Nghe được tin tức này, đầu tiên Mục Thị lộ ra biểu hiện kinh ngạc, tiếp theo là kinh hỉ rất rất rất nhiều.
+
“Đúng vậy! Tri Dã đồng ý.” Hà Nhất Hàm ở đầu dây bên kia vui vẻ.
Kinh ngạc không chỉ một mình Mục Thị mà cả Hà Nhất Hàm cũng thấy kinh ngạc.
Hôm nay cô dẫn theo Phỉ Phỉ ra đường, đi ngang ZD nên lên ngồi chốc lát, kỳ thật mấy năm gần đây cô và Hoa Tri Dã không liên lạc nhiều, cô thì lấy chồng sinh con, còn sự nghiệp Tri Dã thì có thành tựu, vì vậy hai người đều bận bịu việc của mình.
Nhưng đột nhiên gặp lại thế này, chưa chắc có gì xa lạ nên Hà Nhất Hàm mới dám lên tiếng hỏi thăm.
Đương nhiên, những lời này mang theo mười phần trò đùa, nguyên câu: “Thị Thị, con bé này rất nghịch ngợm, hôm nay anh rể nàng về, không chừng lại muốn đi, cũng không biết sẽ đi đâu, lần trước còn hỏi mình có thể tới nhà cậu ở vài ngay hay không?”
Vốn dĩ Hà Nhất Hàm không trông cậy Tri Dã đáp ứng, thậm chí cô không nghĩ Tri Dã sẽ trả lời vấn đề này, đang muốn đổi đề tài thì Tri Dã mở miệng: “Có thể.”
Lúc ấy Hà Nhất Hàm nghĩ mình nghe lầm, sửng sốt mấy giây lại hỏi: “Mấy ngày tới, Thị Thị có thể ở nhà cậu?”
Hoa Tri Dã thể hiện tự nhiên vô cùng, tự mình châm trà, sau đó ừ một tiếng.
Rời khỏi ZD, Hà Nhất Hàm lập tức gọi cho Mục Thị, em gái bối rối làm cô cười thật lâu.
Hà Nhất Hàm nhìn Phỉ Phỉ ngủ trong ngực, nói tiếp: “Hôm nay xong việc trở về thu dọn hành lý tới nhà Tri Dã đi.”
Mục Thị nghe xong vội vàng đứng lên, nói: “Em đã xong việc, một hồi về nhà lấy vài bộ quần áo rồi qua đó luôn.”
Hà Nhất Hàm dặn dò: “Tới nhà người ta phải ngoan ngoãn một chút, không phải em biết nấu ăn sao? Ngẫu nhiên chuẩn bị cho Tri Dã, cần nhanh một chút, để cậu ấy thấy thực lực của em.” Hà Nhất Hàm nói xong cảm thấy có chút không đúng, sao lại có cảm giác gả con gái ra ngoài???
5
“Biết rồi, biết rồi.” Mục Thị đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị nhắn tin Wechat cho Tiểu Mã, nhanh chóng rời đi, lúc này tâm tình nàng tựa như Tạ Vũ Diệp khi nãy, vui vẻ muốn bay lên.
2
Rất nhanh, xe đến nhà, chìa khóa còn không kịp cất đã chạy vào phòng ngủ, lấy vali dưới giường kéo ra.
Thường xuyên ra ngoài đã tập thành thói quen thu dọn hành lý cấp tốc, chưa đến mười phút mọi thứ đã được sắp xếp hoàn hảo.
Nàng lấy điện thoại ra xem, Hà Nhất Hàm gọi cho nàng cách đây 25 phút.
Mục Thị nhìn chằm chằm thời gian, đầu lưỡi liếm khóe miệng, đột nhiên bật cười. Sao lại giống kéo hành lí đi đến nhà người yêu thế này? Nàng tự diễu một phen, tính toán một phen, bây giờ cách lúc Hoa Tri Dã đồng ý không tới một tiếng.
Liền liên lạc, khẳng định Hoa Tri Dã sẽ cảm thấy nàng quá vội vàng.
Mục Thị chống nạnh, cắn răng kêu tạch tạch ba lần, quyết định xem một tập phim truyền hình sẽ liên lạc với Hoa Tri Dã.
Bốn mươi phút kế tiếp, Mục Thị cảm thấy chưa bao giờ trải qua sự dày vò như vậy, nàng nghĩ không biết có phải đã chọn sai phim hay không mà hoàn toàn không hiểu gì, như thế nào phim lại lê thê như thế, nàng cầm điện thoại xem thời gian nhiều lần, nhưng sao lại trôi qua quá chậm.
Mục Thị cứ chế diễu nàng giống tiểu cô nương mới lớn, màn hình vừa hiển thị phim kết thúc, nàng lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoa Tri Dã.
Mới vang ba tiếng, điện thoại được nối thông, Mục Thị nhỏ giọng gọi: “Chị Tri Dã.”
Đầu bên kia ừ một tiếng, Mục Thị tiếp tục: “Chị Nhất Hàm đã nói em biết.” Nàng cười rồi tiếp tục: “Chừng nào chị về? Em sẽ qua.”
