Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã đến buổi chiều ngày chủ nhật.
Giản Tĩnh đã thay một chiếc váy dài phong cách Mori, đi cùng Khang Mộ Thành đến phòng triển lãm mới mở của Tổng giám đốc Tần.
Thời tiết hôm đó không tốt lắm, mưa rơi lộp bộp trên cửa kính xe, những áng mây âm u xám xịt tựa như một đống giấy vệ sinh ướt đẫm.
“Tại sao phòng triển lãm lại ở vùng ngoại ô hoang vu?” Giản Tĩnh chống đầu và cảm thấy vô cùng khó hiểu về việc lựa chọn vị trí: “Xa như vậy, thật sự sẽ có người đến sao?”
“Bởi vì bản thân toà nhà chính là một vật sưu tập có giá trị khổng lồ.” Khang Mộ Thành cầm vô lăng bằng tay trái, còn tay phải thì chỉnh kênh mở nhạc, tiếng nhạc dịu nhẹ du dương bay bổng trong xe: “Tòa nhà cổ phương Tây vào thời kỳ dân quốc được mua đấu giá hơn một trăm triệu đó.”
Đường xá trở nên khó đi hơn vào những ngày mưa, xe cộ ùn tắc dữ dội nên anh quyết định từ từ giải thích.
Hoá ra Tổng giám đốc Tần là ông chủ của một công ty sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, chuyên kinh doanh mua bán về các tác phẩm nghệ thuật và mở các phòng triển lãm ở khắp nơi trên thế giới.
Vào năm năm trước thì ông ta đã thích ‘Biệt thự Dư Huy’ và bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại trong buổi đấu giá, nhưng không giữ lại để làm nhà ở mà đã thiết kế lại, vừa dùng để triển lãm các tác phẩm nghệ thuật được sưu tập vừa là một câu lạc bộ salon nghệ thuật.
“Buổi khai mạc hôm nay sẽ bày ra rất nhiều vật phẩm quý giá, thay vì em cứ nhàm chán ở nhà thì chi bằng đến đây xem thử, coi như là lấy đề tài.” Khang Mộ Thành giải thích lý do muốn cô đi cùng.
Giản Tĩnh buộc phải nhắc nhở anh: “Thứ mà em viết là tiểu thuyết trinh thám.”
“Những vụ trộm cắp gì đó không phải thường xuyên có trong tiểu thuyết trinh thám sao?” Khang Mộ Thành đưa ý tưởng cho cô: “Nói không chừng có thể dùng cho cuốn sách tiếp theo, đã có linh cảm chưa?”
Giản Tĩnh: “… Chưa.”
Cô cũng từng yêu thích việc sáng tác nhưng không biết bản thân có thiên phú đó của ‘cô ấy’ hay không nên vẫn luôn lưỡng lự liệu có nên đặt bút viết không.
“Đúng lúc, tranh thủ có thời gian rảnh rỗi thì đi chơi nhiều hơn, nếu không, đến lúc bắt đầu viết thì ngày nào anh cũng phải gọi điện bảo em ăn cơm.” Khang Mộ Thành nhắm trúng thời cơ, mỉa mai cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của ai đó.
Giản Tĩnh: Giả vờ không nghe thấy.
Chiếc xe chạy chầm chậm trong màn mưa, cuối cùng cũng đã đến nơi vào khoảng ba giờ chiều.
Biệt thự Dư Huy là một biệt thự theo phong cách Mỹ điển hình, tường bên ngoài xen kẽ hai màu đỏ trắng, khu vườn xanh mướt bao vây toà nhà ba tầng nhỏ ở giữa, nửa che nửa ẩn trông rất đẹp.
Vừa bước xuống xe thì Giản Tĩnh đã nghe thấy một quý cô đi ngang qua nói: “Anh có từng nghe qua tin đồn về biệt thự Dư Huy chưa?”
Người đàn ông được cô ta khoác tay hỏi: “Tin đồn gì?”
“Nghe nói nơi này đã từng xảy ra một vụ mưu sát.” Quý cô hạ thấp giọng xuống và lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Bước chân của Giản Tĩnh khựng lại
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.
Biệt thự Dư Huy được bao phủ bởi màn mưa dày đặc, bầu trời vẫn còn chưa tối nhưng tất cả đèn ở trong nhà đã được bật lên.
Tổng giám đốc Tần và vợ của ông ta ngồi trò chuyện với khách khứa trên ghế sofa, Tổng biên tập Quách thì ngồi ở một bên nói cười và không có gì bất thường.
Sau khi chào hỏi họ thì Giản Tĩnh giả vờ đi chiêm ngưỡng những bức tranh thuỷ mặc được treo xung quanh, trên thực tế là ngầm lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm ‘Vụ mưu sát ở biệt thự Dư Huy’.
