi Tập Dạ có tin tức không?" Ngẩng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất muốn hiểu rõ.
Khẽ lắc đầu, "Dạo gần đây không tiếp tục xảy ra xung đột, chỉ là Bùi Tập Dạ vẫn ở biên quan như cũ."
Trầm tư một chút, Nhạc Sở Nhân đứng lên, "Ta cũng cần viết lá thư cho Bùi Tập Dạ, chàng đừng tức giận, Dịch vong sư này ta không đối phó được, hắn cũng không đối phó được. Chỉ là Dịch vong sư này có phải cũng là người vu giáo, không biết hắn có biết không? Chỉ cần ta hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ không nói láo gạt ta. Dịch vong sư này rốt cuộc là người khác, hay là còn một thế lực khác, ta cảm thấy trước tiên phải hiểu rõ. Còn nữa, ta phải thông báo cho Thích Kiến cùng Diêm Cận để phòng bị." Sắc mặt trầm tĩnh, nàng không có một chút nào vì tình riêng mà làm việc, những chuyện này nàng nói ngay trước mặt Phong Duyên Thương cũng quang minh lỗi lạc (minh bạch rõ ràng).