Mười giờ tối quán bar LODGE đèn màu mờ ảo, âm nhạc xập xình, tất cả các bàn như thường lệ đều bị lấp kín bởi những nhóm khách khứa đang tụm ba tụm bảy uống rượu chuyện trò, lắc lư theo nhạc.
Trong khi đó giữa một góc nhỏ vắng lặng, một mình Nhiếp Tinh Thần an tĩnh bầu bạn cùng với chai rượu Vodka Baikal quen thuộc.
Cô mang theo khí chất trầm tĩnh cùng với một khuôn mặt lạnh như băng khiến cho người khác không dám cũng không muốn đến gần, cảm giác xa cách giống như bầu không khí náo nhiệt xung quanh một chút cũng chẳng liên quan đến cô.
Đèn màu liên tục chuyển, lướt vội trên gương mặt Nhiếp Tinh Thần. Chỉ một thoáng khi ánh đèn chớp tắt, vị trí sát bên đã xuất hiện nhiều thêm một bóng người.
Mùi hương nước hoa thơm nồng xộc vào mũi, Nhiếp Tinh Thần cặp mắt thanh tịnh như nước thoáng liếc nhìn người phụ nữ mang theo gương mặt quen thuộc từ lúc nào đã khuynh thân dán sát đến gần.
Khuôn mặt người kia vốn dĩ xinh đẹp lại cố tình trang điểm nổi bật, váy áo lộng lẫy làm cho cả người trông sặc sỡ loá mắt. Cô ấy mang theo bộ dáng khoa trương kia tuỳ tiện cướp lấy cốc rượu từ tay cô, một hơi nốc cạn.
Sau đó có chút mạnh tay đặt cốc rượu rỗng xuống mặt bàn, ngữ khí Tô Tình hùng hổ ẩn ẩn mang theo chất vấn: "Hai mươi ngày qua em rốt cuộc chết đi đâu rồi? Vì sao tôi gọi điện không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời?"
Nhiếp Tinh Thần bình tĩnh chuyển dời ánh mắt từ người Tô Tình sang vết son môi đỏ tươi in trên miệng cốc, bình tĩnh gọi phục vụ mang đến một cái cốc khác, rót rượu vào cốc mới sau đó nhấp một ngụm, xong hết thảy cuối cùng mới nhàn nhạt trả lời: "Có chút việc riêng."
Nghiênh diện với thái độ lãnh đạm của cô, Tô Tình tâm tình bỗng chốc tuột dốc không phanh, chút cảm xúc phấn khởi vì thân ảnh quen thuộc đã lâu không thấy rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm mắt chợt tan biến, thay vào đó là lửa giận trong nháy mắt bộc phát.
Thời gian đầu gửi cho đối phương rất nhiều tin nhắn lại không nhận được bất kì phản hồi, cô ấy có chút sốt ruột gọi điện xác nhận cũng không thể liên lạc mặc dù đầu dây bên kia vẫn có tiếng chuông reo. Đến đây thì cô ấy không khỏi bất giác nghĩ đến một vài tình huống xấu, kết quả đứng ngồi không yên.
Muốn đi tìm nhưng lại không biết đối phương sống ở đâu, thường lui tới những chỗ nào ngoại trừ quán bar này. Đến bấy giờ cô ấy mới ngỡ ra mặc dù hai người là bạn, mặc dù ở cạnh đối phương tìm được cảm giác tri kỉ nhưng bản thân dường như chưa từng hiểu biết chút gì về người bạn này. Ngoài nghề nghiệp ra thì cô ấy chẳng có một chút thông tin nào về cô, từ xuất thân cho đến bối cảnh gia đình, thậm chí đơn giản ngay cả cái tên thật cũng chẳng hề biết.
Tên thật của cô, lại là Tần Tuyết Nhiễm nói cho cô ấy biết.
