[BHTT] Gặp Lại

Chương 94: Cho nên, là chính mày hại chết mẹ của mày



Lâm Dương Thần mí mắt sưng húp, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn di ảnh mẹ Lâm được đặt ở trên bia mộ thê lương ảm đạm.

Nàng toàn thân trông hốc hác tiều tuỵ, mái tóc dài hỗn độn che đi nửa bên mặt, gương mặt không chút huyết sắc, đôi môi khô khốc trắng bệch, chỉ trong một thời gian ngắn nàng tựa như đã già đi vài tuổi.

Cách đây một tuần tai nạn xe kinh hoàng cướp đi tính mạng của mẹ nàng. Cảnh sát sau khi điều tra đã kết luận tài xế container gây tai nạn trong lúc say xỉn, tạm giam giữ chờ xét xử đồng thời trả di thể mẹ Lâm cho hai chị em mang về thành phố Nam Tân tổ chức an táng.

Có thể nói những ngày vừa qua chính là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Lâm Dương Thần.

Tận mắt chứng kiến mẹ của mình chết ở trước mặt nhưng lại bất lực không thể làm gì, còn chẳng thể nhìn mặt mẹ một lần cuối.

Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi đưa mẹ cùng em gái sang nước ngoài lánh nạn nào ngờ mọi chuyện lại ập đến một cách quá đột ngột. Cho đến bây giờ Lâm Dương Thần vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, vẫn không tin mẹ đã rời bỏ nàng mãi mãi.

Cũng chưa bao giờ ngờ rằng ông trời có thể đùa bỡn với gia đình nàng như vậy.

Lâm Dương Thần nhớ đến lần trước về nhà thăm mẹ, mẹ là như thế nào ôm nàng vào lòng, ôn nhu dỗ dành khi nàng khóc, động viên, ủng hộ những chuyện nàng làm.

Gặp lại lần ấy trải qua ngắn ngủi chóng vánh, chỉ kịp ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm. Rõ ràng ngày hôm ấy mẹ thật hy vọng nàng có thể ở lại cùng bà một đêm nhưng nàng lại từ chối. Còn nhớ dáng vẻ mẹ lưu luyến vẫn mỉm cười tiễn nàng lên xe, tuy nụ cười tràn ngập ôn nhu cùng từ ái, khoé mắt lại mơ hồ nổi lên ướt át.

Đâu ai biết lần gặp lúc đó lại là lần cuối cùng.

Lâm Dương Thần chôn vùi trong biển hối hận. Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì khi ấy nàng bằng mọi giá cũng phải ở lại, tuyệt không vội như vậy thì đã rời đi.

Người phụ nữ từ ái ôn nhu, người phụ nữ duy nhất trên đời luôn yêu thương nàng vô điều kiện, luôn cho nàng vô hạn tình thương cùng bao dung, còn không kịp nói một câu tạm biệt thì cứ như vậy rời xa nàng mãi mãi.

Từ nay về sau sẽ không còn ai dịu dàng xoa đầu nàng, sẽ không còn ai dùng ngữ khí sủng nịch cùng nàng nói một câu "Thần nhi bảo bối ngoan của mẹ."

Nàng còn rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ, còn muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn an tâm chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay ấm áp của mẹ.

Nàng còn chưa kịp bù đắp quãng thời gian rời khỏi nhà mấy năm qua.

Khi ấy mẹ lo lắng nàng dính líu đến Trịnh Tân Thành cho nên ngăn cấm nàng quay trở lại thành phố Thanh Châu, nàng thì lại thế nào? Cãi lời mẹ, một mực muốn tuân theo ý niệm của bản thân mà trốn nhà chạy đến đây.

Kết quả ngần ấy năm cũng chưa từng quay về nhà đối mặt với mẹ, cùng mẹ nhận lỗi, chưa từng ở cạnh quan tâm trả hiếu, cũng chẳng làm tròn trách nhiệm của một người con.

Ngần ấy thời gian nàng đều chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ hối hận đến vậy, chỉ hận thời gian không thể quay trở lại, khi ấy tại sao lại bướng bỉnh? Tại sao không sớm một chút cúi đầu nhận sai? Tại sao không thường xuyên trở về nhà?

