[BHTT] Gặp Lại

Chương 95: Em không đủ sức, có thể phiền chị... Đút cho em không?



Phòng khách tối tăm, cửa sổ sát đất mở toang, gió nhẹ từ ngoài trời thổi vào cuốn theo bức màn.

Tần Tuyết Nhiễm sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế sofa lớn, ánh mắt trầm ngâm nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nằm ở trên bàn trà trước mặt.

Là điện thoại di động của Lâm Dương Thần.

Đây cũng đã là lần thứ hai Lâm Dương Thần biến mất, chỉ để lại một chiếc điện thoại được thuộc hạ của cô mang về.

Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ có lẽ thiết bị giám sát được cài đặt bên trong đã không thể phát huy tác dụng. Lâm Dương Thần người này tuỳ thời đều có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của cô.

Có điều lần trước người kia chỉ biến mất một ngày, nửa đêm đã quay trở về nhà. Mà lần này, thời gian đã trôi qua một tuần vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.

Trước đó thuộc hạ của cô cũng đã cẩn thận dò hỏi xem có cần điều tra hướng đi của Lâm Dương Thần hay không, cô liền nói không cần.

Thế nhưng hiện tại lại có chút hối hận.

Cũng có chút... lòng dạ không yên.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

"Vào đi, cửa không khoá."

"Đại tỷ."

Người đến là A Cương, Tần Tuyết Nhiễm khẽ gật đầu ra hiệu anh ta nói chuyện.

"Đại tỷ, có đàn em báo cáo nhìn thấy Lâm Dương Thần xuất hiện ở hội quán Thu Quan."

Nói, A Cương từ trong túi áo lấy ra một vài bức ảnh chụp đưa cho cô.

Tần Tuyết Nhiễm duỗi tay nhận lấy, theo thứ tự chậm rãi lật từng bức ảnh ra xem.

Kết quả ngay từ bức ảnh đầu tiên nét mặt vẫn luôn trấn tỉnh của cô thoáng lộ ra một tia biểu tình sửng sốt, tiếp đó càng xem mày nhíu càng sâu, ánh mắt dấy lên nghi ngờ.

Ảnh được chụp ở trước cổng hội quán Thu Quan, một cứ điểm liên lạc quan trọng của Trịnh gia. Kể từ khi biết đến sự tồn tại của một nơi như thế này Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn phái người theo dõi sát sao, nào ngờ ngày hôm nay lại nhờ vào đó mà thu được tin tức của Lâm Dương Thần.

Trong ảnh Lâm Dương Thần đang được một nữ nhân khác nửa ôm nửa dìu lên xe taxi, dáng vẻ trông cực kì thân mật. Ảnh được chụp từ xa, tuy không thấy rõ mặt mũi nhưng Tần Tuyết Nhiễm vẫn nhận ra nữ nhân kia lại không phải ai xa lạ mà chính là Chen, người được Tô Tình mang theo đi cùng các cô trong chuyến khảo sát Làng du lịch vừa qua, đồng thời cũng là người luôn đối xử đặc biệt với Lâm Dương Thần cả một hành trình.

Điều đáng ngờ ở đây chính là Chen và Lâm Dương Thần thế mà lại cùng nhau xuất hiện ở địa bàn Trịnh gia.

Tần Tuyết Nhiễm lâm vào trầm tư.

Xem ra vị nữ hacker kia thân thế không tầm thường, mà mối quan hệ giữa cô ta cùng với Lâm Dương Thần cũng không đơn giản như cô vẫn tưởng.

"A Cương." Tần Tuyết Nhiễm đáy mắt sâu không thấy đáy, ngữ khí có chút trầm trọng: "Lập tức điều tra người này cho tôi."

"Vâng."

A Cương rời đi, Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục lặng yên bất động, giữa lông mày thấp thoáng vẻ thâm trầm không rõ, ánh mắt phóng về phía màn đêm dày đặc bao phủ bên ngoài khung cửa sổ.

Bầu trời hôm nay đặc biệt không trăng không sao, tối đen như mực nước đậm không phai, đêm dài hiện vẻ thê lương vô tận.