Nhiếp Tinh Thần, Nhiếp Tinh Thần. Trong khi từng ấy ngày đêm cô ấy sống trong cảm giác bất an, luôn mong mỏi Nhiếp Tinh Thần xuất hiện thì người kia dường như chẳng chút nào để tâm đến cô ấy. Không từ mà biệt, cố tình phớt lờ tin nhắn cùng cuộc gọi, đến khi quay lại cũng chẳng một lời giải thích rõ ràng.
Tô Tình từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay có khi nào chịu qua uỷ khuất lớn như vậy? Bên cạnh cô ấy đều là những người bạn chân thành nhiệt tình, thậm chí còn có một đám tình nhân nhỏ luôn tìm cách lấy lòng cô ấy. Nào có chuyện cô ấy phải dùng mặt nóng đi dán mông lạnh người nào đó?
Tô Tình muốn mắng người, muốn phát tiết hết thảy tức giận trong lòng bằng tất cả những lời mắng chửi độc địa trong biển vốn từ phong phú của mình.
Tuy nhiên thời điểm ánh đèn xanh trắng chiếu rọi lên thân ảnh hai người, khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy khí sắc người kia tiều tuỵ đi trông thấy sau quãng thời gian dài không gặp, hàng loạt câu chửi sắp phun ra khỏi miệng đều tắc nghẽn bên dưới yết hầu.
Cô ấy có chút chấn động thật cẩn thận quan sát Nhiếp Tinh Thần một lượt từ trên xuống dưới, quả nhiên phát hiện đối phương giống như biến thành một người khác, hốc hác thiếu sức sống, ánh mắt mệt mỏi, toàn thân tản mát một cỗ hơi thở ảm đạm.
Có vẻ như em ấy còn gầy đi một vòng?
Tô Tình chưa từng chứng kiến một Nhiếp Tinh Thần sa sút như vậy.
Cô ấy nắm bắt không được cảm xúc trong lòng chính mình hiện giờ, dường như nơi ngực trái ẩn ẩn có chút nhói? Dù gì thì cũng quá kì lạ, là thứ cảm giác xa lạ từ đầu quả tim chui ra.
Là cảm giác mà cô ấy chưa từng trải qua trước đây.
"Em... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặt mũi làm sao trông hốc hác thế kia?"
Tô Tình hoà hoãn hỏi. Cô ấy là thật lòng thật dạ quan tâm Nhiếp Tinh Thần, lo lắng cô xảy ra chuyện. Nếu như đối phương cần sự giúp đỡ cô ấy nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nào ngờ sự nhiệt tình của cô ấy lại chỉ được hồi đáp bằng một câu trả lời không thể lạnh nhạt hơn: "Không có việc gì."
Thái độ của Nhiếp Tinh Thần cũng giống hệt như con người cô, xa cách lãnh đạm, cho dù là ánh đèn sặc sỡ phía sau lưng cũng không thể nhuộm một chút màu sắc lên gương mặt lạnh lùng ấy.
Nội tâm Tô Tình nói không nên lời là cảm giác gì, hụt hẫng, tức giận? Nghĩ đến việc Lâm Dương Thần bên kia cũng biến mất một quãng thời gian, mà hiện tại Nhiếp Tinh Thần lại không có ý định chia sẻ bất kì điều gì với mình, tâm tình cô ấy thoáng rơi xuống đáy cốc.
"Tôi biết có một đoạn thời gian em ở cùng với Lâm Dương Thần, hai người là chị em ruột."
Tô Tình dùng ngữ khí khẳng định lại không nhận được bất kì phản ứng từ Nhiếp Tinh Thần, đối phương chọn cách im lặng để thừa nhận lời nói của cô ấy.
