Dương khẽ kêu lên. Lúc này toàn thân cô đau
nhức rất khó cử động còn mắt thì sưng vù lên. Có lẽ hôm qua cô đã khóc
rất nhiều. Nhớ lại lời nói của bác sĩ nước mắt cô không tự chủ lại tuôn
ra.
Cô và Ngọc mặc dù là chị em sinh đôi nhưng tính
cách lại rất trái ngược nhau. Cô luôn cô đơn lạnh lẽo còn Ngọc lại rất
ấm áp vui vẻ. Cô thừa nhận lúc đầu cô rất ghét Ngọc và ghen tị với con
bé nhưng sau khi được Ngọc tha thứ cô đã hứa sẽ cố hết sức để bù đắp cho Ngọc. Vậy mà giờ đây chính cô lại hãm hại con bé. Cô đã giết chết đứa
em gái song sinh của mình. Thật đáng ghê tởm! Dương cười cay đắng rồi từ từ bước xuống giường. Việc thức cả đêm hôm qua khiến mọi người mệt mỏi
ngủ thiếp đi. Rời khỏi phòng bệnh Dương ghé qua phòng Ngọc.
“Ngọc!”
Một âm thanh ấm áp phát ra từ miệng cô. Ngọc vẫn nằm im đấy bên cạnh là
bảng đo nhịp tim. Nhìn nó khiến cô lo lắng tưởng như nhịp tim ấy có thể
ngừng đập bất cứ lúc nào. Tránh để mọi người thức giấc, Dương liền đi ra khỏi bệnh viện. Lúc này trời đã xế chiều, cô bước lại gần dòng sông gần trường.
“Không!”
Dương giật mình
nhìn chiếc vòng của cô. Đó là hình mặt trăng đen! Dương bật cười chua
chát. Khi nào cô còn là pháp sư bóng tối thì khi ấy tính mạng của mọi
người vẫn bị đe dọa. Không, cô phải bảo vệ mọi người dù có phải mất mạng đi chăng nữa.
“Ngọc à, chị đi trước em một bước nhé!”
Dương mỉm cười rồi nhảy xuống dòng sông.
“Đồ ngốc!”
Bỗng một bàn tay giữ cô lại.
“Ai cho cô chết mà cô dám chết hả?”
Minh Vỹ tức giận nhìn cô.
“Bỏ tay ra!”
Dương muốn giật tay ra nhưng Vỹ nắm quá chặt khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Xin lỗi!”
Cô khẽ thì thầm rồi cầm con dao đâm mạnh vào tay Minh Vỹ.
Tủm.
Con dao rơi xuống nước.
“Có chết tôi cũng không buông tay đâu.”
Cậu nghiến răng bàn tay bê bết máu vẫn không buông ra.
“Mình không muốn ai chết vì mình nữa!”
Dương thầm nghĩ rồi theo Minh Vỹ lên bờ.
“Sao anh không để tôi chết đi?”
Vừa lên tới bờ Dương liền hét lên.
“…”
“Anh biết tôi là ai không? Tôi là pháp sư bóng tối đó! Tôi đã giết chính em gái mình!”
Cô tức giận giơ chiếc vòng của mình lên.
“Tôi biết ngay từ đầu rồi.”
Cậu bình thản lên tiếng khiến Dương càng tức giận hơn.
“Vậy sao lại cứu tôi? Tôi đã hại chết Ngọc rồi, tôi không muốn người nữa vì tôi mà chết!”
“Tôi biết cô là người tốt và cô đang cố gắng bảo vệ mọi người. Mỗi khi ta muốn bảo vệ ai đó thì sức mạnh sẽ nâng lên gấp bội.”
Minh Vỹ thở hổn hển mồ hôi chảy ra. Dương khựng lại nhìn vết thương trên tay cậu.
“Đau lắm không?”
“Không, so với vết thương ở trong lòng cô thì nó chẳng là gì.”
Cậu mỉm cười nhìn cô.
“Hừ, anh là thái tử vampire lá ngọc cành vàng sao tôi dám sánh!”
“Ha ha ha.”
Minh Vỹ bật cười thích thú nhìn cô bỗng một tia sáng tỏa ra từ người Dương.
“Pha lê tím!”
“Sao cô giữ nó.”
Cậu ngạc nhiên nhìn Dương. Cô cũng ngạc nhiên không kém chỉ lắc đầu:
“Tôi không biết, nó nằm trong cơ thể tôi.”
