Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 4



Đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi hệ thống phân phát nhiệm vụ.

Đầu óc Giản Tĩnh rối bời, càng nghĩ càng rối, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.

Nếu như làm hay không làm đều như nhau, vậy thì cứ làm thôi. Nếu cô không làm gì, chắc chắn đến lúc chuyện xảy ra rồi sẽ thấy hối hận. Còn nếu cô đã làm mà vẫn chẳng ngăn nổi bi kịch, thì ít ra cũng đã từng cố gắng.

Giản Tĩnh không tự mình báo cảnh sát, lặng lẽ đi đến cạnh bảo vệ hỏi nhỏ: “Chú ơi, có cần báo cảnh sát không?”

Chú bảo vệ hơn bốn mươi tuổi, vóc người cao lớn, nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Không được, bọn họ chưa làm gì cả.” Ông ấy nhìn Giản Tĩnh, cho rằng cô gái nhỏ này đang sợ hãi, bèn an ủi nói: “Cháu vào trong ngồi đi, không sao đâu.”

“Đáng sợ quá!” Giản Tĩnh thuận thế chỉ tay về phía đứa bé đang khóc inh ỏi, ra vẻ người thân cầu xin: “Có thể khuyên họ đi chỗ khác được không ạ? Em trai cháu sợ quá nên khóc rồi.”

Chú bảo vệ không thể đồng ý, trong bệnh viện đã hết chỗ trống, không thể làm gì hơn: “Chú sẽ gọi thêm người tới. Không sao đâu cô bé! Cứ hai ba hôm là lại có một chuyện kiểu này xảy ra.”

Giản Tĩnh không thể thuyết phục chú bảo vệ, chẳng thể làm gì ngoài việc tự mình nghĩ cách khác.

Giản Tĩnh lượn vòng trở lại cầu thang, lấy điện thoại ra nhưng luôn trì trệ không gọi. Cô nghĩ đến lời nhắc nhở vừa nãy của chú bảo vệ, nếu không có chuyện gì xảy ra mà đi báo cảnh sát sẽ đồng nghĩa với việc bịa đặt, đến lúc đó người bị giam không phải bọn họ mà là cô.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao?

Cơn nóng nảy bộc phát khắp cơ thể.

‘Hệ thống, có thể gợi ý chút xíu được không?’ Cô xoa trán: ‘Ta không có manh mối nào cả.’

[Hệ thống: Đếm ngược thời gian xảy ra vụ án: 00:03:00]

Ba phút ư?

Vốn Giản Tĩnh không ôm hy vọng có thể nhận được gợi ý, nhưng vào lúc nhìn thấy thời gian đếm ngược, không vui mà kinh ngạc, theo bản năng xông ra ngoài.

Còn 3 phút, nhất định sẽ có manh mối.

Là ai đây?

Cô gấp gáp nhìn về phía những người khả nghi.

Người ba cường tráng thứ nhất đang bế đứa bé truyền nước, loại bỏ. Gã đàn ông đóng tiền thứ hai đang nghịch điện thoại di động, dường như đã thương lượng xong xuôi vấn đề chi phí với bệnh viện, loại bỏ. Đám người chống đối bác sĩ đang ăn cơm ở bên ngoài, loại bỏ luôn.

Là người đàn ông xăm trổ đầy tay đó ư?

Giản Tĩnh dồn sự chú ý vào người đàn ông đó.

Tóc bóng dầu, áo trắng ngả vàng loang lổ vệt thức ăn, bề ngoài nhìn không sạch sẽ. Hai tay có nốt chai sạn, bắp chân có vết xước, hẳn là do lao động tay chân. Điện thoại di động đã rất cũ, vẫn còn là loại phím ấn, điều kiện kinh tế không được tốt lắm.

Còn gì nữa không?

Cảm xúc của anh ta thì sao?

[Thời gian đếm ngược: 00:02:32]

Cô có thời gian.

Giản Tĩnh giả vờ gọi điện thoại và bước nhanh về phía cửa, nghe lén người đàn ông xăm trổ đầy tay đang nói chuyện điện thoại.

Anh ta đang nhỏ giọng nói: “Cậu cho cháu mượn chút tiền đi. Không không! Cháu không có đánh bạc. Cháu thay đổi rồi, không gây gổ với ai cả... Ôi, là em gái cháu, con bé đang ở bệnh viện... Không nhiều không nhiều, hai ngàn à, mượn hai ngàn thôi!”

Rõ là liên lạc từ xa nhưng người đàn ông xăm trổ đầy tay vẫn theo bản năng nhỏ giọng dè dặt, khác hẳn với bộ dạng phách lối khi mới vào đây.