Không còn cách nào khác, mấy lời mới nghe được lúc nãy thật sự khiến cô rất quan tâm.
Người qua đường nói rằng nơi này đã từng xảy ra một vụ mưu sát.
Ngôi nhà phương Tây cổ kính, vụ mưu sát từng xảy ra, nɠɵạı ŧìиɦ… Theo kinh nghiệm đọc Conan nhiều năm của cô, chắc chắn là dấu hiệu sắp xảy ra một vụ án.
Mặc dù hệ thống không đưa ra nhiệm vụ nhưng có phòng bị trước sẽ tránh khỏi tai hoạ.
Có rất nhiều tin tức về biệt thự Dư Huy, hầu hết đều là bản thảo quảng cáo từ công ty của Tổng giám đốc Tần, phổ biến về tòa nhà cổ phương Tây này có lịch sử xa xưa cỡ nào và có giá trị nghệ thuật văn hoá sâu sắc như thế nào, ông ta đã thay đổi nó ra sao, mong muốn xây dựng nó thành trung tâm văn hoá của thành phố này và những thứ khác.
Cô đã mất rất nhiều thời gian để sàng lọc những tin tức thừa thãi, một hồi lâu sau cô mới tìm thấy một bài có liên quan trên diễn đàn ma quỷ.
Tiêu đề rất giật gân: Tám trăm mười tám vụ án oan và bi thảm ở ngôi nhà cổ phương Tây.
Trong đó có biệt thự Dư Huy.
Người ta nói rằng đây là ngôi nhà được một doanh nhân già giàu có tốn rất nhiều tiền để xây dựng vào thời kỳ dân quốc để làm nơi dưỡng lão cho gia đình mình. Tuy nhiên, vào năm thứ hai sau khi chuyển đến biệt thự thì gia đình đã gặp phải tai họa thảm khốc.
Một đám cướp nghe nói doanh nhân giàu có này cất giữ kho báu ở nhà nên đã cấu kết với người hầu rồi đột kích vào biệt thự trong đêm mưa gió. Gϊếŧ chết người doanh nhân giàu có và con trai nhỏ của ông ta, làm nhục vợ của người doanh nhân giàu có, cướp đi các vật phẩm quý giá rồi vội vàng bỏ đi.
Kể từ đó, mỗi khi đến đêm mưa gió thì có thể thường xuyên nhìn thấy những bóng đen lang thang trong biệt thự Dư Huy, trên mặt đất có xuất hiện một số vết máu không thể lý giải được, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ em.
Điều quan trọng hơn là người doanh nhân giàu có này lúc đó đã bị chặt đầu, thi thể thì nằm trong phòng ngủ nhưng cái đầu thì mãi không tìm thấy được.
…
Giản Tĩnh cảm thấy hơi nhẹ nhõm sau khi đọc xong những tin đồn phía trên.
Loại truyền thuyết kinh dị này có thể thấy ở khắp nơi, mô típ cũng hao hao như vậy, hơn nữa hệ thống cũng chưa từng phát nhiệm vụ nên cô không khỏi tự nghi ngờ rằng có phải mình quá nhạy cảm rồi không.
Quay trở về khu nói chuyện, biên kịch Hứa đã từng gặp qua một lần cũng hỏi về chuyện này, còn cho biết: “Tin đồn nói rằng đám cướp không tìm thấy kho báu nên mới gϊếŧ người để trút giận, Tổng giám đốc Tần, khi tu sửa lại nơi này có tìm thấy đồ vật cũ nào không?”
“Đúng là có thật, có rất nhiều đồng tiền được chôn ở dưới đất, thầy phong thuỷ nói là trận gì đó, chiêu tài tấn bảo.” Tổng giám đốc Tần hài hước nói: “Về kho báu thì… chậc, đào tận ba tấc đất cũng không thấy một đồng bạc nào. Đúng không? Bà xã.”
Bà Tần khoảng ngoài bốn mươi tuổi, tướng mạo không quá hấp dẫn, lớp trang điểm nhạt nhưng rất có khí chất: “Đúng vậy, tôi tự mình chủ trì việc tu sửa mà chưa từng thấy đồ tốt nào cả.” Ngừng lại một lúc rồi cười nói: “Tuy nhiên, có một tin đồn như vậy cũng không phải là không thể giải thích được.”
Biên kịch Hứa có khứu giác nhạy bén, lập tức có hứng thú: “Tại sao lại nói như vậy?”
Giản Tĩnh cũng nhanh chân đến gần để lắng nghe chuyện tiếp theo.
