Lâm Thi Lan hoàn toàn không biết tiến độ của Đàm Tẫn.
Cô cùng Đàm Tử Hằng bắt đầu cuộc hành trình tìm chó dài đằng đẵng. Nếu như Lữ Hiểu Dung đã vứt Tĩnh Tĩnh từ sáng thì bây giờ đã qua rất lâu rồi, chú chó có thể ở bất cứ nơi nào trong thị trấn.
Khu vực xung quanh nhà máy hóa dầu có những con hẻm phức tạp, xe của Đàm Tử Hằng không thể vào được. Vì vậy, Lâm Thi Lan chịu trách nhiệm tìm kiếm trong các con hẻm nhỏ, còn Đàm Tử Hằng tìm ở những con đường lớn và những nơi xa hơn.
Xe chạy đến gần nhà máy hóa dầu.
Đàm Tử Hằng nhận thấy sắc mặt của Lâm Thi Lan không tốt. Anh hỏi cô có phải không thoải mái không, cô trả lời rằng không sao.
Tưởng rằng cô lo lắng cho chú chó nên tâm trạng không tốt nên Đàm Tử Hằng không hỏi tiếp. Họ thỏa thuận nếu có tiến triển gì thì liên lạc qua điện thoại.
Mưa lúc ngớt lúc lại rơi.
Khi ngồi trong xe, Lâm Thi Lan quên mất việc mang ô. Ra ngoài đi được vài bước thì trời lại đổ mưa nhỏ, cô lại bị ướt.
Thấy ở ngã ba có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cô đi tới hỏi chủ cửa hàng có bán ô không.
“Không bán, tôi chỉ bán đồ ăn thôi.”
“Ồ.”
Lâm Thi Lan tiện thể hỏi: “Hôm nay chú có thấy một con chó con bị què không?”
“Tôi không chú ý lắm, chắc là không có.” Một khách hàng từ trong cửa hàng đi ra, ông chủ nhận đồ và tính tiền cho khách.
Lâm Thi Lan im lặng.
Không ngờ lại gặp Tô Cáp.
Cô ta đang mua bánh quy trong cửa hàng tạp hóa, còn Lâm Thi Lan vào sau.
Lâm Thi Lan giả vờ không thấy Tô Cáp, cô thả lỏng ánh mắt sau đó rời khỏi cửa hàng mà không chút động tĩnh.
Trên đường, mọi ngóc ngách, Lâm Thi Lan đều không bỏ qua. Có quá nhiều chỗ có thể tìm kiếm, Tĩnh Tĩnh là một chú chó con, nó có thể trốn ở bất kỳ đâu.
Nhìn thấy bất kỳ thứ gì màu vàng, cô sẽ vô thức hưng phấn, gọi “Tĩnh Tĩnh” và chạy tới… Nhưng đó chỉ là lá cây, túi nhựa, hộp giấy hoặc lon nước.
Trời dần tối.
Lâm Thi Lan chú ý đến điện thoại, nhưng nó không có động tĩnh gì.
Gặp người, cô sẽ đi tới hỏi, còn lại thì tìm kiếm vô định. Có người qua đường nói với cô: “Tôi hình như thấy một con chó ở quán ăn phía trước.”
Lâm Thi Lan lập tức đi đến quán mà người đó nói. Quả thực quán ăn có một con chó. Nhưng nó lớn hơn Tĩnh Tĩnh ít nhất năm lần.
Đó là chó của chủ quán nuôi. Con chó già bình tĩnh ngồi trong quán, nó đang gặm xương.
Lâm Thi Lan xông vào quán, đầu tiên không phải thấy chó mà là thấy Tô Cáp đang uống canh.
“…”
“…”
Cô chân lơ lửng, không biết nên vào quán hay không.
Tô Cáp cầm muỗng canh, không biết nên uống hay đặt xuống.
Họ nhìn nhau, rồi cùng thở dài một hơi.
Lâm Thi Lan quay đầu rời đi, có khổ mà không nói ra được.
Cô không ngừng hỏi người, tìm chó.