Lâm Dương Thần thất lạc nhìn em gái đem di vật của mẹ cho vào chậu từng thứ từng thứ thiêu đốt mà đáy lòng giống như bị một thanh đao bén nhọn từng nhát cứa vào.

Trong số những món đồ kia có cả những món quà mà nàng gửi tặng mẹ qua từng năm. Từ trang sức cho đến bộ quần áo, chiếc khăn choàng cổ,... Mỗi năm đến ngày sinh nhật, ngày lễ của mẹ, năm mới nàng sẽ đều đặn gửi về nhà một món quà, hiện tại nhìn lại tất cả đều trông như mới chứng tỏ chúng đã được giữ dìn vô cùng cẩn thận kĩ lưỡng.

Nhưng Lâm Dương Thần biết, tất cả những vật chất này cộng lại cũng không sánh được việc nàng có thể về nhà thăm mẹ một lần. Điều mà mẹ chờ mong chỉ đơn giản là cả nhà các nàng có thể vui vẻ đoàn tụ.

Tại sao lúc ấy nàng không bỏ xuống lo toang cùng do dự mà thường xuyên trở về nhà, tự tay tặng mẹ những món đồ này cơ chứ?

Hiện tại cho dù có quay trở về thì nơi ấy cũng không còn một người vẫn luôn chờ đợi nàng nữa.

"Con xin lỗi", "con yêu mẹ" vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nói ra.

Cảm giác đau đớn như khoét thịt róc xương, đứt từng đoạn ruột, Lâm Dương Thần rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể lung lay quỳ rạp ở trên mặt đất ôm đầu tan vỡ thất thanh khóc rống.

Nhiếp Tinh Thần đem di vật cuối cùng của mẹ Lâm cho vào chậu lửa đang cháy hừng hực, nghe thấy tiếng khóc thê lương vang lên liền hoảng hốt vội chạy đến bên cạnh Lâm Dương Thần, nửa quỳ ở dưới đất mà ôm chặt lấy nàng.

Nhiếp Tinh Thần cũng không phải là không buồn không đau nhưng cô hiểu được giờ phút này bản thân nhất định phải kiên cường. Lâm Dương Thần mấy ngày vừa qua thì giống như một cái xác vô hồn, toàn thân không chút sức sống. Chị gái đã như vậy, nếu như cô cũng suy sụp thì ai sẽ làm chỗ dựa cho chị đây? Hơn nữa cũng cần phải có người đứng ra xử lý hậu sự cho mẹ một cách đầy đủ cẩn thận, cho nên tang lễ mấy ngày này đều do một tay cô lo liệu theo trình tự, một bước cũng không thiếu. Vì không nghỉ ngơi tốt mà hiện tại toàn thân cô cũng đã mệt mỏi rã rời.

Có người để dựa vào, Lâm Dương Thần liều mạng ôm chặt lấy Nhiếp Tinh Thần tựa như bám lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng, nước mắt giống như đê vỡ từ trong hốc mắt tuôn trào thấm ướt một mảng lớn vai áo cô, vì khóc mà nói không nên một câu hoàn chỉnh: "...Tinh Thần, mẹ đi rồi... mẹ thật sự rời bỏ chúng ta... Không còn mẹ nữa... sau này chúng ta cũng trở thành mồ côi..."

Lời này rơi xuống, cảm xúc tích tụ dưới đáy lòng rốt cuộc bùng nổ, hai chị em ôm nhau khóc rống.

Giống như phát tiết hết thảy đau khổ cùng bi thương đè nén trong lòng suốt mấy ngày qua. Nơi không gian vắng vẻ u ám, tiếng khóc của các nàng vang vọng trời xanh.

Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời trên đỉnh đầu từng chút từng chút chảy xuôi về phía tây, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Cứ như vậy ôm theo đau đớn tột độ ở lại cùng với mẹ cho đến khi phía sau lưng, mặt trời hoàng hôn mang theo một màu đỏ quýt nhàn nhạt khuất bóng sau ngọn núi, sắc trời chuyển xám, Lâm Dương Thần cùng Nhiếp Tinh Thần rốt cuộc đành phải rời khỏi.