Bà Tần nói: “Căn biệt thự được thiết kế có nhiều cơ quan và cửa ngầm, nếu tôi không đo đạc dữ liệu thì tôi cũng không thể tìm thấy nhiều không gian ẩn như vậy.”
“Hèn chi, mật thất chắc chắc là dùng để cất giấu đồ vật, nói không chừng là người hầu nào đó đã để ý thấy rồi lan truyền ra ngoài.” Biên kịch Hứa búng một mẩu tàn thuốc ra, lại cười: “Đề tài không tệ đấy.”
Những người khác cũng lần lượt bật cười.
Tổng giám đốc Tần cười nói rằng: “Vì vậy, đôi khi phải thừa nhận rằng người xưa đúng là có tài cán.”
Biên kịch Hứa gật đầu đồng ý, tiếc nuối hỏi: “Các người không giữ lại một vài nơi sao?”
“Một vài nơi à?” Tổng giám đốc Tần bật cười ha hả và thân mật khoác lấy vai của bà Tần: “Mọi người đấy, quá xem thường người vợ này của tôi rồi. An ninh mới trong đây chính là cải tạo dựa theo cơ quan ban đầu. Nếu có tên trộm nào không có mắt đi vào đây thì sẽ không thể nào tìm được chỗ đâu.”
“Lợi hại như vậy sao?” Tổng biên tập Quách đầy kinh ngạc, ánh mắt mập mờ nhìn sang bà Tần.
Biểu cảm của Tổng giám đốc Tần không có sơ hở nào cả, dốc sức tạo ra hình tượng của một người yêu vợ: “Chính là như vậy, vợ của tôi đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn về kiến trúc, lợi hại hơn tôi nhiều đấy.”
“Ôi chao, đừng nói như vậy.” Bà Tần lắc đầu, khiêm tốn chuyển sang chủ đề khác: “Tôi dẫn mọi người lên lầu tham quan nhé.”
Tổng biên tập Quách cười nói: “Tôi vừa mới đến đây thì đã đi dạo một vòng rồi, mọi người đi đi, tôi đi uống một tách cà phê.” Vừa nói vừa chỉ vào quán cà phê ở phía bên kia của đại sảnh.
Bà Tần mỉm cười gật đầu, sau đó chào hỏi với Khang Mộ Thành: “Mấy ngày trước tôi ở Pháp nên không kịp tham gia buổi lễ kỷ niệm của Kim Ô, mẹ của cậu khoẻ chứ?”
“Bà ấy rất khoẻ.” Khang Mộ Thành trả lời.
“Đợi cuối năm có thời gian thì tôi sẽ hẹn bà ấy đi nghỉ dưỡng.” Bà Tần lập tức đổi lời, giọng điệu dịu dàng: “Tôi cũng rất lâu không gặp cậu rồi, Mộ Thành, khi nào mới có bạn gái đây, tôi có một nữ học trò, vừa xinh đẹp vừa có tài năng, có muốn giới thiệu giúp không?”
Khang Mộ Thành nói: “Công việc rất bận nên tạm thời không suy nghĩ đến.”
“Tổng giám đốc Khang gần đây đang bận rộn với việc của bộ điện ảnh truyền hình nên khá gần gũi với vài ngôi sao nữ.” Biên kịch Hứa tung tin: “Có rất nhiều người hỏi tôi về cậu ấy đấy.”
Tổng giám đốc Tần cười: “Đây là phúc của Mộ Thành.”
Giản Tĩnh để ý thấy bà Tần khẽ cau mày lại nhưng nhanh chóng giãn ra, điềm nhiên như không nói: “Khi nào có cơ hội thì sẽ giới thiệu hai người với nhau, đã đến nơi rồi.”
Bà ta đi lên tầng hai và mở một cánh cửa ra: “Đây là tác phẩm điêu khắc, bên cạnh là tranh còn đối diện là đồ sứ.”
“Không có nhiều đồ nên mọi người cứ tự nhiên tham quan nhé.” Tổng giám đốc Tần khiêm tốn nói vài câu rồi chợt lấy điện thoại ra nhìn: “Có người gọi đến, bà xã à, anh đi ra ngoài một chút, em tiếp đãi khách nhé.”
“Anh đi đi, cứ giao cho em.” Bà Tần không quan tâm, tiện tay đỡ lấy Giản Tĩnh ở sau cùng và dịu dàng nói: “Cẩn thận bậc thềm.”
“Không có gì, cô chính là Tĩnh Tĩnh nhỉ.” Bà Tần khen ngợi: “Vừa xinh đẹp lại tài giỏi, đúng là tuyệt vời.”
Giản Tĩnh bị bà ta khen đến ngượng ngùng: “Bà quá khen rồi.”
