[BHTT] Gặp Lại

Chương 22: H



Lưng tiếp xúc với nắp đàn, hai chân tuỳ ý rũ xuống phía dưới, mà Tần Tuyết Nhiễm thì nghiễm nhiên đứng chen vào giữa hai chân mình. Tư thế xấu hổ này khiến cho Lâm Dương Thần đỏ mặt.

"A Nhiễm, nơi này..."

"Nơi này làm sao?" Tần Tuyết Nhiễm cười yêu nghiệt như hồ ly, đưa tay vén tóc mái Lâm Dương Thần ra sau tai. Đập vào mắt là vết khâu trên chóp trán khiến cô bỗng nhiên cười không nổi, ánh mắt biến thành ảm đạm. Vết thương rách da tuy đã khô không cần lại dán băng gạt nhưng vẫn thấy rõ vết khâu, chỉ khâu còn chưa có tan đi.

Đợi đến khi chỉ tự tan nơi này khẳng định sẽ lưu lại sẹo. Nghĩ vậy trong lòng cô lại dâng lên cảm giác thương xót, ôn nhu đặt một nụ hôn lên trên vết thương.

"Đợi vết thương lành hẳn, chị dẫn Thần nhi đi xoá sẹo được không?"

"Không sao đâu. Tóc mái của em sẽ che đi nó." Lâm Dương Thần nhẹ giọng trả lời.

Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết, tiếp tục hôn lên hai mắt của nàng, dời xuống chóp mũi, mổ nhẹ một cái lên bờ môi, cuối cùng lại đem hai đôi môi dán chặt vào nhau.

Cô từ từ nhấm nháp thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng nàng. Lâm Dương Thần cũng vòng hai tay ôm lấy cổ cô, hơi rướn người về phía trước đáp lại nụ hôn này. Hai người nhiệt tình trao đổi khí tức cùng nước bọt, hai chiếc lưỡi quấn quýt dây dưa không ngừng. Hôn càng sâu lửa tình càng bùng cháy.

Tần Tuyết Nhiễm một bên hôn Lâm Dương Thần một bên dùng sức nâng người nàng lên trút bỏ đi hết mấy thứ vướng víu, váy ngủ cùng nội y từng món từng món lác đác rơi xuống sàn nhà.

Đến lúc cả hai đều thiếu khí phải lưu luyến tách ra, thân thể trần truồng trống rỗng, sau lưng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo vì tiếp xúc với nắp đàn trơn bóng khiến cho Lâm Dương Thần bị một trận rùng mình.

Trên môi Tần Tuyết Nhiễm vẫn là nụ cười yêu diễm như hồ ly, thanh âm phát ra khàn khàn dụ hoặc: "Đừng lo, rất nhanh sẽ không lạnh nữa."

Nói rồi cô trực tiếp khom người hôn lấy chiếc cổ trắng ngần của Lâm Dương Thần, vừa cắn vừa liếm mút.

"Hmmm..."

Lâm Dương Thần tê dại ngửa cổ chịu đựng đau đớn cùng khoái cảm đan xen tập kích, dĩ nhiên cái sau vẫn là chiếm phần nhiều. Không có ga giường để nắm như mọi khi nàng đành phải ôm lấy bả vai Tần Tuyết Nhiễm.

Hơi thở của Tần Tuyết Nhiễm nóng hầm hập, có chút gấp gáp hôn liếm nhấm nháp từng tấc da thịt nàng. Hương vị của người kia thật sự quá mức tuyệt vời khiến cho cô mê luyến không thoát ra được. Đợi đến khi chiếc cổ đã bị in hằng chi chít vết hôn ngân cô mới kéo quân xuống bên dưới tấn công, đóng chiếm xương quai xanh xinh đẹp.

Môi của cô liếm mút tới đâu người dưới thân run rẩy tới đó, tiếng khóc âm từ trong cổ họng thoát ra, ẩn nhẫn mà nức nở như tiếng mèo con khát sữa, cào ngứa lòng người.

Từng chút từng chút hôn xuống bộ ngực no đủ, Tần Tuyết Nhiễm hé miệng ngậm lấy, linh hoạt đảo lưỡi liếm một vòng viên tiểu anh đào phấn nộn, cắn nhẹ rồi lại mạnh mẽ liếm mút, thích thú như một đứa trẻ đói bụng đang mân mê bầu sữa mẹ.

Người dưới thân cất cao giọng rên rỉ, như một dòng nhạc uyển chuyển đi từ nốt trầm đến nốt cao.

