Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 169: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận.



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Nửa giang sơn Đông Cương trở thành lãnh thổ của Đại Yến đã nhiều năm nay. Mấy năm qua, dân chúng Đại Yến không ngừng di dời về vùng đất này, xây dựng thành những xóm làng, rất nhanh Đông Cương đã có khởi sắc, thậm chí có thể vượt qua Đông Cương xưa cũ. Dân chúng ấm no, nông canh càng ngày càng phát triển.

Diêm Tự quân đóng quân tại một vùng đất, là quân đội chỉ thuộc về Trung Vực Nguyên soái, phàm là nơi Diêm Tự quân đi qua, các sự tích, truyền thuyết được lưu truyền rất rộng rãi. Dù là những lời đồn có chút không thực tế, nhưng có rất nhiều người tin. Bởi vì đối với dân chúng mà nói, Trung Vực Nguyên soái đã thuộc về truyền thuyết.

Đại doanh Diêm Tự quân có rất nhiều, đại quân quy củ sâm nghiêm, phạm sai lầm ắt có quân trí xử lý. So sánh với quân đội Bắc Vực, Diêm Tự quân tuyệt đối là quân đội có tố chất hơn cả.

Ở phía bắc Đông Cương và những nơi biên cương giáp ranh với Bắc Cương, Diêm Tự quân tập trung với số lượng lớn nhất.

Dù có đi lại trong thành, quân đội Diêm Tự quân đều mặc quân trang chính thống. Bọn họ luôn nói ít làm nhiều, dù có đi trên đường phố cũng không nói quá một câu. Hành động này càng làm nổi bật tố chất quân nhân có một không hai của quân đội Diêm gia.

Trong tòa thành này, đại bộ phận dân chúng đều đã từng được gặp Trung Vực Nguyên soái, bởi vì nơi đây gần với Bắc Vực nhất, đa số thời gian Diêm Cận đều tọa trấn ở đây. Có hắn, dân chúng cảm thấy vạn phần an tâm, loại tín nhiệm này xuất phát từ nội tâm. Bọn họ không cần nhìn chằm chằm các hành động của Trung Vực Nguyên soái, lòng của họ luôn hướng về Diêm Tự quân, đó là tín ngưỡng tối cao.

Cách thành trì bốn năm lý chính là nơi Diêm Tự quân đóng quân. Phóng tầm mắt ra xa, có thể nhẩm tính trong đầu hàng ngàn hàng vạn quân trướng, đại kỳ phấp phới trong gió, người bình thường không dám tiếp cận.

Ở trung tâm đại doanh, Phí Tông một thân áo giáp nặng nề bước nhanh, ánh nắng mặt trời gay gắt, đầy đầu hắn đều là mồ hôi, thân hình cao lớn như một tòa núi nhỏ. Khắp khuôn mặt đều bị râu bao phủ, thoạt nhìn thô lỗ tục tằn.

Hắn bước nhanh vào chủ trướng, vén rèm lên, tuy không trực tiếp bị ánh nắng chiếu vào nhưng oi bức thì không thể xua đi được.

“Tướng quân, có hàm báo tới. Đúng rồi, còn có thư của muội muội hạ tướng.” Vừa nói tới hai chữ ‘muội muội’, Phí Tông liền nhếch miệng cười. Vốn con người thoạt nhìn hung dữ, cười lên lại trông vừa ngốc vừa ngố.

Diêm Cận một thân trang phục đen đang nghiên cứu bản đồ địa hình sau chiếc bàn dài. Phí Tông vừa bước vào, ánh mắt hắn mới ly khai khỏi bản đồ. Mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn anh tuấn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị như một lũy thành kiên cố khiến người khác có cảm giác khó lòng thân cận.

Phí Tông dâng cả hai phong thư cho hắn, Diêm Cận tiếp nhận, tùy tay đặt hàm báo sang một bên. Hắn mở thư của Nhạc Sở Nhân ra đầu tiên.

Mở thư ra đọc, khuôn mặt quanh năm bao phủ sương giá mềm mại đi vài phần. Phí Tông đứng bên cạnh nhìn biểu tình Diêm Cận, hắn cũng ngây ngô cười theo. Muội muội hắn viết thư đều là tranh tự họa, nét vẽ rất khôi hài. Cũng không trách Tướng quân thích trao đổi thư từ với nàng, thấy thư nàng, tâm thả lỏng không ít.

Tổng có mấy lá thư, trên đó đều là những người be bé khôi hài, hình tượng sinh động.

