Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 150: Đón mời



Kim Trấm cong lên khóe môi, một lần nữa đi về trước bàn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn: “Về chuyện của ta cô nương không cần biết quá nhiều, không có bao lớn quan hệ với cô nương. Ngược lại về phần cô nương, năm trước không phải đã gả cho Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ rồi à, vì sao lại cùng Mạnh tiểu thư bị bán tới Ma Phong Đảo?”

Sở Dao ngậm miệng không thèm trả lời, biết lúc này nên khom lưng cúi đầu, nhưng vong mẫu bị người nhục nhã như vậy, chuyện này mà cũng có thể nhẫn nhịn thì nàng không tránh khỏi quá bất hiếu.

Kim Trấm hiển nhiên không phải người có nhiều kiên nhẫn, khẽ cười nói: “Ta nể tình mẫu thân cô nương nên sẽ không thương tổn cô nương, nhưng vị Mạnh tiểu thư kia...”

Kim Trấm đã đưa ra cảnh cáo một cách thẳng thừng khiến Sở Dao như rắn bị thuần phục, siết chặt nắm tay, điều chỉnh cảm xúc rồi trả lời: “Phu quân nghe được có một vị thần y am hiểu trị liệu chân tật lui tới ở vùng duyên hải Phúc Kiến, ngàn dặm xa xôi mang tiểu nữ tiến đến bái phỏng...”

Khi nói tới đây, nàng thấy Kim Trấm gật đầu, giống như tỏ vẻ khen ngợi đối với hành vi của Khấu Lẫm.

Sở Dao nói tiếp: “Lúc đi đến Hoài Hưng thì gặp được Mạnh tiểu thư...” Nàng kể ra vụ Tào Sơn ra tiền ở chợ đen mua Mạnh Quân Quân, “Sau đó chúng ta đi vào Kim Trúc, vừa lúc gặp phải giặc Oa công thành...”

Kim Trấm rũ tầm mắt như suy tư gì: “Hóa ra cao thủ bày trận ngoài thành Kim Trúc kiềm chế được Oa tặc chính là hắn.”

Nghe Kim Trấm nói như vậy, quả tim treo cao của Sở Dao rốt cuộc mới hạ xuống, Khấu Lẫm đã thành công rồi!

Kim Trấm đột nhiên ngẩng đầu, khẽ thở dài: “Vốn dĩ căn cứ theo lời đồn thì trong lòng ta cũng coi hắn là một nhân vật anh hào, chưa từng nghĩ đến hóa ra chỉ là một phế vật vô dụng mà lại thích làm anh hùng. Có bản lĩnh mang thê tử ra cửa mà lại không có bản lĩnh bảo vệ tốt thê tử, làm sao có thể để bốn tên trộm quèn cướp đi thê tử thế nhỉ?”

Sở Dao biện giải: “Chàng đã phái tất cả thủ hạ...”

Kim Trấm ngắt lời: “Ca ca cô nương cũng tới?”

Sở Dao gật đầu: “Phải.”

Kim Trấm hỏi: “Hai người khi còn nhỏ bộ dáng rất giống nhau, gần như không phân biệt được, không biết hiện tại như thế nào?”

Sở Dao trả lời: “Nam nữ rốt cuộc vẫn có khác biệt.”

Kim Trấm hơi gật đầu, lại lẩm bẩm tự nói: “Ca ca là thi họa song tuyệt, tri thư đạt lễ, không hổ là hậu nhân của Sơn Đông Sở thị.”

Sở Dao thấy khi Kim Trấm nói lời này biểu tình có chút cổ quái, rõ ràng là khen nhưng vẻ mặt lại lộ ra chút thất vọng.

Nhìn Kim Trấm lúc này như đang chìm vào cảm xúc của chính bản thân, không tiếp tục nói chuyện, Sở Dao chần chờ hô lên: “Kim gia?”

Kim Trấm ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Sở Dao không rào trước đón sau, nói thẳng không cố kỵ: “Ngài có thể thả tiểu nữ và Mạnh tiểu thư rời đi hay không?”