Cô đi đến đau chân, nhưng cũng không có ý định nghỉ ngơi.
Thời gian chó mất càng lâu, hy vọng tìm lại được càng mong manh.
Đợi mãi, cuối cùng điện thoại cô mong đợi cũng reo lên.
Là Đàm Tử Hằng gọi tới.
Anh hỏi Lâm Thi Lan có tin tức mới không, cô nói không có.
Hai người thảo luận một lúc, Lâm Thi Lan bảo Đàm Tử Hằng lát nữa về nhà xem: Có khả năng Tĩnh Tĩnh tự tìm đường về nhà không và Đàm Tẫn có về nhà không.
Đàm Tử Hằng đồng ý.
Mở rộng phạm vi tìm kiếm, Lâm Thi Lan vào những con hẻm sâu hơn.
Hôm nay gặp Tô Cáp nhiều quá, cô thật sự không muốn gặp lại cô ta nữa.
Lâm Thi Lan định vào một tiệm cắt tóc, hỏi chủ tiệm có thấy con chó không. Trước khi vào, cô đặc biệt nhìn qua một lượt, bên trong không có bộ đồng phục quen thuộc đó.
Lâm Thi Lan đẩy cửa, cô tự tin bước vào.
Chủ tiệm đang sấy tóc cho khách. Khi Lâm Thi Lan mở miệng hỏi, máy sấy tóc vừa vặn hướng về phía trước, lộ ra khuôn mặt khách hàng.
Tô Cáp quấn khăn cắt tóc, cô ta đang nhìn vào gương.
Lâm Thi Lan vỗ trán, cuối cùng cô cũng không thể giữ được biểu cảm trên mặt nữa.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bên trái gặp rồi, sao bên phải cũng gặp?
Thế giới nhỏ thế này, niềm vui ít thế này!!
Hai người đều trong lòng chửi đối phương là kẻ bám đuôi.
Từ tiệm cắt tóc đi ra, Lâm Thi Lan đã có bóng ma tâm lý với việc vào tiệm, cứ cảm thấy nếu vào tiệm nữa thì từ một góc nào đó Tô Cáp sẽ xuất hiện.
Đã qua chín giờ tối.
Họ tìm chó hơn ba tiếng, hoàn toàn không có kết quả.
Trước đó, Lâm Thi Lan nhắn tin cho mẹ cô: 【Có thật mẹ đã vứt Tĩnh Tĩnh ra đường không?】
Mẹ cô không trả lời.
Đến hơn chín giờ, có lẽ thấy cô chưa về nhà, Lữ Hiểu Dung gọi điện cho Lâm Thi Lan.
Cô lập tức nghe máy, nhưng mẹ cô lại tắt máy.
Hiểu rõ chiêu trò của Lữ Hiểu Dung, Lâm Thi Lan không muốn đôi co qua lại với mẹ, dứt khoát bỏ mặc bà.
Cả buổi tối, không có kết quả.
Các cửa hàng trong thị trấn, không còn nhiều cửa hàng sáng đèn, trên đường cũng ít người qua lại.
Có một cửa hàng bán đồ kim khí chưa đóng cửa, Lâm Thi Lan không hy vọng gì nhưng cô vẫn định vào hỏi thử. Chủ cửa hàng không có ở quầy, cô bước ra khỏi cửa hàng.
Rồi, không biết lần thứ mấy, cô lại gặp Tô Cáp đang chọn chậu ở ngoài cửa.
Thật sự…
Lâm Thi Lan thật sự không chịu nổi nữa!
Cô nghiêm túc nhờ vả: “Cậu đừng theo tôi nữa có được không?”
Tô Ca điềm tĩnh: “Câu đó trả lại cho cậu.”
Xui xẻo! Lâm Thi Lan tức giận đứng yên tại chỗ.
Cô định đợi Tô Cáp đi rồi thì cô sẽ chọn một hướng ngược lại.
Nhưng người ta có vẻ không vội.
Cô ta cúi đầu chọn chậu, lẩm bẩm: “Cậu đang tìm chó à?”
