Mười lăm ngày quay hình rất nhanh liền hoàn tất, ngày cuối cùng, tất cả mọi người đều uống rượu ăn mừng nhưng vẫn để lại ba phần tỉnh cùng nhau trò chuyện trên trời dưới đất.
Tiền bối thì nói về kinh nghiệp của mình trong những năm tháng lăn lộn trong ngành giải trí, người mới thì kể những chuyện từng xảy ra từ khi bước chân vào nghề, Mục Thị lắng nghe tất cả, lòng nàng thổn thức không thôi.
Tựa hồ ngoài trừ nàng, mọi người có mặt ở đây đều không dễ dàng, muốn nổi danh phải trả giá đắt, tiền tài, sơ tâm, thậm chí còn có nhục thể.
Tiểu Mã từng nói với Mục Thị nguyên nhân lần này Nam Từ tham gia Tống Nghệ, hắn là một sinh viên vừa tốt nghiệp, tiết mục biểu hiện cũng không phải rất tốt, fan hâm mộ không nhiều, có thể tham gia tiết mục này không hề đơn giản, hắn phải dựa vào một số người.
Người kia có thể là trưởng ban truyền hình, hay một giám chế nào đó, Tiểu Mã không có cẩn thận nghe ngóng. Nam Từ đồng ý tham gia bất cứ chương trình nào, hắn một mực ngoan ngoãn, có khi phải ôm việc về nhà làm, tính tình cũng rất tốt.
Hắn không dễ dàng tìm được thời gian nhãn rồi, định hàn huyên vài câu thì bị Tào Vân Thành chen vào, vì thế chuyện của hắn không được nhấc lên.
Mọi người say rượu có chút mệt mỏi, hôm nay thu thập một phen, rất sớm đã ngủ rồi, mười lăm ngày tạo thành tình hữu nghị, đến khi chia tay bịn rịn không nỡ, mặc kệ sau lưng có hậu thuẫn hay không? Mặc dù người có vì trèo cao mà làm việc trái lương tâm hay không? Tất cả đều dẹp qua một bên, hiện giờ chỉ muốn hưởng thụ ấm áp mang lại cho nhau.
Sau khi trở về, Mục Thị nói với Tiểu Mã nàng phải nghỉ một ngày thật tốt, cái gì cũng không muốn làm, chỉ nằm trên giường, xem tivi, lướt Weibo.
Tiểu Mã giữ tài khoản Weibo của nàng, thay nàng đăng bức ảnh bốn khách mời, biểu thị lần này thật sự rất vui vẻ.
Lúc Mục Thị ngủ trưa dậy, Weibo của nàng gửi đến vài thông báo, tùy ý lướt xem phát hiện lại leo lên top. Mục Thị không quá quan tâm, nàng rời giường duỗi lưng một cái, ấn mở Wechat, mở ra giao diện nói chuyện phiếm với Hoa Tri Dã, gửi tin cho cô.
Mục Thị: [ Em về rồi ]
Một phút sau bên kia mới phản hồi, cũng giống lúc trước, chỉ một chữ đơn giản: [ Ân ]
"Lãnh mạc" Mục Thị liếc mắt với không khí.
Mới để điện thoại xuống, nó lại vang lên, thì ra là Hoàng Nghệ Chương gọi tới, nàng bĩu môi, nhận.
"Trở về rồi?" Đầu tiên kia hỏi.
Mục Thị: "Đúng vậy."
Hoàng Nghệ Chương cười: "Tối nay ra không?"
Mục Thị bị Hoàng Nghệ Chương lôi kéo đến quán rượu, lúc trước Mục Thị cùng Phương Khinh Khinh ở chỗ này bị Hoa Tri Dã bắt gặp, thời điểm nàng đến phát hiện Giang Viêm Khải cũng có mặt, mới thấy nàng, Giang Viêm Khải lập tức đẩy người bên cạnh ra, để Mục Thị ngồi bên cạnh hắn.
Giờ này quán bar vẫn chưa đông, Giang Viên Khải rót cho Mục Thị một ly rượu, hỏi:"Tiết mục thế nào?"
Mục Thị: "Tạm được, nhờ em và anh rễ, tất cả mọi người đều chiếu cô chị."
Giang Viêm Khải bật cười ha ha, nói câu: "Không có cách, chúng ta có quá nhiều tiền, không dùng trên người chị, trong lòng không thoải mái."
