Mười hai giờ đêm Mục Thị mới về đến nhà, nhờ nàng giúp đỡ, rốt cuộc Tiêu Linh cũng bắt được nam thần tới tay, vốn dĩ là buổi gặp mặt đơn giản, kết quả biến thành party ăn mừng thoát FA.
Vì vậy Mục Thị uống rất nhiều rượu, trong nhà yên tĩnh quá mức, hoàn toàn khác biệt với không khí ầm ĩ trong quán bar, nàng luôn cảm thấy bản thân nghe lầm, đầu có chút choáng, thỉnh thoảng lỗ tai ù ù một trận.
Lên đến lầu hai, Mục Thị phát hiện phòng Hoa Tri Dã còn nửa mở cửa, đèn vẫn sáng, nên nàng thả lỏng tay đặt trên chốt cửa, đưa đầu vào nhìn.
Hoa Tri Dã đang viết.
Có lẽ động tĩnh của Mục Thị quá lớn, khi Hoa Tri Dã xuất hiện trong tầm mắt thì cô cũng nâng đầu lên nhìn.
“Chị còn chưa ngủ?” Mục Thị lên tiếng đặt câu hỏi trước.
Hoa Tri Dã nhàn nhạt ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết chữ: “Ngủ không được.”
Mục Thị nghe vậy tiếp tục đi vào trong, muốn xem Hoa Tri Dã viết gì, nhưng mới đi được hai bước thì Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn nàng lần nữa, hỏi: “Uống rượu?”
Mục Thị dừng bước, nhìn Hoa Tri Dã, ừ một tiếng,
Nàng hé miệng, mùi rượu trên người và thuốc lá ám vào quá nặng, nàng không muốn tiếp tục đến gần.
Mục thị: “Em về phòng trước, chị ngủ sớm đi.”
Bị Hoa Tri Dã hỏi như vậy, ngay cả hô hấp Mục Thị cũng cố gắng thả nhẹ hơn.
Khi Mục Thị quay người muốn rời đi thì Hoa Tri Dã lên tiếng: “Tới đây.”
Đầu tiên Mục Thị có chút sững sờ, sau đó dưới ánh mắt ra hiệu của Hoa Tri Dã, ngồi xuống bên cạnh.
Khác biệt với ồn ào náo động trong quán bar, nơi đây mọi thứ dường như đều diễn ra chậm hơn, nàng nhìn Hoa Tri Dã chậm rãi buông bút lông xuống, tiếp theo quay đầu nhìn nàng.
Thậm chí Mục Thị hoài nghi nàng uống rượu quá nhiều, xuất hiện ảo giác, ánh mắt Hoa Tri Dã nhìn nàng ôn nhu hơn nhiều.
“Chỗ này là sao?” Hoa Tri Dã chỉ chỉ bên tai nàng.
Mục Thị nghe xong đưa ta quơ loạn một trận, vị trí cách vành tai khoảng một centimet có một vết thương bắt đầu kết vảy.
Hoảng hốt nhớ lại, nàng mở ra tay, quả nhiên trên đầu ngón tay dính một chút máu.
“Tối nay mọi người quá phấn khích.” Mục Thị tùy ý xoa xoa hai tay, vết máu phai nhạt một chút: “Có người không cẩn thận làm bể cái ly, thời điểm đó em đang đứng bên cạnh, bị mảnh vỡ xẹt ngang.”
Nàng lấy điện thoại trong túi ra, nghênh đầu nhìn vào màn hình: “Chắc là bị thương lúc đó.”
Nói xong nàng lại giơ tay lên xoa xoa, cũng không quá mức để ý nên vết thương bị xé ra.
“Ai…” Hoa Tri Dã nhíu mày mập tức bắt lấy cổ tay Mục Thị: “Ngồi yên.”
Hoa Tri Dã nắm tay Mục Thị để lên bàn, lấy chăn mỏng trên đùi khoác cho nàng, đứng lên nói: “Đợi tôi một chút.”
Hoa Tri Dã đi ra ngoài lấy hộp y tế, khi quay lại thì Mục Thị đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, thành công né tránh bút mực trên bàn.
Hoa Tri Dã ngồi xổm bên người nàng, dùng bông tăm quét thuốc nước, rửa vết thương bên tai Mục Thị, tiếp theo bôi thuốc mỡ vào.
Có lẽ chịu kích thích, mí mắt Mục Thị giật giật, tiếp theo chậm rãi mở hai mắt.
Hoa Tri Dã chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục động tác tay.
“Chị Tri Dã.” Mục Thị vẫn nằm sấp trên bàn gọi nàng.
Hoa Tri Dã nhỏ giọng đáp lại, biểu thị đang nghe.