“Pha lê tím có thể cứu chữa con người nhưng ngược lại nó có thể cướp đi mạng sống của con người tùy thuộc vào người sử dụng nó.”
“Lúc ấy, Hạo Linh chết, tôi quá đau buồn nên tôi… Rất may Hạo Phong đã đến
kịp và ngăn tôi lại. Dù cậu ấy có hỏi kẻ giết Hạo Linh là ai nhưng tôi
cũng không thể nói được. Và Hạo Phong đã tặng tôi một cú đấm để kết thúc tình bạn bao năm của chúng tôi.”
“Anh thích Hạo Linh phải không?”
“Đúng vậy, nhưng tiếc rằng cô ấy mãi mãi không thể tỉnh dậy được nữa rồi.”
Minh Vỹ đau đớn lên tiếng. Bỗng trái tim Dương nhói đau theo.
“Vì sao lại nói với tôi điều này?”
“Năm 1 tuổi mẹ đã rời bỏ tôi. Năm 6 tuổi cha cũng rời bỏ tôi. Năm tám tuổi
Hạo Linh cũng bỏ lại tôi. Tôi không muốn người con gái tôi yêu cũng rời
xa tôi.”
Minh Vỹ lên tiếng khiến Dương mở to mắt.
“Người thân của cậu…”
“Đã chết hết rồi!”
“Tại sao?”
“Chỉ vì tranh giành quyền lực, vì ngôi vị của mình mà ông ta đã giết họ.”
Minh Vỹ trợn trừng mắt. Trong mắt cậu lúc này chỉ có thù hận.
“Chà chà, tình cảm quá nhỉ!”
Một giọng nói vang lên khiến mặt cả hai biến sắc.
“Orara! Dạ Nguyệt!”
Dương hốt hoảng nhìn hai kẻ đứng trên cây.
“Lâu rồi không gặp, bạn tốt!”
Con rắn màu đen to nhìn cô đầy gian tà.
“Ngươi chưa chết?”
“Ha ha, may nhờ Dạ Nguyệt hồi sinh nên ta khôi phục lại năng lượng.”
“Vậy chính ngươi đã điều khiển ta giết Ngọc?”
Cô gào lên phẫn nộ.
“Ha ha, rất thông minh! Vậy bây giờ ta giúp ngươi tiêu diệt luôn tên vampire này nha.”
Orara cười độc địa lè lưỡi đen của mình ra. Đầu cô bỗng nhiên đau nhức mọi
thứ quay cuồng sau đó cô bị nhốt ở một nơi tối đen như mực phía trước là một màn hình.
“Nguyệt Ma kiếm!”
Orara trong thân xác Dương hét lên trên tay xuất hiện một thanh kiếm màu tím.
“Dương! Mau tỉnh lại đi!”
Minh Vỹ hét lên nhưng thân xác cô lúc này hoàn toàn bị điều khiển.
“Hắc vương kiếm.”
Một thanh kiếm màu bạc xuất hiện.
“Mau dừng lại đi! Đáng ghét, sao mình không thể cử động được!”
Dương tức giận nhìn thân xác mình đang bị điều khiển.
“Mau chết đi!”
Orara bật cười liền vung kiếm về phía cậu.
“Cẩn thận!”
Dương lo lắng nhìn người Minh Vỹ toàn vết thương.
“Đừng cố tìm cách thoát nữa, pháp sư bóng tối vẫn mãi chỉ là pháp sư bóng tối mà thôi.”
Một giọng nói vang bên tai cô.
“Thật ư? Mình mãi là pháp sư bóng tối ư?”
Dương ngạc nhiên rồi ngã xuống, nước mắt chảy ra. Trước đây vẫn thế, cô mãi
chỉ là pháp sư bóng tối độc ác. Vậy mà cô còn tự tin cho rằng mình đã
thay đổi và muốn bù đắp cho Ngọc. Hóa ra cô ở bên Ngọc chỉ gây tổn hại
cho con bé mà thôi.
“Hức… hức… Ngọc… chị xin lỗi… chị không bảo vệ được em… hức hức… chị thật vô dùng…”
Dương đau đớn ôm lấy khuôn mặt mình.
“Không, em biết chị muốn bảo vệ em mà.”
Một giọng nói vang bên tai cô khiến Dương giật mình.
“Đúng, mình sinh ra để bảo vệ Ngọc! Mình phải bảo vệ Ngọc!”
Dương đứng dậy lau khô nước mắt. Bỗng một tia sáng phát ra từ người cô khiến
chiếc vòng cổ mặt trăng dần chuyển thành màu bạc bên trên còn gắn một
viên pha lê màu tím.