Bà Tần mỉm cười: “Đứa trẻ này đúng là rất đáng yêu, nào, tôi đưa cô đi tham quan.”
Chủ nhà lịch sự như vậy nên Giản Tĩnh cũng không tiện khước từ, chỉ đành đi theo bà ta tham quan khắp nơi. Tuy nhiên đây không phải là một quá trình gian nan, so với Tổng giám đốc Tần trong ngoài khác nhau thì bà Tần trang nhã dịu dàng, giới thiệu các vật trưng bày một cách rõ ràng mạch lạc và không chút khô khan.
Giản Tĩnh vốn không biết gì về nghệ thuật cả, sau khi nghe bà ta giải thích thì cô đã thông suốt được rất nhiều khúc mắc.
Sau khi tham quan vài phòng triển lãm chủ đề ở tầng hai thì bà Tần lại dẫn họ lên tầng ba, nói rằng Tổng giám đốc Tần đã sưu tầm rất nhiều cuộn phim nên mời mọi người cùng xem.
Giản Tĩnh đã đi đến mức hai chân ê ẩm nên lập tức đồng ý.
Rạp chiếu phim cá nhân rất nhỏ, không quá bảy tám chỗ ngồi nhưng chiếc ghế lại rất thoải mái. Ở đằng sau đặt một chiếc máy chiếu kiểu cũ đã biến mất từ rất lâu, ngay lập tức khiến cho bầu không khí trở về rạp chiếu phim của hai mươi, ba mươi năm trước.
Những người già giống như biên kịch Hứa đã bắt đầu nhớ lại chuyện xưa: “Đã lâu rồi không xem phim cuộn. Tổng giám đốc Tần đã sưu tập những phim nào vậy?”
“Rất nhiều.” Bà Tần tuỳ ý rút ra một cuộn, cười đùa rằng: “Tôi xem nào, Na Tra náo hải thế nào?”
“Được được.” Biên kịch Hứa thả lưng ghế xuống: “Phim của những năm bảy mươi, lúc đó tôi còn chưa ra đời. Mộ Thành, cậu đã xem qua cái này chưa?”
Khang Mộ Thành nói: “Xem qua rồi.”
“Tĩnh Tĩnh thì sao? Cô chắc chắn là chưa xem qua rồi.” Biên kịch Hứa nói.
Giản Tĩnh nói: “Ừm, vẫn chưa xem qua.”
“Vậy cô phải xem cho thật kỹ, kỹ thuật của lúc trước không tốt nhưng phim được sản xuất ra cũng không tệ chút nào.” Biên kịch Hứa đã phạm phải bệnh cũ của hầu hết những người đàn ông trung niên, không nhịn được lầu bầu.
Giản Tĩnh lịch sự giữ im lặng.
“Mọi người xem đi, tôi đi lấy chút đồ uống cho mọi người.” Bà Tần nói và đặc biệt căn dặn: “Đúng rồi, nếu đổi phim thì nhớ đặt trở lại vị trí cũ, tất cả đều được sắp xếp theo thứ tự.”
“Biết rồi.” Tất cả mọi người thản nhiên đáp lời.
Bà Tần rời đi, mười lăm phút sau, bà ta mang cà phê và trà sữa đến rồi cùng họ ngồi xuống, kiên nhẫn thưởng thức.
Trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc Tần không hề quay lại và Tổng biên tập Quách đương nhiên cũng biến mất không thấy đâu.
Giản Tĩnh nghi ngờ họ đã đi hẹn hò rồi.
“Sao vậy?” Bà Tần ngồi ở bên cạnh cô và để ý thấy sắc mặt vi diệu của cô.
Giản Tĩnh che giấu nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Đi theo tôi.” Bà Tần đứng dậy dẫn đường cho cô.
Giản Tĩnh bất ngờ trước sự nhiệt tình và chu đáo của bà ta nên chỉ đành đi theo.
Nhà vệ sinh nằm ở phía bên kia của tầng ba, bà Tần vừa đi vừa nói: “Bên ngoài đang mưa càng lúc càng nặng hạt, mọi người chắc chắn không thể đi về trong một lúc được, thật sự xin lỗi mọi người vì đã chọn một ngày như vậy.”
“Không sao cả, đến đây đúng là rất đáng.” Giản Tĩnh ngoài miệng ăn nói lịch sự nhưng trong lòng thì khá lo lắng về cơn mưa to này.
Bên ngoài đã tối đen như mực, dưới ánh đèn đường, màn mưa dày đặc như tấm màn trắng, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng mưa rơi ‘ào ào’. Thời tiết tệ như vậy, thật sự không biết lát nữa làm sao để lái xe đi về.