Không đúng! Em gái anh ta mới được đẩy vào phòng mổ chưa đến mười phút, điều kiện kinh tế của đối phương không tốt, vậy việc nên làm đầu tiên là chuẩn bị tiền đóng tiền phẫu thuật chứ không phải đi gây hại cho người khác.

Hơn nữa anh ta mặc quần chẽn áo cộc, không có chỗ giấu hung khí!

Cô nghĩ sai rồi!

Giản Tĩnh khăng khăng với ấn tượng ban đầu, cảm thấy bọn họ đáng ngờ nhưng hoàn toàn không phải thế.

Giản Tĩnh thầm mắng mình ngu xuẩn, vội vã nhìn khắp bốn phía.

Phòng cấp cứu của bệnh viện này có kết cấu như một cái cây, phần đáy là đại sảnh cấp cứu và mấy phân khu như phòng hậu chuẩn, phòng mổ, phòng chẩn đoán, phòng kiểm tra, phòng truyền nước... Được phân bố ở hai bên lối đi hướng về trước.

May mắn thay, trong đại sảnh chỉ có một vài thân nhân đang nghỉ ngơi, trong phòng truyền nước chỉ có tiếng trẻ con khóc, không có tiền đề để bộc phát mâu thuẫn.

Giản Tĩnh vừa suy tính vừa đi vào trong.

Trong phòng chẩn đoán có bác sĩ đang kiểm tra, cô đóng cửa lại. Trong phòng kiểm tra có một thai phụ đang siêu âm, đi vào trong nữa là hai phòng mổ, có một phòng sáng đèn. Nếu Giản Tĩnh nhớ không lầm thì nữ bác sĩ kia đã vào căn phòng này.

Một phòng phẫu thuật khác thì đang mở cửa.

Một bác sĩ hơn bốn mươi tuổi bước ra, nhìn vào vị trí của mấy bác sĩ khác. Cô đoán, vị trí của người này thấp nhất cũng là Bác sĩ Phó trưởng khoa. Ông ấy đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân: “Cuộc phẫu thuật khá thành công nhưng vẫn còn phải theo dõi. Tôi đã liên lạc với bên phía ICU...”

Giản Tĩnh đứng hơi xa nên không nghe rõ lắm, nhưng nụ cười rạng rỡ của người nhà bệnh nhân đã nói lên tất cả.

Không đúng!

Vậy còn ai đáng ngờ nữa đây?

Giản Tĩnh nhìn xung quanh, thấy trong lối đi có thêm một lối rẽ nhỏ. Có một người đàn ông đang đi đến, sắc mặt tiều tuỵ, bọng mắt thâm đen. Ông ta ôm bụng, chậm rãi đi về trước.

Giản Tĩnh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, là bảng hiệu chỉ dẫn hướng của nhà vệ sinh. Hẳn người đàn ông kia đang muốn đi giải quyết.

Giản Tĩnh nhìn bước chân tập tễnh của người đàn ông, cô đoán người này không có năng lực gây ra án mạng.

Nếu loại trừ những y tá đang tất bật chạy qua chạy lại thì không còn ai khác.

[Thời gian đếm ngược: 00:01:27]

Chỉ còn lại hơn một phút mà thôi.

Giản Tĩnh không dám ở quá gần đại sảnh, cô muốn cứu người nhưng vẫn muốn bảo vệ mình, nơi quá trống trải sẽ không dễ phòng bị. Cô thay đổi vị trí, đi theo lối nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh, cầm điện thoại giả vờ bận bịu, nhưng khóe mắt đang qua lại trên người những ai ở gần đó.

Nghĩ đến cũng kỳ quái thật, giờ khắc này phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, vẫn còn nháo nhào đấy nhưng không còn ai tranh chấp nữa, mọi người đều đang vùi đầu làm việc của mình.

Vậy thì mâu thuẫn sẽ không thể đột ngột xuất hiện, khiến một người nảy sinh sát ý trong vòng một phút được.
Giản Tĩnh gần như có thể chắc chắn đó là hung thủ đã có mưu tính sẵn.

Nếu người đó có ý định từ lâu vậy thì lúc này sẽ không vùi đầu làm việc, khẳng định là đang chờ thời cơ.

Là ai đang ngó đông ngó tây giống cô?
Rất ít, có hai người đang xem tivi, một người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, còn có một người vừa mới vào cửa đang nhìn xung quanh như thể tìm người... Là người đó sao?

Giản Tĩnh chú ý kỹ càng mọi nhất cử nhất động của người đó.