Thời gian chậm rãi chảy xuôi, đêm khuya thành phố dần dần bước vào yên tĩnh, phòng khách tĩnh mịch chỉ nghe thấy duy nhất tiếng kim đồng hồ tích tắc theo tiết tấu.

Giống như phát sinh giác quan thứ sáu, Tần Tuyết Nhiễm đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào căn hộ sau đó chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía bên kia.

Bàn tay cô vừa đặt lên chốt cửa, cùng lúc "cạch" một tiếng cánh cửa được mở ra, ánh đèn hành lang trắng sáng tràn vào trong nhà, lọt vào tầm mắt là gương mặt không thể quen thuộc hơn được nữa.

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt giao cắt giữa không trung.

Khoảnh khắc kia, trong lòng Tần Tuyết Nhiễm thoáng xẹt qua một tia sửng sốt.

Chỉ mới một tuần không gặp vậy mà Lâm Dương Thần đã phát sinh biến hoá quá lớn, thoạt nhìn hao gầy đến mong manh, tóc dài hỗn độn, sắc mặt ửng đỏ dị thường nhưng đôi môi ngược lại không chút huyết sắc cùng với quầng thâm dưới mắt lộ rõ. Nàng dùng đôi mắt thuỷ quang mờ mịt nhìn cô, chứa đựng bên trong là một mảng ảm đạm to lớn.

Tựa như vừa mới trải qua biến cố long trời lở đất.

Tần Tuyết Nhiễm nhìn nàng mà chân mày cau chặt, nhấp môi muốn chất vấn.

Mấy ngày qua cô rốt cuộc đã đi đâu, làm gì? Vì sao cố tình biến mất? Vì sao bây giờ mới trở lại? Vì sao mang theo bộ dáng này?

Nhưng còn chưa kịp thốt ra bất kì lời nào thì người kia đã đột ngột bổ nhào vào lòng cô.

Cánh tay nàng ôm chặt lấy eo cô, mặt vùi vào hõm cổ, tiếng hít thở mang theo run rẩy dựa sát bên tai, ở giữa không gian tĩnh mịch bị phóng đại vô hạn.

Toàn bộ chất vấn đều tắc nghẹn bên trong yết hầu, Tần Tuyết Nhiễm nhất thời ngây dại.

Ở ngay thời điểm cô kịp thời phản ứng nâng hai cánh tay toan đẩy Lâm Dương Thần, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai: "Một lát..."

"...Chỉ một lát thôi, xin chị."

Người kia dán vào lồng ngực, đầu tựa lên vai cô, ngữ khí khẩn cầu cùng với thanh âm mỏng manh mang theo vài phần nghẹn ngào, hơi thở nóng hầm hập phun lên cổ, nhiệt độ da thịt dán vào người cũng bỏng rát không kém.

Nàng phát sốt?

Trong lòng giống như bị đụng phải, cáng tay Tần Tuyết Nhiễm bất động ở giữa không trung.

Toàn bộ căn nhà một lần nữa rơi vào yên ắng, chỉ có tiếng thút thít rất khẽ vang lên.

Tần Tuyết Nhiễm trong đầu bỗng liên tưởng đến con thú nhỏ nào đó gặp phải cảnh lạc đàn, mình đầy thương tích đang khóc than một cách bất lực.

Cuối cùng, cánh tay cô ở giữa không trung không tiếng động chậm rãi buông xuống.

Cô không đẩy nàng, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lặng yên bất động làm nàng điểm tựa.

Hơn một nửa trọng lượng cơ thể Lâm Dương Thần đều phó thác lên người Tần Tuyết Nhiễm, hơi thở cùng khí tức người kia mạnh mẽ lại dịu dàng bao quanh nàng, quấn quýt dày đặc. Độ ấm cơ thể cô tựa gió nhẹ bao bọc trấn an nàng, phút chốc ngăn lại thế giới lạnh lẽo bên ngoài, giúp nàng vơi đi phần nào khó chịu.

Tần Tuyết Nhiễm vốn dĩ cao hơn nàng, tất cả những thứ nàng nghe được, ngửi được, cảm nhận được chỉ có một mình cô. Dường như một khắc này, hết thảy khổ sở cùng gánh nặng ở thế giới ngoài kia đều có cô thay nàng chắn lại. Nàng tựa vào lồng ngực cô mà có một loại cảm giác giống như chim nhỏ về tổ liếm láp vết thương, cảm giác an toàn không nói thành lời.