Trước đó họ đã gặp nhau nhiều lần, Lâm Thi Lan đang làm gì, Tô Cáp chắc chắn đã nghe thấy.
Nói cách khác, cô ta đang hỏi một câu thừa.
Lâm Thi Lan nhướng mày: “Cậu có thấy chó không?”
Tô Cáp trả lời kém duyên: “Không.”
Trời đổ mưa lớn hơn.
Mưa nhỏ như trước, Lâm Thi Lan còn có thể không cần ô, cô vẫn chịu đựng được.
Bây giờ, mưa rơi lộp độp xuống, cô bước ra ngoài sẽ bị ướt sũng ngay lập tức.
Chỉ có thể trú mưa một lát thôi.
Tô Cáp có thể đi, khác với Lâm Thi Lan, cô ta có mang ô.
Chiếc ô đó, vốn dĩ là của Lâm Thi Lan.
Lúc ở nhà sách cô không mang ô, bây giờ lại càng không thể đòi lại ô, Lâm Thi Lan lúng túng nhìn sang chỗ khác, cô mong Tô Cáp rời khỏi cửa hàng nhanh chóng, đừng cầm ô lượn lờ trước mặt cô nữa.
Tô Cáp chầm chậm lấy từ trong ba lô ra một chiếc ô đen.
Cô ta không mở ô mà lại gấp ô lại cẩn thận… rồi để trên quầy của cửa hàng đồ kim khí, nơi Lâm Thi Lan có thể với tới.
Nhìn thấy hành động của cô ta, trong lòng Lâm Thi Lan có chút cảm xúc khó tả.
Cô không biết nói ra liệu có ổn không, cảm giác như có một viên đá nhỏ mắc trong cổ họng, không nói thì cảm thấy rất khó chịu.
Cuối cùng cô vẫn nói.
“Cuốn sách đó, tôi đọc xong rồi.”
Tô Cáp gãi gãi cổ, hơi lúng túng đáp: “Ồ.”
Đêm tối sâu lắng.
Tiếng mưa rơi ào ạt vào khoảng không giữa núi.
Gió thổi lạnh buốt, mang theo chút cô đơn.
Khi Lâm Thi Lan nghĩ rằng Tô Cáp sẽ không nói gì nữa, cô ta lại mở miệng.
“Con chó trông thế nào?”
Cô suy nghĩ một chút, cô nên trả lời ngắn gọn hay chi tiết, Lâm Thi Lan chọn cách sau.
“Một con chó con bị què một chân, trước đây nó bị xe đụng… Khoảng một tháng trước, cậu vứt nó vào thùng rác đó. Trong chương bốn, cậu cũng viết về nó.”
Dường như đã chọn sai.
Tô Cáp rụt tay chân lại, nét mặt trở nên khó xử thấy rõ. Ánh mắt Lâm Thi Lan dõi theo cô ta, cô ta lại tránh đi.
Hoàn toàn bị chạm vào nỗi đau, cô ta vội vã chạy vào màn mưa.
Tâm trạng thật kỳ lạ, trong đầu Lâm Thi Lan hiện lên câu chuyện của Tô Cáp trong không gian khác mà cô ta viết. Sáng nay, cuộc trò chuyện của họ cũng không vui vẻ gì…
Nhưng, mưa to như vậy.
Công bằng mà nói, không ai muốn bị ướt mưa.
Cô nhanh chóng mở chiếc ô đen rồi chạy về phía Tô Cáp.
“Tô Cáp!”
Cô gọi cô ta.
“Cậu vừa mới cắt tóc mà? Dùng ô đi.”
Tô Cáp quay đầu nhìn cô.
Lâm Thi Lan hơi ngạc nhiên.
Cô gái này đang mím chặt môi, trông như sắp khóc.
Trong mắt cô ta có sự tự ti và một chút hoảng loạn chưa kịp giấu đi.
“Cậu không tiếp tục tìm chó à?” Cô ta hỏi.
Lâm Thi Lan đưa cán ô cho cô ta: “Tôi sẽ tiếp tục tìm mà.”
