Đàm Tử Hằng tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ, bố mẹ đã đi làm.
Anh ngồi dậy rồi vươn vai. Đàm Tẫn đang vừa ngủ vừa ngáy, Đàm Tử Hằng không đánh thức cậu, anh định tự xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Lâm Thi Lan ra ngoài uống nước.
Mưa suốt đêm, giờ vẫn còn mưa.
Bên ngoài mờ mịt, trời như chưa từng sáng.
Không khí đầy hơi nước, khiến người ta cảm thấy nặng nề. Lâm Thi Lan ngáp dài, cô đang suy nghĩ có nên ngủ thêm chút nữa không.
Đúng lúc đó, Đàm Tử Hằng đi xuống.
Anh thấy Lâm Thi Lan, điều đầu tiên anh chú ý không phải là cái miệng đang mở to của cô mà là bộ đồ ngủ trên người cô.
“Bộ đồ ngủ này, là Đàm Tẫn chuẩn bị cho em à?”
Đàm Tử Hằng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lâm Thi Lan chỉ ra uống nước, cô chưa thức dậy hẳn. Tình cờ gặp anh trong bộ dạng lôi thôi này, cô có chút ngại ngùng.
“Vâng, đúng ạ.”
Lâm Thi Lan ngượng ngùng dùng tay che áo, cô cảm nhận được hàm ý trong lời anh: “Bộ đồ ngủ này có gì đặc biệt à?”
Đàm Tử Hằng bật cười: “Đằng sau nó có một câu chuyện.”
Anh vào bếp, rót cho mình và Lâm Thi Lan mỗi người một ly nước ép.
Họ ngồi trong phòng khách. Anh chậm rãi kể về câu chuyện liên quan đến bộ đồ ngủ.
Bố Đàm đã được điều chuyển công tác đến huyện Nhạn khi Đàm Tẫn học lớp bốn, lúc đó cậu mới bắt đầu sống cùng họ. Trước đó, bố cậu làm việc ở một nhà máy hóa dầu lớn ở thành phố, vì gia đình có hai cậu con trai, cả bố mẹ đều phải đi làm nên không thể chăm sóc hết.
Đàm Tử Hằng lớn hơn một chút nên được mang theo, còn Đàm Tẫn được gửi về quê.
Khi Đàm Tẫn sắp vào tiểu học, hè năm đó, lần đầu tiên bố mẹ đưa cậu đến thành phố lớn, ông bà nội cũng đi cùng.
Bố cậu phụ trách lái xe, đưa cả gia đình đi tham quan.
Trên đường, Đàm Tẫn rất kiệm lời.
Khi rời khỏi điểm tham quan, bố cậu đi lấy xe, Đàm Tử Hằng phát hiện Đàm Tẫn tụt lại phía sau.
Gần nhà vệ sinh công cộng có một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Đàm Tẫn đi vệ sinh xong, cậu bị một bộ đồ ngủ trong cửa hàng thu hút.
Đàm Tử Hằng tìm thấy em trai. Đàm Tẫn chỉ vào bộ đồ ngủ treo trong cửa hàng và nói với anh câu đầu tiên của mùa hè năm ấy: “Trên áo có ghi tên của em và in hình bóng rổ em thích nhất.”
Đàm Tử Hằng nhìn sơ qua: Đúng thật.
Đàm Tẫn muốn bộ đồ ngủ đó, nhưng đúng lúc chủ tiệm không có ở quầy. Họ đợi một lúc lâu nhưng chủ tiệm vẫn không xuất hiện.
Bố cậu lái xe đến, mọi người giục Đàm Tẫn lên xe.
Cổng khu du lịch không tiện đỗ xe, cả nhà khuyên cậu bỏ qua, lần sau thấy cái tương tự thì mua. Đàm Tẫn không nhõng nhẽo không chịu đi, cũng không giận dỗi, cậu ngoan ngoãn lên xe.
Ngày hôm sau.
Khi cả nhà còn đang ngủ, Đàm Tẫn một mình đeo ba lô ra ngoài, cậu để lại một mảnh giấy nhỏ viết kèm phiên âm: “Con đi mua đồ, đừng lo lắng.”
Người lớn tỉnh dậy, phát hiện cậu không còn ở nhà, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Họ tìm cậu khắp nơi, không biết cậu có thể đi đâu: Một đứa trẻ lần đầu đến thành phố lớn, nơi nào cũng xa lạ, cậu có thể đi đâu?
Đến chiều, Đàm Tẫn tự về nhà.
Mặt cậu đỏ bừng vì bị nắng, mang về hai bộ đồ ngủ.
Thì ra, cậu đã quay lại điểm tham quan mà gia đình đã đến hôm qua.
Nơi đó cách nhà khá xa, lái xe cũng mất một lúc lâu.
Đàm Tẫn biết rõ đường xa, nhưng cậu không sợ, cứ hỏi đường, đi bộ một mạch đến đó, rồi đi bộ về.
Bộ đồ ngủ khi mua về thì hơi lớn, Đàm Tẫn dần cao lên nên mặc vừa. Sau đó cậu tiếp tục cao và mập hơn, bộ đồ ngủ nhỏ lại, cậu không mặc vừa nữa.
Sở dĩ Đàm Tử Hằng biết điều này là vì, Đàm Tẫn luôn mặc bộ đồ ngủ đó suốt những năm tiểu học. Mỗi lần thấy cậu ở nhà, dù xuân hạ thu đông, cậu luôn mặc bộ đồ ngủ đó.
Nhìn nhiều, Đàm Tử Hằng mới phát hiện: Chữ trên bộ đồ ngủ không phải Đàm Tẫn (tanjin), mà là Thiên Tân (tianjin)…
Lâm Thi Lan cúi xuống nhìn bộ đồ ngủ mình đang mặc.