Những bóng đèn vàng nhạt thắp sáng mỗi một ngóc ngách nghĩa trang u ám. Thắp nhang, các nàng ở trước mộ bia còn thơm mùi sơn mới của mẹ quỳ dập đầu ba cái, cuối cùng lưu luyến dìu nhau rời khỏi.

Các nàng trở về nhà cũ, Lâm Dương Thần bần thần bước vào căn nhà mà mình đã rời khỏi suốt mấy năm qua.

Năm năm, mọi thứ trong nhà vẫn không có gì thay đổi, có chăng chỉ thiếu đi bóng dáng người phụ nữ luôn nở một nụ cười ôn nhu mỗi khi nàng cùng em gái đi học về, trước mặt là mâm cơm nóng hổi đã được bày lên sẵn.

Khi ấy nàng đâu ý thức được bản thân có bao nhiêu hạnh phúc.

Thiếu đi hơi thở sinh hoạt ấm áp, không khí trong nhà là một mảng lạnh lẽo ảm đạm.

Lâm Dương Thần cẩn thận đặt di ảnh mẹ Lâm lên bàn thờ. Người phụ nữ trong ảnh vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, ôn nhu từ ái, luôn hướng về nàng nở một nụ cười bao dung.

Từ nay về sau nàng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại mẹ. Cho dù rất nhớ rất nhớ mẹ cũng chỉ có thể gửi gắm nỗi nhớ nhung thông qua một bức ảnh vô hồn.

Khổ sở cùng bi thương ăn mòn mỗi một tấc tế bào, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị axit gột rửa, Lâm Dương Thần lại dâng lên xúc động muốn rơi nước mắt.

"Chị." Nhiếp Tinh Thần vỗ vỗ bả vai kéo về cảm xúc của nàng. "Nghỉ ngơi một lát đi, em gọi đồ ăn về, ráng ăn một chút."

Mấy ngày qua hai người bọn họ đều không thể ăn uống tử tế, nói chính xác là không có tâm tình ăn uống. Tâm trạng sa sút, thức ăn vào miệng đều nhạt nhẽo khó nuốt thậm chí có những ngày không ăn bất cứ thứ gì, chỉ uống một cốc nước duy trì.

Nếu tình trạng trên kéo dài, chỉ sợ thân thể không cách nào chống đỡ.

Lâm Dương Thần lau đi viền mắt ướt át cố nuốt ngược nước mắt vào trong, vì nghẹn ngào mà nói chuyện có chút gian nan: "Chị phải lập tức quay trở lại Thanh Châu."

"Làm sao đi gấp như vậy?"

Bị em gái truy hỏi, nàng do dự một vài giây, cuối cùng đành phải nói ra nguyên nhân: "Trịnh Tân Thành gọi chị đến gặp hắn."

Lời này vừa rơi xuống, bầu không khí nhất thời đọng lại.

Trịnh Tân Thành vì sao phải gọi Lâm Dương Thần ở thời điểm này? Chỉ sợ không có ý tốt.

Nhiếp Tinh Thần đầy mặt đều là lo lắng. "Vậy em đi cùng chị."

Lại chỉ nhận được cái lắc đầu từ chối. "Không cần đâu, hắn chỉ muốn thấy một mình chị."

Nhiếp Tinh Thần mấp máy cánh môi lại không thể buông lời ngăn cản chị mình, chuyện này bọn họ không có biện pháp né tránh.

"Vậy em tiễn chị đến sân bay."

....

Ba giờ sau tại hội quán Thu Quan, thành phố Thanh Châu.

Trịnh Tân Thành nhìn dáng vẻ Lâm Dương Thần tiều tuỵ bất kham đứng ở trước mặt mà không khỏi trào phúng cười khẩy: "Xử lý xong hậu sự cho mẹ của mày rồi sao? Cảm giác thế nào?"

