Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 176: Ngoại truyện 8: Chính là em.



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Anh đang nói ai đấy?” Nhìn ánh mắt hắn, Nhạc Sở Nhân thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi. Ánh mắt người này rất khủng bố, lại còn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, tầm mắt tựa như ngọn núi đè chết người.

“Người tên tiểu Giang kia.” Thần sắc lạnh nhạt, hai chữ ‘tiểu Giang’ nghe từ miệng hắn sao mà nó đạm mạc đến thế.

“Anh nói anh ấy? Tại sao tôi không được liên hệ với anh ấy nữa?” Điều kiện này khiến cô cảm thấy mơ hồ.

“Bởi vì tôi không thích.” Lý do đơn giản mà hắn lại nói đúng lý hợp tình.

Nhạc Sở Nhân đứng hình, mở to mắt nhìn hắn, thở dài một hơi: “Đại Tướng quân, anh xen vào chuyện này không thích hợp chút nào. Mấu chốt vấn đề ở đây, anh là ai mà quản tôi như vậy? Không phải anh có ý với tôi thật đấy chứ?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt cười nhiễm chút tà ác, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Đôi mắt Diêm Cận không rõ, trạng thái rõ ràng là có chút xấu hổ: “Không được sao?”

Nhạc Sở Nhân thổn thức một trận: “Thật sự? Oa, thụ sủng nhược kinh!!!” Nhạc Sở Nhân đứng lên, khoa trương nhìn Diêm Cận từ trên xuống dưới một lần, hỏi lại: “Tôi nói này Đại Tướng quân, anh không nhận lầm người chứ?”

“Không, chính là em, Nhạc Sở Nhân. Ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.” Nhìn cô một cái, hắn cầm lấy đôi đũa ăn cơm. Thừa nhận thích người ta mà còn tiêu sái như vậy, ngược lại Nhạc Sở Nhân lại nhìn hắn bằng ánh mắt thiết tha.

Cô ngồi xuống, di động hỏng cũng vứt sang một bên. Hiện tại đừng nói tới chuyện di động hỏng, chính cô cũng hỏng rồi đây.

Nhạc Sở Nhân im lặng ăn cơm, không nói lấy một từ. Diêm Cận chịu sự giáo dục cổ xưa cũng không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm mà im lặng như vậy.

Dùng bữa xong, Diêm Cận tự động đứng dậy thu dọn, để vào trong bồn rửa bát. Nhạc Sở Nhân vẫn ngồi im, tay cầm cốc nước nhìn hắn đang làm việc chằm chằm. Càng nhìn càng thấy đẹp trai chết đi được, cô hí hửng cong môi cười.

Hơi đảo mắt, cô lặng lẽ đặt cốc nước xuống. Sau đó đứng lên, cố gắng không tạo ra tiếng động, từng bước từng bước lại gần hắn.

Diêm Cận đang lau bàn ăn, tuy không nhìn thấy phía sau nhưng không có nghĩa hắn không biết người kia đang làm gì. Đôi môi khẽ cong, hắn không nói gì, cũng không quay đầu lại. (MTLTH.dđlqđ)

Lặng lẽ đến phía sau hắn, khi chỉ còn cách khoảng mười xen ti, Nhạc Sở Nhân căn môi chuyển ánh mắt. Cô cân nhắc một lát, hai tay mạnh mẽ nâng lên, chộp tới thắt lưng người đối diện.

Ngay tại lúc đó, người trước mặt dùng tốc độ phi thường xoay người, đối mặt với cô, cũng bắt lấy tay cô, bắt cũng rất chuẩn.

Cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt kia phản chiếu ảnh ngược của cô.

Một lát yên tĩnh, sau đó Nhạc Sở Nhân cười nói: “Rắn chắc thật.”

Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh lùng: “Đừng quậy nữa, tôi đang dọn dở.” Thanh âm trầm thấp gợi cảm muốn chết. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân không kìm được khẽ run, buông tay hắn:  “Đại Tướng quân, anh coi trọng tôi thật à? Anh cứ suy nghĩ cho kỹ, chỉ hơi chần chừ, anh sẽ chết rất tham đấy.”  Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt điềm đạm nhưng lời nói lại chẳng đáng yêu chút nào.

