Lần này tuy mất đi Lâm Dương Thần rồi lại tìm được nàng, Tần Tuyết Nhiễm vẫn cảm thấy không chân thực, không có đủ cảm giác an toàn. Cô rất sợ khoảnh khắc tươi đẹp này chỉ là ngắn ngủi nhất thời, rồi sẽ đến lúc đột nhiên biến mất. Suốt hai năm nay đã phải chịu đủ những ngày tháng phiêu dạt không có nàng kề bên, chịu đủ cảm giác trống trải, cô đơn, bất lực. Cô không muốn vì một nguyên nhân nào đó mà hai người lại phải tách ra, Lâm Dương Thần sẽ rời xa cô thêm một lần nữa.
Tần Tuyết Nhiễm ngồi ở đó nhìn ngắm Lâm Dương Thần rất lâu, thẳng đến khi bình truyền nước biển chảy hết những giọt cuối cùng cô mới hồi phục lại tinh thần đứng dậy rút kim ra, thu dọn. Đến tối Lâm Dương Thần hạ sốt, bác sĩ Hứa quay lại kiểm tra kết luận nàng đã không có việc gì, Tần Tuyết Nhiễm mới an tâm đi nghỉ.
Lâm Dương Thần ngủ một giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau. Hậu quả của cơn sốt là sau khi tỉnh dậy toàn thân uể oải không có chút khí lực, các cơ đều đau, muốn ngồi dậy cũng có chút khó khăn. Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm phải đỡ nàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lâm Dương Thần cảm thấy thân thể nhớp nháp dinh dính rất khó chịu, tuy rằng ngày hôm qua Tần Tuyết Nhiễm đã lau mình cho nàng tổng cộng hai lần nhưng vì sốt cho nên mồ hôi tiết ra liên tục, hiện tại nàng chỉ muốn tắm một cái, còn muốn gội đầu.
"A Nhiễm, em muốn tắm, muốn gội đầu."
Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp đánh gãy đề nghị của nàng: "Không được! Em chỉ vừa mới hạ sốt, vội vàng tắm gội lỡ như lại phát sốt thì phải làm sao?"
Lâm Dương Thần cười tít mắt nói: "Em đã hết sốt rồi, hơn nữa có thể tắm nước nóng, nước nóng đối với cơ thể không có hại."
"Thật không?"
"Thật, chị đừng quên em học y nha, em nói có thể thì chính là có thể, chị đừng lo lắng."
Tần Tuyết Nhiễm cảm thấy Lâm Dương Thần nói cũng có đạo lý. Bởi vì cơ thể cô rất khoẻ mạnh, hiếm khi mắc các bệnh vặt cho nên cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này. Còn Lâm Dương Thần thì lại khác.
"Vậy để chị tắm cho em đi."
Lâm Dương Thần thụ sủng nhược kinh ôm lấy cánh tay Tần Tuyết Nhiễm sượt sượt cọ cọ vào vai cô làm nũng. "Chị thật tốt."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười xoa đầu nàng. "Thay đồ ra trước đi."
Sau đó cô bắt đầu xả nước ấm vào bồn tắm, thêm vào một ít tinh dầu, để Lâm Dương Thần ngâm mình trong bồn, bản thân thì kê cái ghế nhỏ ngồi ở một bên gội đầu cho nàng.
Toàn thân được ngâm trong nước ấm, lỗ chân lông giãn nở, cảm giác thoải mái lan toả khắp tứ chi, Lâm Dương Thần tâm tình cực kì tốt híp mắt tận hưởng.
Tần Tuyết Nhiễm theo trình tự gội đầu cho nàng, làm ướt tóc, xoa dầu gội, mát xa, muốn nhanh tay một chút để nàng không bị nhiễm nước.
Đột nhiên động tác trên tay dừng lại, Tần Tuyết Nhiễm kinh ngạc nhìn vết sẹo lạ trên da đầu của Lâm Dương Thần. Đó là một vết sẹo khá sâu, lớn bằng cái móng tay cái, trông giống như bị một vật gì đó ghim vào để lại sẹo. Chỗ vết sẹo cũng không còn mọc tóc nhưng lại bị tóc ở xung quanh che đi nên không dễ nhìn thấy, nếu không phải hôm nay cô gội đầu cho nàng thì cũng không có khả năng phát hiện ra.
