Xuyên vào Đại Yến quốc, một quốc gia không tồn tại trong lịch sử cũng đã tới nửa tháng , Nhạc Sở Nhân mấy lần vào ban đêm ngủ ảo tưởng ngày hôm sau khả năng mình sẽ tỉnh lại trên chiếc giường lớn mềm mại của chính mình . Nhưng vô số lần đả kích đều chứng minh nàng chỉ do nằm mơ, xem ra, nàng thật sự sẽ ở đây chết già.
Bất quá hết thảy hoàn hảo, tối thiểu nàng không phải bên đường tiểu dân, vì đồ ăn bôn ba. Làm cái ma ốm 'Vương phi' kia, cuộc sống an nhàn hết thảy đều không có gì trở ngại.
Hơn nữa, nàng hiện tại ở trong vương phủ đương nhiên cũng có ít địa vị , hầu hết mọi người đều biết nàng tự mình giúp Phong Duyên Thương giải độc, phàm là nhìn thấy nàng gia nhân đều khách khách khí khí.
Lạc Sương Các được nàng chỉnh sửa lại, ngoại trừ phòng nàng và Đinh Đương ở, các phòng khác đều dùng để đựng các loại thảo dược. Phong Duyên Thương vậy mà thật tin người, nàng nói giúp hắn giải độc, hắn cung cấp cho nàng các loại thảo dược.
Về sau liên tục mỗi ngày đều có thảo dược đưa tới, cho dù là thảo dược có mang kịch, Phong Duyên Thương cho tới bây giờ cũng không hỏi nàng dùng vài thứ kia có ích lợi gì.
Các loại hoa hoa cỏ cỏ trong viện đều bị nhổ mang đi ra ngoài, toàn bộ đất cát một lần nữa lại được phô bày. Ban ngày Nhạc Sở Nhân liền ở trong sân nghiên cứu thứ nàng yêu nhất: độc!
Tuy rằng thời đại này có điểm lạc hậu , nhưng lại đầy đủ hết các loại thảm thực vật quý hiếm, điểm ấy làm cho nàng rất là vui sướng.
Lò luyện dược chuyển tới Lạc Sương Các mấy ngày trước là đồ cổ đại, lấy dược thủy ra có chút phiền phức. Cần có vài thứ để lấy ra độ tinh khiết nhưng không đủ, Nhạc Sở Nhân không thích liền trực tiếp đổ đi, nguyên bản góc tường nơi đó mọc một ít hoa cỏ đều bị nàng độc chết.
Có mấy cái thị vệ ở Vương phủ đối với nàng không tín nhiệm, đang nhìn đám hoa cỏ kia sau màn khói đen trong nháy mắt hóa thành hư vô, sau đó sắc mặt mỗi người đều khác nhau, sau lần đó ít có người nào dám nhìn nàng bằng thái độ vô lễ, khiến cho Nhạc Sở Nhân cười thầm.
Mở rộng cửa trong phòng, cái giá dựa trên tường đựng bừa bãi các loại chai lọ, đủ kích thước, trên mặt dán nhãn, viết ký hiệu ai cũng xem không hiểu , cho nên gian phòng này ít có người nào dám vào.
Nhạc Sở Nhân cầm một cái bình sứ màu trắng , đeo một cái bao tay, đem bình sứ đổ chất lỏng vào khay rửa bút, sau đó dùng cài nhíp bằng trúc do chính nàng thiết kế đem phúc trùng đen tuyền bỏ vào khay.Phúc trùng lập tức giãy dụa vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Bất quá nàng không thấy tỉnh lại, đem 5 phúc trùng còn sót lại đều bỏ vào đi, một khắc* trôi qua đi, ba con vẫn không nhúc nhích dĩ nhiên đã chết, mặt khác ba con thực ương ngạnh còn sống.
*một khắc = 15 phút nha .
"Tốt lắm, vật nhỏ kiên cường."
Nhạc Sở Nhân mặt lộ ra vẻ vui mừng, động tác ôn nhu đem ba phúc trùng may mắn kia đi ra.
"Đinh đương, lại đây!"
Nàng mở miệng gọi, bất quá nửa phần chung*, Đinh Đương xuất hiện ở cửa.
(*Nửa phần chung theo ta hiểu thì có lẽ là mấy giây sau hoặc là cái gì đó mờ ta không biết *cười* -Cáo)
"Đem thứ này đến góc tường đổ đi."
Dùng tiểu chung rượu chứa ba phúc trùng kia, Nhạc Sở Nhân cởi cái bao tay chuẩn bị rời đi.
