Mục Thị tỉnh lại lần nữa là vì động tĩnh trên mu bàn tay, lúc nàng mở mắt thì thấy Hoa Tri Dã nửa ngồi xổm trên đất, tay đè lên vị trí băng cá nhân, từ từ rút kim ra.
Không có cảm giác gì có lẻ do hiệu quả của thuốc, Mục Thị nhìn nhìn một lúc lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Một đêm này nàng ngủ rất sâu, giống như đã lâu không được ngủ, đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mái, cả người tỉnh táo hẳn.
Nàng hít sâu thở ra, duỗi lưng một cái, xoay qua nhìn người vẫn còn ngủ say.
Mục Thị chưa bao giờ quan sát Hoa Tri Dã ở khoảng cách gần thế này, nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ lên lông mi của cô, tiếp theo nắm loạn tóc mềm mại trong lòng bàn tay.
Nàng không biết rốt cuộc mình đang quan sát cái gì, nắm túm tóc chơi đùa một lúc lại trả trở về, tiếp theo dùng ngón trỏ quấn một lộn tóc khác, quay vòng vòng rồi lại buông ra.
Chơi tóc chán, Mục Thị chuyển qua sờ mặt Hoa Tri Dã, lông mày, mũi, môi, còn lỗi tai cô. Vành tai Hoa Tri Dã đeo đôi bông rất đơn giản, ngoài viên trân châu nho nhỏ, thì không còn gì khác, từ khi Mục Thị quen cô tới giờ vẫn chưa từng đổi.
Mục Thị đưa tay vuốt vuốt vành tai Mục Thị, rồi chuyển qua nghiên cứu cằm cô.
Hoa Tri Dã bị Mục Thị ép tỉnh.
Lúc cô mở mắt ra, Mục Thị nửa quỳ nằm sấp trên người cô, đang chơi nơ bướm trên áo ngủ của cô.
2
“Tỉnh rồi?” Mục Thị ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã một cái, tiếp tục công việc trên tay.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, giơ tay đặt trước mặt Mục Thị, nàng lập tức hiểu ý, phối hợp dán trán vào lòng bàn tay Hoa Tri Dã.
Vẫn còn nóng.
Hoa Tri Dã rút tay về, vỗ vỗ mông Mục Thị đang ngồi trên đùi cô: “Chị đi lấy nhiệt kế.”
Mục Thị uốn éo hai lần: “Không muốn.”
Nàng hài lòng liếc nhìn nơ con bướm trước ngực Hoa Tri Dã, tiếp tục đè lên người cô, vươn tay lấy nhiệt kế trong ngăn tủ, đưa vào tai bấm một cái.
“Đã khá hơn nhiều.”
Mục Thị thì thầm một tiếng, đưa nhiệt kế cho Hoa Tri Dã nhìn, rồi bỏ vào ngăn kéo.
“Mấy giờ rồi?” Hoa Tri Dã quay đầu nhìn đồng hồ, lại hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì? Chị nói a di tới làm.”
Mục Thị cười với Hoa Tri Dã, hai chân dùng sức kẹp bắp đùi cô, cả người nằm sấp xuống, rất có tinh thần gặm cổ cô, nói: “Ăn chị.”
Sống với Mục Thị lâu như vậy, chỉ cần nàng muốn, Hoa Tri Dã không cách nào ngăn cản.
Tay thuần thuật vài động tác đã tháo được con bướm vừa thắt, cũng nhanh chóng lột váy ngủ trên người Hoa Tri Dã xuống, cả người Mục Thị nằm trên người Hoa Tri Dã gặm nhắm.
3
Dưới sự trêu chọc của Mục Thị, Hoa Tri Dã hoàn toàn không chống đỡ được, cô ôm eo Mục Thị, xoay người áp nàng dưới thân.