Lồng ngực Tình thăng lên một cỗ cảm giác uất nghẹn rất khó diễn tả. Cô ấy cũng không biết bản thân bị làm sao. Con người cô ấy xưa nay tuỳ hứng lại phóng khoáng, chuyện đã qua liền cho qua, sẽ không chấp nhất giữ ở trong lòng. Ai đối xử thật lòng thật dạ với cô ấy, cô ấy sẽ nhiệt tình đáp trả và ngược lại. Tuy nhiên trớ trêu thay trên đời này lại xuất hiện một người, hết lần này đến lần khác bị người ấy đối xử lãnh đạm, thậm chí lợi dụng, cô ấy lại không có biện pháp không nghĩ không thấy, luôn cảm giác ấm ức cùng không cam lòng.
Càng nghĩ lồng ngực Tô Tình phập phồng càng thêm mãnh liệt, quyết định trực tiếp lật bài ngửa: "Cho nên từ đầu đến cuối là em vẫn luôn lợi dụng tôi?"
"Em chưa từng thật tâm muốn kết bạn với tôi. Em tiếp cận tôi, thường xuyên chạy đến chỗ này cùng tôi bầu bạn đến cuối cùng cũng chỉ vì Lâm Dương Thần mà thôi. Tôi nói không có sai chứ?"
Sau hàng loạt chất vấn rơi xuống, Nhiếp Tinh Thần đáy mắt thoáng qua một tia chập chùng rất khó phát hiện. Cô chầm chậm đối diện với ánh mắt Tô Tình phẫn nộ, qua một lát nhẹ tựa lông hồng phun ra một câu: "Chị muốn nghĩ như thế nào cũng được."
Tô Tình dường như không thể tin nổi. "Lẽ nào em không có lời nào muốn giải thích với tôi hay sao?"
"Không có gì để giải thích."
"Em!" Đến đây thì Tô Tình rốt cuộc không nhịn được nữa đứng phắt dậy, chút nhẫn nại ít ỏi mà cô ấy nỗ lực tích luỹ đã bị ngọn lửa bùng cháy trong lòng thiêu đốt sạch sẽ.
"Nhiếp Tinh Thần, em là đồ khốn kiếp!"
"Tôi xem như chưa từng có một người bạn như em. Em cút đi cho tôi, từ nay về sau cũng đừng để tôi nhìn thấy em nữa!"
Nhiếp Tinh Thần yên lặng nhìn bộ dáng Tô Tình tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực mãnh liệt phập phồng chỉ tay về phía lối ra quán bar kêu cô cút.
Kể từ khi quen biết cho đến nay Tô Tình dường như chưa từng đối xử với cô ác liệt giống vậy, lần này xem ra thật sự tức giận.
Đến hôm nay cô mới biết, người phụ nữ tưởng chừng luôn luôn vô tâm vô phế lại cợt nhã tuỳ hứng, có một ngày cũng sẽ tức giận đến mức cùng người trở mặt.
Có lẽ chính mình thật sự đã cô phụ một tấm chân thành. Nhưng đây lại chính là bản chất của cô.
Cô từ nhỏ đã quen với việc độc lai độc vãng, sẽ không cùng người khác chia sẽ chuyện của bản thân đặc biệt còn là một câu chuyện buồn.
Cô không cần bất kì người nào đồng cảm, cũng không cần ai thương hại.
Mà hiện tại cô cũng không có tâm tình đi giải thích với Tô Tình điều gì. Tối hôm nay cô đến quán bar đơn giản chỉ để mua say, để tạm quên đi hết đau đớn cùng khổ sở những ngày vừa qua chứ không phải tìm người tâm sự.
"Được, tôi đi." Nhiếp Tinh Thần buông cốc rượu trên tay, đặt tiền mặt lên bàn sau đó dứt khoát đứng dậy, xoay người rời khỏi.
Tô Tình nhìn theo bóng lưng cô quyết tuyệt, tận sâu đáy lòng nói không rõ cô đơn cùng hụt hẫng.