Đinh đương có chút sợ hãi , cẩn thận cầm lấy khay rửa bút, nhìn vào bên trong có thi thể của ba phúc trùng , nước miếng muốn phun ra lại nuốt vào.
"Vương phi, chất lỏng màu lục cũng là độc đi?"
"Uh, không có việc gì. Ngươi đừng chạm vào, đối với ngươi sẽ không có gì thương tổn."
Nhạc Sở Nhân thoải mái nói, một tay nâng tiểu chung rượu, một tay cầm cuộn ngân châm ,rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Đinh đương sắc mặt lộ vẻ khổ sở, giơ khay rửa bút khoảng cách rất xa chính mình, đi đến góc tường đem đổ chất lỏng đi ra ngoài, mắt thấy một cỗ khói nhẹ lượn lờ dâng lên. Đinh đương rất nhanh lui về phía sau vài bước, nhìn góc tường còn lại mấy bông hoa nháy mắt hóa thành tro, trái tim kinh hoàng.
Mấy ngày nay nàng cũng không làm thế nào hiểu được, Nhạc Sở Nhân khi nào thì chế tác các loại độc gì đó , đánh giá tùy tùy tiện liền giống nhau, có thể đem một con trâu độc chết, huống chi người!
Cước bộ nhẹ nhàng ở hành lang gấp khúc, trên đường đi gặp mấy hộ vệ, họ tránh lui sang một bên nhường đường cho nàng. Hơn nữa nàng lúc này trong tay mang cái này nọ, thật không ai dám coi khinh.
Ba ngày trước, năm người hộ vệ đi theo bên người Phong Duyên Thương, Nghiêm Thanh bởi vì giúp Nhạc Sở Nhân đi khuân vác một ít loại độc thảo, nói câu ‘dụng độc không quang minh chính đại không phải đại trượng phu’ , Nhạc Sở Nhân nghe xong sau cười tủm tỉm bàn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó Nghiêm Thanh bắt đầu kìm không được nước mũi chảy. Như thế nào kiềm cũng kiềm không được, uống thuốc rồi sau nước mũi chảy càng nghiêm trọng hơn, như dòng suối nhỏ chảy không ngừng.
Một hộ vệ võ công thượng thừa cứ như vậy thua Nhạc Sở Nhân, nàng chỉ là vỗ nhẹ một cái mà thôi . Cả ba ngày này, Nghiêm Thanh lau nước mũi lau đến độ cái mũi đều muốn rớt một tầng da, nhưng nước mũi vẫn chứ chảy như cũ. Mọi người đều nhìn hắn đồng tình, về sau tất cả mọi người cố ý hay vô tình dều giữ khoảng cách với Nhạc Sở Nhân xa một chút, đặc biệt là tay nàng.
Khóe môi cười cười thẳng đến Nhã An đường, đã nhiều ngày Nhạc Sở Nhân ăn ngon hơn nhiều lắm, hơn nữa tự giúp chính mình châm cứu. Tiểu thân thể này đã đẫy đà không ít. Kỳ thật trước kia Nhạc Sở Nhân là một tiểu mỹ nhân, chính là bị ngược đãi rất thảm, giống như cái quỷ chết đói. Tròng mắt coi như có thể rớt ra bất cứ lúc nào , sườn không cần sờ cũng có thể thấy rõ có bao nhiêu cái xương. ( Hình như quá khoa trương nhỉ? >___
Hơn nữa theo Đinh Đương nói, Nhạc Sở Nhân này năm nay mới 15 tuổi, làm cho nàng vừa nghe là có chút tức giận. Tốt nhất đừng để cho nàng xem đến cái kia gì mà thượng thư đại nhân, nếu không thế nào cũng phải giáo huấn cho hắn 1 lần khó quên .
Nhảy xuống hành lang dài rải đá vụn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên ngoài Nhã An đường có năm sáu người hộ vệ đứng. Mấy hộ vệ này bình thường đều đứng ở trong viện của Nhã An đường , hôm nay như thế nào đều chạy chạy ra ngoài này?
Thả chậm cước bộ đi qua , thanh âm nói chuyện trong viện liền truyền vào lỗ tai. Hộ vệ đứng ở bên ngoài thấy được Nhạc Sở Nhân, có chút cúi đầu ý bảo ai cũng không nói chuyện.
"Bên trong là ai ?"
Đi đến bên người hộ vệ quen thuộc nhất, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng hỏi.
Hộ vệ kia vóc người cao lớn, cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân nói:
“ Bẩm vương phi, là An công công."
"Công công? Thái giám?"