Lâm Dương Thần đứng trước mặt người đàn ông được gọi là cha ruột của mình, nhìn bộ dáng hắn dương dương đắc ý nhắc đến cái chết của mẹ mà nắm tay siết chặt, cằm cùng quai hàm cũng là căng cứng, hai mắt đỏ bừng tựa dã thú gắt gao mà nhìn chằm chằm vào hắn.

"Là ông!" Ngữ khí của nàng mang theo một cỗ phẫn nộ, từng chữ bật ra khỏi kẽ răng: "Là ông hại chết mẹ tôi!"

"Không sai." Trịnh Tân Thành làm như không thấy thái độ của nàng, không chút cố kị thừa nhận: "Tai nạn là do tao sắp đặt."

Quả nhiên, quả nhiên là hắn!

Mấy ngày qua Lâm Dương Thần vẫn không ngừng suy nghĩ tai nạn xe làm sao có khả năng diễn ra một cách trùng hợp đến vậy? Ngay cả tên tài xế container kia cũng nơi nơi lộ ra sơ hở. Lẽ nào có người cố ý sắp đặt tai nạn hại chết mẹ của nàng? Nhìn đi nhìn lại, người đáng nghi duy nhất cũng chỉ có một mình Trịnh Tân Thành, chỉ là nàng không có chứng cứ xác thực.

Hiện tại nghe thấy hắn chính miệng thừa nhận, nỗi thống khổ cùng căm phẫn nơi đáy lòng rốt cuộc bùng nổ, Lâm Dương Thần tâm tình kích động bất chợt liều mạng lao về phía người đàn ông.

"Tôi giết ông!"

Nhưng còn chưa kịp đụng vào một góc áo của hắn thì đã bị hai tên vệ sĩ Trịnh gia gắt gao chế trụ.

"Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy? Bà ấy đã làm gì nên tội cơ chứ?" Bị hai người giữ chặt, Lâm Dương Thần vừa mất khống chế giãy dụa vừa điên cuồng quát lớn.

Trịnh Tân Thành ánh mắt trở nên âm ngoan nhìn nàng bị thuộc hạ của mình chế trụ, từng bước một tiến đến trước mặt sau đó đột nhiên duỗi tay bóp cổ nàng.

Đường nét gương mặt hắn ngày thường đã có chút dữ tợn, thời điểm tức giận thì trông càng thêm hung ác. Bàn tay hắn dùng lực bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Lâm Dương Thần, ngữ khí thâm trầm: "Chút bản lĩnh đó cũng dám ở sau lưng tao giở trò khôn vặt? Cho rằng có thể thoát khỏi khống chế sao? Nực cười! Đừng quên nhất cử nhất động của cả nhà mày đều nằm trong tầm kiểm soát của tao."

Lâm Dương Thần không thở được cũng không thể phát ra âm thanh, cổ đau đớn như muốn gãy làm đôi ánh mắt vẫn quật cường gắt gao mà trừng hắn.

Thái độ của nàng khiến cho Trịnh Tân Thành tức giận gấp bội gia tăng lực đạo trên tay, cánh tay vạm vỡ dễ dàng thì đã có thể nhấc bổng cả cơ thể nàng khỏi mặt đất.

Bàn chân chới với không thể chạm đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn hết lên chiếc cổ nhỏ gầy đang bị gắt gao bóp lấy, Lâm Dương Thần liều mạng giãy dụa hai chân, hai tay cố sức kéo lấy cánh tay Trịnh Tân Thành nhưng vô ích.

Oxy bị rút cạn từng chút một, đầu đau như muốn nứt ra cùng tầm mắt trở nên không rõ ràng, cảm giác so ra còn khó tiếp thu hơn cả thời điểm bị chìm ở dưới sông, nàng nghẹn một gương mặt đỏ bừng, hai mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Trịnh Tân Thành nhìn nàng giãy dụa chỉ cảm thấy vui sướng khi trút được cơn giận, chẳng mảy may nới lỏng lực đạo trên tay, lại vẫn không ngừng buông lời trào phúng: "Tao biết, mày nóng lòng muốn thoát khỏi tao là bởi vì muốn cùng Tần Tuyết Nhiễm ở bên nhau. Lẽ nào mày quên mất cô ta từng xém chút nữa thì đã lấy mạng mày sao? Cho rằng các người sẽ có kết cục tốt đẹp? Thật ngu ngốc!"