Phụ nữ, giày cao gót, túi xách nhỏ kinh điển của hãng Chanel.

Không! Không phải người này.

[Thời gian đếm ngược: 00:00:59]

Chỉ còn chưa đến một phút.

Là ai, rốt cuộc là ai hả?

“Ôi.” Người đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh dường như đang đau bụng dữ dội, đi mấy bước thì ngừng một chút, vịn tường hít thở sâu, phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Người đó cách Giản Tĩnh rất gần, thẻ quan sát sơ cấp ban cho cô bản năng quan sát để lưu ý đối phương một lúc.

Dường như... Có gì đó không đúng nhỉ?

Trong lòng Giản Tĩnh dâng lên sự bất an.

Giản Tĩnh từ bỏ những người khả nghi kia, đặt cược vào đối phương.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng kiểu dáng lỗi thời, nút áo trên ống tay đã bị rớt một cái, bên ngoài là âu phục màu đen với chất liệu rẻ, kích cỡ hơi rộng một chút nhưng vô cùng mới, chắc là mới mặc vào.

Quần tây bình thường, giày da màu nâu, trên mặt giày da vẫn còn dính bùn đất, cao su trên giày đã tróc ra một ít, đoán là chỉ mới mang một lần. Dưới nách anh ta kẹp cặp táp, khuyên khoá vẫn còn khá mới.

Quái thật, quần áo với giày là đồ cũ, nhưng âu phục và cặp táp lại rất mới, là để giữ sĩ diện sao?

Trừ cái này ra thì dường như vẫn còn cái gì đó không ổn.

Là cái gì đây?

[Thời gian đếm ngược: 00:00:44]

Giản Tĩnh cố gắng tập trung, tạm thời bỏ qua thời gian đếm ngược, chuyên tâm suy nghĩ.

Đúng lúc này, người đàn ông có thể đang vô cùng khó chịu nên đã ngồi xuống ghế chờ bên ngoài phòng kiểm tra, chiếc cặp táp đặt trên đùi. Anh ta nhíu mày thật chặt, không ngừng hít thở sâu.

Khoa trương quá, đây là bị loét dạ dày hay là viêm ruột thừa? Nhưng dù là bị cái nào đi nữa thì sao không đi tìm bác sĩ?

Một khi đã dấy lên nghi ngờ thì cái gì khác thường cũng sẽ bị phóng đại ra.

Giản Tĩnh càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Biểu hiện của đối phương quá quái dị, thường những ai bị đau đớn trong bệnh viện chẳng phải sẽ gọi thẳng bác sĩ và y tá đến khám sao? Còn người đàn ông này thì ngồi ở đấy, lát thì đổi tư thế, lát thì ôm bụng, nhìn kiểu gì cũng thấy… Rất giả.

Đúng! Quá giả, giống như minh tinh ‘bình hoa di động’ trong mấy phim thần tượng, không khóc nổi chỉ biết trợn mắt lên.

Giản Tĩnh từng đau bao tử vài lần, đau đến mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra từng cơn, hơn nữa còn chẳng thể nhúc nhích nổi, vốn không có sức để đổi nhiều động tác như thế.

Người này quá bất thường.

Có phải là anh ta không nhỉ? Anh ta có mang theo một cái cặp. Đúng rồi, cái cặp táp này rất kỳ lạ. Nó mới toanh, giống như chưa từng dùng lần nào, lẽ nào là dùng để ngụy trang?

Giản Tĩnh thử nhìn vào thì thấy bên trong dẹp lép, chỉ có một vết gồ thấp thoáng, giống như đang giấu vật gì đó dài dài hình chữ nhật... Khoan đã!

Dao? Có phải là dao không?

Chỉ trong nháy mắt, Giản Tĩnh túa mồ hôi lạnh.

“Trưởng khoa, vẫn còn một bệnh nhân nữa...” Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật xong đi về phía bên này, bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh đang báo cáo ca bệnh, bọn họ vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ ‘vừa phẫu thuật ca này xong lại có thêm ca phẫu thuật khác’, hoàn toàn không để ý đến mình sắp đi ngang qua người đàn ông.

Chính vào lúc này, khóe mắt Giản Tĩnh liếc thấy một tia sáng lóe lên.

Là dao! Quả nhiên là dao! Mục tiêu của anh ta chính là mấy vị bác sĩ này!

Anh ta đã có mưu tính từ trước, sớm chuẩn bị sẵn, ở đây chờ thời cơ để động thủ, lại còn biết ngụy trang.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, tất cả mọi suy nghĩ của Giản Tĩnh đều trở nên sáng tỏ.