Bên kia: “Buổi chiều tôi đều ở nhà, trước khi em qua thông báo trước một tiếng là được.”
Mục Thị gật đầu, đáp lời: “Hảo.”
Sau đoạn đối thoại này, Mục Thị biết hiện giờ chưa thể tới nhà Hoa Tri Dã, vì vậy tắt điện thoại liền mở lại phim nhưng nàng thực sự không có kiên nhẫn tiếp tục xem nên đóng lại.
Nghĩ đến gì đó, Mục Thị ấn mở trình duyệt, tìm tên Hoa Tri Dã.
Kết quả làm Mục Thị ngẩn người, Hoa Tri Dã thật sự là người có thực lực. Đơn giản mấy chục hàng chữ, nói Hoa Tri Dã tốt nghiệp thủ khoa, ra nước ngoài học bằng thạc sĩ, có nhiều tác phẩm dự thi đều đạt giải thưởng cao, hiện tại là một trong những người sáng lập công ty thiết kế ZD.
2
Ngón tay Mục Thị chậm rãi hoạt động, đọc từng chữ từng chữ thật cẩn thận, trong câu chữ đều là ngành nghề kiến trúc, nàng xem hết một lần, quay đầu nhìn thêm lần nữa, tiếp theo ấn mở album ảnh.
Bên trong chỉ có vài tấm, lúc Hoa Tri Dã dự buổi tọa đàm nào đó, lúc Hoa Tri Dã tham gia phỏng vấn, có thể vào mấy năm trước, Hoa Tri Dã mặc trang phục màu đen, tóc buộc nửa phía sau đầu.
“Chậc chậc.” Mục Thị nhịn không được phát ra cảm thán: “Khí chất này.”
Nàng vào Weibo tìm kiếm Hoa Tri Dã, vậy mà cái tên này chỉ có một, Mục Thị bấm vào xem mấy bài đăng gần nhất, gần như một tuần một lần, tất cả đều là văn tự thêm hình ảnh được chiếu trắng đen.
Phảng phất, mọi thứ làm Mục Thị cảm thấy người kia rất lãnh đạm.
Mục Thị chú ý thời gian không còn nhiều lắm, bấm vào Wechat, bấm số Hoa Tri Dã, thêm vào.
Trên đường đến nhà Hoa Tri Dã, Mục Thị luôn nghĩ, vì cái gì biểu hiện nàng lại kỳ quái như thế, số lần nàng và Hoa Tri Dã tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí đối phương còn lãnh đạm vô cùng, thứ quan tâm duy nhất vì nàng là em họ của Hà Nhất Hàm.
4
Có lẽ vì mới mẻ đi.
Mục Thị nghĩ như vậy liền thấy rất có đạo lý.
Đây là lần đầu tiên Mục Thị cảm thấy bản thân mình nhìn không thấu, từ trước đến nay, đối với nàng tình cảm là đều dễ hiểu cực kì, tâm tư của đối phương cũng dễ dàng đoán được, nhưng chị gái lớn hơn thế này, quả thật nàng chưa từng tiếp xúc qua.
Phảng phất tìm được đầu nguồn, tâm tình Mục Thị sảng sủa hơn nhiều, một đường thông thuận lái xe đến Nghi Đàm Sơn, ở chốt bảo vệ báo số căn hộ rồi chạy vào bên trong.
Lần đầu tiên Mục Thị tới chỗ này, quả nhiên đúng như lời đồn, kiến trúc tao nhã, từng dãy chỉnh tề, nhưng cẩn thận nhìn, mỗi một nhà đều có chỗ đặc biệt riêng, Hà Nhất Hàm từng nói, Hoa Tri Dã có lần tham dự thiết kế Nghi Đàm Sơn, nàng khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm tán dương một phen.
Chậm rãi lái xe, ánh chiều tà bao phủ khắp nơi, trải qua từng ngọn cây cọng cỏ, dòng nước chảy nhẹ qua cầu nhỏ, tất cả làm Mục Thị có cảm giác rất tốt.
Mấy phút sau, vòng qua cái hồ nhân tạo, thấy được bảng sổ nhà của Hoa Tri Dã. Mục Thị thả chậm tốc độ, nơi xa, Hoa Tri Dã mặc đồ ở nhà, choàng áo khoác dài, đứng cạnh tiểu hoa viên, có vẻ đang chờ nàng.
Mục Thị lái xe đến gần, Hoa Tri Dã đưa tay chỉ vào hướng nhà xe, tiếp theo quay người trở vào trong.
Nhận được tín hiệu, Mục Thị cho xe chạy vào, Hoa Tri Dã đã đi vòng trong nhà qua đây, một tay cắm vào túi quần đứng một bên nhìn nàng, trên mặt đất còn chuẩn bị sẵn dép lê.
Dù Mục Thị đã đoán được Hoa Tri Dã ở một mình, nhưng sau khi đổi giày xong vẫn lên tiếng hỏi: “Chị ở một mình sao?”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, xoay người dẫn Mục Thị đi vào.