Sau những lời này vẻ mặt của hắn cũng chợt trở nên trầm trọng, ngữ khí sâu kín: "L, mày thử nói xem, nếu như có một ngày Tần Tuyết Nhiễm tra được bí mật của mày ở trong quá khứ... Liệu cô ta có tức giận một phát súng bắn chết mày không đây?"

Lời này rơi xuống, tâm tình Lâm Dương Thần càng gia tăng kích động. Chuyện quá khứ nàng một chút cũng không muốn nhớ lại, chỉ muốn quên sạch phủi sạch, muốn chôn vùi dưới biển sâu nay lại bị Trịnh Tân Thành dễ dàng đào lên.

Theo thời gian, thiếu đi dưỡng khí phổi đau như muốn xé toang, hơi thở cũng trở nên thoi thóp. Lâm vào cái cảm giác bất lực này, cái gì đều bắt không được, móng tay nàng khảm sâu vào cánh tay người đàn ông chậm rãi nới lỏng.

Ngược lại là Trịnh Tân Thành dù biết nàng sắp không xong, không những không nương tay mà còn dùng sức nhấc nàng kề sát đến trước mặt hắn, từng chữ rít qua kẽ răng: "Không sai, Lâm Tri Nhan vô tội. Nhưng mày thì có tội."

"Đây gọi là trừng phạt, là hậu quả của việc mày dám ở sau lưng tao giở trò."

"Cho nên, là chính mày hại chết mẹ của mày."

Oành——

Từng câu từng chữ đều chẳng khác nào hàn băng thấu xương đâm thêm một nhát rồi lại một nhát vào vết thương chưa kịp khép lại trên người Lâm Dương Thần, đánh nàng thẳng xuống địa ngục.

Linh hồn đau đớn tan nát, sắc mặt chuyển sang tím tái, nàng chỉ cảm thấy bản thân giống như bị xé rách, cảm giác sinh mệnh vội vã trôi nhanh khiến ý thức dần tan rã, tay chân cũng không còn sức lực từ bỏ giãy dụa, chậm rãi buông xuôi ở giữa không trung.

Lần này xem ra, nàng thật sự sẽ chết.

Nàng còn chưa thể trả thù cho mẹ, ngược lại giống như một con kiến bị người đàn ông ác ma dễ dàng bóp chết.

Nàng thật không cam lòng.

Thì đúng lúc Lâm Dương Thần vừa chạm một chân bước vào cửa tử, Trịnh Tân Thành lại bỗng hất mạnh cánh tay đem nàng ném xuống đất.

Giống búp bê vải bị người quăng ngã, "đông" một tiếng nặng nề va đập trên nền đất, Lâm Dương Thần thở gắt một hơi, cảm giác tim phổi giống như được hồi sinh. Nàng tham lam hớp lấy từng ngụm không khí lại không dừng được sặc sụa ho khan, chiếc cổ trắng tuyết sớm đã xuất hiện vết bầm chói mắt.

Trịnh Tân Thành cười lạnh nhìn Lâm Dương Thần giống như con chuột co rút dưới chân, lại ung dung chậm rãi gập người ngồi xuống sau đó đột ngột dùng lực túm lấy mái tóc kéo nàng đến trước mặt hắn.

Lâm Dương Thần ăn đau khẽ rên một tiếng, ý thức dần dần khôi phục từng chút, tròng mắt tan rã lúc này mới xuất hiện chút tiêu cự.

Chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Tân Thành hung tợn nghiến răng nghiến lợi: "Nên nhớ mày chỉ là một con kiến tuỳ thời đều có thể bị tao giẫm nát ở dưới chân. Lần này là Lâm Tri Nhan, còn dám tái phạm thì lần sau sẽ đến lượt của Nhiếp Tinh Thần."

