Mẹ Bồ duỗi tay đỡ trán, vẻ mặt thống khổ.
Cô không biết đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện kia của cô, sao lại biến thành dáng vẻ này.
Bằng mặt không bằng lòng, bỏ thuốc......
Cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Mẹ Bồ vô cùng đau đớn hỏi: "Cho nên người bạn Beta mà con vẫn luôn miệng nhắc đến kia, thật ra là một Alpha à?"
Bồ Dao Tri: "Dạ."
Mẹ Bồ nhắm mắt, lại lần nữa hỏi tiếp: "Khi nào thì con biết được cậu ta là Alpha? Đừng nói với mẹ, ngay từ lúc đầu, con đã biết được cậu ta là Alpha rồi đấy."
Môi Bồ Dao Tri run run.
Cậu vốn dĩ muốn phủ nhận.
Nhưng mà cậu từ bỏ.
Cho dù phủ nhận...... vậy thì lại thế nào?
Cũng không thay đổi được hiện thực.
Cho nên, phủ nhận không có ý nghĩa.
Bởi vậy, môi Bồ Dao Tri giật giật, cuối cùng, từ trong miệng phát ra, chỉ có có một từ.
Bồ Dao Tri: "Dạ."
Mẹ Bồ trong tức khắc càng thêm vô cùng đau đớn.
Mẹ Bồ vỗ ngực: "Cho nên...... Cho nên con thật sự đối với bạn học Cung Trầm kia, có...... có một ít.... tâm tư lệch lạc không nên có, bởi vậy......"
Bồ Dao Tri vẫn chỉ có một tiếng ừm.
Cho dù mẹ Bồ có hỏi cái gì, thì cậu đều khẳng định.
Những việc cậu đã làm hay chưa làm, toàn bộ đều nhận hết.
Bởi vì phủ nhận không có ý nghĩa gì cả.
Sau khi mẹ Bồ hỏi xong tất cả vấn đề, thì sắc mặt tái nhợt ôm ngực, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Nhưng cô kịp thời ổn định thân thể của mình.
Chỉ thấy mẹ Bồ ngón tay run rẩy mà chỉ vào mặt cậu, tức giận đến mức trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào.
Một lát sau, cô duỗi tay túm chặt lấy cổ áo của cậu, dùng sức túm đến chỗ chủ nhiệm giáo dục, tức giận mà lớn tiếng nói: "Mau xin lỗi giáo viên đi, nói lần sau con sẽ không dám nữa! Con biết sai rồi!"
Nói cho hết lời, mẹ Bồ lấy lòng mà nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp.
"Có thể đổi từ đuổi học thành ở lại trường theo dõi hay không ạ? Hoặc là tạm nghỉ học một năm ở nhà suy nghĩ cũng được, đừng đuổi học nó. Nó mới cao nhất, tuổi còn nhỏ như vậy, nếu làm ra loại chuyện này, nói không chừng chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi......"
Hai người chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp đều thờ ơ.
Thấy hai người thờ ơ, mẹ Bồ tức khắc nóng nảy.
Cô lòng nóng như lửa đốt, vì thế lại lần nữa hèn mọn khẩn cầu: "Thật sự không được sao? Nó chỉ mới cao nhất thôi, nếu cứ như vậy mà bị trường đuổi học, vậy về sau nó nên làm cái gì bây giờ? Nó tuổi còn nhỏ, đột nhiên hồ đồ mà phạm sai lầm mà thôi, vậy không phải rất bình thường sao? Không thể cho nó một cơ hội để sửa sai sao?"
Bồ Dao Tri ngẩn ngơ mà nhìn chăm chú vào tất cả trước mắt này.
Mẹ Bồ hèn mọn liên tục khẩn cầu, chủ nhiệm giáo dục cũng không khỏi cảm thấy đau đầu theo.
Chỉ thấy chủ nhiệm giáo dục đau đầu mà duỗi tay, day day giữa mày.
"Nhưng cậu ta phạm lỗi, cũng không phải là lỗi sai bình thường. Cô biết Cung gia chứ? Cung Trầm, chính là con trai độc nhất của Cung gia đấy."
Mẹ Bồ nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
Cô trừng lớn mắt, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
"Cái gì? Cung...... Cung gia? Chính là Cung gia đỉnh đỉnh đại danh kia sao?"