Mục Thị cười cười, ngước mắt nhìn mắt Hoa Tri Dã: “Chị có cảm thấy, khoảng cách giữa chúng ta rất gần không?”
Lần này Hoa Tri Dã mới quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, động tác trên tay ngừng lại.
Đúng thật có chút gần, thật ra cũng không quá gần, Mục Thị dứt khoát bất động thanh sắc tay chống thân thể, đối mặt với Hoa Tri Dã.
Không, xác thực là môi, tới gần.
Khoảng cách từ từ thu nhỏ, nhìn động tác của Mục Thị đơn giản giống ngồi dậy, nhưng trên thực tế, ai cũng hiểu được, không khí lúc này tràn ngập lúc này là dạng khí tức gì.
Gian phòng yên tĩnh quá mức, Mục Thị càng đến càng gần, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Hoa Tri Dã. Ngay khi khoảng cách dần dần thu nhỏ đến mười centimet, đột nhiên Mục Thị ngửa mặt lên, nâng tay bịt miệng lại, cuống quít giẫm dép trở về phòng.
Rượu vào dễ làm chuyện tốt, đồng thời cũng dễ làm chuyện xấu, Mục Thị chạy vào nhà vệ sinh trong phòng nôn khan vài tiếng, mới thấy dễ chịu một chút.
Nàng dựa vào vách tường phòng tắm, để tâm tình ổn định hơn!
Trở ra lần nữa, Hoa Tri Dã vẫn là dáng vẻ viết chữ lúc nãy, mới qua chừng mấy phút, đã viết được mấy chữ, chờ Mục Thị ngồi xuống bên cạnh, Hoa Tri Dã hỏi một câu: “Khá hơn chút nào không?”
Mục Thị ừ một tiếng: “Không sao.”
Hoa Tri Dã: “Trong phòng bếp có mật ong, em có thể pha nước uống.”
1
Mục Thị khoát tay: “Không cần.”
Nàng quay đầu nhìn sườn mặt Hoa Tri Dã, muốn nói gì, nhưng không biết bắt đầu thế nào, đành đem ánh mắt chuyển qua tay cô, theo chuyển động chiếc bút, yên lặng nhìn.
“Khi còn nhỏ, mỗi lần chọc bà ngoại tức giận, ngoại sẽ phạt em viết chữ.” Mục Thị cười cười: “Bà phạt em chép Hận Ca, lúc đó em không hiểu tiếng Trung, thời điểm viết sai chữ, bà ngoại liền nói, mỗi lần nếu sai chữ nào phải viết lại mười lần.”
Hoa Tri Dã nghe, cô lấy tờ giấy khác, viết một câu.
Mục Thị theo dõi từng chữ từng chữ xem xong, rồi bật cười.
“Hận này rả rích vô tuyệt kỳ.” Nàng cười cười, đưa tay lấy bút trong tay Hoa Tri Dã, ở bên cạnh viết lại y như vậy.
Lúc nhỏ từng luyện qua, mặc dù chữ của Mục Thị không được tính là rất đẹp nhưng cũng có chút phong phạm.
Sau khi nàng viết xong, Hoa Tri Dã không tiếp tục luyện chữ, cô lấy thuốc mỡ và băng cá nhân trong hộp y tế đưa cho nàng: “Chút tắm rửa nhớ chú ý một chút.”
Nói xong cô đứng lên đem hộp y tế đi ra ngoài.
Mục Thị trở về phòng tắm rửa một cái, có lẽ vì lời dặn dò của Hoa Tri Dã, cả quá trình nàng đều chú ý tới vết thương, sợ mình không cẩn thận làm vết thương hở ra lần nữa.
Tắm xong, nàng cầm điện thoại lên thấy có mấy tin nhắn Wechat.
Tối nay Tiêu Linh có giới thiệu một em gái nhỏ cho nàng, còn buộc nàng thêm Wechat người kia, không chỉ như thế, khi Phan Hiểu Liệng đưa các nàng về, còn tiện thể tranh thủ ghép đôi.
Nếu không phải ảnh chân dung của người này là tự chụp, suýt chút nữa Mục Thị quên mất, nàng cúi đầu nhìn màn hình, khi đó cô gái nhỏ này còn chủ động lấy điện thoại nàng, sửa lên đã lưu.
Tiểu Anh Đào: [ Em về tới nhà rồi ]
Tiểu Anh Đào: [ Hôm nay chị bị thủy tinh cắt bị thương, phải xử lý kỹ ]
Tiểu Anh Đào: [ Nhớ nghỉ ngơi sớm ]
Tiểu Anh Đào: [ Ngủ ngon ]
Mục Thị mở khung chat, suy nghĩ mấy giây nhưng không đánh chữ nào, tiếp theo vào danh bạ, đổi Tiểu Anh Đào thành bạn Tiêu Linh.
