Edit: Nhạn.
Đế vương lên ngôi, khắp chốn mừng vui.
Vạn vật sinh sôi, chiến sự với Nam Cương cũng vừa mới ngừng, đế vương đăng cơ, Thế tử giáng thế , đầu đường cuối ngõ nơi đâu cũng có những lời truyền tụng cát tường. Đây là thời cơ mà ông trời ban cho, là điềm lành là may mắn, tương lai của Đại Yến chắc chắn được kỳ vọng rất cao.
Đại điển đăng cơ của đế vương cùng đại điển phong Hậu một trước một sau, tiến hành tại tế đàn của hoàng gia. Ngày hôm đó, cho dù là Phong Duyên Thiệu hay là Diêm Tô cùng với triều thần, còn có tân khách đều đã đi đến tế đàn, mà những cung điện khác vẫn như cũ đều có cấm quân sâm nghiêm canh giữ, thật giống như không có gì xảy ra.
Ngự Hoa Viên, hoa mai cũng từ từ rơi rụng.
Bụi rậm dưới bóng cây, một cái đình u tĩnh đứng sừng sững bên trong hoa viên thâm sâu.
Rào chắn tinh xảo, bàn ghế bằng cẩm thạch đặt sát nhau bên trong đình. Bên ngoài đình đứng bốn năm cung nhân cùng với một phụ nhân đẫy đà, đó là năm bà vú độ tuổi trung niên.
Trong đình, nhạc sở nhân ngồi trên ghế mộc lan, trên đùi phủ lên một cái mền mềm mại, trên đó ngồi một oa nhi.
Hôm nay là đại điển đăng cơ của Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cũng không đi tham gia. Thứ nhất là do mang thai một thời gian dài nên không đứng lâu được, thứ hai là Đông Cương cũng đến tham gia, Phong Duyên thương lo lắng người Đông Cương sẽ âm thầm làm ra chuyện gì mờ ám. Hiện tại nàng không thể nào phản kháng được, rất dễ dàng bị mắc bẫy.
Cho nên, nhạc sở nhân ở trong đình nhỏ bên trong thâm cung này cùng với Đồng Đồng, khuôn viên khoảng trăm thước, thủ hộ cực kỳ chặc chẽ.
Năm bà vú không dám ngồi, chỉ có một mình Nhạc Sở Nhân ngồi. Đầu nàng dựa vào khuỷu tay, gương mặt nhỏ nhắn nay đã đầy đặn hơn rất nhiều hơi nghiêm túc đang true đùa đứa nhỏ, hắn cũng thực ít nói cười.
Đứa nhỏ này thật giống với người của Diêm gia, không nói không cười, có rất nhiều chỗ giống với Diêm Cận, ít ra trên gương mặt của Diêm Tô lúc nào cũng treo lên nụ cười dịu dàng.
“Đồng đồng, nói cho nương nghe, có phải là ngươi muốn đi tiểu tiện?” Hôm nay buổi sáng đứa nhỏ này đã tiểu lên trên người nàng một lần rồi, cho nên lúc này Nhạc Sở Nhân cố ý đặt một tấm thảm trên đùi nàng, chính là vì sợ hắn sẽ lại đi tiểu trên người nàng một lần nữa.
Chỉ là đứa nhỏ nghe cũng nghe không hiểu những lời nàng nói, đôi mắt đen bóng xoay xoay không biết là đang nhìn cái gì, tinh thần rất tập trung.
“Ngươi đứa nhỏ này, vẻ mặt thật giống như cữu cữu của ngươi, cũng không biết Diêm Cận lúc còn nhỏ có phải cũng là cái đức hạnh (đức hạnh thường là câu trêu đùa mang nghĩa xấu) này hay không?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ cười, dùng ngón tay thon dài đụng đụng gương mặt hắn, hắn cũng không quan tân, vẫn như cũ nhìn nơi hắn cảm thấy hứng thú.
Nghiêng đầu nhìn hắn, căn bản hắn cũng không để ý đến nàng, thân thể nho nhỏ nhưng cũng rất cố chấp. Nhìn hắn càng lúc càng thích, Nhạc Sở Nhân dùng sức nâng hắn lên, sau đó hôn một cái lên gương mặt mũm mĩn của hắn.
“Vương phi, ngài ôm đã lâu rồi, ngài đưa cho nô tỳ ôm đi, ngài nghỉ ngơi một chút.” Bà vú đi tới, thật đúng là nhạc sở nhân đã ôm Đồng Đồng thật lâu rồi, đã nửa canh giờ không sai biệt lắm.
“Ừ, xem hắn có muốn đi tiểu không, bồi dưỡng thói quen tốt, đến lúc đó hắn sẽ rất khi ít tè ra quần.” Đưa đứa nhỏ đến trong ngực bà vú, bộ dáng hắn vẫn không thay đổi.
Bà vú ôm đứa nhỏ ra bên ngoài đình phơi nắng, có thể là do trong nằm trong ngực bà vú thật sự thoải mái, phơi được một lúc lập tức nhắm mắt ngủ.
Ngồi trong đình nhìn ra ngoài, gương mặt nhạc sở nhân đầy mỉm cười, nàng không chút nào che giấu sự yêu thích của nàng đối với Đồng Đồng, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy hơi thở nhu hoà đầy mẫu tính (bản năng của người mẹ).
Đồng Đồng ngủ thiếp đi, bà vú lập tức ôm hắn đi trở về trong điện. Nhạc sở nhân cũng từ trong đình đi ra, bóng cây rậm rạp, bóng dáng Phong Duyên Tinh từ xa lại gần.