“Pha lê tím kết hợp mặt trăng bạc.”
Hai nguồn sáng màu bạc và màu tím kết hợp với nhau tạo thành một quả cầu bao bọc lấy cô.
“Tia sáng này… Pha lê tím!”
Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn cơ thể Dương đang phát sáng. Đôi mắt Dương liền
chuyển thành màu tím violet sau đó đuôi kiếm xuất hiện một hình mặt
trăng.
“Không… A… a… a mắt ta! Dạ Nguyệt! Cứu ta!”
Orara hét lên nhưng Dạ Nguyệt đã bỏ đi từ lâu.
“Orara, chết đi!”
Dương liền dùng kiếm đâm vào cơ thể con rắn khiến nó tan thành vô số hạt cát.
“Làm tốt lắm… A!”
Minh Vỹ khẽ rên lên tay ôm lấy vết thương.
“Anh có sao không?”
Dương lo lắng chạy lại đỡ cậu.
“Cô mau đi đi! Cơn khát máu của tôi sắp lên rồi.”
Minh Vỹ mặt trắng bệnh lên tiếng.
“Không được, anh mất nhiều máu quá rồi.”
“Không…”
“Hút máu của tôi đi!”
“Không được, nếu hút nhiều quá cô sẽ chết! Tôi sợ mất cô!”
Minh Vỹ hét lên gạt tay Dương ra.
“Không sao, tôi sẽ đẩy anh ra!”
Phập.
Ngay lập tức Minh Vỹ nhe răng ra cắn mạnh vào cổ cô. Cơn đau truyền đến từ
cổ khiến cô khẽ nhăn mặt. Do mất nhiều máu khiến đầu óc cô quay cuồng,
cô muốn đẩy Minh Vỹ ra nhưng không đủ sức…
*****
“Nhịp tim đang giảm dần!”
Bác sĩ và y tá luống cuống chạy vào Ngọc.
“Ngọc! Đừng!”
Tất cả liền gào lên nước mắt rơi lã chã.
Rầm.
“Chết tiệt!”
Thái Bảo đấm mạnh tay vào tường mắt cậu từ bao giờ đã chuyển thành màu đỏ.
Còn Hạo Phong không lên tiếng chỉ cúi gằm mặt xuống. Hình như cậu đang
chờ đợi điều gì đó. Một kì tích chăng?
-------------------------------------------
“Mình đang ở đâu đây?”
Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Tất cả chỉ có một màu đen.
“Ngọc đi nhanh lên không bị bỏ lại đó.”
“Lam?”
Tôi ngạc nhiên nhìn bóng Lam phía xa nhưng rồi nó lại biến mất.
“Còn đứng đấy à? Mau chạy nhanh lên.”
Trang và Tiến xuất hiện vẫy tay với tôi nhưng rồi lại biến mất.
“Trang! Tiến.”
“Ngọc, nhanh lên đi!”
“Thư!”
“Đồ con rùa! Cô không nhanh tôi sẽ bỏ lại cô đó!”
“Hạo Phong? Chờ đã!”
Nhưng tất cả đều biến mất chỉ còn màn đêm tối tăm.
“Mọi người! Đừng bỏ lại tôi mà!”
Tôi hét lên cố chạy theo một cách vô vọng. Bỗng tôi vấp ngã nằm sõng soài dưới đất.
“Hức… vậy họ bỏ lại mình rồi hức… hức.”
“Em khóc cái gì chứ? Chị có bỏ lại em đâu!”
Một giọng nói vang bên tai tôi.
“Chị Dương?”
Chị mỉm cười nắm lấy tay tôi đặt lên vòng cổ của chị.
“Nói theo chị nhé! Magic Hope!”
“Magic Hope!”
Tôi liền đọc theo rồi một tia sáng phát ra bao trùm cả tôi và chị.
*****
“A!”
Tôi giật mình mở mắt thấy tất cả đang nhìn tôi chằm chằm.
“Tốt quá! Cuối cùng em đã tỉnh lại! Hứa với chị, hứa với chị đừng bỏ lại chỉ một mình được không?”
Chị Dương mỉm cười ôm lấy tôi nước mắt rơi lã chã.
“Vâng em hứa!”
Tôi bật khóc theo chị. Mọi người thấy vậy đều bật cười nhìn tôi. Chà, ánh trăng hôm nay sáng hơn mọi ngày thì phải!