Ngược lại Hoa Tri Dã không gấp gáp cởi qu.ần áo trên người Mục Thị, mà cách lớp áo ngủ mỏng manh mơ.n trớn, tinh thần Mục Thị mới tỉnh táo không bao lâu giờ lại mơ hồ. Dù chỉ cách lớp áo cũng đủ làm nàng chịu không nỗi, muốn được nhiều hơn, lại muốn đem tầng cản trở này bỏ đi.
Mới sáng sớm, bên trong phòng trần ngập đủ loại âm thanh, trầm thấp, cao vút, nhiệt độ trong phòng vừa đủ, nhưng vì hai người lăn qua lộn ra mà toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Một phòng hương diễm.
Kiên trì chịu đựng một hồi nhưng bị một tiếng lão bà của Hoa Tri Dã đánh vỡ, cảm giác hưng phấn lan tràn khắp toàn thân Mục Thị.
Sau khi kết thúc, nàng uốn mình trong ngực Mục Thị, cả người bất lực, tay mềm không có sức đặt trên vai Hoa Tri Dã, hơi thở hổn hển, mắt liếc nhìn một lượt, rồi dừng lại ở nốt ruồi bên trên xương quai xanh, lè lưỡi liếm liếm.
Đầu lưỡi nếm được vị mặn chát của mồ hôi, Mục Thị lại muốn liếm liếm đáng tiếc bị Hoa Tri Dã lui ra sau, né tránh.
Tay Hoa Tri Dã khoác lên hông Mục Thị, trêu chọc nàng: “Ăn ngon không?”
Mục Thị nhìn nàng, gật đầu: “Ăn ngon.”
Giữa người và người thân mật thật sự rất thần kỳ, một khi yêu sâu đậm thì mọi thứ trên người đối phương đều trở thành bảo bối, Mục Thị vươn tay đặt lên nốt ruồi, trượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên rốn Hoa Tri Dã.
Nàng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, vẽ một vòng tròn quanh rốn, nhưng chưa kịp hoàn thành thì ngón tay đã bị Hoa Tri Dã nắm lấy.
“Đừng làm rộn.” Hoa Tri Dã đắp chăn cho nàng, hôn hôn trán: “Chị đi tắm.”
Có lẽ do chơi đùa quá mệt mỏi, thời điểm Hoa Tri Dã đi tắm, Mục Thị lại ngủ thiếp đi, đợi khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là hai tiếng sau, nàng ngồi dậy lung lay đầu, ngày nghỉ này, chỉ muốn ngủ.
Sau khi tắm rửa xuống lầu, Hoa Tri Dã đã chuẩn bị xong bữa sáng đặt lên bàn, nàng mang dép lên bước qua, từ sau ôm eo người đang làm sữa đậu nành, nhỏ giọng: “Chào buổi sáng.”
Hoa Tri Dã cười: “Chào buổi sáng!”
Bữa sáng là bánh mì và sữa đậu nành, hôm qua Mục Thị không ăn gì, cộng thêm sáng sớm vận động, những gì Hoa Tri Dã chuẩn bị nàng đều ăn hết.
Ăn điểm tâm xong, Mục Thị lấy điện thoại ra.
Từ hôm qua trở về đến bây giờ, Mục Thị chưa đụng đến điện thoại, lúc này, trên màn hình hiển thị cả trăm tin tức, nàng giương mắt nhìn hết một lượt, không có tin tức của Tiểu Mã, chắc không có chuyện gì gấp. Nhìn mấy tin thông báo, nàng xoắn xuýt mấy giây mới ấm vào Wechat, đoán chừng Tiểu Mã thông báo Mục Thị ngã bệnh nên bên trong Wechat đều là tin nhắn quan tâm nàng, Mục Thị trả lời từng cái từng cái một.
Trên Weibo càng nhiều hơn, fan hâm mộ chiếm hơn phân nửa, cơ hồ đều nhắc nhở nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng liều mạng làm việc như vậy, Mục Thị quét mắt nhìn một lượt, rồi đi đến cửa sổ sát đất chụp một tấm bầu trời xanh thẳm, kèm theo ‘Ngủ một giấc, tinh thần tỉnh táo hơn’.