Tần Tuyết Nhiễm có thể khẳng định vết sẹo chỉ vừa mới xuất hiện trong khoảng thời gian hai năm trở lại đây, bởi vì trước kia cô cũng từng gội đầu cho Lâm Dương Thần vài lần nhưng không hề nhìn thấy nó.
Lâm Dương Thần cảm nhận được Tần Tuyết Nhiễm xuất thần một lúc lâu bèn mở mắt ra, nghi hoặc gọi: "A Nhiễm?"
"Chị đây." Tần Tuyết Nhiễm hồi thần tiếp tục động tác trên tay, sau một hồi trầm ngâm cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: "Thần nhi, trên đầu em có một vết sẹo, em có biết không?"
Lâm Dương Thần vừa nghe cô hỏi liền có chút hốt hoảng nằm im bất động, đồng thời thầm mắng bản thân bất cẩn quên đi chuyện quan trọng này. Viên đạn lúc trước bắn từ cự ly gần như vậy kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết. Nếu hôm nay nàng không đòi tắm gội thì làm sao có khả năng bị A Nhiễm phát hiện?
Nàng cũng không biết vết sẹo trông như thế nào, có thể nhìn ra vết đạn bắn hay không, ở trong đầu sắp xếp từ ngữ nhằm đưa ra một lời giải thích hợp lý: "Là vì... tai nạn..."
"Chị hiểu rồi, không cần phải nhắc lại nữa." Tần Tuyết Nhiễm ngắt lời.
Tần Tuyết Nhiễm nhận thấy thời điểm Lâm Dương Thần nghe đến câu hỏi của mình thân thể liền đông cứng, sau đó lại nghe nàng ngập ngừng nhắc đến vụ tai nạn, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác tự trách.
Rõ ràng Thần nhi không muốn nhớ lại ký ức của vụ tai nạn, vậy mà vì để thoã mãn nghi vấn trong lòng cô lại đi đào bới vết sẹo của nàng.
Không phải trong lòng cô không tồn tại nghi hoặc đối với lời giải thích của Lâm Dương Thần về chuyện nàng đột ngột mất tích hai năm trước, thậm chí cô còn dự định sắp xếp mang nàng đi bệnh viện một chuyến làm kiểm tra xác minh. Nhưng hiện tại nhìn thấy vết sẹo này, cô đổi ý.
Thần nhi là người mà cô yêu, cũng là người mà cô nên tin tưởng.
"Có phải rất xấu không?" Lâm Dương Thần buồn bã hỏi khiến Tần Tuyết Nhiễm thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, đánh tan đi bầu không khí trầm mặc.
"Không xấu." Tần Tuyết Nhiễm có chút đau lòng trả lời. "Hơn nữa đã bị tóc xung quanh che đi hết, nếu không cố ý vạch ra xem thì không thể thấy được."
Lâm Dương Thần có chút ngạc nhiên khi nhận được lời xin lỗi, nàng chỉ cảm thấy bộ dạng áy náy của A Nhiễm trông đặc biệt đáng yêu, không khỏi bật cười.
"A Nhiễm ngốc! Em không có trách chị. Chị đừng bao giờ nói lời xin lỗi với em."
"Ừ." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. Sau đó cô cũng không nói thêm điều gì, tiếp tục với việc trên tay.
Lâm Dương Thần cũng không ngâm mình trong nước quá lâu, Tần Tuyết Nhiễm dùng khăn tắm lau khô mình rồi lại tỉ mỉ sấy tóc cho nàng. Sau đó dì Vương đem lên một bát cháo nóng, cô không để nàng tự ăn mà cương quyết muốn tự tay đút cho nàng khiến Lâm Dương Thần không khỏi sinh ra chút xấu hổ.