Cô ấy bất chấp hình tượng của bản thân, đứng ở giữa quán bar đông người dùng sức rống lớn: "Nhiếp Tinh Thần đồ bạc tình bạc nghĩa! Có giỏi thì đừng bao giờ xuất hiện nữa, đồ mặt lạnh chết tiệt..."
Thanh âm cô ấy len lỏi qua thứ âm nhạc ồn ào cùng tiếng người huyên náo, câu được câu chăng lọt vào tai Nhiếp Tinh Thần đang không chút do dự rời khỏi.
Cho đến khi hoàn toàn bước khỏi cửa ra quán bar Nhiếp Tinh Thần mới thoáng dừng lại, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi, bộ dáng Tô Tình phẫn nộ in trong tâm trí. Chút cảm giác lâng lâng vì cồn hoàn toàn xua tan theo trận gió lạnh thổi tới, cô lặng lẽ hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay phóng nhanh bước chân hướng ra đường lớn.
Cô vốn dĩ không cần bạn bè. Hiện tại, tương lai cô chỉ cần để tâm đến một mình chị gái là đủ.
Cứ vậy đi. Cũng đã quạnh quẽ cô độc lâu như vậy, hà tất phải dung thêm một người bước vào cuộc sống của mình?
.....
Sáng hôm sau, Tần gia.
"Cạn ly."
Tần Tuyết Nhiễm nhìn bộ dáng Tô Tình ỉu xìu nâng cốc rượu đến trước mặt mình, có chút vô ngữ.
"...Mới sáng sớm đã chạy đến nhà kéo mình uống rượu, cậu rốt cuộc chạm phải dây thần kinh nào rồi?"
Tô Tình không để lời châm chọc của cô vào lòng, tỏ vẻ không kiên nhẫn tặc lưỡi một cái. "Vậy rốt cuộc cậu có uống hay không? Nếu không thì mình uống một mình."
Cô ấy còn chưa kịp thu tay, Tần Tuyết Nhiễm đã nhanh tay kịp thời cùng cô ấy chạm cốc, thuỷ tinh va chạm vang lên âm thanh lanh lảnh. "Mình uống."
Sau đó Tần Tuyết Nhiễm đem cốc rượu đưa lên môi của mình, một hơi nốc cạn.
Hiện tại đã sắp sửa vào cuối thu, sau những trận mưa dầm liên miên khí trời cũng dần rét lạnh, buổi sớm tinh mơ nói chuyện còn có thể nhả một vòng khói trắng. Thời tiết thế này, một cốc Scotch Whisky thêm vài viên đá vào sáng sớm rõ ràng là một ý tưởng điên rồ. Đây cũng chính là lý do Tần Tuyết Nhiễm châm chọc Tô Tình chạm dây thần kinh khi mới tám giờ đã chạy đến Tần gia, kéo cô lên sân thượng khui một chai rượu loại này.
Nhưng khi chất lỏng cay nồng lại lạnh băng trượt xuống yết hầu mới biết, cổ họng tê liệt cái cảm giác này ngược lại cũng thật sảng khoái, đặc biệt là vào những ngày tâm tình tệ hại như thế này.
Tô Tình nhìn Tần Tuyết Nhiễm không chút do dự nốc cạn cốc rượu mà cô ấy rót cho cô đầu tiên là có chút sửng sốt. Tần đại tiểu thư xưa này luôn tuân theo nếp sống lành mạnh, tuyệt không giống cô ấy làm ra loại chuyện tuỳ hứng thế này.
Buổi sáng thức dậy, không thể dục không ăn sáng càng không đi xử lý đống công việc bề bộn mà đi theo cô ấy uống rượu, đã vậy lại còn là loại rượu nặng đô kết hợp đá lạnh. Không, đây căn bản không gọi tuỳ hứng, là phóng túng thì đúng hơn.
Nghĩ vậy cô ấy liền gấp không chờ được phản công cười nhạo: "Còn nói mình chạm dây thần kinh? Nhìn cậu mà xem, nếu thần kinh cậu bình thường còn theo mình phát điên cái gì?"