Buổi sáng tỉnh lại, Hoa Tri Dã và Hoa Huyên Lận đều ở phòng khách, ba người im lặng không lên tiếng ăn bánh mì cùng sữa bò, sau đó Mục Thị cầm túi đi ra ngoài.
Lúc nãy Hoa Huyên Lận không tìm nàng nói chuyện phiếm, ngược lại làm nàng thấy rất kỳ quái, bất quá cũng không nghĩ gì nhiều.
Hoa Huyên Lận ở Bổn thị có nhiều bạn bè, Hoa Tri Dã nói qua, mỗi lần hắn tới, đều rất bận rộn, bạch thiên hay hắc dạ đều có người quen.
Cho nên chạng vạng tối Mục Thị tham gia một hoạt động, đúng lúc gặp hắn, vẫn có chút kinh ngạc.
Hoa Huyên Lận mặc trang phục bình thường, nhìn không giống ngẫu nhiên gặp, Mục Thị chờ hắn đến gần, nghe hắn gọi: “Em gái Thị Thị.”
Vẻ mặt Mục Thị nghi hoặc vô cùng, đưa tay tiếp nhận, hỏi hắn: “Làm sao biết tôi ở chỗ này?”
Hoa Huyên Lận lung lay điện thoại trong tay: “Tôi thấy fan hâm mộ của em đăng.”
Mục Thị: …
Mục Thị cười nhìn hắn, đùa giỡn: “Tôi có thể cầu anh đừng quan tâm tôi không?”
“Cái này không thể được.” Hoa Huyên Lận khoát tay: “Người một nhà phải để ý chăm sóc lẫn nhau.” Hắn nói xong nhíu mày nhìn Mục Thị, chỉ vào túi: “Chị tôi mua cho em.”
Mục Thị chớp chớp mắt, nhìn Hoa Huyên Lận bày bộ dáng rất hiểu, vỗ vỗ bả vai hắn: “Rảnh sẽ mời anh ăn cơm.”
Hoa Huyên Lận cười lớn, lắc đầu: “Ăn cơm coi như xong, không bằng giới thiệu cho anh một em gái xinh đẹp đi.”
Hoa Huyên Lận không ở lại bao lâu, chỉ hàn huyên vài câu thì rời đi. Nhìn bóng lưng hắn khuất ngay khúc cua, Mục Thị mở túi nhìn chai thuốc trừ sẹo, mặc kệ tại sao Hoa Huyên Lận nhìn thấy mờ ám trong lòng nàng, vài câu trêu chọc vừa rồi đủ khiến nàng vui vẻ.
Cho nên tâm tình vui vẻ nương theo Mục Thị suốt cả ngày, từ khi hoạt động bắt đầu đến lúc kết thúc, cả trên đường rời hội trường về đến nhà.
Lúc ở phòng khách đổi giày, Mục Thị thấy phòng bếp sáng đèn, nàng đặt túi qua một bên, mở cửa đi vào, Hoa Tri Dã đứng trước tủ lạnh, nhìn đồ bên trong, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Mục Thị nhấc chân bước tới, tò mò hỏi: “Chị đang nhìn cái gì?”
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Mục Thị một chút, lại đem ánh mắt dời trở về: “Có chút đói, muốn ăn mì.”
Mục Thị sững sờ: “Muốn ăn thì nấu thôi.”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt: “Sẽ không.”
Mục Thị nghe xong, trầm mặc mấy giây, tiếp theo bật cười lớn, nàng khoát khoát tay với Hoa Tri Dã, để cô chuyển vị trí, nói: “Em chuẩn bị cho chị.”
Hoa Tri Dã nhường vị trí, Mục Thị nhìn vào tủ lạnh một lượt, A di chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều.
“Không có cà rốt, không có hành.” Mục Thị nói một mình, đầu gật gật, quay qua nhìn Hoa Tri Dã hỏi: “Chị ăn không?”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng: “Không ăn.”
1
Mục Thị nhướn mày, lắc đầu nói: “Kén ăn.”
Nàng đem nguyên liệu trong tủ lạnh ra, nhìn Hoa Tri Dã đang dựa vào bếp, vốn muốn nói cô ra ngoài chờ, nhưng đột nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ.
“Chị Tri Dã.” Mục Thị quay người nhìn cô: “Có tạp dề không?”
Hoa Tri Dã nghi hoặc: “Em cần tạp dề?” Cô nhìn xung quanh, liền thấy tạp dề màu xanh nhạt treo cạnh cửa.
Hoa Tri Dã lấy đưa cho Mục Thị, Mục Thị thấy nhưng dáng vẻ không muốn tiếp nhận, mà tiến lên một bước nhỏ, khi đến gần, hai tay dang ngang, nghiêng đầu cười, bày ra bộ dáng nũng nịu: “Giúp em đeo đi.”