2
Hắn nói xong xích lại gần hơn, hỏi thêm: "Em nghe nói lần trước chị dùng cơm với chị Nhất Hàm và một chị gái nữa, là bạn của chị Nhất Hàm."
Mục Thị hỏi ngược lại: "Chị Nhất Hàm nói?"
Giang Viêm Khải cười cười: "Loại tin tức ngầm này, có cần chị Nhất Hàm nói cho em biết không?"
Mục Thị nhín vai, nói câu: "Đúng vậy, bạn đại học của chị Nhất Hàm."
Giang Viêm Khải lại hỏi: "Lớn hơn chị 8 tuổi?"
Mục Thị: "8 tuổi thì làm sao? Chị muốn người ổn trọng không được a?"
Giang Viêm Khải buông tay: "Được được được." Hăn cười: "Không phải nói cái này không được, là chị không được a." Hắn trêu chọc: "Vẫn chưa đuổi tới tay?"
Giang Viêm Khải xem náo nhiệt ngữ khí cười lớn, chụp bả vai nàng: "Cố lên, cố lên, chìm trong ổn trọng quen thuộc."
Hắn định nói thêm thì Hoàng Nghê Chương bưng ly rượu đi tới, hắn thuận miệng hỏi đang nói chuyện gì vui vẻ như thế, Giang Viêm Khải liền trả lời: "Thị Thị đang theo đuổi một ngượi, hơn một tháng vẫn chưa đuổi tới."
Mục Thị:...
Nàng quay đầu trợn mắt nhìn Giang Viêm Khải một chút: "Đủ rồi."
Hoàng Nghệ Chương nghe xong nhìn Giang Viêm Khải, hai người đồng loạt cười lớn.
Vốn dĩ tâm tình rất tốt, bị hai người bọn họ quấy rầy không còn chút tư vị, Mục Thị dựa ghế, mở Wechat Hoa Tri Dã, kéo lên xem lại nội dung hai người nói chuyện, nhưng không có mấy trang thì hết.
Một số ít người thật sự khó nắm bắt, Mục Thị tắt điện thoại, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người tới càng ngày càng nhiều, quán bar ngày càng nóng lên, mọi người nhao nhao bắt đầu chơi đùa, đổ xúc xắc đánh bài.
Hôm nay vận khí của Mục Thị không tốt lắm, liên tiếp thua mấy trận, rượu cứ như vậy từng ly từng ly uống hết, có lẽ quá lâu không đụng những thứ này, mới uống vài vòng, đã cảm thấy có chút choáng.
Lại cầm điện thoại lên nhìn, đã mười một giờ khuya, trên màn hình điện thoại ngoài trừ biển thị thời gian còn có miss call của Hoa Tri Dã gọi một tiếng trước.
Mục Thị khẽ nhíu mày, đột nhiên thanh tỉnh hẳn, khoát tay với người bên cạnh, đứng lên đi vào toilet.
Đợi âm thanh bên ngoài nhỏ đi, Mục Thị mới bấm điện thoại gọi lại, nàng đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương, cắn môi tiếng tút tút.
Mười mấy giây sau, rốt cuộc bên kia cũng nhận cuộc gọi.
Đúng thật có chút choáng, tựa hồ mang theo thói quen mấy hôm trước, nàng mở miệng liền gọi: "Hoa lão sư."
Hoa lão sư ở đầu bên kia cũng cười nhẹ, nghe bối cảnh bên Mục Thị, hỏi:
Mục Thị ừ một tiếng, hỏi: "Gọ tìm em sao?"
2
Mục Thị thất vọng ồ một mặt lộ ra nụ cười trào phúng, bật cười thành tiếng, sau đó cúp điện thoại.
2
Hoa Tri Dã nghe âm thanh tút tút, cô lắc đầu đặt điện thoại xuống, chắp tay sau lưng nhìn bức vẽ trên bàn trà. Bên trong là nửa bên mặt của Mục Thị, đang người bóp cánh hoa.
Dù học sinh của cô vẽ rất tốt nhưng Hoa Tri Dã vẫn cảm thấy không thể vẽ linh khí trong mắt Mục thị, cô cuộn lại, để một bên, cầm lấy điều khiển mở TV, mở phần mềm âm nhạc.
Hoa Tri Dã đối với Mục Thị thế nào, ngay cả bản thân cô cũng không thể mò ra, cho nên cô cảm thấy nên bớt tiếp xúc với Mục Thị mới tốt nhất, đặc biệt là ban đêm.
Cho dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi cái gì.