Không để bên còn lại phải chịu cảnh cô đơn vắng vẻ, bàn tay Tần Tuyết Nhiễm đưa lên bao lấy bầu ngực bên kia mơn trớn xoa nắn, khảy khảy viên tiểu anh đảo khiến cho nó cương cứng, sau lại trực tiếp dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy nó, vừa miết vừa se.

"Ưmmm... ahh~ A Nhiễm~ nhẹ..."

Gặp phải song song kích thích khiến bộ ngực trướng đến phát đau, Lâm Dương Thần vừa nỉ non kêu ra tiếng vừa khó chịu vặn vẹo thân thể. Cái cảm giác bứt rứt nhộn nhạo quen thuộc lại ập đến. Ngực bị tập kích, cột sống cũng chịu liên luỵ, giống như có hàng ngàn con kiến bò tới bò lui trên đó, theo dây thần kinh chạy thẳng lên đại não. Dần dần nàng không còn cảm thấy lạnh nữa, toàn thân khô nóng như dục hoả thiêu đốt, bụng dưới co rút, nơi giữa hai chân liên tục tuôn ra chất lỏng ướt át.

Cho đến khi đã chơi đùa thoả thích với bộ ngực nàng Tần Tuyết Nhiễm mới chịu lưu luyến rời khỏi, kéo một đường ướt át xuống vùng bụng phẳng lì.

Cô xoay tròn lưỡi liếm lấy chiếc rốn hồng hào nhỏ xinh, người dưới thân run rẩy càng thêm kịch liệt, thở gấp đứt quãng. Phát hiện thêm một nơi đặc biệt nhạy cảm của nàng, cô hưng phấn ra sức liếm mút nhấm nháp giống như thưởng thức một miếng thịt thượng hạng.

Mà Lâm Dương Thần lúc này đã bị bứt đến sắp phát điên, nàng vừa run rẩy kịch liệt vừa rên rỉ ra tiếng, mỗi cái chạm của Tần Tuyết Nhiễm như muốn đánh sập đi từng tầng lí trí của nàng.

"Ahh... hah... A Nhiễm~ ahh~"

Qua một lát Tần Tuyết Nhiễm mới ngẩng đầu lên thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình. Nửa thân trên của Lâm Dương Thần giờ phút này nhiễm đầy nước bọt óng ánh cũng như in hằn chi chít ấn kí thuộc về riêng cô. Bởi vì động tình mà toàn thân khuếch tán một màu ửng đỏ trông cực kì mê người.

Trạng thái tinh thần hưng phấn, ma quỷ trong đầu lại hiện lên. Chúng nó thôi thúc cô càng phải ra sức vì nàng hơn nữa, để nàng vì mình mà sung sướng, để nàng trầm mê trong bể dục vọng của chính mình.

Dời tầm mắt xuống phía dưới, khu vực tư mật nhất đã ướt đẫm như suối, giống như một đoá hoa mẫu đơn chìm nổi trong nước, cực kì mê người. Bị người nhìn chằm chằm vật nhỏ dường như biết xấu hổ, cánh hoa mấp máy khép mở thuận lợi đẩy dòng chất lỏng trong suốt từ bên trong ra ngoài.

Tần Tuyết Nhiễm không đợi được nữa, không chút do dự cúi thấp đầu hôn xuống đoá hoa đó.

"Đừng..."

Lâm Dương Thần xấu hổ không có chỗ chôn thân. Bình thường hai người quan hệ Tần Tuyết Nhiễm chỉ dùng tay, hiện tại lại dứt khoát đi hôn nơi đó của nàng. Nàng muốn bật dậy ngăn cản cô nhưng cơ thể mềm nhũn vô lực không nhấc lên nổi, chỉ đành miễn cưỡng kẹp hai chân lại.

Chỉ là sâu trong tiềm thức không ngừng khát vọng một thứ gì đó có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng khổ sở, làm cho nơi đó của mình không còn ngứa ngáy khó chịu nữa.

"Bảo bối, tách chân ra~ Ngoan ngoãn một chút."

Lời dụ dỗ quá có tính mê hoặc lòng người, Lâm Dương Thần thật sự biến ngoan không còn kháng cự nữa, mặc cho Tần Tuyết Nhiễm dùng sức tách rộng hai chân mình ra.

Tần Tuyết Nhiễm hài lòng cười tiếp tục cúi đầu xuống chôn giữa hai chân nàng, linh động đưa đầu lưỡi ra liếm một vòng cánh hoa ướt át.

"Ahhh~~ưhh..."