Nàng cũng không phải bị thương ở tay, tuy toàn thân mệt mỏi nhưng sau khi tắm xong đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng không đến nỗi không thể tự ăn được. Nhưng đối với Tần Tuyết Nhiễm nàng không có biện pháp từ chối, đành vui vẻ hưởng thụ hành động chăm sóc ôn nhu này của cô.
Hai người dường như đã hoàn toàn trở lại với hình thức sống chung trước kia, vẫn chăm sóc cưng chiều lẫn nhau không có gì thay đổi.
.....
"Ay dô~ Tiểu Dương Thần, cuối cùng em cũng trở về rồi."
Từ xa xa đã nghe được giọng nói bay bổng cùng ngữ khí không đứng đắn quen thuộc, Lâm Dương Thần không cần nhìn cũng biết người đến là ai.
Quả nhiên là Tô Tình, cô ấy nghe nói Lâm Dương Thần đã trở về liền vội vàng chạy đến Tần gia hóng hớt. Bước vào cửa thì phát hiện chỉ có một mình Lâm Dương Thần ở phòng khách, Tần Tuyết Nhiễm lại không thấy bóng dáng đâu, Tô Tình không khỏi hưng phấn lao nhanh như bay đến nhéo hai cái má của nàng.
"Trời ạ! Em gầy đi nhiều quá. Nhìn cái má không có chút thịt này đi, nhéo không đã tay như lúc trước nữa rồi." Tô Tình yêu thích dùng cách này trêu chọc Lâm Dương Thần, hai má của nàng phấn nộn xoa nắn rất đã tay, chỉ hận không thể vắt ra nước.
Đã biết không có thịt chị còn nhéo mạnh tay như vậy làm gì?
Lâm Dương Thần ăn đau, tránh đông tránh tây cũng không thoát được tặc trảo của Tô Tình đành mềm giọng xin tha: "Chị Tình..."
"Trời a~ Tiểu Dương Thần sao em có thể đáng yêu như vậy? Mau gọi thêm vài lần, chị vui vẻ liền tha cho em."
Tần Tuyết Nhiễm từ trên lầu bước xuống, vừa xuống tới giữa cầu thang liền nhìn thấy có người đang khi dễ bạn gái nhà mình không khỏi đen mặt, lớn giọng quát: "Tô Tình!"
Tô Tình vừa nghe thấy liền biến thành cún con, nào còn dáng vẻ cợt nhã như khi nãy, tay lập tức rời khỏi hai má của Lâm Dương Thần nâng lên làm động tác đầu hàng, hướng Tần Tuyết Nhiễm cười cười lấy lòng.
Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp đến trước mặt Lâm Dương Thần, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má đã ửng đỏ của nàng, một bên lườm Tô Tình, phun lời ác độc: "Cẩn thận tôi chặt hai cái tay của cậu!"
Tô Tình bĩu môi. "Làm gì hung dữ với mình? Cũng tại quá lâu rồi không gặp Dương Thần nên mình mới không kìm lòng được thôi."
Sau đó cô ấy lại tươi cười quay sang hỏi: "Dương Thần, sao qua hai năm mà em vẫn không già đi chút nào hết vậy? Chỉ chị bí quyết bảo dưỡng đi."
Ngay cả cực phẩm nhan sắc như Tần Tuyết Nhiễm cũng không thể đánh bại được năm tháng, qua hai năm cũng có chút già đi vậy mà Lâm Dương Thần lại chẳng thay đổi chút nào. Ngoài việc gầy đi một vòng thì dung nhan vẫn trẻ đẹp động lòng người, làn da trắng nõn mịn màng như đậu hũ non, mềm mại mảnh mai giống như một đoá hoa được nuôi trồng trong nhà kính. Tô Tình không khỏi cảm thán ông trời cũng thật ưu ái nàng.
Náo loạn một hồi trời cũng chập tối, Tần Tuyết Ngưng và Trần Thu Nghiên tan làm trở về, Tô Tình không có việc gì liền ở lại Tần gia cọ cơm.