Tần Tuyết Nhiễm hết đường phản bác, thở dài một cái không thấy dấu vết. Cô khẽ lắc đầu đặt cốc rượu rỗng xuống, khoé môi treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Gần đây tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, chỉ có thể dùng công việc bận rộn làm chính mình trở nên tê liệt để không còn tâm trí suy nghĩ đến người nào đó.
Tuy nhiên cô cũng chỉ là một người bình thường, cứ mải miết cắm đầu vào công việc rồi có đôi khi cũng sẽ mệt mỏi. Con người, chính là thỉnh thoảng phóng túng bản thân một lần cũng tốt.
Tô Tình nhìn cô thở dài, cũng đi theo thở dài một hơi thườn thượt.
Tâm tình cô ấy cũng không tốt hơn Tần Tuyết Nhiễm là bao. Buổi tối hôm qua sau khi cùng Nhiếp Tinh Thần tan rã không vui, cô ấy từ quán bar trở về liền mất ngủ. Bộ dáng người kia lạnh nhạt cứ quanh quẫn trong đầu, cái cảm giác ấm ức cùng không cam lòng khiến cô ấy cứ lăn qua lộn lại ở trên giường, trằn khọc không thể vào giấc.
Hai người đồng bệnh tương liên không ngừng thay nhau rót rượu, biến rượu thành điểm tâm sáng, cứ thế một chai Scotch Whisky chẳng qua bao lâu liền cạn đáy.
Tần Tuyết Nhiễm từ trong tủ rượu đa dạng của mình lấy ra thêm một chai rượu cùng loại, dự định cùng Tô Tình uống đến tận hứng. Thế nhưng thời điểm cô đang chuẩn bị khui chai rượu mới thì tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên inh ỏi. Cô mở điện thoại ra xem, là cuộc gọi đến từ A Cương.
Ấn nghe máy, đầu dây bên kia chủ động báo cáo: "Đại tỷ, lần trước chị kêu tôi đi điều tra hacker tên Chen, có thu hoạch."
Nhắc đến Nhiếp Tinh Thần, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt lơ đãng lướt qua Tô Tình, ung dung đáp: "Được, đến đây một chuyến."
Vừa đúng lúc Tô Tình ở đây, để xem A Cương mang về tin tức có giá trị gì.
Tô Tình không biết chuyện có liên quan đến mình, trên mặt viết hai chữ mất hứng to đùng, một tay chộp lấy chai rượu. "Tới, mau khui thêm một chai, hôm nay mình với cậu không say không về."
Tần Tuyết Nhiễm lập tức ngăn cản động tác của cô ấy. "Không uống nữa, có chuyện."
Chưa đầy ba mươi phút sau A Cương đã có mặt ở tầng thượng Tần gia, cùng hai người chào hỏi: "Đại tiểu thư, chị Tình cũng ở đây à?"
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu đáp lại anh ta. "Điều tra được gì rồi?"
Trạng thái của A Cương có chút căng thẳng, biểu tình cùng ngữ khí đều toát lên vẻ nghiêm trọng: "Tìm được một bức ảnh, chỉ là ảnh này... có chút khác thường, tôi lấy cho chị xem."
Sau đó anh ta thao tác trên màn hình điện thoại của mình rồi đưa cho Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm có chút hiếu kì tiếp nhận điện thoại, thầm hỏi rốt cuộc là bức ảnh gì lại khiến A Cương có thái độ kì quái như vậy?
Cô thật cẩn thận nhìn xem bức ảnh kia, càng xem sắc mặt càng biến hoá, ánh mắt dần dần ngưng trệ, gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh rốt cuộc xuất hiện một tia vết nứt.
Cô đột nhiên siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt ám trầm gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp, thật lâu cũng không có động tĩnh.
