Yến Tư Thành nghĩ đầu óc anh có vấn đề rồi, nếu không thì sao lại dám cả gan chạm tay vào vết thương nơi khuỷu tay cô chứ.
Lý Viện Viện chợt tỉnh lại, ngẩng đầu lên, má vẫn hằn dấu áp vào cánh tay, đôi mắt hơi đỏ lên, bộ dạng ngái ngủ giật mình. Cô vô thức ngó nghiêng
tứ phía rồi mới nhìn sang Yến Tư Thành, thấy anh đã mở mắt thì lầm bầm
nói: "Anh tỉnh rồi à." Sau đó đưa tay sờ lên trán anh.
"Hình như hết sốt rồi."
Yến Tư Thành húng hắng cổ họng, nói: "Khuỷu tay sao lại bị thương?"
Lý Viện Viện vẫn hơi mơ màng, cô đưa tay lên nhìn, thành thật đáp: "Bị
giật túi xách ở cổng trường, bất cẩn đuổi theo nên ngã xước da, không
nghiêm trọng lắm đâu."
Tuy Lý Viện Viện nói đi nói lại là không nghiêm trọng, nhưng Yến Tư Thành vẫn chau mày hỏi: "Bị giật túi ư?"
"Ừ, cũng may trong túi không có gì quan trọng." Lý Viện Viện ngáp ngắn ngáp dài: "Mất thẻ sinh viên, kịch bản và một ít tiền lẻ thôi."
Yến Tư Thành nghe vậy thì trầm mặc. Thấy Lý Viện Viện mệt tới mức không mở
nổi mắt, Yến Tư Thành hơi lo lắng bảo cô: "Viện Viện, anh ở đây một mình cũng được, em về ngủ trước đi."
Lý Viện Viện lắc đầu nguầy nguậy: "Em phải trông giúp anh. Còn một lọ nữa thôi, xong chúng ta cùng về."
Mấy chữ "chúng ta cùng về" tuy rất bình thường nhưng lại khiến Yến Tư Thành bất thần thấy xúc động, như thể nơi trở về không phải là phủ công chúa
đáng sợ như trước kia, mà là nhà của họ, chỉ có anh và Lý Viện Viện
thôi.
Cơ thể anh khá lên nhanh chóng, bình truyền vơi dần, anh cũng giảm sốt đi
nhiều, sau khi mua một túi thuốc, hai người về tới nhà đã mười một giờ
đêm.
Yến Tư Thành trải chăn giúp Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lại thu dọn sô pha rồi nằm thẳng lên đó. Rúc người vào chăn.
Yến Tư Thành ngẩn ra: "Viện Viện..."
Lý Viện Viện ló đầu khỏi chăn: "Tư Thành, ngủ ngon."
Yến Tư Thành dở khóc dở cười nhìn Lý Viện Viện cuộn thành một đống trên sô pha: "Viện Viện, em lên giường nằm đi."
Lý Viện Viện mặc kệ anh, bày ra bộ dạng anh có giỏi thì tới mà lôi em lên.
Yến Tư Thành tất nhiên không dám tới kéo chăn ra, đành phải chui vào chăn,
nhắm mắt lại, nhưng hôm nay anh đã ngủ rất nhiều, nên bây giờ bỗng dưng
lại tỉnh táo, đành phải nhìn lên trần nhà, nghe tiếng hít thở đều đều
của Lý Viện Viện, lòng an tĩnh lạ kỳ.
Anh xoay người lại.
Lý Viện Viện kê sô pha ngay gần giường, nếu sô pha cao lên một chút thì Lý Viện Viện chẳng khác nào đang nằm cạnh anh. Nhưng bây giờ trong lòng
anh cũng không hề xao động chút nào.
Anh nhìn mái tóc xoã tung của cô trên gối, tự dưng lại muốn buộc gọn lại
cho cô, kẻo sáng mai cô lại khó chịu vì đầu tóc rối bù. Anh nhìn bả vai
tuột khỏi tấm chăn, thầm muốn kéo lên, nhỡ mai cô lại bị cảm lạnh.
Từ lúc được ôm Lý Viện Viện, trái tim và thân thể anh liên tục xốn xang,
anh biết, anh bắt đầu suy tưởng tới những chuyện đại nghịch bất đạo...
Nhưng anh không rõ, rốt cuộc tình cảm anh dành cho Lý Viện Viện là gì.