Đăng xong, nàng thuận tiện xem trang chủ, trượt lên trượt lên, khi đến Tạp chí mới trên Weibo thì ngừng lại.
Mục Thị ngẩng đầu, đúng lúc Hoa Tri Dã rửa chén xong đi ra, nàng ấm mở video, nói với: “Video chị phỏng vấn.”
Video dài năm phút, nói về vấn đề chuyên môn và giải trí, nửa này nửa kia luân phiên, Mục Thị ấn mở full screen, Hoa Tri Dã mặc vest màu xám tro, dáng vẻ ngự tỷ cực kì, nàng dựa vào Hoa Tri Dã, cùng nhau xem hết video, chậc chậc chậc vài tiếng.
“Thế nào?” Hoa Tri Dã hỏi.
Mục Thị bĩu môi: “Em sẽ phát đoạn video này lên Weibo của em, nhưng sau video này khẳng định có rất nhiều tình địch.”
Âm thanh hiện thực của Hoa Tri Dã rất nặng rất ổn rất êm tai, nhưng trong video này càng khiến người nghe mê đắm.
Mục Thị lập tức nhớ lại thời điểm sáng nay khi Hoa Tri Dã gọi nàng là lão bà, chắc chắn cô cố ý đè thấp giọng ở bên tai nàng nói nhỏ. Thật ra nàng không thích hai từ này, nhưng không hiểu tại sao xuất phát từ miệng Hoa Tri Dã lại khiến cả người nàng xốp giòn, là xốp giòn từ trong ra ngoài.
Lời nói thì toàn mùi chua nhưng Mục Thị vẫn phát video phỏng vấn Hoa Tri Dã, ở ngày trước mặt cô, viết: “Hoa lão sư là nữ thần của tôi!”
Phát xong, Mục Thị cất điện thoại, ngồi thẳng quay đầu nhìn Hoa Tri Dã, hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”
Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ: “Đi ra ngoài.”
Hoa Tri Dã cảm thấy không thể cùng Mục Thị ở lì trong nhà, có nhiều thứ cần phải tiết chế, dù sao các nàng không thể để thời gian trôi qua không lành mạnh như vậy.
2
Quyết định mười phút sau ra cửa, lúc này Hà Nhất Hàm gọi đến, đối phương biết hai người trở về, nhất quyết muốn gặp mặt.
Đang lúc rảnh rỗi nên hai người đồng ý.
Thu thập một phen, Hoa Tri Dã lái xe chở Mục Thị đến địa chỉ nhà hàng mà Hà Nhất Hàm gửi, vừa bước vào bào sương đã nghe tiếng Phỉ Phỉ y y nha nha.
Mục Thị thấy thế, mau mau bỏ túi xuống, bước qua ôm Phỉ Phỉ vào lòng, nhéo nhéo khuôn mặt con bé.
“Đã lâu không gặp Phỉ Phỉ.” Mục Thị kéo khẩu trang xuống: “Có nhớ dì hay không?”
Hà Nhất Hàm thấy hai người như vậy, bật cười, nàng ngoắc hai dì cháu ngồi xuống, hỏi một câu: “Có thấy khá hơn chút nào không?’
Mục Thị chưa trả lời, Hoa Tri Dã đã lên tiếng: “Hạ sốt rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ khỏe.”
Ánh mắt Hà Nhất Hàm rời khỏi người Mục Thị, chuyển qua Hoa Tri Dã, rót cho cô chung trà: “Còn cậu? Tranh tài Vienna thế nào?”
Hoa Tri Dã: “Cũng được.”
Hà Nhất Hàm bật cười: “Mình nghe nói quán quân và á quân đều là tiểu tổ thi đấu của cậu, thế này mà gọi là cũng được à?”
Hoa Tri Dã cười, không trả lời.