Mi mắt Lâm Dương Thần dần dần nặng trĩu. Một tuần qua nàng chưa từng có được một giấc ngủ tử tế, dù đã cực kì đuối sức nhưng không tài nào ngủ được, cơ thể cũng đã phát ra tín hiệu cần được nghỉ ngơi nhưng cứ hễ nhắm mắt trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của vụ tai nạn, chiếc xe chở mẹ nàng bốc khói nghi ngút sau đó nổ tung, cảnh tượng cảnh sát đến dập lửa rồi đưa thi thể của mẹ ra ngoài, ánh mắt mẹ nhìn nàng ở lần gặp cuối cùng ngày hôm ấy...

Hiện tại, thế giới đột nhiên lâm vào an tĩnh, tâm tình thả lỏng đôi chút, theo sau chính là cảm giác chìm sâu trong nước biển vô lực lại trầm trọng.

Cảnh vật trước mắt dần tối đi, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, Lâm Dương Thần rốt cuộc không chống đỡ được nữa hai cánh tay buông xuôi, cứ thế mất đi tri giác ở trong lồng ngực Tần Tuyết Nhiễm chìm vào hôn mê.

Nàng đứng không vững, toàn thân lung lay đổ gục vào lòng Tần Tuyết Nhiễm được đôi tay vững chắc của cô ôm lấy.

"...Lâm Dương Thần?" Tần Tuyết Nhiễm có chút nghi hoặc cất tiếng gọi nàng.

Chỉ là không có bất kì ai đáp lại cô, người trong lồng ngực một chút xíu phản ứng cũng không có.

Tần Tuyết Nhiễm chân mày nhíu chặt, lập tức bắt lấy bả vai Lâm Dương Thần kéo một khoảng cách nhằm xem tình hình. Chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ như thiêu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt khẽ run, dứt khoát khom lưng chặn ngang bế nàng lên, một đường mang người trở về phòng ngủ.

Cô đặt Lâm Dương Thần nằm ngay ngắn trên giường, vội vàng lục lọi hòm y tế tìm máy đo thân nhiệt đặt lên trán người kia.

'Tích' màn hình điện tử hiển thị 39,5°C.

Tần Tuyết Nhiễm vứt máy đo sang một bên, tìm điện thoại di động trực tiếp gọi đến bác sĩ.

Chưa đầy hai mươi phút sau bác sĩ đã có mặt xem xét tình trạng của Lâm Dương Thần, gắm kim truyền dịch cho nàng sau đó dặn dò một vài điều rồi lui ra ngoài.

Tắt đi đèn trần, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một chiếc đèn bàn toả ra ánh sáng hắt hiu màu vàng nhạt. Tần Tuyết Nhiễm lẳng lặng đứng ở bên giường nhìn Lâm Dương Thần đang nghiêng người say ngủ.

Làn da người kia vốn trắng đến gần như trong suốt, Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn đặt sự chú ý nơi vết bầm chói mắt trên chiếc cổ trắng thon. Vừa nhìn liền biết lực đạo ra tay có bao nhiêu lớn, thậm chí khả năng có người muốn lấy đi tính mạng của nàng.

Con ngươi cô sâu sắc mang theo hoài nghi yên lặng dừng ở trên vết bầm rất lâu, sau đó mới chậm rãi dời đi tầm mắt.

Lâm Dương Thần sốt cao chưa lùi, nước biển theo ống dây từng giọt chảy xuống, thông qua kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay rót vào thân thể nàng. Nàng dường như ngủ rất an tĩnh nhưng hai hàng mi lại không ngừng run rẩy, gương mặt nhỏ che kín một tầng mô hôi. Ngay cả tư thế ngủ cũng không được thoải mái, cuộn mình thành một vòng tròn, cánh tay không truyền dịch vô thức siết lấy ga giường trông giống như rất thiếu khuyết cảm giác an toàn.