"Đúng vậy." Chủ nhiệm giáo dục đáp lời, kế tiếp lại mặt không cảm xúc nói, "Cho nên cô đã hiểu rồi chứ? Con của cô phải bị đuổi học, cho dù là đối với trường học hay là đối với con trai cô, thì đây đều là phương thức xử lý tốt nhất. Nếu đổi lại để Cung gia xử lý...... thì chỉ sợ con của cô, ít nhất cũng sẽ bị ngồi tù hai mươi năm."
Mẹ Bồ ngẩn ngơ thất ngữ.
Chủ nhiệm giáo dục nhàn nhạt nói tiếp: "Cho nên, cho dù bây giờ cô có ở đây năn nỉ chúng tôi thế nào thì cũng vô ích thôi. Bởi vì người chân chính có thể quyết định việc con trai cô cuối cùng có thể ở lại hay bị đuổi, không phải là chúng tôi, mà là Cung gia kìa."
Mẹ Bồ đã hiểu.
Cô hiểu ngầm im lặng, lại nói tiếng cảm ơn với chủ nhiệm giáo dục.
Nói xong, cô kéo Bồ Dao Tri, quay đầu liền đi.
Cũng không về lớp học của Bồ Dao Tri để thu dọn bàn học và sách giáo khoa, mà là trực tiếp về nhà.
Về đến nhà, mẹ Bồ đen mặt mà đẩy mạnh cậu vào phòng tắm.
"Đi, tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo khác."
Bồ Dao Tri mơ hồ cảm thấy được gì đó.
Cậu quay đầu lại, ánh mắt mê mang mà nhìn về phía mẹ Bồ.
"Mẹ...... đợi lát nữa chúng ta muốn làm gì vậy?"
Vẻ mặt mẹ Bồ đau đớn kịch liệt, cũng không quay đầu lại: "Đi Cung gia cầu xin người ta."
Bồ Dao Tri trầm mặc hẳn xuống.
À.
Là như vậy sao.
Cậu không nói nữa, xoay người, chầm chậm đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, chất lỏng lạnh lẽo xối trên đỉnh đầu cậu, theo bờ vai của cậu chảy xuống.
Cậu vẫn không nhúc nhích.
Cậu chỉ đờ đẫn mà nhìn chăm chú vào mặt sứ trống rỗng trước mắt, trên mặt sớm đã không còn bất cứ nụ cười nào nữa.
Nước lạnh xối trên đỉnh đầu cậu, dòng nước lạnh lẽo khiến cậu lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh.
Cậu tách riêng tất cả các cảm xúc ra, bắt đầu xem kỹ lại từ đầu tới cuối của tất cả những việc đã xảy ra này.
Sau khi tách biệt tất cả, cậu đột nhiên nhớ lại, một loạt hành động khác thường của Hoài Thi trước khi tuyệt giao với cậu.
Cẩn thận nhớ lại một phen xong, cậu đột nhiên bị đánh thức.
Không.
Không phải cậu chưa từng bỏ thuốc vào trong cái chai.
Cậu đã từng bỏ rồi.
Cậu đem cái mà Hoài Thi gọi là đường khối kia, bỏ vào trong bình thủy tinh của cậu ta.
Cho nên....... đường khối kia chính là thứ được gọi là NV-1.
Mà nhãn tên, cũng bị Hoài Thi trộm đảo lại.
Vì sao Hoài Thi muốn làm như vậy?
Cậu không rõ.
Cậu và cậu ta tựa hồ không có thâm cừu đại hận gì hết.
Hay là nói......
Hoài Thi thật ra là một Omega, cũng giống như những Omega giả dạng Beta để tiếp cận cậu trước đây. Cái gọi là tới để kết bạn với cậu, bất quá cũng chỉ là vì tiếp cận Alpha đỉnh cấp Cung Trầm mà thôi.
Mà Hoài Thi, thì lại ngụy trang càng sâu hơn một ít.
Nửa giờ sau.
Bồ Dao Tri an tĩnh tắm rửa xong, thay quần áo, sau đó đi tới phòng khách.
Cậu rũ mắt xuống, giọng nói rất nhỏ: "Mẹ, con tắm xong rồi......"
Mẹ Bồ duỗi tay lén lau đi nước mắt, từ sô pha phòng khách đứng lên.
"Đi." Cậu an tĩnh mà đuổi kịp.
Mẹ Bồ tự nhiên cũng không biết Cung gia ở đâu.
Nhưng bệnh viện dưới cờ của Cung gia, thì chỉ cần tra ở trên mạng liền biết.
Mẹ Bồ ngồi xe dẫn theo cậu tới trước cổng lớn của bệnh viện lớn nhất thành phố S kia.