Diêm Cận nhìn cô, khuôn miệng khẽ cong: “Mặc cho em xử trí.”

“Oa.” Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, lui về sau từng bước: “Anh nói thật?”

Lời này hắn không thích nghe, nhìn cô một cái, lại quay người tiếp tục dọn dẹp.

Nhìn tấm lưng cao lớn rắn chắc của hắn, Nhạc Sở Nhân hừ một tiếng, xoay người yên lặng rời khỏi.

Tuy cảm thấy Diêm Cận khá thật lòng, nhưng rõ ràng hắn rất chung tình với Nhạc Sở Nhân kia cơ mà. Người kia không phải cô, dám lấy cô ra làm người thay thế?

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cô không hứng thú làm thế nhân cho kẻ khác. Một là tránh cô thật xa, không thì phải quên đi người kia, nếu không cứ cẩn thận.

Nhưng tên cổ nhân này rất có sức quyến rũ, tốt hơn đàn ông hiện đại chút chút. Hơn nữa hắn còn rất đẹp trai, gen tốt, con cháu đời sau chắc chắn cũng rất tốt.

Cô nở nụ cười, đầu óc tưởng tượng ra rất nhiều thứ.

Tiếp tục xuống lầu một bận việc, quên luôn chuyện điện thoại hỏng.

Diêm Cận ở phòng bếp dọn dẹp mọi thứ. Tuy hàng năm hắn đều ở doanh trại nhưng hắn vẫn có khả năng dọn dẹp. Hắn học võ ở Hộ Quốc tự đã nhiều năm, mọi việc đều tự tay mình làm, chuyện này chẳng có gì là to tát đối với hắn.

Đi vào phòng tắm liền thấy giỏ quần áo cũ của Nhạc Sở Nhân, hắn suy nghĩ một chút rồi nhấc giỏ lên. Theo như chỉ dạy của Nhạc Sở Nhân, hắn đổ quần áo vào trong máy giặt.

Có vài món đồ có hình thù rất kỳ quái, nhưng hắn vẫn biết đó là gì, là nội y của cô. (MTLTH.dđlqđ)

Tuy hình dạng khó hiểu, nhưng không thể không thừa nhận quả thật rất đẹp. Cô mặc trên người trông càng đẹp hơn.

Tìm được ổ cắm, ấn nút, nhìn lồng máy giặt quay vòng, Diêm Cận gật đầu, thành công rồi.

Thừa dịp cô không ở đây, hắn lại dọn dẹp cả phòng khách, tính toán dọn luôn cả phòng của Nhạc Sở Nhân, không ngờ cô lại lên đây.

Nhìn Diêm Cận vẫn đang xách máy hút bụi mở cửa phòng mình, Nhạc Sở Nhân nhướn mày nói: “Thảo nào tôi thấy phòng mình thế nào mấy ngày hôm nay lại sạch sẽ như vậy, thì ra là Đại Tướng quân tự mình dọn phòng cho tôi.” Cô lại gần mở rộng cửa, tủm tỉm cười nhìn hắn, ý nói hắn có thể đi vào dọn phòng.

Mang máy hút bụi đi vào, Diêm Cận yên lặng làm việc. Mấy công việc nội trợ như thế này, nhìn hắn làm rất quen thuộc.

Đứng ở cửa nhìn hắn, cô cực kỳ thấy vừa lòng, hàng hiếm như thế này phải giấu ở nhà mới đúng.

Để hắn dọn dẹp phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân xoay người vào phòng bếp, khi đi ngang qua phòng tắm, cô lùi về phía sau hai bước, quay đầu nhìn phòng tắm, cô có chút rối rắm.

Nhìn máy giặt đang hoạt động, lại nhìn về phía cái giỏ rỗng tuếch, đôi mắt Nhạc Sở Nhân trợn to, phóng thẳng vào phòng ngủ.

“Đại Tướng quân, anh đổ quần áo vào máy giặt sao?” Nhìn hắn, lại nhìn xuống bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất xấu hổ.

“Phải.” Ngẩng đầu nhìn cô một cái, Diêm Cận cúi đầu tiếp tục làm việc, thảm lông xù trải dưới sàn, hút bụi không tiện chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.