Nàng vô thức cắn chặt môi, dù đã khép chặt hai mắt vẫn không ngăn được những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống thấm ướt một mảng gối đầu.

Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt khẽ động đậy theo bản năng khom người, duỗi tay muốn giúp nàng lau đi mảng ướt át kia nhưng khi chỉ còn chưa đầy một centimet nữa thôi là sẽ chạm đến cô lại đột ngột dừng tay, đình trệ trong giây lát sau đó thu tay trở về.

Cô vội vàng nhắm mắt, âm thầm hít sâu một hơi tận lực kìm chế để cho bản thân bình tâm trở lại, nắm tay đặt xuôi bên hông lặng lẽ siết chặt.

Lâm Dương Thần đâu phải chưa từng đối với cô sử dụng khổ nhục kế.

Còn nhớ rất lâu về trước thời điểm hai người vừa mới xác định quan hệ yêu đương, nàng vì có thể sớm ngày dọn vào Tần gia mà không ngại hợp tác cùng với người khác diễn một màn kịch bắt cóc khiến cho bản thân suốt bốn ngày không ăn không uống, đầu bị thương nặng phải nằm viện một tuần.

Sau này bị Trịnh Tân Thành đánh, vì muốn thoát khỏi giám sát của cô mà mỗi ngày tự làm vết thương trên mặt chính mình nặng thêm, gạt lấy lòng thương hại để cô có thể thả nàng ra ngoài.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích liền không tiếc bất cứ giá nào.

Lần này, cô thật không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, không biết nàng rốt cuộc có lại lừa cô hay không.

Dù gì thì cũng biến mất cả một tuần, ai mà biết quãng thời gian ấy nàng ở bên ngoài đã làm những gì, có lại giúp Trịnh Tân Thành làm việc hay không.

Trong lòng bằng phẳng trở lại, thời điểm Tần Tuyết Nhiễm mở mắt, cảm xúc dao động bên trong đáy mắt trước đó đã bị cô áp chế đến gần như không còn.

Cuối cùng cô không động vào Lâm Dương Thần nhưng cũng không rời khỏi phòng nàng, chỉ âm thầm lặng lẽ ngồi ở ghế sofa đối diện trông chừng người kia không rời mắt.

Thời gian vừa vặn trôi đến rạng sáng, vệt rám nắng đầu tiên xuất hiện xa xa nơi phía đông bầu trời.

Thêm một ngày trôi qua, tình trạng của Lâm Dương Thần vẫn luôn không ổn định, cứ hạ sốt không lâu rồi lại lên cơn sốt cao lặp đi lặp lại, ngủ cũng không an ổn, làm hại bác sĩ cứ cách vài tiếng lại bị Tần Tuyết Nhiễm triệu tập.

Mà Tần Tuyết Nhiễm cũng không rời khỏi căn hộ nửa bước, luôn ở bên cạnh nàng túc trực. Đến rạng sáng ngày hôm nay, sau khi xác định người kia đã hoàn toàn hạ sốt cô mới trở về phòng mình.

Chợp mắt bốn tiếng đồng hồ mặt trời cũng dần phơi cao. Ước chừng người ở phòng bên sắp tỉnh, cô thức dậy, việc đầu tiên là gọi điện về Tần gia sai người nấu một phần cháo trắng.

Cháo trắng được người làm mang đến căn hộ, Tần Tuyết Nhiễm cẩn thận đổ ra bát sau đó đem vào phòng của nàng.

Khác với lần trước Lâm Dương Thần sinh bệnh, lần này cô sẽ không trốn tránh rời đi trước khi người kia tỉnh lại, không ngại để nàng biết cô vẫn luôn ở đây.

Nhưng khi vừa đến gần đã nghe thấy bên trong phát ra tiếng vang trầm đục, cô tăng tốc độ mở cửa phòng. Cửa mở liền nhìn thấy Lâm Dương Thần ngã ngồi ở dưới đất, có lẽ vì đau mà đôi mắt cũng đã phũ lên một tầng sương mù.

Biết có người xuất hiện nàng trì độn ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy cô, ánh mắt từ trống rỗng mông lung dần dần tập trung lại.

Trong đôi mắt kia dường như ẩn chứa rất nhiều, có hoảng loạn, có cô độc, đau đớn.