[Thời gian đếm ngược: 00:00:12]

Không còn thời gian, làm sao đây, làm sao để ngăn cản anh ta đây?

Trong lúc nguy cấp, ngay cả nhấc chân mà Giản Tĩnh còn không làm được huống hồ chi là ra tay cứu người. Cơ thể cô bỗng cứng đờ, chân không thể nhúc nhích nổi dù một tí, chỉ biết ngơ ngác đứng đực ra đó.

[Thời gian đếm ngược: 00:00:10]

Hít thở sâu, hít thở sâu, hít thở sâu.

Cô hít thở sâu vài cái, không khí tràn vào phổi, cơ thể như đã ấm áp hơn một chút, cũng có thể cử động.

‘Thẻ đạo cụ.’ Cô nói thầm, cảm nhận được lòng bàn tay mình hơi trì xuống.

Trong lòng Giản Tĩnh khẽ an tâm, cô trông thấy xe đẩy đang đậu bên cạnh thì không hề do dự mà dứt khoát giơ tay kéo xe đẩy.

“Ối, không thể đụng vào cái đó.” Y tá vội vàng ngăn cản.

Giản Tĩnh dùng hết sức bình sinh để đẩy xe chạy nhanh ra ngoài, đâm mạnh vào người đàn ông chuẩn bị đứng dậy.

Giản Tĩnh không dám cận chiến với đối phương vì anh ta có dao, nên cô chỉ có thể dùng cách này để kéo xa khoảng cách giữa hai bên.

Người đàn ông đó mải chú ý đến bác sĩ, không để ý đến Giản Tĩnh, bất thình lình bị xe đẩy đâm phải, nên ngã nhào trở lại ghế ngồi. Nhưng anh ta vẫn phản ứng nhanh lẹ, biết kế hoạch của mình có thể bị bại lộ bèn lập tức rút con dao bên dưới cặp táp, một tay đẩy xe đẩy trở lại, một tay chém về phía Giản Tĩnh.

Sức của đàn ông mạnh hơn phụ nữ nhiều, huống hồ Giản Tĩnh còn là một bệnh nhân.

Đối phương chỉ dùng chút sức đẩy xe đẩy ngược lại mà chiếc xe đã đập mạnh vào bụng Giản Tĩnh, khiến cô té nhào ra đất. May mà trước lúc chiếc xe va phải cô, tay trái cô đã chuẩn bị xong xuôi, sử dụng bình xịt phun ra hơi cay.

Hơi sương phun ra cùng lúc cô té ngã xuống đất.

Hướng dẫn sử dụng có đề cập, dụng cụ này phải mất năm giây mới có hiệu lực.

Người đàn ông cầm dao bổ đến, con dao vô cùng sắc bén, những người khác nếu không bị cả kinh đờ người ra như Giản Tĩnh trước đó thì chính là hoàn toàn không phát hiện ra nơi đây đang xảy ra biến cố.

Con người khi đã sợ hãi đến cùng cực, thậm chí còn chẳng thể thét chói tai mà chỉ có thể đứng bất động.

Năm giây đã đủ để một người đàn ông trưởng thành chém chết một cô gái trẻ tuổi.

Giản Tĩnh vô cùng sợ hãi, hai chân như nhũn ra, adrenaline như không còn hoạt động, chẳng thể đứng lên nổi. Đầu óc cô trống rỗng, dựa vào bản năng điều khiển cơ thể, trực tiếp cúi người bò dưới xe đẩy.

“Keng!” Dao chém vào xe đẩy, phát ra một tiếng vang rất lớn.

Âm thanh này giống như tiếng chuông của đồng hồ báo thức, báo cho mọi người thức dậy.

“Á!” Y tá hét rống lên, chợt nhận ra có điều không ổn, hoảng sợ che miệng lại.

Người đàn ông thấy vậy cũng không chém Giản Tĩnh nữa, mà hung tợn chém về phía bác sĩ.

Giản Tĩnh thoát được một kiếp, cô còn sợ hãi hơn trước đó, đầu óc hoàn toàn trống rỗng... Sau khi sự việc xảy ra cô thậm chí chẳng thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, càng bất ngờ với hành động của mình... Vào lúc này, cô lại giơ tay túm lấy ống quần người đàn ông kia.

Anh ta bị kéo đến lảo đảo, mũi dao quẹt qua, chỉ làm xây xát cánh tay của một bác sĩ trẻ tuổi.

“Đáng chết!” Người đàn ông xoay người, dùng hết sức đá vào xe đẩy.

Đồ vật che chắn của Giản Tĩnh chợt biến mất, khiến cô trực tiếp đối mặt với tên tội phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.