Mọi người ngồi xung quanh bàn cơm vừa dùng cơm vừa nói cười vui vẻ. Hai năm không gặp Lâm Dương Thần vẫn có thể giống như trước đây thoải mái trò chuyện cùng bạn bè của Tần Tuyết Nhiễm. Tuy nhiên ở đây cũng có một người khiến nàng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, chính là Tần Tuyết Ngưng. Cô ấy không nói chuyện nhưng lại luôn dùng ánh mắt thâm ý nhìn nàng, đi kèm là nụ cười không thể nhìn thấu đáy mắt.
Lâm Dương Thần không thoải mái tận lực né tránh ánh mắt của cô ấy, tập trung nói chuyện với những người còn lại. Không phải nàng xấu hổ vì chuyện phát sinh trưa hôm qua, chỉ là nàng cảm giác Tần Tuyết Ngưng không đơn giản, thậm chí còn có chút thâm sâu khó lường.
Lâm Dương Thần cho rằng ngày hôm qua cô ấy trêu chọc mình cũng không phải vì có hứng thú với mình, chẳng qua là muốn thử mình mà thôi.
Bữa cơm ăn được một nửa Tần Tuyết Ngưng bất chợt lên tiếng hỏi: "Lâm tiểu thư, ngày hôm đó cô gặp phải tai nạn ở đoạn đường nào vậy?"
Tần Tuyết Ngưng sở dĩ hứng thú với chuyện này là bởi vì hai năm trước cô ấy từng điều tra tất cả các vụ tai nạn xảy ra ở thành phố Thanh Châu trong khoảng thời gian đó nhưng đều không có phát hiện manh mối liên quan đến Lâm Dương Thần, cho nên trong lòng cô ấy chứa rất nhiều nghi hoặc.
"Đường Đồng Lư." Lâm Dương Thần trả lời.
Tần Tuyết Ngưng gõ gõ các ngón tay lên mặt bàn, trong đầu xác định vị trí đoạn đường này. Đây là đường tắt nối liền trường đại học y Thanh Châu với đại lộ, thời điểm đó vừa mới được khai mở, nhiều đoạn chưa hoàn thiện nên vẫn còn vắng người, cũng không có camera giám sát. Vì muốn tìm tung tích của Lâm Dương Thần nên cô ấy từng điều tra qua.
"À... Vậy như thế nào gặp tai nạn? Là ai gây ra?" Tần Tuyết Ngưng lại tiếp tục hỏi.
"Tuyết Ngưng, ăn cơm của em đi, đừng quản chuyện đó." Không đợi Lâm Dương Thần trả lời, Tần Tuyết Nhiễm đã không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô ấy.
Nhưng Tần Tuyết Ngưng dường như không có ý định buông tha chủ đề này, hứng thú hỏi: "Vậy tôi hỏi sang chuyện khác nhé? Ngày hôm đó làm thế nào mà mấy vệ sĩ đi theo cô lại bị mất dấu của cô?"
Lâm Dương Thần nhớ lại cuộc gọi với Tần Tuyết Nhiễm ngày đó. Lúc đó nàng đang ở trong thư viện, thư viện của trường người ngoài không có thẻ không thể tiến vào cho nên vệ sĩ chỉ đành đợi ở bên ngoài. Sau khi biết Tần Tuyết Nhiễm gặp chuyện nàng cũng không nghĩ được nhiều, từ cửa sau thư viện vội vàng chạy đi. Bởi vì cửa sau của thư viện dẫn ra cổng sau của trường đại học, chọn lối tắt này sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhiều. Vô tình nàng đã bỏ lại đám người vệ sĩ.
Lâm Dương Thần theo đúng sự thật trả lời. Tần Tuyết Ngưng được đà lần tới tiếp tục truy hỏi: "Cô nói cô hôn mê hai năm, vậy cô đã điều trị ở bệnh viện nào?"