Tần Tuyết Nhiễm đáy lòng giống như bị đụng phải cảm giác mơ hồ đau nhức, lại không trực tiếp thể hiện ra ngoài, ngược lại tỏ vẻ lãnh đạm nhìn thẳng vào nàng mà hỏi: "Cô làm gì?"

Lâm Dương Thần giấu đi biểu cảm trong đôi mắt, giọng mũi dày đặc: "Em... đi rửa mặt."

Sáng nay tỉnh dậy xung quanh nhìn không thấy ai nhưng Lâm Dương Thần biết tối hôm đó là Tần Tuyết Nhiễm mang mình về phòng. Tuy sốt cao nhưng nàng vẫn nhớ rõ thời điểm chính mình vừa nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm thì đã kìm lòng không được nhào vào lồng ngực cô tìm kiếm chút an ủi, sau đó cũng không biết là chìm vào giấc ngủ hay là ngất đi lúc nào không hay.

Sau cơn sốt cao tỉnh dậy nàng chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mỗi một khe hở xương cốt đều đau, thật gian nan mới có thể kéo lê một thân yếu nhược vào phòng tắm đánh răng rửa mặt nhưng trên đường trở về giường thì rốt cuộc không chống đỡ được cơn choáng váng, bước chân loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Vừa đúng lúc để Tần Tuyết Nhiễm bắt gặp cảnh tượg này.

Tần Tuyết Nhiễm không hỏi gì thêm, biểu cảm không đổi đặt chén cháo lên tủ đầu giường sau đó đi đến bên cạnh Lâm Dương Thần đỡ nàng về giường, còn rất cẩn thận đặt một cái gối phía sau lưng để nàng tựa vào.

Toàn bộ quá trình Lâm Dương Thần đều đặt ánh mắt ở trên người cô, trong lòng không khỏi thụ sủng nhược kinh, cũng có chút không thể ngờ đến. Một tuần trước nàng xin Tần Tuyết Nhiễm ra ngoài sau đó một lần nữa bày kế bỏ rơi đám người Tần gia đi theo giám sát, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi tiễn mẹ và em gái rời khỏi rồi thuận lợi quay trở về vị trí cũ mà không bị phát hiện, nào ngờ xảy ra chuyện, nàng sau đó cũng không còn tâm trí đâu mà nhớ đến việc này.

Tần Tuyết Nhiễm ghét nhất là bị người khác lừa dối. Lần này trở về nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ giống với lần trước phải đón nhận trừng phạt nào ngờ cái gì cũng không phát sinh, A Nhiễm một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, không những điềm tĩnh đối đãi nàng mà còn đặc biệt chấp thuận nàng thân cận.

Đây có thể xem là đang dung túng nàng hay không?

Nhưng cũng không loại trừ khả năng là bộ dáng của bản thân lúc ấy quá chật vật, A Nhiễm dù có tức giận đi chăng nữa cũng chẳng buồn xuống tay.

Trải qua quá nhiều lần chờ mong rồi lại thất vọng, Lâm Dương Thần thật không dám lại dẫm vào vết xe đổ.

Nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn là lí nhí nói: "Cảm ơn chị."

Tần Tuyết Nhiễm trước sau không mở miệng nói chuyện, cô đem chén cháo vẫn còn bốc chút hơi nóng được đặt trên tủ đầu giường đưa cho nàng.

Lâm Dương Thần sau cơn sốt cao tâm trí giống như ngâm trong nước, hành động có chút trì độn. Nàng duỗi tay nhận lấy cháo nhưng cánh tay yếu ớt vô lực, chén cháo vào tay nàng thì giống như gia tăng trăm phần trọng lượng khiến cánh tay bất chợt run rẩy, thiếu chút nữa đã làm đổ cháo ra ngoài.

Thì đúng lúc này, bàn tay nàng bao gồm cả chén sứ được Tần Tuyết Nhiễm kịp thời đỡ lấy, chất lỏng bên trong nhấc lên từng tầng chao đảo, một lượng rất nhỏ bắn lên ngón tay cô.