Hà Nhất Hàm sợ Mục Thị ôm Phỉ Phỉ sẽ mệt, nên vươn tay ôm con gái về: “Hôm Ngô Khôi đi đúng lúc Phỉ Phỉ phải tới bệnh viện chích ngừa, nên mình không tiễn cậu ấy được, vốn dĩ muốn tặng cậu ấy vài bộ quần áo.” Hà Nhất Hàm quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Tháng sau con cậu ấy tròn một tuổi đúng không?”
Hoa Tri Dã gật đầu: “Hình như vậy.”
“Đến lúc đó gửi qua cũng được.”
Mục Thị ở bên cạnh chơi với Phỉ Phỉ nghe mấy câu này, đột nhiên ngẩn người, nàng quay đầu nghi hoặc hỏi: “Chu Ngô Khôi, kết hôn rồi?”
2
Hà Nhất Hàm gật đầu: “Đúng vậy, còn sớm hơn cả chị.”
Mục Thị nghe xong, quay đầu nhìn Hoa Tri Dã một chút, Hoa Tri Dã cũng cảm nhận được ánh mắt nàng, mắt hai người chạm nhau.
Mục Thị bĩu môi: “Tại sao không nói em biết?”
Hoa Tri Dã trả lời: “Em không có hỏi.”
2
Một tới hai đi, Hà Nhất Hàm như biết cái gì đang xảy ra, cô cười vài tiếng, hỏi: “Không phải Thị Thị cáu kỉnh vì Ngô Khôi đó chứ?”
Mục Thị cúi đầu nhìn Phỉ Phỉ, nhỏ giọng: “Không có.”
Lúc này Hà Nhất Hàm nghĩ nghĩ, a một tiếng, hỏi Mục Thị: “Đêm hôm đó, em nói muốn tới đón Tri Dã, tại sao lại không đến, vì Ngô Khôi sao?”
Mục Thị chưa trả lời, Hoa Tri Dã hỏi một câu: “Lúc nào?”
“Đêm chúng ta ăn cơm chung.” Hà Nhất Hàm cười cười: “Vốn dĩ em ấy nói sẽ đến đón cậu, lúc kết thúc mình còn kéo cậu ra cửa đợi một lúc, không ngờ em ấy không đến.”
Hoa Tri Dã nhớ lại, cô cười một tiếng, quay đầu nhìn Mục Thị hỏi: “Vì cái gì không đến?” Cô không đợi Mục Thị trả lời, bồi thêm câu: “Chắc hôm đó em trang điểm rất kỹ, nếu tới sẽ xinh đẹp chết mọi người.”
“Phốc.” Hà Nhất Hàm bật cười: “Xinh đẹp chết mọi người?” Cô bỏ chung trà trong tay xuống, nhìn người trước mặt: “Tri Dã, cậu theo Thị Thị học cái gì a.”
Mục Thị quay đầu trợn mắt nhìn Hoa Tri Dã một chút, rút tờ giấy vò thành cục ném qua.
“Còn nữa.” Hà Nhất Hàm lấy điện thoại ra mở Weibo: “Gần đây có phải hai người phát đường nhiều quá hay không?”
Cô mở trang chủ của Hoa Tri Dã, nói câu: “Hôm qua người này phát đường, hôm nay thì cả hai cùng nhau phát đường, mọi người muốn sâu răng.”
Mục Thị nghe xong hiếu kì, ghé mắt xem: “Hôm nay phát đường chỗ nào?”
Hoa Tri Dã mới phát Weibo là video phỏng vấn Mục Thị trước đây, còn kèm dòng chữ: “Mục lão sư mới là nữ thần của tôi.”
Mục Thị giật điện thoại của Hà Nhất Hàm, đưa tới trước mặt Hoa Tri Dã, mặt tươi cười hỏi: “Chị phát lúc nào?”
Hoa Tri Dã: “Mới ra cửa.”
Mục Thị nghe xong, lập tức lấy điện thoại nàng, mở ra, quả nhiên như Hà Nhất Hàm nói, những chủ blog đem bài đăng của hai người ghép cùng một cùng, cùng với âm thanh gào thét: “Chính thức phát đường, sẽ chết người đấy…”