Khoái cảm mãnh liệt đột ngột đánh úp tới, Lâm Dương Thần không tự chủ ngửa đầu liên tục rên rỉ. Nàng cảm nhận được chiếc lưỡi ấm nóng của Tần Tuyết Nhiễm đang liếm từng tấc nơi tư mật của mình, xúc cảm quá mức chân thực và mãnh liệt.

Tần Tuyết Nhiễm đem lưỡi hướng tiểu huyệt dò xét, nhẹ nhàng chen vào miệng huyệt nhưng không đâm sâu vào, rời khỏi rồi lại chen vào, đầu lưỡi trơn mềm gia tăng chút lực chọc ngoáy nơi non mịn ướt át. Ác thú vị hơn còn ngậm lấy nhuỵ hoa khẽ cắn.

"Ahhaaa~~"

"A Nhiễm... Đừng... dày vò... em nữa... Cho em~"

Lâm Dương Thần hô hấp đứt quãng, thanh âm nức nở không phân biệt được nàng rốt cuộc là đang thống khoái hay thống khổ.

"Cho cái gì a? Thần nhi muốn cái gì thì phải nói thẳng ra, như vậy chị mới biết mà thoã mãn em nha." Dù người kia đã gấp đến sắp khóc, Tần Tuyết Nhiễm vẫn giả điên, thản nhiên hỏi.

"Cho... lưỡi... vào nơi đó..."

Lâm Dương Thần đang nói giữa chừng thì Tần Tuyết Nhiễm lại há miệng cắn lên cánh hoa một cái khiến nàng cao giọng kêu lên.

"...Ahhh~~"

Thực hiện được trò xấu, Tần Tuyết Nhiễm cười khúc khích đầy thoã mãn. "Tuân mệnh bảo bối~"

Thật ra thì... bản thân cô cũng sắp không đợi được.

Cảm thấy cũng đã đến lúc, Tần Tuyết Nhiễm đưa chiếc lưỡi theo từng đợt rung động trượt sâu vào nơi huyệt nhỏ bắt đầu ra vào, khuấy đảo trong không gian chật hẹp.

Càng khấy động thuỷ triều càng tuôn ra ào ạt, Tần Tuyết Nhiễm không muốn phí của trời liền ra sức liếm, cuốn lấy mật dịch vào trong miệng nếm thử.

"Ahhh~~ hah... ưhhhh... A Nhiễm~"

Lâm Dương Thần rên rỉ dồn dập, thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng, kiều nhuyễn đến tận xương. Đầu lưỡi cũng không giống như ngón tay, trơn mềm ướt át, làm cho nơi đó càng mẫn cảm, mang lại kích thích gấp trăm lần.

Thân thể của nàng bất giác xuôi theo từng động tác của Tần Tuyết Nhiễm, biểu cảm khuôn mặt tựa như thống khổ lại tựa như sung sướng đến cùng cực, cặp mắt đê mê nhìn trên trần nhà.

Giờ phút này, nàng giống như một cô gái trút bỏ hết thẹn thùng thường ngày, phóng thích ra dục vọng nguyên thuỷ nhất của loài người. Một khi ngọn lửa dục vọng đốt sạch lý trí, cái gì hình tượng cái gì liêm sỉ đều vứt hết đi. Hiện giờ nàng chỉ có một mong muốn duy nhất đó là chiếc lưỡi mềm mại không xương kia có thể tiến sâu vào, đâm mạnh vào sâu bên trong, lấp đầy thân thể.

Nàng theo bản năng đưa hai tay ôm lấy đầu Tần Tuyết Nhiễm áp mạnh vào nơi đó của mình, hai chân không tự chủ được cong lên kẹp lấy cổ cô.

Động tác đó làm cho cái lưỡi trơn mềm càng đâm sâu vào trong huyệt động. Lâm Dương Thần rất phối hợp nhấc eo mông lên đong đưa theo từng nhịp điệu ra vào của người kia.

Vui sướng mãnh liệt đánh úp về phía cột sống rồi tán ra toàn thân, chạy thẳng lên đại não.

Rất nhanh, bụng dưới mãnh liệt co rút, cơ thể mẫn cảm tuôn ra dòng nước ấm trong suốt, Lâm Dương Thần nghênh đón cao trào.

Tần Tuyết Nhiễm mê đắm ngắm nhìn dáng vẻ nở rộ của nàng, trong lòng dâng lên nhiệt huyết rồi lại sảng khoái không từ nào hình dung được, cảm giác hưng phấn như dầy đằng quấn quanh từng đoạn thần kinh trong cơ thể.