Khoảnh khắc ấy, cảm xúc tích tụ dưới đáy lòng rốt cuộc bùng nổ, Lâm Dương Thần không cách nào kìm chế hơi nóng thẳng bức lên hốc mắt, lông mi mãnh liệt chớp động.

Nàng thật không cố tình tỏ vẻ yếu nhược, cũng không muốn bản thân mau nước mắt như vậy một chút nào, nhưng chung quy ở cạnh Tần Tuyết Nhiễm so với người khác đều không giống, nàng rốt cuộc thắng không được cảm xúc dưới đáy lòng.

Nàng thanh âm có chút nghẹn ngào lại mỏng manh đến khó có thể nghe thấy: "Em không đủ sức, có thể phiền chị... đút cho em không?"

Bầu không khí rơi vào một trận trầm mặc.

Chính bản thân Lâm Dương Thần sau khi buộc miệng thốt ra lời này cũng không tránh khỏi khiếp đảm. Trái tim gia tốc đập thình thịch, nàng chậm rãi khép lại hai mắt.

Lần này làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc nhưng lại không phải nhận lấy trừng phạt, lẽ ra nàng nên biết đủ mà không nên được một tấc lại tiến thêm một thước đối với Tần Tuyết Nhiễm đưa ra yêu cầu quá phận.

Chỉ là trải qua chuyện lớn như vậy, nàng hiện tại giống như chìm trong vũng lầy bị đau đớn cùng thống khổ không ngừng quấn thân, vây chặt đến không thể thở, một mảng tăm tối lạnh lẽo bao trùm. Mà Tần Tuyết Nhiễm lại chính là ngọn hải đăng duy nhất trong đêm tối mênh mông, là con thuyền vững chãi kéo nàng thoát khỏi nơi này.

Nàng hiện tại quá tham luyến thời khắc này. A Nhiễm đối với nàng ôn tồn, không có lạnh lùng, không có tức giận, không có những lời cay nghiệt, thậm chí chỉ cần một chút quan tâm nhỏ nhoi từ cô cũng đủ đốt lên một lò than ấm áp nơi cõi lòng nàng lạnh giá.

Lúc này, nàng rất cần cô.

Nàng thật sự không muốn bị cô cự tuyệt.

Âm thanh của khát vọng không ngừng gào thét trong đầu, Lâm Dương Thần lại không dám mở mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm, sợ lại phải đối mặt với bộ dáng cô lạnh lùng cự tuyệt mình.

Mà ở đối diện, Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng sau khi đưa ra thỉnh cầu liền nhắm hai mắt một bộ dáng chờ đợi mình phán quyết, lông mi đều dính chút ướt át run rẩy, ngoài dự liệu không có tức giận, ngược lại đáy lòng có chút chập chùng.

Chung quy bản thân vẫn là quá dễ dàng dao động, luôn là sẽ mềm lòng trước một Lâm Dương Thần dáng vẻ nhỏ yếu bất lực.

Cô đành không mặn không nhạt ngắn gọn đáp lại một tiếng: "Được."

Lâm Dương Thần cứ ngỡ chính mình nghe nhầm sửng sốt mở to hai mắt, lại chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi đặt người ngồi lên giường, một tay bưng chén, tay còn lại chu đáo dùng muỗng hớt một lớp cháo mỏng tránh cho đỡ nóng rồi đưa đến bên miệng nàng.

Gặp kinh hỉ ngoài ý muốn, đại não chậm nửa nhịp chưa kịp phản ứng thân thể đã theo bản năng há miệng, đem cháo nuốt xuống.

Cứ như vậy, Lâm Dương Thần từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn lấy cháo mà Tần Tuyết Nhiễm đút đến. Có chất lỏng ấm áp rót xuống dạ dày, toàn bộ cõi lòng ấm lên không ít, giữa mày tích tụ cuối cùng cũng tan đi một chút.

Dù biết ôn tồn hiện tại chỉ là ngắn ngủi nàng vẫn như cũ thật thoã mãn, chỉ hận khoảnh khắc này không thể kéo dài thật lâu.

Toàn bộ quá trình cả hai đều không nói chuyện, một chén cháo rất nhanh vơi xuống.