Rốt cuộc cũng có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ.
Không phải kiểu tình cảm mong được răng long đầu bạc, hoặc tình cảm cứu giúp
nhau trong lúc hoạn nạn, cũng không phải tình cảm trân trọng lẫn nhau mà thánh nhân vẫn tôn sùng, tình cảm anh dành cho Lý Viện Viện, trước giờ
không phải tình yêu.
Anh không thể yêu cô, chỉ có thể đối tốt với cô. Anh thể sẵn lòng dâng mọi thứ tốt cho cô, dù là thứ thuộc về mình đi chăng nữa.
Nhưng tình cảm đó không phải tình yêu
Và cũng không được là tình yêu.
Hôm sau, Lý Viện Viện không phải đi học, từ lúc tới đây cô bắt đầu có thói
quen lười biếng, vẫn rúc trong chăn không chịu dậy, nhưng tiếng chuông
điện thoại cứ reo vang liên tục, Lý Viện Viện đành phải mơ màng bắt máy.
"Lý Viện Viện, toi rồi, hôm qua giám thị đi kiểm tra phòng ngủ!"
Kiểm tra phòng ngủ là những từ ngữ mà Lý Viện Viện lần đầu nghe thấy, cô ngơ ngác hỏi: "Ừ, thì sao?"
"Cậu vẫn ngủ được nữa hả!" Chu Tình vô cùng gấp gáp: "Tại cậu không thông
báo dọn ra ngoài trước đấy, giám thị bảo hôm nay sẽ liên hệ với người
nhà cậu! Việc ở cùng với Yến Tư Thành, cậu có nói với người trong nhà
không?"
Lý Viện Viện giật mình, bừng tỉnh hỏi: "Cái gì?"
Cô... cho tới bây giờ còn chưa từng liên hệ với ...người nhà của "Lý Viện Viện".
Đúng lúc đó Yến Tư Thành bê cháo ra, thấy Lý Viện Viện đã dậy, liền chăm chú nhìn cô.
"Hay cậu tới phòng giám thị một chuyến đi."
"Ừ."
Cúp máy, Lý Viện Viện day nhẹ huyệt Thái Dương.
Yến Tư Thành quan tâm hỏi hạn: "Sao thế?"
"Hôm qua giám thị đi kiểm tra phòng ngủ, biết em thường xuyên ở ngoài, bảo hôm nay sẽ liên lạc với người nhà em."
Yến Tư Thành ngẩn ra: "Người nhà em?" Yến Tư Thành bất chợt liên tưởng đến
hình ảnh giám thị quỳ trên đại điện, diện kiến chân long thiên tử.
Anh sực hiểu ra, nơi đây, "Yến Tư Thành" có cha mẹ của mình, thì "Lý Viện
Viện" hẳn là cũng có. Có điều, bọn họ tới đây đã hơn một tháng, đã gặp
được cha của Yến Tư Thành, thỉnh thoảng mẹ anh còn gọi tới hỏi han xem
anh còn đủ tiền sinh hoạt hay không.
Nhưng chưa từng thấy tăm hơi cha mẹ Lý Viện Viện đâu.
Lý Viện Viện đoán mình cũng giống Yến Tư Thành, đều là người thành phố
này, vì lúc mới tới đây, cuối tuần nào Lý Viện Viện cũng ở cùng Yến Tư
Thành, Chu Tình toàn phân vân không biết cô có về nhà hay không. Vậy nên chắc hẳn nhà của "Lý Viện Viện" không cách xa trường học.
Nhưng nếu nhà gần như thế, hơn một tháng rồi Lý Viện Viện không về nhà, tại
sao cha mẹ chưa từng gọi điện hỏi han tình hình chứ...
Lúc Lý Viện Viện tìm tới giám thị, bà ta vừa cúp máy.
Bà liếc Lý Viện Viện: "Đến nhanh nhỉ." Rồi chỉ xuống cái ghế bên cạnh: "Ngồi xuống đi."
Lý Viện Viện ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi vừa nói chuyện với mẹ em, mẹ em bảo cũng không biết chuyện em ra ngoài
ở." Lý Viện Viện im lặng nghe chuyện, giám thị thở dài nói: "Giờ em mới
học năm thứ nhất, sao chưa gì đã vội ra ngoài ở rồi, còn không thông báo cho người nhà nữa, nếu người nhà đồng ý thì cũng không sao, nhưng em
xem, chẳng ai biết em dọn ra ngoài, nếu nhỡ may xảy ra chuyện gì, liệu
có ai hay?"