"Thay vì hao tâm tổn sức cho mấy trò vặt vãnh thì nên tập trung nghĩ cách đối phó Tần Tuyết Nhiễm đi, đừng quên thời gian của mày chỉ còn lại hai tháng."

"Tự mình lo liệu."

Dứt câu hắn cũng buông lỏng cánh tay đồng thời dứt khoát đứng dậy, dẫn theo thuộc hạ rời đi.

Trịnh Tân Thành rời đi, một mình Lâm Dương Thần tinh thần suy sụp tại chỗ. Tay chân lạnh cóng tê dại nhấc không lên một chút sức lực. Thế giới xung quanh ầm ầm sụp đổ, bi thương cùng thống khổ giống như sóng triều mạnh mẽ ập đến không ngừng quấn lấy, cuốn nàng vùi vào hố đen của biển sâu, một mảnh tối tăm lạnh lẽo nhìn không đến ánh mặt trời.

Mọi thứ trước mắt biến thành một màu xám tang thương, thời gian giống như ngừng trôi, mất đi năng lực suy nghĩ Lâm Dương Thần chỉ biết chết lặng ngồi yên tại chỗ.

Thẳng cho đến khi Nhiếp Tinh Thần tìm được nàng.

"Chị!"

Nhiếp Tinh Thần không yên tâm Lâm Dương Thần một mình đi gặp Trịnh Tân Thành nên quyết định âm thầm theo sau đến đây. Bị người ngăn cản cô chỉ có thể ngồi ở sảnh hội quán chờ đợi, sau đó thấy họ Trịnh đã sớm rời khỏi nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng chị gái đâu liền sốt ruột yêu cầu người quản lý để cô vào trong tìm kiếm. Cuối cùng lão quản lý xin được chỉ thị từ Trịnh Tân Thành mới để cho cô tiến vào.

Thời điểm cô tìm được Lâm Dương Thần đã thấy nàng trơ trọi nửa ngồi nửa quỳ ở dưới nền đất lạnh lẽo, vây quanh là một cỗ ảm đạm bi thương dày đặc không thoát ra được.

Nàng không phản ứng cô, viền mắt đỏ tựa như máu ánh mắt lại không chút tiêu cự trống rỗng nhìn về phía trước, bộ dáng thất hồn lạc phách khiến Nhiếp Tinh Thần không khỏi hốt hoảng vội chạy đến bên nàng.

Cô dùng hai cánh tay xoay người chị gái cưỡng bách nàng nghênh diện với mình, sốt ruột hỏi: "Chị, chị làm sao vậy?"

Lúc bấy giờ Lâm Dương Thần con ngươi mới dần tập trung lại, giọng nói yếu ớt vang lên: "Tinh Thần..."

"Rốt cuộc Trịnh Tân Thành đã nói gì với chị?"

"Là hắn..." Nói đến đây toàn thân Lâm Dương Thần run rẩy càng thêm dữ dội. "Là Trịnh Tân Thành hại chết mẹ của chúng ta."

Sự thật phơi bày, trong nháy mắt Nhiếp Tinh Thần quai hàm căng chặt, toàn thân cũng phát run. Dù đã sớm nghĩ đến khả năng này vẫn không cách nào ngăn được phẫn nộ cùng hận ý khổng lồ quét qua.

Lại thấy Lâm Dương Thần con ngươi liên tục chớp động, không ngừng lắc đầu. "Không, là chị... Là chị hại chết mẹ mới đúng."

"Chị nói cái gì vậy?" Lời này khiến Nhiếp Tinh Thần nhất thời hoang mang khó hiểu.

"Nếu không phải chị cố chấp đưa hai người rời khỏi thì mẹ tuyệt đối sẽ không gặp chuyện. Trịnh Tân Thành hại chết mẹ chính là để thị uy với chị. Trịnh Tân Thành là ai chứ? Hắn sao có thể chỉ phái vài người đi theo em và mẹ? Khẳng định là hắn vẫn còn biện pháp khác giám sát chúng ta. Là tại chị suy nghĩ không chu đáo... Tại chị tự cho rằng bản thân thông minh... Là chị hại chết mẹ... hại chết mẹ." Lâm Dương Thần càng nói càng mất khống chế nói năng lộn xộn, thanh âm khàn khàn uất nghẹn len lỏi hô hấp gấp rút, toàn bộ cơ thể cũng mang theo kịch liệt run rẩy.