Hai cung nữ đi theo phía sau bà vú, phía sau Nhạc Sở Nhân lại có hai cung nữ theo sau, nàng dừng lại nhìn Phong Duyên Tinh đến gần, hai cung nữ cũng đứng lại bên cạnh nàng.
Nhìn hắn đến gần, khoé môi nhạc sở nhân mang theo nụ cười nhạt, tiểu tử này tiêu phí thời gian gần một tháng trong cung, liên tiếp gặp thất bại, hắn cũng bị nhiễm một cỗ tà khí khiến cả người hắn thêm tối tăm. Sắc mặt diẽn/d/l/quy/don trắng bệch, vừa nhìn giống như là người đang mang bệnh.
“Lại thất bại nữa rồi?” Cách nhau ước chừng khoảng ba thước, Nhạc Sở Nhân mở miệng nói, gióng nói rất nhẹ nhàng.
Vậy mà, Phong Duyên Tinh lại rất kì quái không trả lời nàng, ngược lại trực tiếp bước nhanh tới Nhạc Sở Nhân.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, cùng thời gian đó, Phong Duyên Tinh mạnh mẽ ra tay, bàn tay chụp đến Nhạc Sở Nhân, tốc độ cực nhanh mang theo tiếng gió.
Hai cung nữ đứng bên cạnh Nhạc Sở Nhân cũng đồng thời ra tay cản Phong Duyên Tinh lại, trong nháy mắt ba người triền đấu cùng nhau, trời trong nắng ấm bỗng nhiên biến sắc.
Nhạc sở nhân vội vã lui về phía sau, nhìn về ba người kia, hai cung nữ có thân thủ bất phàm, phong duyeent inh lại thay đổi thành dáng vẻ mèo ba chân, có thể đánh thiện chiến. Sắc mặt tái nhợt, mắt đăm đăm, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.
Trong lòng kêu không tốt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn bốn phía xung quanh, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây lại có vẻ quỷ dị.
Hộ vệ bốn phía nghe được động tĩnh, một khác sau lập tức tiến vào trong rừng mai. Một vài người đứng chắn trước người Nhạc Sở Nhân, những người khác lập tức gia nhập cùng hai cung nữ liên thủ, tập thể công kích Phong Duyên Tinh.
Tuy là tập thể công kích, nhưng lại không dám nặng tay, dù sao thân phận của hắn cũng bày ra trước mắt. Cho nên sau mấy hiệp, lực chiến đấu của Phong Duyên Tinh vẫn hung mãnh như cũ.
Rừng mai bị hắn tàn phá ngã một mảng lớn, tiếng vang rầm rầm rào rào vang lên không dứt bên tai.
“Trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh.” Nhạc sở nhân đứng trên bậc thang bên trong đình. Những hộ vệ kia không dám ra tay ngoand/d/le/quy/d0n nhạn thủ (ra tay độc ác) nàng đều nhìn thấy trong mắt, bởi vì dựa vào thị lực của nàng hoàn toàn theo kịp động tác của bọn họ.
Nhạc sở nhân hạ lệnh, chúng hộ vệ cùng hai cung nữ bên kia cũng trong nháy mắt lá gan cũng lớn hơn.
Phong Duyên Tinh thật giống như rất tức giận, sắc mặt trở nên hung ác, giống như là dã thú nổi điên.
Nhưng cũng thật may là công phu của Phong Duyên Tinh không cao, chỉ sau hai hiệp lập tức đã bị đám hộ vệ bắt được hai cánh tay, đồng thời một hộ vệ khác trực tiếp lấy khuỷu tay đánh ngay sau gáy hắn. Sau đó một tiếng khổ sở nức nở nghẹn ngào phát ra từ trong miệng Phong Duyên Tinh, sau đó hắn trợn mắt lên, thân thể mềm nhũn té xỉu.
Tất cả xảy ra quá mức bất ngờ, nhưng thật may là kết thúc rất nhanh. Ngự Hoa viên trở thành một mảnh hỗn độn, động tĩnh quá lớn cũng đưa đến một đám cấm quân mặc khôi giáp tay cầm binh khí, trong chớp mắt Ngự Hoa viên bị bao vây một vòng.
Nhạc Sở Nhân bước xuống bậc thang, đi từng bước một tới bên cạnh Phong Duyên Tinh đã bị té xỉu.
Hộ vệ một tấc cũng không rời vây bốn phía xung quanh Nhạc Sở Nhân, lúc này cả Ngự Hoa viên rộng lớn ngoại trừ cấm quân mặc khôi giáp phát ra âm thanh soàn soạt điếc tai, cũng không còn tiếng động nào nữa.
Dừng lại bên cạnh Phong Duyên Tinh, hít mũi một cái, sau đó Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cánh tay của hắn lên.d/d/l/q/d
Hai ngón tay bắt mạch của hắn, vẻ mặt trầm tĩnh. Ước chừng nửa phút sau, Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, vừa đứng lên vừa trầm giọng nói: “Kéo ống quần hắn lên, ta muốn nhìn một chút.”
“Vâng.” Hai hộ vệ lập tức động thủ, cởi giày của Phong Duyên Tinh ra, lại kéo ống quần của hắn lên, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài.
Đừng thấy tuổi của Phong Duyên Tinh không lớn lắm, chân ngược lại rất giống nam nhân trưởng thành, lông chân rất nhiều.
“Nhìn một chút, xem thử xem có vết thương hay không, ví dụ như vết thương do bị rắn hay chuột cắn.” Cúi đầu nhìn, Nhạc Sở Nhân gằn từng chữ.
Hai hộ vệ lập tức tra xét, tìm kiếm mấy lần, một hộ vệ lập tức phát hiện: “Bẩm báo Vương phi, trên cổ có hai lỗ nhỏ chắc là do rắn cắn.”