Tô Cáp không nhận ô, ánh mắt cô ta lảng tránh không dám nhìn cô.
“Tôi nghĩ rằng con chó không thể sống nổi.”
Cô ta nở một nụ cười gượng: “Có lẽ lần nào tôi cũng nghĩ vậy nên lần nào cũng không cứu nó được. Con chó thật sự được cứu sống à?”
“Ừ.”
Lâm Thi Lan mơ hồ cảm nhận được, tại sao Tô Cáp lại sụp đổ.
Nếu chú chó đó có thể được cứu sống thì mỗi lần cô ta bỏ rơi nó vào thùng rác, như thể cô ta đã tước đoạt mạng sống của nó.
Nhưng Lâm Thi Lan cũng hiểu rằng, Tô Cáp không cứu chú chó vì cô ta còn quá nhiều chuyện phải lo.
Khi chúng ta chìm trong bùn lầy, phải chịu đựng quá nhiều thứ thì làm sao có thể còn đủ sức lực để quan tâm đ ến những điều khác?
Cũng giống như ba năm đầu tiên khi cô du hành thời gian, cô cũng chưa từng cứu chú chó lần nào.
Lần này Lâm Thi Lan đã làm được, không phải vì cô cao thượng hơn Tô Cáp. Chỉ là, cô có người đồng hành, có người nâng đỡ cô nên cô mới có thể rảnh tay.
Vì thế, cô nói thêm với Tô Cáp một câu: “Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết con chó có thể được cứu sống. Trước đây tôi cũng chưa từng thử cứu nó.”
Rất lâu sau đó Tô Cáp mới ngẩng đầu.
Ánh mắt cô ta không còn lảng tránh.
Trong mắt cô ta có ánh sáng lấp lánh mà nhìn Lâm Thi Lan.
Tô Cáp hỏi cô: “Cậu có tin rằng lần này con chó có thể sống không?”
“Không biết nữa…” Lâm Thi Lan thở dài.
Sự mệt mỏi chỉ thoáng qua một chút, cô chớp mắt, tinh thần đã hồi phục, giọng nói kiên quyết trở lại: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để nó sống.”
Tô Cáp đưa tay ra.
Tô Cáp không cầm ô, mà ngược lại, cô ta đẩy ô về phía Lâm Thi Lan.
“Cậu đã tìm trong nhà máy hóa dầu chưa?” Vai cô ta bị mưa ướt, nhưng dường như cô ta không hề để ý.
Lâm Thi Lan lắc đầu: “Chưa, bên trong nhà máy có thể vào được à?”
“Bình thường thì không. Nhưng tôi biết có một con đường có thể vào.”
Lâm Thi Lan có chút do dự.
Khu vực xung quanh nhà máy hóa dầu đã đủ khiến cô lo lắng, nếu phải vào bên trong…
“Tôi có thể vào trong tìm.” Tô Cáp chủ động nói.
Thế là, một cách khó hiểu, Lâm Thi Lan có thêm một người, vài giờ trước cô có nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được, người này sẽ tham gia vào đội tìm chó.
Ngay cả chính cô cũng không rõ, tại sao cuộc trò chuyện với Tô Cáp lại kỳ lạ đến mức này.
Để tìm chó cần phải liên lạc, trong điện thoại của cô thậm chí còn có thêm số của Tô Cáp.
Trong khi họ đang nói chuyện, chủ cửa hàng đồ kim khí đã quay lại.
Tô Cáp mua được cái chậu cô ta muốn.
Kiên quyết không nhận ô của Lâm Thi Lan, Tô Cáp đội chiếc chậu đỏ, dần dần đi xa.
Thật sự có thể lén vào nhà máy hóa dầu được sao?
Lâm Thi Lan nghe tiếng mưa rơi trên chậu, lộp độp… cô lại nghĩ đến Đàm Tẫn.
Cô không kìm được mà tò mò, nếu cậu biết được diễn biến kỳ diệu này thì cậu sẽ có biểu cảm như thế nào?