Lưu luyến tiễn Phong boss đi, Phương Tiểu Khởi vội vàng chạy về phòng, mở máy tính ra, tìm kiếm công việc của trợ lý sinh hoạt cần làm, tiện thể lên baidu xem ít tài liệu cá nhân của Phong boss để biết sở thích cá nhân.
Không tìm thì sẽ không có vấn đề gì, vừa tìm lại bị dọa nhảy dựng, baidu nương nương nhảy ra một đống tin tức về Phong boss, cùng với diễn đàn của một các nam nữ phấn ti ý dâm.
Trang đầu tiên tìm kiếm ra tự nhiên lại là bảng xếp hạng bát quái “Kim cương Vương lão ngũ”, Phương Tiểu Khởi 囧囧, bị lượng thông tin như đạn bắn làm cho kinh ngạc, lực lượng fan cuồng quả thật là đáng sợ vô cùng.
Xem qua tin tức, Phương Khởi tắt máy tính đi, cả người có cảm giác thật phức tạp. Suy đoán là một chuyện, suy đoán được chứng thực lại là một chuyện khác.
Trong đầu hồi tưởng lại một đoạn ngắn kí ức hồi còn nhỏ sống chung với nhau, nội tâm liền cảm động.
Mở một cái tủ bình thường trong góc nhà, lấy album ở bên trong, lại lật ra. Người trong ảnh vẫn là bé trai da trắng nõn và cậu bé da ngăm đen mặt than, album y hệt như bản của Phong Thắng, chỉ khác nhau ở cái bìa.
Ngoài album ảnh ra, trong tủ còn có rất nhiều hộp quà, xếp thành từng tầng từ trên xuống dưới, có hộp ánh vàng, có hộp vẫn còn mới nguyên, đều là quà của Phong Thắng, mỗi năm một hộp quà, tổng cộng có 15 cái.
Thực ra, nhị mao Tiểu Thủy cũng là một món quà, năm năm trước được đặt ở trong một cái hộp nhỏ vận chuyển từ nước Mỹ về, bên trong có một tờ giấy, nói là nhặt được ở bờ nước, nên đặt tên là “Tiểu Thủy”. Lúc đó nhị mao còn nhỏ xíu, ngoan ngoãn đáng yêu, mà quả thật năm tháng như dao mổ lợn, bây giờ lại biến thành bộ dáng nhị thiếu, thật là không đành lòng nhìn thẳng!
Phong Thắng đi Mỹ, hai người không gặp nhau 15 năm, nhưng hàng năm vào lễ trừ tịch Phong Thắng đều sẽ gửi quà về, từ món quà rẻ tiền như mô hình bóng rổ bằng thủy tinh cho đến đồng hồ kim cương bản limited là quà năm ngoái, quà từng năm đều thăng cấp. Tuy rằng người tặng không nói gì cả, thế nhưng Phương Khởi biết, hắn muốn thông qua món quà nói với mình, hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, có năng lực hơn rồi. Vốn đang buồn vì quà quá nhiều, năm nay không có chỗ để hộp quà. Lại nghĩ đến sắp trừ tịch, quà còn chưa được gửi về, cả người lo âu, không lẽ là đã quên mình rồi, tâm tình do lo âu nên cứ như mất hồn.
Bây giờ, Phương Khởi cuối cùng cũng minh bạch, lễ vật năm nay hẳn là chính bản thân hắn, thật sự là đủ tự kỉ!
Đóng tủ lại. Đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ánh đèn xa xa, Phương Khởi nở nụ cười, cười đến nỗi viền mắt cũng ướt, nhắm mắt thật chặt, nước mắt tràn khỏi mi. Mình thật đúng là đần hết chỗ nói, đến bây giờ mới phát hiện ra, lại luôn ỷ lại vào người xa lạ, không quen biết, thực ra tất cả là do tâm ý tương thông suốt 20 năm qua.
Hiếm thấy Phương Tiểu Khởi lại trở nên giảo hoạt, không chủ động vạch trần chân tướng, cậu ngược lại là muốn xem xem Phong Thắng định nói rõ sự thật như thế nào, nếu hắn muốn diễn kịch thì diễn cùng hắn. Dám giả vờ làm người lạ với mình, hoàn toàn chiếm tiện nghi của mình, nhất định phải trừng phạt thật nặng.
Trong một biệt thự xa hoa cách đó rất xa, Phong boss đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, lặng im nhớ lại cảm giác ngọt ngào bên cạnh tức phụ nhi, cảm giác nhân sinh của mình thật là hoàn mỹ, hoàn toàn không biết mình đã bị lộ! Người đang yêu quả nhiên chỉ số thông minh thấp vô cùng!
Phong Thắng và Phương Khởi hẹn nhau buổi chiều hôm giao thừa đến tham qua biệt thự của Phong Thắng, lấy cớ là: Khảo sát hoàn cảnh mới một chút, nếu có gì không hài lòng thì có thể nhanh chóng sửa lại.
Sáng sớm ngày tất niên, Phương Tiểu Khởi như mọi khi dời giường thật sớm, kiên trì ngủ sớm dậy sớm gì đó quả nhiên là một đứa trẻ ngoan! Tâm tình Phương Tiểu Khởi phá lệ cảm thấy thật tốt, hớn hở ngâm nga, rồi thu xếp hành lý ít ỏi của mình, quả nhiên là nhi tử sắp được gả đi, cứ như bát nước đã đổ đi.