1
Hoa Tri Dã nhìn mắt nàng, một lát sau mới bắt đầu động tác, hai tay vòng qua cổ nàng buộc dây, Mục Thị nhích tới gần, phối hợp cúi đầu xuống.
Vòng qua cổ xong, Hoa Tri Dã cúi đầu, buộc hai dây sau lưng, không chút suy nghĩ vòng tay qua eo Mục Thị.
“Chị Tri Dã, chị dùng nước hoa gì?”
Quá gần, khuỷu tay Mục Thị muốn đụng phải bờ vai Hoa Tri Dã, mà cô hư hư thực thực ôm nàng.
Hoa Tri Dã buông tay, lui về sau một bước nhỏ: “Không nhớ nhãn hiệu.” Ngón trỏ cô trên không trung vẽ một vòng tròn: “Xoay qua chỗ khác.”
Mục Thị nghe lời, Hoa Tri Dã giúp nàng buộc chặt dây.
Khi Hoa Tri Dã nói xong thì thấy Mục Thị lung lay đầu: “Tóc vướng nút thắt.”
Cô đành phải nâng tay giúp Mục Thị lấy tóc ra., sau khi xong, không đợi Mục Thị lên tiếng, Hoa Tri Dã tự mình rời khỏi phòng bếp.
Mặc dù chuyện nấu ăn không phải kỹ năng lợi hại gì, nhưng với Mục Thị, ở phương diện tán tỉnh vẫn có chút hiệu quả, nàng còn nhớ rõ, nàng từng làm cho một em gái chén cơm chiên trứng, em gái ăn xong nháy mắt đổi hướng yêu Mãn Mãn, khiến nàng hoài nghi, khi nấu nàng có phải bỏ gia vị bình thường hay không?
Mì rất nhanh được nấu xong, Mục Thị đem đũa sạch và thìa đặt trước mặt Hoa Tri Dã, cũng ngồi bên cạnh nàng: “Thử một chút, xem mặn nhạt thế nào.”
Hoa Tri Dã cầm thìa ăn một miếng, không có biểu tình gì nói: “Vừa ăn.”
Nói xong nàng cầm đũa lên, rồi dừng một chút, quay đầu nhìn Mục Thị: “Em ăn không?”
Mục Thị chống đầu mỉm cười với Hoa Tri Dã: “Em húp miếng nước là được.”
Hoa Tri Dã nghe xong đưa thìa cho nàng, nhưng Mục Thị vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế lệch đầu nhìn cô, cũng quyết miệng lên.
Hoa Tri Dã lại đưa thìa đến gần hơn, Mục Thị vẫn không tiếp.
Mục Thị: “Hoa Tri Dã, em đã nấu mì cho chị a.”
Hoa Tri Dã nhìn mặt nàng, mấy giây sau nhận lệnh thu hồi thìa, lấy ít nước mì, đưa lên miệng thổi thổi mới đưa qua.
Mục Thị há miệng uống, nàng mím môi một cái, mặt mày cong cong hỏi: “Không sao?”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt trở về một câu: “Cũng được.”
Mục Thị cười cười, lại đến gần hơn, chỉ miệng mình nói: “Nước canh dính khóe miệng.”
Hoa Tri Dã nhìn nàng, đánh mắt nhìn sang hộp giấy ăn trên bàn.
Vốn dĩ hai người dựa có chút gần, Mục Thị còn nghiêng người xích lại gần Hoa Tri Dã hơn, tay chống đỡ đầu, bộ dáng hoàn toàn giống mời người tới hái, Hoa Tri Dã hơi cúi đầu nhìn, thấy biểu lộ nàng nghịch ngợm, còn có nốt ruồi dưới mí mắt.
Mục Thị cảm thấy chưa vừa lòng, càng quá phận đến gần hơn, miệng hơi cười nói: “Hoặc hôn một chút cũng được.”
3
Hoa Tri Dã không trả lời nàng, chỉ yên lặng nhìn, rất nhiều hình ảnh bay trong đầu, dáng vẻ Mục Thị bốc đồng trên màn ảnh, Mục Thị làm xấu, Mục Thị lãnh diễm, kiêu ngạo, mỗi biểu lộ thoáng qua, sau đó biến thành Mục Thị đang mong đợi trước mắt.
Tay Hoa Tri Dã đặt trên hộp giấy ăn, ở giữa rút ra một tờ, chậm rãi đưa tới gần môi nàng.
Có lẽ bầu không khí quá mức mập mờ, hay do đôi môi kia quá mê người, khăn tay trong kịch bản không tới gần, mà đến gần lại là Hoa Tri Dã.