Vừa nghe là thái giám, Nhạc Sở Nhân không khỏi kéo dài lỗ tai, quả nhiên, thanh âm có chút sắc nhọn.
"Vâng"
Thanh âm bị ép tới nhỏ nhất, xem ra đối với An công công kia bọn họ đều có chút kiêng kị .
"Đến làm gì?"
Nghe giọng điệu An công công kia nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo, Phong Duyên Thương ôn hòa trả lời, Nhạc Sở Nhân đột nhiên có chút tức giận.
Một vương gia mà ngay cả thái giám đều dám khi dễ.
" Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương mang theo ngự y cấp vương gia chẩn bệnh."
Hộ vệ mặt không chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân tinh mắt nhìn đến vẻ mặt của hắn, tiến thêm vài bước hỏi:
" Mẫu hậu của Phong Duyên Thương ?"
Hộ vệ khóe mắt run rẩy, lắc đầu:
"Không phải, là mẹ đẻ thái tử."
Cái này Nhạc Sở Nhân hiểu được , này hoàng hậu nương nương không phải hảo ý a. Phong Duyên Thương lại không phải con của nàng, nàng phái người đến quan tâm, hơn nữa thái độ của cái An công công kia , rõ ràng *cáo chúc tết gà* không có hảo tâm a!
Nghe An công công kia nói xong Hoàng hậu nương nương như thế nào quan tâm Thất vương gia, nghe được âm thanh chói tai đó, Nhạc Sở Nhân liên tục hừ lạnh.
Đảo mắt quanh, khóe miệng Nhạc Sở Nhân cong lên nở nụ cười sáng lạn , đưa tay cầm ngân châm cùng tiểu chung rượu đặt vào trong tay hộ vệ , sau đó từ bên hông lấy ra một lọ thuốc cỡ ngón tay cái đi nhanh tiêu sái tiến vào cổng vòm Nhã An đường.
Vài hộ vệ đều thấy được động tác của nàng, đoán được nàng muốn làm gì, vốn định ngăn trở, nhưng cuối cùng cũng không ai mở miệng.
"Vương gia, thần thiếp đến đây!"
Nhạc Sở Nhân từng bước tiêu sái đi vào, đập vào mắt nàng là một thân áo xanh, vẻ mặt trắng nõn đầy người kiêu căng đang đứng ở trong sân , bộ dạng như vậy không cần đoán cũng biết chính là cái An công công kia.
Một bên còn có hai nam nhân trung niên trên vai khoác cái hòm thuốc , đây hẳn là ngự y gì đó?!
Một thân áo dài nguyệt sắc, Phong Duyên Thương đứng ở đối diện An công công , bộ mặt tuấn dật như ngọc, toàn thân cao thấp lộ ra hơi thở ôn hòa, đúng là Phong Duyên Thương.
Nhìn đến Nhạc Sở Nhân, hắn không có chút ngạc nhiên nào, đối với nàng cùng dĩ vãng bộ dáng bất đồng cũng không tỏ vẻ gì, thực tự nhiên vươn tay, mỉm cười nói:
"Vương phi, tới gặp An công công."
Bước đi bình thường tiêu sái đến bên người Phong Duyên Thương cầm lấy tay hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía An công công kia, cảm thấy chán ghét, trên mặt lại lộ ra nét mặt tươi cười như hoa:
"An công công một thân nho nhã bất phàm, tiểu nữ chưa từng gặp qua ai được như người”
Nghe nịnh hót như thế, An công công cũng cười cười, có chút khom người:
"Vương phi quá khen, nô tài gặp qua vương phi."
"Ai u, ngài khả đừng khách khí. Ai chẳng biết địa vị của An công công ở bên người hoàng hậu nương nương , tiểu nữ sao dám nhận !"
Vội vàng đi qua đỡ cánh tay An công công , ngón cái tay phải xẹt qua thắt lưng hắn.
"Vương gia cùng vương phi đúng là trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho. Nô tài đi được một lúc rồi, giờ phải trở về phụng mệnh. Nương nương nếu biết vương gia bệnh tình chuyển biến tốt, như vậy sẽ thật cao hứng ."
Không mặn không nhạt nói xong, mang theo hai ngự y bước nhanh rời đi.
"Nàng động tay động chân ?"
An công công rời đi, Phong Duyên Thương có chút cúi mắt nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Nhạc Sở Nhân cười nhẹ .
Nhạc Sở Nhân cười khanh khách hai tiếng, theo sau là 1 giọng âm hiểm nói:
"Làm cho hắn nửa tháng liên tục không ngừng phóng thối thí, quần lót băng nở hoa nhi."