Cô vươn chiếc lưỡi gần như đã tê cứng ra liếm lấy mật dịch ấm nóng trong suốt, vẻ mặt thoã mãn như đang thưởng thức mĩ vị ngon nhất trên đời.

Đây là lần đầu tiên cô dùng miệng để đưa một người con gái lên cao trào của sự sung sướng. Trước đây cô không biết hương vị ái dịch của người mình yêu thương thì ra lại thơm ngọt như vậy. Nó cũng gần giống với hương vị trong khoang miệng mỗi khi cô hôn nàng mà cảm nhận được, ngọt thanh tươi mát, thậm chí còn mỹ vị hơn khiến cho cô chỉ thử một lần đã cảm thấy nghiện, tác dụng gây nghiện không thua gì thứ ma tuý mà mấy con nghiện ngoài kia vẫn trầm mê, sa đoạ.

"Em ngon quá~"

Lâm Dương Thần ánh mắt mông lung nhìn yết hầu Tần Tuyết Nhiễm chuyển động, tai nghe được âm thanh nuốt xuống. Vẻ mặt người kia lại là cực kì thoã mãn, còn liếm liếm môi. Lý trí quay về hơn phân nửa, nàng lập tức xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống.

Vừa rồi nàng rốt cuộc là phóng đãng tới mức nào vậy?

"Bảo bối, có muốn thử không?"

Tần Tuyết Nhiễm xấu xa cười hỏi, hỏi rồi không cần biết người kia có đồng ý hay không, một lần nữa cúi thấp đầu liếm sạch chất lỏng còn sót lại trên cánh hoa rồi chồm người lên hôn lấy Lâm Dương Thần.

"Đừ..."

Lời còn chưa kịp thốt ra miệng đã bị lấp kín, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, dây dưa quấn quýt, nước bọt hoà lẫn mật dịch từ trong miệng người này cứ như vậy được trao đổi qua miệng người kia.

Lâm Dương Thần tự thưởng thức dâm dịch của bản thân, thứ kia rõ ràng chẳng có mùi vị gì vậy mà lại kích thích ham muốn của nàng, bụng dưới nóng như thiêu, lại không kìm chế được chảy ra dòng nước.

Hai thân thể trần truồng quấn quýt lấy nhau không kẽ hở, làn da nóng bỏng ma sát, bộ ngực ép lấy nhau đến biến dạng.

Cảm nhận chân tâm người kia không ngừng cọ cọ vào bụng dưới của mình, nơi đó vừa mới được mình liếm sạch sẽ hiện tại lại biến thành một mảng sền sệt, nhiệt độ nóng muốn bỏng da, Tần Tuyết Nhiễm liền biết Lâm Dương Thần vẫn còn đói.

Nếu đã như vậy cô cũng chỉ có thể làm tròn bổn phận của một người yêu mẫu mực, phải đút cho nàng ăn no đến thoã mãn mới được.

Cô một bên vẫn nhiệt liệt hôn Lâm Dương Thần, một bên dùng tay bao phũ lấy đoá hoa mẫu đơn mềm mại giữa hai chân, vuốt ve mơn trớn. Sau đó dùng lực xoa nắn trêu đùa cánh hoa, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nhuỵ hoa se niết.

Lâm Dương Thần một lần nữa bị đánh mất lý trí, mọi tiếng rên rỉ mà nàng phát ra đều bị người bên trên nuốt hết vào bụng tạo thành những thanh âm kìm nén đứt quãng.

Cho đến khi hai đôi môi tách ra, tiếng rên rỉ mới được tự do phóng thích.

"Bảo bối, còn muốn sao?"

Tần Tuyết Nhiễm vừa nặng nề thở dốc vừa cười tà mị nhìn gương mặt diễm lệ vì trải qua tình ái của người dưới thân, giống như một đoá hoa hồng nở rộ kiều diễm ướt át, đôi mắt ngập nước tràn đầy khát vọng.

Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ người này bình thường đều là dáng vẻ thanh thuần tươi sáng, đôi khi có chút ngu ngơ, đặc biệt khi bị trêu liền sẽ xấu hổ thẹn thùng. Vậy mà hiện tại ngay ở thời điểm nở rộ vì tình lại mang theo dáng vẻ diễm lệ động lòng người đến vậy. Hơn nữa trên đời này cũng chỉ có một mình Tần Tuyết Nhiễm cô mới được chứng kiến một mặt này của nàng.

"Muốn~ Lại cho em..."