Một lát sau, mấy bức đều đã xem xong, Diêm Cận gập lại cẩn thận, thả lại vào bao. Hắn đứng dậy, đi tới đầu giường đặt phong thư này trong một cái rương nhỏ. Nơi này đều là thư Nhạc Sở Nhân gửi cho hắn, một xấp thật dày đã khó có thể đóng nắp lại.

Sắp xếp xong xuôi, lúc này hắn mới trở về xem hàm báo. Vừa mở ra đọc liền biến sắc.

Phí Tông tuy là một nam nhân thô lỗ nhưng khả năng nhìn mặt vẫn dùng được, không khỏi lo lắng hỏi: “Tướng quân, làm sao vậy?”

Diêm Cận chậm rãi buông hàm báo, đôi mắt lạnh lùng như tuyết đầu mùa, không chút độ ấm.

“Tiên Nhân động có hiện tượng khác thường.” Hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm không khỏi khiến người khác thần kinh căng thẳng.

Phí Tông thất sắc: “Tiên Nhân động kia không phải đã bị bịt kín sao? Xuất hiện dị tượng gì chứ? Không phải lão già giả thần giả quỷ kia trở lại chứ?” Nếu thật sự như vậy, phải nhanh chóng mời muội muội xuất mã mới được. Dù Diêm Tự quân có giỏi đến đâu cũng khó lòng đối phó được với lão quái già ấy.

“Không phải, ta muốn đích thân đi một chuyến, nơi này giao cho ngươi tọa trấn.” Hắn đứng dậy, mày nhíu chặt, sự tình có chút ngưng trọng.

Phí Tông cũng theo đứng lên: “Tướng quân, không bằng để hạ tướng đi với ngài.”

“Không cần. Ngươi ở lại đi, tướng sĩ thao luyện không thể chậm trễ một khắc.” Ngữ khí trầm liễm, dù Phí Tông có là hán tử tục tằn đi nữa cũng không dám vi phạm.

Diêm Cận hạ quyết định, lập tức hành động. Đơn thương độc mã, trời vừa trưa đã rời đại doanh.

Chạng vạng hôm đó, cao tăng Hộ Quốc tự vội vàng tiến vào doanh địa, nói thẳng yêu cầu muốn gặp Trung Vực Nguyên soái.

Phí Tông nghe bẩm báo liền rời chủ doanh, vừa thấy cao tăng Hộ Quốc tự liền nở nụ cười: “Sư huynh, sao huynh lại tới đây?”

Cao tăng kia có vẻ vội vàng, vừa thấy Phí Tông liền nhanh chóng hỏi: “Diêm Tướng quân đâu?”

“Tướng quân không ở đây, sư huynh có chuyện quan trọng gì sao?” Phí Tông khó hiểu.

“Trời ơi, mau mau tìm Tướng quân về. Sáu ngày trước Phương Trượng quan trắc, Tướng quân có kiếp nạn.” Cao tăng vội vàng lấy phong thư ra. (MTLTH.dđlqđ)

“Cái gì?” Phí Tông vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương tiếp nhận thư, mở ra đọc nhanh như gió, lúc này thật sự quá sợ hãi.

“Mau, chuẩn bị ngựa cho ta.” Tùy ý nhét thư vào trong ngực, Phí Tông gật gật đầu với cao tăng, nhanh chóng xông ra ngoài.

Vài năm trước Tiên Nhân động đã bị bịt kín, Diêm Cận chiến loạn vừa bình, Cần Vương gia tọa trấn,việc đầu tiên hắn làm là cho lấp Tiên Nhân động.

Tuy khiến đạo môn khắp thiên hạ bất mãn, nhưng Cần Vương gia dưới một người trên vạn người, làm việc nhanh gọn ngoan lệ, đạo môn sợ tới mức không có người nào dám nói gì nữa.

Diêm Cận nghi ngại nơi này thật sâu, Thiên sư âm độc nhất của Đông Cương rơi vào động biến mất không thấy, Nhạc Sở Nhân cũng e ngại nơi này. Nhiều năm như vậy, hắn phái người nhìn chằm chằm nơi đây, rốt cuộc đã có dị tượng.

Đêm tối hắn mới tới nơi, ánh sáng năm sắc màu len lỏi qua những khe đá, trong bóng tối lại càng hút mắt.

Đứng ở bìa rừng, bóng dáng Diêm Cận bị bóng đêm nuốt lấy, xa xa nhìn chăm chú vào nơi phát sáng, mày nhíu lại càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.