Kim Trấm lúc xưa ái mộ mẫu thân nàng, mẫu thân cũng không bài xích lén lút gặp mặt, có thể thấy được quan hệ của hai người chắc hẳn tương đối hòa hợp.

Bản thân Kim Trấm cũng không có mục đích gì với nàng và Mạnh Quân Quân, buông tha bọn họ cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Nàng bổ sung: “Tiểu nữ lo lắng cho phu quân và ca ca lúc này nhất định đang hoảng hốt tìm tiểu nữ khắp nơi.”

“Như vậy à...” Kim Trấm không tỏ ý kiến, đứng dậy bế ngang Sở Dao lên.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Sở Dao suýt nữa hét lên. Nhưng chưa kịp làm ra phản ứng gì, Kim Trấm đã bế nàng đi ra chính sảnh đằng trước phân phó cho tôi tớ thủ vệ: “Mang lồng chim đi theo ta.”

Đi đến chính sảnh, Tào Sơn ngồi trên ghế vội vàng đứng dậy: “Nghĩa phụ.”

Kim Trấm bế Sở Dao dừng lại trước mặt hắn: “Hai nữ nhân này đưa cho ta, ngươi muốn cái gì thì đến chỗ ta lấy.”

Nhìn ra được Tào Sơn đang luyến tiếc, nhưng ở Ma Phong Đảo chả có ai dám trả lời “Không” với Đại lão bản, hắn khom người nói: “Nghĩa phụ sao lại nói khách khí như vậy, hiếm khi ngài để mắt đến đồ chơi của hài nhi, là vinh hạnh của hài nhi, xin ngài cứ nhận.”

Mạnh Quân Quân đang ngồi liệt dưới đất và Sở Dao nghe vậy đều nhẹ nhàng thở phào.

Kim Trấm vừa lòng gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, ý bảo bọn họ bắt Mạnh Quân Quân lại: “Đưa đến cho Xung nhi.”

Mạnh Quân Quân giật nảy người, lại lâm vào khủng hoảng.

“Kim gia!” Sở Dao đồng dạng bị bất ngờ, tuy nàng không biết Tào Sơn, nhưng lại từ miệng Ngu Thanh nghe qua cái tên Đoạn Xung - một nghĩa tử khác của Kim Trấm - không chỉ một lần.

Nàng hiểu được, Kim Trấm căn bản không tính thả người.

Kim Trấm phân phó: “Lấy hết trâm trên đầu Mạnh tiểu thư, trông giữ cẩn thận không để nàng tự sát.”

“Vâng!”

Không cho Sở Dao có cơ hội lên tiếng, Kim Trấm bế nàng ra khỏi đại sảnh: “Yên tâm, đại nhi tử kia của ta không gần nữ sắc, cũng không giết nữ nhân, tại Ma Phong Đảo này, đặt Mạnh Quân Quân bên người cho hắn... trông giữ, thích hợp nhất.”

Nhìn nho nhã, lại tự xưng là thương gia, nhưng Kim Trấm biết võ công, Sở Dao nghĩ giãy giụa cũng vô ích, đơn giản lưu trữ khí lực: “Kim gia đây là có ý gì?”

Kim Trấm cúi đầu liếc nàng một cái: “Dĩ nhiên ý là nếu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, Mạnh tiểu thư sẽ bình an không có việc gì.”

Sở Dao đón nhận ánh mắt ông ta: “Vậy không biết Kim gia muốn tiểu nữ làm gì?”

Kim Trấm cười: “Cái gì cũng không cần làm, lưu lại trên đảo bồi ta là được.”

Sở Dao lạnh lùng nói: “Vậy xin đặt tiểu nữ xuống dưới đất, tiểu nữ đi đường có chút không tiện, nhưng cũng không phải phế nhân.”

“Tiểu gia hỏa, ngươi thật không hề dễ thương như khi còn nhỏ.” Kim Trấm tiếc hận lắc đầu, ra khỏi chỗ ở của Tào Sơn, dọc theo con đường rải đá ven núi để lên chỗ ở của mình càng cao hơn, “Cô nương  xác định mình có thể bò lên con đường núi này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.