Tô Tình ngồi ở một bên chứng kiến hết thảy phản ứng của cô cũng không kém tò mò, thầm hỏi một người luôn có năng lực khống chế cảm xúc như Tần Tuyết Nhiễm cũng sẽ lộ ra biểu tình này?
"Để mình xem xem." Cô ấy có chút nóng lòng giành lấy điện thoại từ trên tay cô, đương sự lại chỉ ngây ra như phỗng.
Tần Tuyết Nhiễm càng phản ứng kì lạ Tô Tình càng gấp gáp muốn xem bức ảnh. Là ảnh chụp một gia đình bốn người, cô ấy vừa nhìn một cái liền nhận ra người nhỏ nhất trong đây chính là Nhiếp Tinh Thần, thầm nghĩ xem ra bức ảnh đã được chụp từ nhiều năm về trước, lúc này cô bé kia chỉ khoảng mười tuổi, khuôn mặt vẫn còn non nớt. Tuy nhiên khí chất lúc nhỏ so với hiện tại lại không mấy khác biệt, vẫn là cái kiểu lãnh đạm đặc trưng quen thuộc.
Xem ra em ấy chính là lạnh lùng từ trong trứng nước, Tô Tình thầm cảm thán, một nụ cười vô thức tràn ra ngoài.
Lại tiếp tục dời đi tầm mắt, cô ấy trực tiếp bỏ qua hai người lớn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu nữ đứng ở bên cạnh tiểu Tinh Thần.
Trông giống như có chút quen mắt? Cô ấy dùng hai ngón tay phóng to khuôn mặt người nọ lên, trong đầu thật nhanh xẹt qua một vài hình ảnh linh tinh vụn vặt.
Một giây kia, nụ cười của Tô Tình tức khắc cương cứng trên môi, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Con mẹ nó!"
Điện thoại di động bị cô ấy quăng rớt xuống đất. A Cương có chút đau lòng nhặt lên. Không ngoài dự đoán của anh ta, hai vị đại lão đều gặp phải chấn động.
Sắc mặt Tô Tình thoáng cái liền trắng, biểu tình khiếp đảm chỉ tay về phía điện thoại không ngừng lắp bắp: "Diệc... Diệc... Diệc Phi Nhiên?"
Tận khi nghe thấy có người nhắc đến cái tên này Tần Tuyết Nhiễm mới phát sinh chút phản ứng.
Nội tâm đã sớm bình lặng như nước nay một lần nữa nhấc lên gợn sóng, một góc ký ức phũ đầy tro bụi đột nhiên sống lại khi nghe thấy cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đã rất lâu không có người nhắc đến ba chữ Diệc Phi Nhiên trước mặt cô, thậm chí chính bản thân cô cũng đã cất nó vào một góc nhỏ, khoá chặt.
Người yêu của cô trong quá khứ, người từng bị cô chính tay bắn chết, sau sáu năm lại bất ngờ để cô nhìn thấy bên trong một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp thời niên thiếu, ảnh chụp cùng với Nhiếp Tinh Thần, người được cho là em gái của Lâm Dương Thần.
Hơn nữa nhìn vào bức ảnh liền có thể nhận thấy giữa bọn họ tồn tại một mối quan hệ mật thiết.
Cho nên, Lâm Dương Thần cùng Diệp Phi Nhiên hẳn là cũng thân quen?
Suy luận đến đây, cảm giác hô hấp không thông kéo đến, phảng phất giống như có một tảng đá đè nặng nơi lồng ngực khiến toàn thân vô lực động đậy.
Lâm Dương Thần, phía sau em rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật?
Tần Tuyết Nhiễm nỗ lực hít sâu một hơi cố chặn lại mớ cảm xúc hỗn loạn trong đầu, dù vậy thì vẫn không tránh khỏi một trận sông cuộn biển gầm.
Mất một thời gian tận lực để cho bản thân trông không quá thất thố, cô cố tỏ ra bình tĩnh quay sang hỏi A Cương: