[BHTT] Gặp Lại

Chương 7: A Nhiễm, em đợi chị thật lâu...



Sau khi Tô Tình rời đi Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ những lời cô ấy nói đúng là nhảm nhí. Cô bình tĩnh uống hết ly rượu rồi mới tiến lại bên cạnh Lâm Dương Thần.

Nhìn hai cái má hồng hồng đáng yêu của người kia cô nhịn không được đưa tay ra sờ sờ nặn nặn, xúc cảm mềm mại lại ấm nóng do tác dụng của cồn khiến cô yêu thích không nỡ buông tay.

Tần Tuyết Nhiễm không khỏi có chút ghen tị. Đúng là tuổi trẻ thật tốt, làn da mịn màng căn tràn sức sống. Chả bù cho người đã 28 tuổi như cô, mấy năm trở lại đây đều phải tốn không ít công sức và thời gian vào việc bảo dưỡng da. Cô vừa nghĩ vậy vừa tăng lực đạo xoa nắn trên tay, trên môi nở nụ cười thích ý.

Đúng lúc này Lâm Dương Thần đột nhiên mở mắt ra khiến Tần Tuyết Nhiễm giật mình thu tay lại, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm.

Cô sợ Lâm Dương Thần trách mình vô lễ động tay động chân với nàng, nhưng hồi lâu Lâm Dương Thần vẫn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mông lung nhìn cô, cặp mắt ngập nước ướt át như mèo con vừa mới tỉnh ngủ.

"A Nhiễm...."

Cánh môi hồng nhuận đóng mở, nàng thì thào gọi tên cô, thanh âm phát ra mười phần mềm nhẹ mê người.

Tất cả những phản ứng của nàng khiến lòng Tần Tuyết Nhiễm như có chiếc lông vũ phớt qua, tê tê ngứa ngứa.

"Hả? Em vừa gọi tôi là gì?"

"A Nhiễm~"

"Gọi thêm một lần nữa."

"A Nhiễm~"

"Một lần nữa."

"......."

Không nghe được Lâm Dương Thần tiếp tục gọi, Tần Tuyết Nhiễm khom người về phía trước miệng ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng dụ dỗ:

"Ngoan~ Lại gọi cho tôi nghe một lần nữa đi."

Không biết vì sao Lâm Dương Thần lại đột nhiên thay đổi xưng hô nhưng Tần Tuyết Nhiễm không chán ghét nàng gọi mình như vậy, thậm chí cảm thấy dễ nghe hơn cái kiểu gọi "Tần tiểu thư" kia nhiều. Hơn nữa thanh âm của nàng khi nỉ non ra hai từ này quá mức êm tai, vừa mềm nhẹ như bông vừa ngọt ngào như mật khiến cho bản thân cô muốn chết chìm ở trong đó.

"A Nhiễm...." Lâm Dương Thần ngốc ngốc cười, chỉ tay về phía Tần Tuyết Nhiễm ngu ngơ hỏi: "Sao lại có đến hai A Nhiễm thế này?"

Nhìn bộ dạng mờ mịt ngốc nghếch của người kia, hết chỉ tay qua trái rồi lại qua phải, Tần Tuyết Nhiễm liền biết nàng là thật say đến hồ đồ rồi.

Bất lực thở dài, Tần Tuyết Nhiễm lại gần đỡ nàng xốc dậy, dự định đưa người về.

"Tôi đưa em về."

Biểu cảm Lâm Dương Thần thoáng chốc thay đổi, còn chưa kịp để Tần Tuyết Nhiễm nhận ra nàng đã nhanh chóng duỗi eo ôm chặt lấy cô, dụi đầu vào hõm vai cô.

Một dòng điện tê dại chạy thẳng lên đại não. Tim Tần Tuyết Nhiễm bỗng đập lệch mất một nhịp.

Đây là lần đầu tiên hai người dựa gần như vậy. Da thịt tiếp xúc, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến chỗ vùng da xung quanh đó vừa tê vừa ngứa.

"A Nhiễm, em đợi chị thật lâu..."

"Cuối cùng cũng đợi được chị."

Đang lúc Tần Tuyết Nhiễm còn bối rối, hai tay cứng đờ để ở giữa không trung không biết nên làm sao thì đột nhiên lại nghe người trong lòng thút thít nỉ non ra mấy lời này.

Tâm Tần Tuyết Nhiễm thoáng chốc trở nên mềm nhũn, dùng tay nhẹ vỗ vỗ tấm lưng của nàng.

"Được rồi được rồi, là lỗi của tôi. Không phải tôi đã quay lại rồi sao?"

Trong lòng âm thầm thở dài, vừa rồi mình rời đi còn không quá nửa tiếng vậy mà cô nhóc đã uỷ khuất thành cái dạng này. Quả nhiên là tác hại của rượu bia, sau này tuyệt đối không thể để cho nàng uống say thêm một lần nào nữa.

Nhưng Tần Tuyết Nhiễm nào biết, câu nói kia của Lâm Dương Thần vốn dĩ là có ý nghĩa khác.

"Vậy em buông tôi ra trước đã nhé?"

Hai mắt Lâm Dương Thần nhắm hờ, say đến nỗi ý thức mơ màng không rõ, chỉ biết bản thân đang dựa vào A Nhiễm mềm mềm thơm thơm của mình.

Cánh tay đang ôm lấy cổ Tần Tuyết Nhiễm càng thêm siết chặt, nàng ăn vạ không chịu xuống, cái mũi củng củng ở trên sườn cổ của cô hít lấy hít để, ngửi vào mùi hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu vô cùng.

"Chị thật thơm..."

Da thịt tê rần, cảm giác khô nóng khó tả ập tới, Tần Tuyết Nhiễm hít vào thở ra nỗ lực áp chế xao động trong lòng.

Nhìn người kia cứ như con mèo nhỏ cọ tới cọ lui ngửi ngửi khắp nơi trên cổ mình, Tần Tuyết Nhiễm bất đắc dĩ dùng hai ngón tay chống lấy cái trán của nàng. Nếu cứ để nàng làm càn như vậy e là sẽ xảy ra chuyện mất.

Lâm Dương Thần vô cùng bất mãn tránh đông tránh tây hòng thoát khỏi cái tay kia, muốn tiếp tục dán vào chiếc cổ thơm tho mê người.

Hết cách, Tần Tuyết Nhiễm đành phải dùng tay bóp lấy mặt nàng. Hừ! Để xem em còn nghịch được nữa không?

Khuôn mặt Lâm Dương Thần vốn nhỏ nhắn, cô chỉ cần dùng một bàn tay là đã có thể dễ dàng khống chế.

Tần Tuyết Nhiễm thích ý cười rộ lên, còn chưa đắc ý được bao lâu thì chợt cảm nhận được xúc cảm nhột nhột ướt át nơi lòng bàn tay.

Thì ra lòng bàn tay bị nàng liếm.

Cơn sóng khó khăn lắm mới áp chế được lại cuồn cuộn dâng trào. Tần Tuyết Nhiễm hoảng hốt, giống như bị điện giật vội buông tay ra, nghiêm giọng: "Ngoan không được nghịch!"

Lâm Dương Thần dường như biết sợ, trở nên ngoan ngoãn nghe lời, cũng không nghịch không nháo nữa, chỉ an tĩnh dựa vào lồng ngực cô.

Tần Tuyết Nhiễm sờ sờ lòng bàn tay nơi vừa bị nàng liếm, xúc cảm mềm mại ướt át vẫn còn đó chưa hề tan đi. Cô quyết định hít vào thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh.

"Chúng ta đi." Sau đó dùng sức đỡ nàng, nửa ôm nửa dìu từ từ bước ra cửa quán bar.

Lâm Dương Thần thể trọng khá nhẹ, người cũng không cao, Tần Tuyết Nhiễm ước lượng nàng có lẽ thấp hơn mình khoảng mười phân. Với vóc dáng kia cô vẫn có thể dễ dàng đỡ lấy nàng.

Ở bên ngoài đã có người đậu xe đợi sẵn. Vừa rồi Tần Tuyết Nhiễm cũng đã uống không ít rượu, không thích hợp cầm lái, liền gọi một đàn em ở quán bar đến lái xe.

Cửa xe mở, Tần Tuyết Nhiễm cẩn thận đỡ Lâm Dương Thần ngồi vào băng ghế sau, bản thân cô cũng vòng qua phía bên kia, mở cửa xe ngồi ở vị trí sát bên cạnh nàng.

Lâm Dương Thần say rượu toàn thân mềm nhũn, cơ thể không tự chủ được nghiêng ngã lảo đảo cuối cùng ngã hẳn qua một bên. Trước khi đầu nàng đập vào cửa kính xe Tần Tuyết Nhiễm đã kịp thời vươn tay ra, dùng lòng bàn tay mềm mại làm tấm đệm cho nàng.

Tần Tuyết Nhiễm thở phào một hơi, nâng đầu nàng để nàng tựa vào bả vai mình. Thấy người kia rầm rì mấy tiếng rồi ngủ mất cô lại nhẹ nhàng giúp nàng vén phần tóc mái rũ xuống ra sau tai, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này đúng là ngốc, không có chút tâm phòng bị nào, tửu lượng kém còn đòi đi quán bar uống rượu. May cho nàng là gặp được mình, nếu như gặp phải kẻ xấu thì sao? Đến lúc bị bắt cóc bán đi cũng chỉ có thể kêu khóc.

Xe chạy băng băng trên đường, tên đàn em đang lái xe thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, tò mò quan sát tình hình phía sau.

Đại tỷ của hắn đang lặng lẽ nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài không biết suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cái người đang dựa đầu vào vai mình ngủ ngon lành, ánh mắt hiện lên một tia ôn nhu mà có lẽ chính cô cũng không hay biết.

Mẹ tôi ơi!!! Đại tỷ yêu đương rồi? Vậy tiểu mỹ nhân kia chính là tình nhân của đại tỷ sao? Anh ta có cảm giác bản thân hình như vừa phát hiện được một bí mật động trời.

Xe chạy về nơi Lâm Dương Thần sinh sống, Tần Tuyết Nhiễm lại cẩn thận từng bước đỡ nàng lên lầu, thuần thục lấy chìa khoá giấu ở trong chậu cây cạnh cửa, mở cửa tiến vào nhà. Lần trước cô đã nhìn thấy nàng lấy chìa khoá ở chỗ đó.

Đỡ người nằm lên giường, cởi xong giày, Tần Tuyết Nhiễm cũng không màng hình tượng đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi.

Lâm Dương Thần không nặng tuy nhiên nàng lại đang say khướt, cả trọng lượng cơ thể đều dồn hết lên người cô. Hơn nữa vừa nãy còn phải leo lầu, Tần Tuyết Nhiễm thể lực lớn đến mấy cũng chỉ là phụ nữ, lúc này cũng phải thấm mệt.

Đúng lúc này Lâm Dương Thần đột nhiên trở mình lăn nửa vòng, lăn tới sát mép giường, nửa thân người hoàn toàn nghiêng ra ngoài.

Đúng lúc Tần Tuyết Nhiễm cũng xoay đầu qua muốn xem nàng.

Kết quả... Môi chạm môi.

'Thịch' 'Thịch' 'Thịch'

Từng giây trôi qua Tần Tuyết Nhiễm dường như có thể nghe thấy trái tim của mình đang mạnh mẽ đập, nhịp tim hỗn loạn.

Cặp mắt phượng mở to, bờ môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại lành lạnh, dễ chịu vô cùng.

Không biết môi người kia có vị gì?

Nếm thử một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Đang lúc Tần Tuyết Nhiễm còn đang do dự không biết có nên vươn lưỡi ra hay không thì...

'Oẹ'

Tần Tuyết Nhiễm chấn kinh, trợn mắt nhìn thứ chất lỏng bị người kia nôn ra dính lên trên cổ áo của mình, còn ngửi được mùi vị nồng đậm. Vừa rồi nếu không phải cô nhanh trí tránh đi thì...

Cô nghiến răng nghến lợi, trong lòng âm thầm gằn ba chữ Lâm-Dương-Thần.

"Tiểu tửu quỷ!"

Cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực mắng ra một câu như vậy.

Đợi Tần Tuyết Nhiễm lấy lại bình tĩnh đã là một lát sau. Cô đi vào phòng tắm, dự định tắm một cái để xả hết thứ chất lỏng dính phải trên người, thuận lợi ôm luôn tiểu tửu quỷ đã bất tỉnh nhân sự kia vào.

Tắm xong, quấn lên người chiếc khăn tắm lớn Tần Tuyết Nhiễm mới dời lực chú ý sang cái người đang nằm ngủ miên man trong bồn tắm, khom người xuống đưa tay bắt đầu cởi quần áo của nàng.

Một tay vòng ra sau nâng tấm lưng lên, một tay dò tìm chiếc khoá váy kéo xuống. Lâm Dương Thần cứ như con cừu dịu ngoan không có chút phản kháng nào, hai mắt vẫn đóng chặt. Chiếc váy thuận lợi tuột từ hõm vai xuống hông, rồi bị lột hoàn toàn.

Tiếp theo đó là nội y.

Cho đến khi thân thể trần truồng trắng nõn bại lộ ra ngoài không khí, Lâm Dương Thần vẫn bất tỉnh không động. Thân thể của nàng bị Tần Tuyết Nhiễm nhìn đến sạch sành sanh.

À không, trừ bộ phận tư mật nhất nằm ở vị trí giữa hai chân. Vừa nãy khi cởi đi chiếc quần nhỏ của nàng cô đã cố ý nhắm lại hai mắt.

Tần Tuyết Nhiễm ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, mắt không dời khỏi phần thân trên của Lâm Dương Thần. Lần đầu tiên sau mấy tháng quen biết cô có thể ngắm nhìn người con gái này một cách không kiêng kị gì, hình ảnh thu được cũng là hình ảnh cận cảnh có độ phân giải cao nhất.

Rõ ràng trong lòng nghĩ phi lễ chớ nhìn, nhưng ánh mắt vẫn là không chịu được dụ hoặc khống chế.

Tần Tuyết Nhiễm tự nhận làn da của bản thân đã rất trắng, nhưng của Lâm Dương Thần còn trắng hơn một bậc, trắng đến trong suốt. Lúc này vì tác dụng của cồn mà hai má của nàng ửng hồng, hàng mi cong dài có chút rung động, đôi môi hồng nhuận trơn bóng như quả đào mọng nước, cánh môi hơi hé mở như đang mời gọi người đến thưởng thức.

Còn chiếc mũi nhỏ cao cao kia nữa. Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ mũi nhỏ như vậy liệu có khi nào em ấy sẽ bị nghẹt thở hay không? Có điều nhỏ xinh như vậy trông cũng quá đáng yêu rồi.

Khuôn mặt này....

Thật hận không thể cắn mấy ngụm.

Lại dời tầm mắt xuống phía dưới. Khung xương của Lâm Dương Thần rất nhỏ, điều đó khiến cho thân hình của nàng trông vô cùng mềm mại mảnh mai. Bả vai thon thả, xương quai xanh tinh tế nhô cao, hõm xương quai xanh sâu đến tưởng như có thể đổ đầy nước rồi thả một con cá nhỏ vào bơi trong đó.

Đôi tiểu bạch thỏ phấn nộn trước ngực tuy không quá lớn nhưng lại ngạo nghễ đứng thẳng, rất vừa tay, hai viên tiểu anh đào màu phấn hồng đẹp mắt, tươi mới mê người vô tư triển lộ ra ngoài không khí.

Đến đây thì Tần Tuyết Nhiễm đã bắt đầu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Đầu lưỡi mạnh mẽ ma sát lấy hàm răng, tay nắm lấy thành bồn tắm siết chặt, mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh như là đang phải chật vật kiềm chế một điều gì đó.

Lại dời tầm mắt xuống phía dưới...

Không được!

Tần Tuyết Nhiễm tự tay tát lên mặt mình một cái thật kêu.

Cô liên tục âm thầm phỉ nhổ bản thân. Bản thân làm sao có thể vô sỉ như vậy? Cư nhiên nhân lúc con gái nhà người ta say xỉn nhìn trộm thân thể của nàng.

Mới vừa nãy ở trên xe cô còn nghĩ Lâm Dương Thần thật may mắn vì gặp được quân tử như mình, không hề lợi dụng lúc nàng say khướt làm xằng làm bậy. Giờ thì có cảm giác mặt đau giống như bị ai vả mấy cái.

Tần Tuyết Nhiễm hít vào thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu xả nước vào bồn tắm. Người nằm trong bồn dường như bị lạnh, chu môi rầm rì vài tiếng không rõ nhưng cũng không có tỉnh lại.

Tiếp theo là giai đoạn thoa sữa tắm, Tần Tuyết Nhiễm lấy một ít sữa tắm hương hoa nhài bỏ vào lòng bàn tay xoa xoa, rồi xoa đều lên cơ thể Lâm Dương Thần. Làn da bóng loáng mềm mại lại thêm tác dụng của sữa tắm mang lại xúc cảm trơn nhẵn kì diệu khiến cô yêu thích không nỡ buông tay.

Sơ soạn khắp nơi trên cơ thể nàng, lại tự huyễn hoặc bản thân chỉ đang giúp người kia kì cọ tắm rửa, tuyệt không có ý chiếm tiện nghi nàng.

Một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán trượt dọc xuống chiếc cằm rồi rơi xuống thềm nhà tắm. Dù hiện tại đang là giữa thu, nhiệt độ ban đêm chỉ khoảng 17 độ nhưng Tần Tuyết Nhiễm vẫn cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng khó chịu, miệng lưỡi cũng là khô khốc.

Xem ra lát nữa lại phải tắm thêm một lần.

Đã bước qua tuổi 28, cũng từng trải qua vài mối tình, Tần Tuyết Nhiễm đương nhiên không phải kiểu người ngây thơ không hiểu chuyện giường chiếu. Cô biết bản thân mình nổi lên dục vọng đối với Lâm Dương Thần cho nên thân thể mới có những phản ứng kì quái như vậy.

Nhưng vì sao lại là người con gái này?

Cô không phải kiểu người đói khát, càng không phóng túng bừa bãi giống như Tô Tình. Mấy năm qua có không ít người muốn trèo lên giường của cô, bọn họ đều thuộc hàng mỹ nhân, vóc dáng đẫy đà hơn nhiều so với Lâm Dương Thần, thậm chí còn có trường hợp ở trước mặt cô ngang nhiên lột sạch quần áo ra câu dẫn. Nhưng chung quy những nữ nhân kia đều không một ai có thể làm cô nhấc lên một chút hứng thú.

Vậy mà hiện tại bản thân lại nổi lên khát vọng muốn chiếm giữ thân thể người con gái này.

Tựa như một con sói đang chăm chăm ngó chừng con mồi của mình, hưng phấn lại xúc động, chỉ muốn lao lên vồ lấy con mồi nuốt trọn vào bụng.

Nhịn rồi nhịn.

Suốt quá trình Tần Tuyết Nhiễm chật vật đấu tranh với ma quỷ trong đầu, thầm niệm đi niệm lại tịnh tâm chú cả trăm lần, thành thật tắm cho Lâm Dương Thần.

Quan trọng là cô tuyệt đối không nhìn không đụng vào vùng tam giác thần bí kia. Nơi đó được xem như là phòng tuyến cuối cùng. Nếu như sơ sẩy xâm phạm chỉ sợ bản thân sẽ không thể nhịn nữa mà làm ra chuyện cầm thú mất.

Thật vất vã mới xử lý xong, Tần Tuyết Nhiễm tỉ mỉ lau khô thân thể, bọc khăn tắm cho Lâm Dương Thần rồi ôm người ra ngoài, mở tủ tìm nội y cùng đồ ngủ mặc vào cho nàng.

Sau đó cô lại để Lâm Dương Thần nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, lấy máy sấy giúp nàng sấy khô từng lọn tóc, sợ nàng cứ để tóc ướt như vậy đi ngủ sẽ không tốt.

Chỉ là chính bản thân Tần Tuyết Nhiễm cũng không để ý, khi làm ra những hành động này trông cô chu đáo lại ôn nhu đến mức nào.

Hơn nữa Tần Tuyết Nhiễm không hề phát hiện cô dung túng Lâm Dương Thần có hơi quá. Bởi vì sao? Nếu đổi lại là người khác dám nôn lên người cô e rằng đã sớm bị xử đẹp, nào còn được hưởng đãi ngộ hầu hạ tắm rửa.

Đợi sắp xếp cho Lâm Dương Thần an ổn nằm trên giường, Tần Tuyết Nhiễm suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì. Cuối cùng cô quyết định ngủ lại chỗ này, cô thật không yên tâm để cô nhóc ngủ một mình trong tình trạng này.

Làm xong quyết định, Tần Tuyết Nhiêm gọi người mang đến một vài đồ dùng cá nhân cùng đồ ngủ. Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân thì leo lên giường, vén chăn nằm sát bên cạnh Lâm Dương Thần.

Hai người chen chúc trên một chiếc giường chỉ rộng 1m2. Tần Tuyết Nhiễm thật không quen ngủ trên một tấm đệm cứng thế này, càng là không quen ngủ cùng người khác. Nhưng là nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh nội tâm cũng dần trở nên an ổn, không bao lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.