Lâm Dương Thần chu môi làm nũng, thanh âm mềm nhũn như kẹo bông càng kích thích tất cả dây thần kinh bên trong Tần Tuyết Nhiễm.

"Được, lại cho em." Miệng nói tay liền làm, ngón giữa trượt vào bên trong tiểu huyệt.

"Ưhmmm..." Lâm Dương Thần cong người rên lên.

Ngón tay vừa trượt vào bên trong đã bị vách thịt mềm mại ấm nóng bao gọn lấy, hút vào. Cảm thấy chưa đủ, Tần Tuyết Nhiễm từ từ cho thêm một ngón tay chen vào. Chờ hai ngón bị huyệt động trơn trượt nuốt gọn cô mới bắt đầu di chuyển chúng theo quy luật, cắm rút với tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Ưhh... A Nhiễm~"

"A Nhiễm... ahh~~"

Tai không ngừng nghe được âm thanh người dưới thân nức nở kiều nhuyễn liên tục gọi tên mình, Tần Tuyết Nhiễm mất khống chế ra ra vào vào không biết mệt, ngón tay thon dài mạnh mẽ đi qua từng tầng nếp uốn, cắm vào sâu bên trong, mỗi lần cắm vào đều chạm đến điểm G mẫn cảm.

Chạm đến điểm mẫn cảm, Tần Tuyết Nhiễm lại cong ngón tay kích thích nó, hai ngón tay khó khăn bơi lội trong huyệt thịt chặt chẽ, mỗi lần rút ra cắm vào lại mang theo âm thanh nhóp nhép nóng mặt.

Rất nhanh, Tần Tuyết Nhiễm cảm giác phần thịt non bên trong Lâm Dương Thần co rút kịch liệt, như muốn nghiền nát hai ngón tay mình. Cô biết nàng lại tới.

Dòng nước ấm phun ra như suối làm ướt đẫm ngón tay thon dài, chảy xuống mặt nắp đàn đen tuyền trơn bóng.

Toàn thân Lâm Dương Thần xụi lơ, mềm nhũn thành một bãi nước nằm ở đó thở hổn hển. Toàn thân hồng thấu giống như quả đào chín rộ, mềm mại ướt át như thể cắn một cái liền sẽ chảy ra nước.

Tần Tuyết Nhiễm rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể nàng, nhanh nhẹn khom người liếm sạch sẽ mật dịch còn dính đầy trên đoá hoa, dứt khoát thực hiện phương châm sống cần kiệm không lãng phí.

Sau khi đã xử lý sạch sẽ, lại nuốt hết mật hoa vào trong bụng cô mới chồm người hôn lên cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của người kia, ôn nhu hỏi: "Em có mệt không?"

Mặc dù trong lòng vẫn còn thèm khát nhưng cô không lại tiếp tục dày vò Lâm Dương Thần. Nàng chỉ vừa mới xuất viện, thân thể còn yếu ớt, vẫn nên hạn chế những màn vận động kịch liệt như này.

Lâm Dương Thần hai mắt ầng ậng ngấn nước, tròng mắt mông lung mệt mỏi gật đầu.

Tần Tuyết Nhiễm lại hôn lên môi nàng một cái rồi ôm nàng xuống khỏi cây đàn mang qua ghế sofa.

Cô lẳng lặng ôm nàng vào lòng. Cả hai vẫn chưa mặc quần áo, da thịt nóng bỏng kề sát vào nhau không một kẽ hở.

Một lát sau, khi Lâm Dương Thần lấy lại ba phần khí lực mới có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện:

"A Nhiễm~"

"Mặc đồ~"

Giọng nói mềm mại vô lực, âm cuối còn gợn sóng mang theo người phần nũng nịu khiến Tần Tuyết Nhiễm say mê muốn chết. Cô phát hiện mỗi lần làm xong chuyện kia Thần nhi đều đặc biệt thích làm nũng với cô, đáng yêu vô cùng.

Cô hôn hôn lên gương mặt nàng nói: "Không cần mặc đồ, ngủ loã thể mới tốt. Chị đưa em về phòng ngủ."

Thật vất vã mới đưa được người lên lầu, Lâm Dương Thần vừa thấy chiếc giường rộng lớn liền đổ nhào lên đó, nằm im bất động. Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng như vậy cũng chỉ có thể lắc đầu cười, như thường lệ đi nhà tắm chuẩn bị một chậu nước ấm cùng khăn lông lau sạch cơ thể cho nàng.

Cả quá trình Lâm Dương Thần đều không có chút phản ứng, bởi vì nàng đã đánh được vài ván cờ với Chu công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.