Mười mấy phút sau, người cô đợi cũng đến.
Mục Thị cầm chìa khóa mở cửa đi vào, Hoa Tri Dã vô thức nhìn thời gian trên điện thoại, âm nhạc được mở rất nhỏ, trần nhà chỉ mở một vòng đèn trần, Mục Thị tới, giống thường ngày đổi dép lê, nàng uống rượu nên bước đi có chút nặng nề.
Một phút sau, Hoa Tri Dã nhìn người bước tới trước mặt.
"Hoa Tri Dã." Hai tay Mục Thị ôm ngực, cúi đầu nhìn người đang yên vị trên sô pha: "Chị... Tại sao chị kỳ quái như thế?"
Hoa Tri Dã ngẩng đâu nhìn nàng, giống như vừa nghe được chuyện cười: "Chị kỳ quái chỗ nào?"
Mục Thị tới gần hơn: "Chị tránh em làm gì?"
Hoa Tri Dã hỏi lại: "Chị tránh em lúc nào?"
Mục Thị cúi người, không biết vì uống rượu hay vì mệt mỏi, Hoa Tri Dã thấy trong mắt nàng có chút ẩm ướt.
Đột nhiên Mục Thị cười: "Chị nói chị thích mặt em?"
Hoa Tri Dã có chút nhướn mày: "Đúng."
Mục Thị lại hỏi: "Là fan hôm mộ của em?"
Hoa Tri Dã gật đầu.
Mục Thị vươn tay, đặt kế bên đầu Mục Thị: "Chị đã coi trọng mặt em, em liền để chị nhìn nhiều một chút." Mục Thị nhìn HOa Tri Dã chằm chằm, mỗi chữ mỗi câu nói: "Chị hôn em, lấy ảnh em làm hình khóa, hơn nữa còn tham gia tiết mục cùng em, không công bằng liền dành cho em một phiếu, cuối cùng giúp ta một chút."
Nàng nói xong tim vọt lên cuống họng, quỳ một chân khóa Hoa Tri Dã lại: "Chị cảm thấy hợp lý sao?"
Hoa Tri Dã nhìn vào mắt Mục Thị, không có bất cứu hốt hoảng gì: "Không hợp thế nào? Chị là fan của em, vì em làm những thứ này có gì không bình thường?"
Mục Thị a một tiếng bật cười: "Bình thường, đương nhiên bình thường."
Nàng nói xong đột nhiên thu tay lại, cởi áo khoác của mình ném qua một bên, sau đó thô bạo kéo cổ áo thấp xuống, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, còn mơ hồ thấy được nội y.
"Nếu là fan hâm mộ." Mục Thị tới, cúi đầu nhìn Hoa Tri Dã: "Có fan hâm mộ nào không muốn ngủ với thần tượng?." Nàng thả âm thanh nhỏ hơn, hỏi: "Chị không muốn sao?"
Nàng không chờ Hoa Tri Dã trả lời, cúi đầu hôn môi cô.
2
Nụ hôn này, so với lần trước lâu hơn một chút, Mục Thị nhẹ nhàng cắn môi dưới của Hoa Tri Dã, còn muốn lè lưỡi nhưng lại đột ngột dừng lại, chống sô pha sau lưng Hoa Tri Dã, rồi lui về sau, đột nhiên có chút đau lòng cho chính mình.
"Thật có lỗi." Mục Thị nói.
Mặc dù trong lời nói là xin lỗi nhưng ngữ khí mười phần kiên cường, không có chút nào ý tứ thật có lỗi.
Nàng lui lại một bước, đưa tay lấy áo khoác lên muốn rời đi, nhưng chưa kịp quay người thì tay đột nhiên bị người trên sô pha giữa lại, tiếp theo người nọ đứng lên, ôm eo nàng, kéo nàng ngồi xuống.
Hoa Tri Dã không nói lời nào, cúi đầu liền hôn xuống môi Mục Thị.
Nụ hôn này, còn nóng bỏng hơn vừa rồi, thậm chí Hoa Tri Dã không kịp chờ đợi, nhanh chóng lè lưỡi cùng lưỡi Mục Thị quấn cùng một chỗ.
Không có bất cứ nguyên nhân gì, cô muốn nhìn nàng thì cứ nhìn, muốn tới gần thì tiến tới, cô cảm thấy mình quả thực là một người điên.
Có người ái mộ nào không muốn yêu thương thần tượng của mình, Mục Thị nói rất đúng.