Nhiếp Tinh Thần nghe thấy những lời này, vành mắt đỏ hoe lập tức ôm chặt lấy chị gái không dám lơi lỏng nửa phần, thanh âm cũng là nghẹn ngào: "Tuyệt đối không phải! Chuyện này không có liên quan đến chị một chút nào hết, chị tuyệt đối đừng nghĩ như vậy."

"Không..." Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu, nàng lúc này đã không thể nghe lọt tai một chữ. Cơn đau thấu trời đục khoét tim gan, lấp kín miệng và mũi, đè ép lồng ngực khiến nàng cảm thấy mỗi một nhịp thở giống như có hàng ngàn thanh đao cứa vào. Thế giới trở nên điên loạn quay cuồng, hai tai ù ù vang vọng từng câu từng chữ lời nói của Trịnh Tân Thành, thậm chí nàng còn không biết bản thân đang lẩm bẩm cái gì, chỉ giống như theo bản năng tự nhận hết trách nhiệm về mình: "Đều tại chị..."

Trước khi Nhiếp Tinh Thần tìm đến nàng vốn dĩ chỉ ngồi đờ đẫn tại chỗ lúc này lại hệt như lên cơn bệnh nặng. Sắc mặt trắng bệch doạ người, hai hàng mi đen dài điên cuồng run rẩy, toàn thân cũng run lên bần bật như thể đang ở giữa đêm đông rét lạnh. Nhìn nàng cứ như đang gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp, cứ cuồng loạn nói mơ.

Nàng không khóc, nhưng là nước mắt không ngừng tự do rơi lã chã.

Nhiếp Tinh Thần rơi nước mắt siết chặt lấy Lâm Dương Thần.

Làm sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Cô phải làm sao bây giờ?

Rốt cuộc không nhìn nỗi chị gái cứ mãi mơ mơ hồ hồ, Nhiếp Tinh Thần lớn giọng gọi: "Chị!"

Cô một lần nữa đặt nàng đối diện với mình, đề cao thanh âm: "Lỗi không phải ở chị mà là Trịnh Tân Thành, là chính hắn hại chết mẹ của chúng ta. Sao chị lại tự nhận hết trách nhiệm về phần mình cơ chứ?"

"Mẹ khẳng định cũng có suy nghĩ giống như em, sẽ không bao giờ trách chị. Ngược lại nếu như biết chị cứ luôn tự trách mình, mẹ làm sao có thể an tâm rời đi?"

"Còn cả em nữa. Mẹ đi rồi, sau này chúng ta nhất định phải nương tựa lẫn nhau. Nhưng chị cứ sa sút như vậy, chị nói em còn có thể dựa vào ai đây?"

Lâm Dương Thần đau đớn tột cùng mà nhìn em gái. Rất lâu, thẳng đến khi nước mắt che kín gương mặt, cuối cùng nàng mới có thể bật khóc thành tiếng.

Biết lời khuyên của mình đã có chút tác dụng, Nhiếp Tinh Thần lại mềm lòng ôm lấy chị gái.

Chỉ nghe thấy âm thanh gào khóc từ tận bên trong lồng ngực giống như một con dã thú bị thương, cô chỉ biết duy trì ôm lấy nàng, cho nàng thời gian phát tiết hết thảy cảm xúc tiêu cực.

Không ngừng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng trấn an: "Chị khóc đi, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn. Không sao, tất cả rồi sẽ qua thôi."

Tất cả rồi sẽ qua, chỉ là không biết đến ngày tháng năm nào nỗi buồn này mới có thể chấm dứt.

Hoặc khả năng cho dù sau này các nàng có đi đến đâu, sống đến bao nhiêu tuổi, nỗi đau xé lòng của ngày hôm nay vẫn sẽ như gai nhọn vĩnh viễn găm sâu vào lòng, vĩnh viễn bám theo các nàng cho đến cuối đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.