Câu chuyện hơi buồn cười này khiến cô bật cười.
Đàm Tử Hằng cũng cười, anh nói với cô: “Tiểu Tẫn là người rất kiên định, từ nhỏ đã vậy.”
“Đừng nhìn nó ít nói, nhưng thứ nó đã xác định trong lòng thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Rất hiếm khi thấy nó thích một thứ gì đó, nhưng một khi thích rồi, nhất định nó sẽ không bỏ qua, không đạt được thì không chịu thôi.”
Điều này Lâm Thi Lan cũng cảm nhận được phần nào.
Chìm đắm trong câu chuyện trước đó, cô không kìm được mà hỏi thêm vài câu.
“Bộ đồ này, cậu ấy mặc từ tiểu học đến giờ sao? Sao em thấy vẫn còn mới mà?”
Đàm Tử Hằng mỉm cười giải thích: “Lúc đó nó mua hai bộ, một bộ viền đỏ và một bộ viền xanh. Bộ em đang mặc là bộ viền xanh quý giá nhất của nó. Nó thích màu xanh nhất nên ít khi mặc bộ này.”
Lâm Thi Lan thấy lòng mình thật ấm áp.
Cô nhẹ nhàng chạm vào vải quần ngủ đặt trên đùi.
Là vải cotton mềm mại, cảm giác rất dễ chịu.
Mềm mại và nhẹ nhàng, như tâm trạng cô vậy.
Lâm Thi Lan đột nhiên nghĩ đây là cơ hội tốt, cô có thể hỏi thêm về Đàm Tẫn từ Đàm Tử Hằng.
“Anh Tử Hằng, lần này về nhà, anh có thấy Đàm Tẫn khác gì so với trước không?”
Đàm Tử Hằng tựa vào sofa, anh nhìn cô rồi cười khẽ.
“Khác à? Việc nó tiếp xúc với em nhiều hơn, có tính không?”
Giọng anh trầm, không rõ cảm xúc: “Không ngờ, hai người có thể thân thiết như vậy.”
“Ừ. Em đang nói về tính cách.”
Lâm Thi Lan nhìn anh chăm chú: “Cậu ấy có thay đổi gì không?”
“Tính cách à… Nói thật nhé?”
Cô gật đầu, anh nói: “Nếu là Đàm Tẫn trước đây, nó chỉ dám nhìn em từ góc khuất, không dám đến nói chuyện.”
Trong những thế giới trước, theo lời miêu tả của Tô Cáp, Đàm Tẫn cũng rất nhút nhát, không dám tiếp cận mình.
Vậy nên, Đàm Tẫn hiện tại là người du hành thời gian, không phải người ở thế giới này, điều này cô có thể xác định.
Cô có thêm tự tin, sau đó tiếp tục hỏi thêm: “Đàm Tẫn trước đây không phải khá béo sao? Sao sau này cậu ấy lại gầy đi?”
“Đợt đó, nó điên cuồng tập thể dục…”
Nói đến đây, Đàm Tử Hằng dừng lại, dường như không muốn trả lời thêm: “Thực ra, em có thể tự hỏi nó, nó sẽ rất vui kể cho em nghe.”
Lâm Thi Lan càng tò mò.
Nắm lấy cơ hội hỏi, cô nghĩ đến gì hỏi nấy: “Cậu ấy luôn thích màu xanh à? Vì thật tình cờ, màu yêu thích của em cũng là màu xanh.”
Đàm Tử Hằng đáp một cách mơ hồ: “Hình như vậy, nó luôn chọn đồ màu xanh.”
“Vậy Đàm Tẫn thích màu xanh nào nhất? Màu xanh xám của viền áo này? Hay màu xanh dương nhạt như chăn trong phòng cậu ấy?”
Mỗi lời cô nói ra đều nhắc đến Đàm Tẫn.
Đàm Tử Hằng nhìn cô, nhưng chỉ cười mà không nói gì.
“Tiểu Lan.”
Anh nháy mắt, đùa giỡn nói:
“Em cứ hỏi mãi về em trai của anh, không sợ anh sẽ không vui sao?”
Lâm Thi Lan vẫn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Đàm Tử Hằng tiếp tục nói.
“Trước khi em vào đại học, em đã nói với ạm điều gì, em còn nhớ không?”
“Trước khi vào đại học…”
Với Đàm Tử Hằng trước mắt, đó chỉ là chuyện của hai năm trước.
Còn với Lâm Thi Lan, đã qua gần sáu năm.
Cô cố gắng tìm kiếm trong ký ức.
Lâm Thi Lan cắn nhẹ môi dưới, đó là thói quen của cô khi cố gắng suy nghĩ. Đàm Tử Hằng nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt dần dần nhạt đi.
Trước khi Đàm Tử Hằng vào đại học, Lâm Thi Lan đã tìm gặp anh, đúng là có chuyện như vậy.
“Ồ! Em nhớ rồi!” Cô cuối cùng cũng nhớ ra.
“Lúc đó, em đã tặng cậu một cái ví. Nghe tin em đỗ đại học tốt nên em đã rất ngưỡng mộ. Sau đó, em nói với anh ‘Em cũng muốn vào cùng một trường đại học với anh. Anh chờ em, vài năm nữa em cũng sẽ thi đỗ’. Anh Tử Hằng, anh nói đến chuyện này, đúng không?”
“Ừm.”
Đôi mắt anh ẩn chứa nụ cười, Đàm Tử Hằng tiếp lời cô.
Anh nói: “Em bảo anh chờ em nên anh vẫn đang chờ em.”