"Tuyết Ngưng, đủ rồi!" Đến đây thì Tần Tuyết Nhiễm không thể không xen vào, cô không thích em gái dùng giọng điệu như đang thẩm vấn tội phạm để truy hỏi bạn gái mình, liền cho Tần Tuyết Ngưng một ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Tần Tuyết Ngưng dường như không để cô vào mắt, bật cười nói: "Chị làm gì gấp vậy? Em chỉ muốn hỏi ra thắc mắc trong lòng mà thôi. Chị còn nhớ thời điểm đó chị từng nhờ em đi tìm Lâm tiểu thư chứ? Em sau đó đã lục tung tất cả các bệnh viện, trạm xá lớn nhỏ. Nếu cô ấy chỉ đơn giản là bị thương hôn mê vậy thì tại sao em lại không thể tìm thấy tung tích của cô ấy. Chị có cảm thấy lạ không?"
Tần Tuyết Nhiễm biết những người khác mang theo hoài nghi đối với Lâm Dương Thần cũng là chuyện bình thường, ngay cả cô cũng từng muốn biết đáp án. Chỉ là sau khi Lâm Dương Thần phát sốt, bác sĩ Hứa khẳng định sức khoẻ của nàng kém đi, lại thêm việc phát hiện vết sẹo trên đầu nàng, cô quyết định không để tâm vấn đề đó nữa. Cô sẽ không chất vấn quá khứ cũng sẽ không đào bới vết sẹo của Lâm Dương Thần, càng không để người khác tổn thương nàng.
Tần Tuyết Nhiễm không chịu nhượng bộ, cùng Tần Tuyết Ngưng bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, trong ánh nhìn dường như còn bắn ra khói thuốc súng.
Tô Tình và Trần Thu Nghiên trong lòng cũng là thấp thỏm, rất sợ xảy ra cãi vã, bữa cơm này xem như không cần tiếp tục ăn. Đặc biệt là Trần Thu Nghiên, đây không phải là lần đầu nàng ấy chứng kiến hai chị em giương cung bạt kiếm vì chuyện của Lâm Dương Thần, trong lòng cực kì lo lắng.
"Bệnh viện Tân Viễn."
Đúng lúc này, một câu nói của Lâm Dương Thần khiến bầu không khí biến đổi, bốn người còn lại đều không hẹn cùng dồn ánh mắt kinh ngạc về phía nàng.
Bệnh viện Tân Viễn không phải là bệnh viện tư nhân của Trịnh gia sao?
Sở dĩ có cái tên này là bởi vì bệnh viện thuộc đồng sở hữu của Trịnh gia cùng nhà vợ của Trịnh Tân Thành là Vương gia, lấy tên con trai duy nhất của hắn đặt tên cho bệnh viện.
Tần Tuyết Ngưng xem như bừng tỉnh đại ngộ. Sở dĩ năm đó cô ấy không tìm được Lâm Dương Thần là bởi vì cô ấy căn bản đã bỏ qua bệnh viện Tân Viễn. Đây vốn dĩ là tài sản của Trịnh gia - kẻ thù số một của Tần gia nên cũng không tiện thâm nhập điều tra, đành phải bỏ lỡ.
Tần Tuyết Ngưng nở nụ cười đầy hứng thú. Chuyện này cũng thật quá thú vị.
Toàn thành phố có cả hàng trăm bệnh viện lớn nhỏ, vì sao nhất định phải là bệnh viện của Trịnh gia chứ? Hơn nữa...
"Lạ thật..." Cô ấy cố ý kéo dài âm cuối. "Tôi nhớ bệnh viện Tân Viễn cách rất xa đường Đồng Lư mà?"
Khoảng cách hai nơi là cực kì xa, lái xe nhanh cũng mất gần hai tiếng. Theo lẽ thường thì sau khi xảy ra tai nạn giao thông phải đem người bị thương đến bệnh viện gần nhất mới đúng.
Lâm Dương Thần bình tĩnh trả lời: "Chuyện đó tôi không biết. Là người gây tai nạn đưa tôi đến đó. Cô có thắc mắc gì cũng có thể đi tìm ông ta để hỏi."
"Được, có lẽ tôi nên đi gặp người đó một lần để hỏi cho rõ ràng. Hiện tại tôi vẫn còn một thắc mắc cuối cùng." Tần Tuyết Ngưng cong môi cười. "Làm thế nào mà cô có thể tỉnh lại khi đã hôn mê những hai năm vậy?"