Lý Viện Viện gật đầu nói: "Xin lỗi cô."
Thấy Lý Viện Viện ngoan ngoãn nhận sai, giám thị cũng không rầy rà nữa: "Lát nữa bàn bạc với mẹ em đi, chớ để mẹ em phải lo lắng."
Vừa dứt lời, di động của Lý Viện Viện liền kêu lên.
Cô móc ra xem, là một dãy số lạ, Lý Viện Viện chào cô giám thị rồi ra ngoài nghe máy: "A lô?"
"Viện Viện, mẹ đây." Giọng nói trong điện thoại vẫn bình thản, không nôn nóng như Lý Viện Viện tưởng, nghe giọng nói này, trong đầu Lý Viện Viện chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh, khiến cô bỗng mịt mờ choáng váng.
"Mẹ nghe nói con không ở ký túc xá mà dọn ra ngoài à?"
Lý Viện Viện định thần lại, đáp: "Vâng."
"Sao không nói với mẹ trước?"
Lý Viện Viện cân nhắc một lát, nhớ lại "bản thân mình" trước đây tính cách hiền lành, đối diện với sự chất vấn của mẹ hẳn là nên tỏ ra không biết
trả lời thế nào, bởi vậy Lý Viện Viện im lặng một chút rồi đáp: "Con...
quên mất."
Đối phương lại hỏi: "Viện Viện, con dọn ra ngoài ở cùng bạn học à?"
"Vâng."
"Bạn trai à?"
"...Vâng."
"Viện Viện, nói thật cho mẹ nghe, con yêu rồi phải không."
Lý Viện Viện không biết đáp trả thế nào. Cô và Yến Tư Thành ở cạnh nhau,
bất luận là ai cũng cho rằng bọn họ yêu nhau... Cho nên cô đành im lặng
coi như thừa nhận.
"Ừm... Con lớn rồi, yêu đương cũng được, nhưng ở cùng nhà thì không ổn lắm, dù sao con vẫn là sinh viên, nên tự bảo vệ lấy thân mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ đang ở nước ngoài, không kịp trở về xoay xở giúp con được
đâu, trước đây còn có ông bà nội, bây giờ... Viện Viện, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."
"Vâng..."
"Con về kỳ túc xá đi, dù sao vẫn đang tuổi đi học, không nên ở ngoài mãi."
"Vâng."
Cúp máy, Lý Viện Viện mới bắt đầu phân tích lại bao cảnh tượng trong đầu, hiểu rõ thân thế của "bản thân mình".
"Cha qua đời vì bệnh tật từ nhỏ, mấy năm sau, mẹ đi bước nữa, lấy người nước ngoài, đi theo ông ta, hiện giờ đang định cư bên đó, Lý Viện Viện được
ông bà nội nuôi nấng, nhưng năm kia ông nội ngã bệnh qua đời, bà nội
thương tâm nên cũng trở bệnh nặng, lúc Lý Viện Viện nhận giấy trúng
tuyển vào đại học thì bà cũng nhắm mắt xuôi tay... Học phí do mẹ chi
trả, còn phí sinh hoạt là tiền do ông bà nội để lại."
Lý Viện Viện thở dài: "Thân phận ta thật đáng thương." Thảo nào trước đây
Lý Viện Viện chỉ biết cắm đầu vào sách vở, cũng khó trách cô mẫn cảm yếu đuối, mới bị Trương Nam quát cho vài câu đã nhảy thẳng từ đài cao
xuống.
Yến Tư Thành nghe chuyện, trầm mặc hồi lâu: "Bây giờ em định về ký túc xá ở à?"
Lý Viện Viện gật đầu: "Chuyện khác không nói, nhưng cả giám thị lẫn mẹ em
đều khuyên như thế, thì em cũng nên về, kẻo sau này lại bị đàm tiếu lung tung. Hơn nữa chúng ta đã có hiểu biết nhất định về thế giới này, quay
về ký túc xá ở chắc cũng không sao."
Yến Tư Thành đồng ý: "Đã vậy, anh cũng quay về ký túc." Dù gì cũng ở gần chăm sóc cho cô được. Có điều...
Yến Tư Thành quay đầu ngắm nhìn căn phòng quen thuộc.