Qua hành lang ngắn khoảng một mét, rẽ vào là phòng khách lầu một, chỗ này có diện tích rất lớn, sát bên cạnh là phòng bếp, Mục Thị quét một vòng, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nhà thiết kế nội thất.
Đồ dùng trong nhà đều có đủ, màu sắc không u ám giống tưởng tượng, thậm chí có nhiều chỗ trộn lẫn nguyên tố Trung Quốc và hiện đại, rất có sức sống, bên cạnh có cửa kính lớn, bên ngoài là hồ nước thiên nhiên.
Mục Thị mang dép đi một vòng phòng khách, cuối cùng đứng lại tìm kiếm bóng dáng Hoa Tri Dã. Không biết nàng đã đi lấy nước từ lúc nào, giờ phút này ngồi dựa sô pha, hai chân giao nhau, bộ dáng thả lỏng cúi đầu uống nước.
“Em…” Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã mở miệng: “Ngủ chỗ nào?”
Hoa Tri Dã đặt ly nước xuống bàn: “Lầu hai, ngoại trừ phòng ngủ chính, em cứ tùy ý chọn.”
Mục Thị ừ một tiếng, lại hỏi: “Lúc nào chị cũng ngủ ở nhà sao?”
Hoa Tri Dã trả lời: “Không đi công tác, cơ bản tôi đều về nhà.”
Mục Thị gật đầu, nghĩ nghĩ còn nói: “Nếu không về nhà ngủ, nhớ nói em biết a.”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, nàng kéo lại áo khoác ngoài, nhìn Mục Thị một chút, ra hiệu nàng đi lên lầu với mình.
Mục Thị bước qua cửa chính kéo vali, Hoa Tri Dã lên lầu trước, không hề có ý giúp đỡ. Mục Thị đặt vali bên cạnh, đứng nhìn mười mấy bậc cầu thang, cắn răng xách lên.
1
Không gian lầu hai cũng rất có ý tứ, không chỉ là gian phòng mà còn có chỗ nghỉ ngơi, Mục Thị không quan sát thêm, chọn đại một phòng bỏ vali vào.
Phòng của hai người chỉ cách thư phòng ở giữa, không thể nói là gần nhưng cũng không quá xa.
Cất đồ xong, Mục Thị lại theo Hoa Tri Dã xuống lầu, Hoa Tri Dã rót cho nàng ly nước, Mục Thị tiếp nhận, lúc nàng đi ngang một cây trụ thì dừng bước đột ngột.
Hoa Tri Dã thuận theo ánh mắt của nàng nhìn bức chữ treo trên đó.
Có vẻ Mục Thị rất có hứng thú, ánh mắt chậm rãi quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ con dấu bên góc phải.
“Mục Tốt…” Mục Thị nói được hai chữ thì ngừng lại.
Hoa Tri Dã bổ sung: “Đệm.”
“Mục Tốt Đệm.” Hoa Tri Dã đứng bên cạnh, cũng nhìn chăm chú, chậm rãi nói: “Là một nữ thư pháp rất nổi danh, tôi rất thích chữ của bà ấy, lực đạo đủ nhưng là rất nhu mềm, phong cách lại có điểm đặc sắc riêng biệt.” Hoa Tri Dã cười: “Không ai bắt chước được.”
7
Cô trầm tư một lát: “Đáng tiếc lúc tôi biết về bà ấy, thì người đã không còn.”
Hoa Tri Dã nói xong nhìn Mục Thị, Mục Thị cũng quay đầu nhìn cô, biểu lộ có chút chất phác, trong nội tâm thì đang cười, suy nghĩ nói với nàng chuyện này làm gì.
Tiếp theo hai người không nói gì thêm, Mục Thị ngồi trên ghế sô pha, theo Hoa Tri Dã xem quá trình chế tác tác phẩm nghệ thuật trên TV, cảm thấy quá mức nhàm chán.
Trong phòng khách, ngoại trừ tiếng TV thì không có bất kỳ âm thanh nào khác, không gian thì tao nhã, khiến Mục Thị cảm thấy tâm linh mình như đang được gột rửa.
Quá chậm, cuộc sống thế này thật chậm.
Cách nhìn về Hoa Tri Dã cải biến một chút.
Người này phảng phất như đang cầm bút lông viết chữ, mỗi một nét đều khắc vào gỗ sâu ba phân, khắc chậm rãi, cuối cùng vẽ ra diện mạo cô đang sống. Còn nàng là một đám lửa, mặc dù đôi khi kịch liệt thêu đốt khi lại nhỏ bé yếu ớt.
Nhưng khi gặp Hoa Tri Dã, thì giống như đốm lửa rơi vào ao, trực tiếp bị dập tắt, không có bất cứ cơ hội nào trở mình, ngược lại bị phun cả người toàn là mực.
Mục Thị liếm liếm môi, nàng cảm thấy nếu tiếp tục chờ đợi, có lẽ sẽ bắt đầu xem đến nhân sinh, vì vậy cầm bộ chìa khóa trên bàn mà Hoa Tri Dã chuẩn bị cho nàng, đứng lên nói câu em có việc sau đó ra cửa, vội vã rời đi.