Cổng lớn bệnh viện, người đến kẻ đi.
Mẹ Bồ dẫn theo cậu đứng yên ở trước cổng lớn của bệnh viện.
Cô ngẩng đầu, mắt nhìn về phía tầng cao.
Tiếp theo, cô hơi hơi nhắm mắt lại.
Giọng nói mẹ Bồ run rẩy: "Quỳ xuống."
Bồ Dao Tri ngẩn ra, quay đầu lại.
Mẹ Bồ lại lặp lại lần nữa: "Quỳ xuống! Có nghe thấy không! Chẳng lẽ con muốn bị đuổi học sao?!"
Cậu đã hiểu rồi.
Ánh mắt cậu ảm đạm, chậm rãi quỳ xuống.
Một người mẹ Beta vẻ mặt đau khổ dẫn theo một thiếu niên Beta quỳ ở trước cổng lớn của bệnh viện lớn nhất thành phố S. Tình cảnh gây chú ý này, khiến tất cả người qua đường xung quanh không khỏi liên tục mà ghé mắt.
Rất nhanh, người qua đường vì tò mò mà vây xem đã tụ thành một đám lớn ở trước cổng bệnh viện.
Bọn họ vây quanh mẹ Bồ và Bồ Dao Tri, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đây là làm sao vậy?"
"Không biết......"
"Sao lại quỳ ở trước cổng bệnh viện vậy?"
"Bọn họ không cảm thấy mất mặt sao?"
"Tôi còn thấy mất mặt thay đấy."
Bồ Dao Tri lẳng lặng mà quỳ, tất cả thanh âm xung quanh, tất cả cảnh tượng, dường như đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu nữa.
Trong khoảnh khắc cậu quỳ xuống kia, thì ngây thơ, rộng rãi, tự tôn, thiện lương, nhiệt tình của cậu...... Đều đã cùng nhau biến mất đến hầu như không còn nữa.
Trong lòng cậu, bây giờ chỉ còn lại có trống rỗng và lạnh băng, cộng với sự đờ đẫn vô tận.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Người qua đường xung quanh dần dần càng tụ càng nhiều. Cuối cùng, bảo vệ cũng không thể lại mặc kệ tiếp được nữa, vì thế liền chen qua đám người tiến vào, đi tới trước mặt mẹ Bồ và Bồ Dao Tri.
Bảo vệ nhíu mày, hỏi cô: "Cô ở cửa bệnh viện quỳ làm gì? Có việc thì đi tìm cảnh sát đi——"
Nhìn thấy bảo vệ tiến lên dò hỏi, mẹ Bồ như là tức khắc bắt được rơm rạ cứu mạng, liền kích động vội vàng nói: "Ngài cầu xin với Cung thiếu gia giúp chúng tôi với, con trai tôi không phải cố ý. Nó thật sự biết sai rồi, nó sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Ngài bảo cậu ấy xin hãy thương xót, đừng để trường học đuổi học nó, nó chỉ mới cao nhất mà thôi! Nếu như bị trường học đuổi rồi, thì một Beta như nó vốn dĩ đã không dễ tìm việc, anh nói xem nó làm sao còn có thể gia nhập xã hội làm việc nữa!"
Không nghĩ tới vậy mà lại liên quan đến Cung thiếu gia, bảo vệ đột nhiên không kịp phòng bị, chân tay luống cuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Bảo vệ gãi gãi đầu, có chút nghèo từ nói: "Như vậy đi, để tôi trình lại với lãnh đạo bệnh viện một chút...... Cô cũng đừng để con cô quỳ ở trước cổng bệnh viện nữa, sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
Một câu sau thì mẹ Bồ trực tiếp xem như nghe không thấy.
Bởi vì nếu bọn họ thật sự nghe lời đứng dậy đi rồi, vậy thì việc con trai cô bị đuổi học kia, cũng theo đó mà đâu vào đấy, không có bất luận đường sống xoay chuyển nào.
Bảo vệ xoay người đi đến chỗ quầy phục vụ trong bệnh viện, bảo trực ban thông báo việc này với lãnh đạo bệnh viện một chút.
Bên kia.
Bệnh viện cao tầng, tầng lầu dành riêng cho Cung gia.
Viện trưởng nhận được điện thoại, vẻ mặt do dự mà liếc mắt nhìn về phía Cung Trầm đang nằm trên giường bệnh tiếp nhận kiểm tra.
"Thiếu gia, bảo vệ dưới lầu nói, một vị bạn học của ngài đang quỳ ở trước cổng bệnh viện...... Nói cậu ấy biết sai rồi...... vậy......"