"Còn muốn không?" Giải quyết hết chén cháo, Tần Tuyết Nhiễm mở miệng hỏi, Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu. Nàng vốn dĩ không có khẩu vị gì, chỉ là tham luyến chút săn sóc từ cô cho nên mới cố sức ăn hết số cháo kia mà thôi.

Hiện tại dạ dày rất khó chịu, cưỡng bách ăn thêm vài muỗng chỉ sợ sẽ nhịn không được nôn ra ngoài.

"Cảm ơn chị."

Tần Tuyết Nhiễm đặt chén rỗng lên tủ đầu giường, đợi Lâm Dương Thần uống nước, lau miệng xong hết thảy biểu tình cô bỗng trở nên lạnh nhạt, trực tiếp hỏi:

"Mấy ngày qua cô đã đi đâu?"

Một câu hỏi rơi xuống, trái tim Lâm Dương Thần tức thì cứng còng tại chỗ, trái tim hung hăng nhảy lên.

Xem ra giấc mộng êm ái chỉ có thể trải qua trong một thời gian ngắn rồi cũng phải luyến tiếc tỉnh dậy.

Thực tế thì chuyện nên đối mặt vẫn là phải đối mặt.

A Nhiễm ruốt cuộc hỏi đến hành tung của nàng mấy ngày qua, nàng nên trả lời như thế nào mới phải?

Một khắc kia, lồng ngực Lâm Dương Thần dâng lên một cỗ xúc động muốn nói ra tất cả bí mật mà bản thân cất giấu.

Những thứ mang nặng trên vai có đôi khi khiến cho nàng cảm thấy rất mệt mỏi, rất cô độc. Đặc biệt là sau khi mẹ qua đời, thứ cảm giác ấy tích tụ chỉ trong một thời gian ngắn trở nên quá tải, căng tức muốn bộc phát.

Nàng muốn bày tỏ nỗi lòng, muốn thẳng thắn hết thảy cùng với Tần Tuyết Nhiễm, muốn đem một mặt yếu đuối của chính mình bộc bạch trước mặt cô.

Thậm chí muốn được cô vỗ về, an ủi.

Nhưng là... nàng nên bắt đầu từ đâu đây?

Từ đoạn nàng thống khổ mất đi mẹ, Trịnh Tân Thành hại chết mẹ nàng, hay từ lúc nàng hợp tác cùng Trịnh Hoà mà phản bội Trịnh Tân Thành? Hoặc ngay từ lúc bắt đầu, nàng vì cái gì phải phản bội hắn? Bởi vì nàng khao khát tự do, mong cầu một ngày chính mình có thể không chút vướng bận theo đuổi người mình yêu, dẹp bỏ hết thảy chướng ngại cản trở hai người.

Nói hết ra rồi liệu A Nhiễm sẽ tin? Sẽ không cho rằng nàng là đang cố tình bán thảm?

A Nhiễm vẫn luôn cho rằng thân phận này của nàng là giả, rằng bối cảnh, gia đình đều là nàng tự mình dựng lên nhằm mục đích tiếp cận, lừa dối cô. Giống như khi trước thời điểm hai người đoạn tuyệt ngày hôm ấy nàng cũng đã từng buông lời giải thích, nhưng A Nhiễm chính là không tin.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Dương Thần loé lên một tia do dự.

Nàng rơi vào trạng thái giằng co day dứt, đâu biết hết thảy biểu cảm của mình rơi vào mắt Tần Tuyết Nhiễm có bao nhiêu khó coi.

Sự kiên nhẫn mà bản thân nỗ lực duy trì rốt cuộc sụp đổ, trong lòng có một cỗ xúc động liền phải phá xác thoát ra, Tần Tuyết Nhiễm bỗng nhiên từ trên giường đứng phắt dậy, đè nén từng chữ: "Không muốn nói thì thôi!"

Sau đó không nhiều thêm một lời, dứt khoát xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Cánh cửa đóng sầm, Lâm Dương Thần ngơ ngẩn ngồi ở trên giường nhìn thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt.

Qua rất lâu sau người kia cũng không quay trở lại, nàng cô đơn rũ xuống hai hàng mi đen dài.

Cuối cùng vẫn là không có cơ hội nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.