Cung Trầm mắt cũng không mở, "Để cậu ta tiếp tục quỳ."
Loại Beta cấp thấp này rất thích đóng kịch.
Để hắn xem thử cậu có thể quỳ bao lâu.
Viện trưởng nghe tiếng, cung kính đáp lại vâng.
......
Thời gian ở chậm rãi trôi đi.
Từ ban ngày đến đêm tối.
Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn.
Cậu quỳ suốt ba ngày.
Trong lúc đó còn té xỉu hai lần.
Nhưng rất nhanh lại lần nữa tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, tiếp tục an tĩnh mà quỳ ở trước cổng lớn bệnh viện.
Vào đêm ngày thứ ba, đại khái là vì cảm thấy bộ dáng Bồ Dao Tri quỳ trước cổng bệnh viện thật sự là quá chướng mắt. Hơn nữa còn cực kì ảnh hưởng đến hình ảnh bệnh viện, nên cuối cùng Cung Trầm cũng 'lòng tốt quá mức', mà để bệnh viện đi thông báo cho mẹ Bồ và Bồ Dao Tri.
"Nói với bọn họ, có thể không đuổi học, nhưng về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."
......
Dưới lầu.
Sau khi bảo vệ chuyển những lời này cho mẹ Bồ xong, thì mẹ Bồ kích động mà lập tức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Vừa lúc trước mặt chính là bệnh viện, cho nên sau khi mẹ Bồ té xỉu, lập tức liền được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Cũng may không có gì trở ngại, sau khi ở phòng cấp cứu kiểm tra một phen, kết quả nguyên nhân dẫn đến té xỉu chỉ là bởi vì mẹ Bồ nhất thời quá mức kích động mà thôi.
Phí nằm viện của Cung gia sang quý, giá chỉ ở một đêm thôi cũng khiến mẹ Bồ chặc lưỡi. Bởi vậy mới vừa kiểm tra xong không bao lâu, thì mẹ Bồ liền mang theo Bồ Dao Tri vô cùng lo lắng mà rời khỏi bệnh viện.
Rời khỏi bệnh viện về đến nhà, mẹ Bồ lẳng lặng mà ngồi trên sô pha, cả người giống như lập tức già đi mười tuổi.
"Bồ Dao Tri, bài học lần này con phải nhớ cho kỹ đấy."
"...... Vâng."
"Con phải vĩnh viễn nhớ cho kỹ, có một vài thứ, có một số người, vĩnh viễn không phải là thứ mà những Beta cấp thấp như chúng ta có thể mơ ước, hiểu không?"
"Vâng."
Mẹ Bồ còn muốn nói gì đó, nhưng cô nhìn vẻ mặt đã chết lặng kia của con trai, lời nào cũng không thể nói ra được.
Cô sâu kín thở dài, từ trên sô pha đứng lên.
"Ngủ đi, ngày mai con có thể đến trường đi học rồi."
Bồ Dao Tri vâng một tiếng.
Mẹ Bồ rời đi, Bồ Dao Tri cũng xoay người đi theo trở về phòng ngủ.
Cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cậu rơi vào cục diện bi thảm như thế, không liên quan tới thuốc cấm, hãm hại gì cả.
Đều là do cậu tự gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác được.
Sau khi cậu biết Cung Trầm là Alpha, lại không quyết đoán mà tuyệt giao với Cung Trầm. Ngay khi đó, cậu nên dự đoán được, tình cảnh như này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm, giống như một vật phẩm trang sức của nhãn hiệu xa hoa, được bảo vệ nghiêm cẩn trong tủ pha lê tầng tầng lớp lớp kim bích huy hoàng.
Mà Beta cấp thấp như cậu, vĩnh viễn cũng chỉ là một kẻ lưu lạc nghèo túng bên đường, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa hàng liếc mắt trông mong mà nhìn vào hàng xa xỉ trong tủ kính của cửa hàng mà thôi.
Cho nên chẳng liên quan gì đến cái gọi là thuốc cấm NV-1 gì đó.
Sai lầm lớn nhất của cậu, chính là không hiểu rõ vị trí thân phận của mình. Một Beta cấp thấp như cậu, chỉ là một cái rác rưởi mà thôi, thế nhưng lại vọng tưởng có thể kết bạn với một Alpha đỉnh cấp.
Thật là một chuyện nực cười.
(ALice: Tạm biệt, bé Bồ Dao Tri (ノへ ̄、))