Lục Tiểu Mã sáng sớm đã bị bà nội gọi điện thoại đánh thức, bị gọi tới quét tước vệ sinh. Lục Tiểu Mã tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn mở đôi mắt thâm quầng ra đi rửa mặt, mở miệng ngáp dài với tần suất một giây, dậy sớm, cố gắng chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng với các bác gái đi mua thức ăn, chen lấn một đường, Lục Tiểu Mã cuối cùng cũng tỉnh ngủ được một chút.
Không chút khách khí mở phòng Phương Tiểu Khởi ra, nghe Phương Tiểu Khởi ngâm nga nhạc thiếu nhi, Lục Tiểu Mã kinh ngạc, có chuyện gì tốt vậy, vui vẻ như thế, rất nên bát quái một chút xem sao. Vì thế, cái đầu to quyết đoán hướng về phía Phương Khởi, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phương Khởi, bắt chước tư thế tìm manh mối của thám tử Conan lừng danh, làm cho Phương Tiểu Khởi đang thất thần phải hoảng sợ.
Lục Tiểu Mã cười quỷ dị, “Thành thật khai ra mau, có chuyện gì tốt lành? Chẳng lẽ là nhặt được phiếu ăn tiệc đứng ở khách sạn năm sao, nhanh giao nộp ra đây!”
Phương Tiểu Khởi thưởng cho hắn một cái liếc mắt, trả lời lại bằng ánh mắt, “Đại ca mày nghĩ nhiều quá rồi”, mở tủ ra sửa sang lại quà được nhận trong 15 năm qua.
Tủ à, Lục Tiểu Mã mắt sáng ngời, vội vã đến gần, nói không chừng lại có thể biết được bí mật gì đấy.
Khi nhìn vào trong tủ, hóa ra chỉ có mấy cái hộp nhỏ, nhất thời ủ rũ, không có vật gì tốt cả. Lục Tiểu Mã để ý cái tủ này đã lâu, vẫn luôn ngại không dám hỏi bên trong có gì, vì vậy bình thường hay não bổ, hẳn là trong có vũ khí giết người gì đó, Tiểu Khởi thực ra kẻ giết người biến thái biến mất khỏi giang hồ đã nhiều năm? Hay là bên trong chứa các loại thẻ VIP vàng, phiếu miễn phí ăn cơm của các khách sạn, im lặng nuốt nước miếng.
Chân tướng thật là tàn khốc, nhìn 15 chiếc hộp đen tuyền, Tiểu Mã huynh đệ thật là thất vọng!
Kẻ tham ăn suy nghĩ rất thiển cận, không xem xét giá trị bên trong hộp, tùy tiện lấy đồ bên trong hộp ra bán đều có thể mua lại một phần ba khách sạn năm sao, chỉ là phiếu ăn cơm với thẻ vàng thì sao có thể so sánh được!
“Mày đi làm việc, chứ đâu phải là xuất giá, thu xếp đồ đạc làm gì?” Lục Tiểu Mã hiếu kì.
Phương Tiểu Khởi thực 囧, xuất giá cái gì? “Chế độ công việc của tao là làm cả ngày, mày không biết à?”.
“À, chế độ làm việc cả ngày.” Lục Tiểu Mã ngây ngốc lặp lại, ba giây sau, chớp mắt ngây người, “Cả… cả ngày? Mày muốn ở lại Phong gia? Vậy đến bữa tao phải làm sao? Thân ái, mày không thể đi được, mày đi tao phải làm sao bây giờ, muốn cho tao thành người đầu đường xó chợ sao, rất thảm đó! A a a!” Lục Tiểu Mã kêu rên, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất, không có quả táo nhỏ, sinh hoạt còn có ý nghĩa gì. Gắt gao ôm lấy eo của Phương Tiểu Khởi, dùng nước miếng giả làm nước mắt, làm ra vẻ bị vứt bỏ.
Phương Tiểu Khởi không nói gì, đâu có thảm tới mức ấy!
“Mày có thể đến Phong gia, thời gian anh ấy đi làm không có ở nhà. Hoặc là cách mấy hôm tao lại về, chỉ làm đồ ăn cho mày ăn.” Phương Tiểu Khởi vô cùng hiền lành.
Lục Tiểu Khởi cân nhắc đề nghị này, đi đến nhà Phong boss? Thôi, vạn nhất bị bắt gặp, khí tràng băng sơn của hắn có thể đóng băng mình mất, mình cũng không muốn chớp mắt một cái đã mất cái mạng nhỏ. Để Phương Tiểu Khởi tới? Vậy lại càng không xong, vạn nhất bị boss phát hiện, tội càng chồng chất, dưới cơn nóng giận cho giang hồ xử lí mình, thế thì công ty mình không biết sẽ hỗn loạn thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn rất khó ăn trực, Lục Tiểu Mã thương tâm, cuối năm rồi, sao lại xui xẻo như vậy, sớm biết đã không để Tiểu Khởi đi phỏng vấn, tự mình đào hố to nhảy xuống!
“Hay là, tao bàn với Phong Thắng tối trở về?”
Lục Tiểu Mã nhanh chóng lắc đầu, đùa à, tao không chán sống, chính bà nội đã bảo không được tùy tiện quấy rối thế giới hai người, tuy rằng tao không biết tại sao, thế nhưng đắc tội với Phong Thắng một chút tốt lành cũng không có, tao còn muốn giữ lại mạng nhỏ này thêm mấy năm để còn hưởng thụ biết bao đồ ăn ngon nữa!
Tiểu Mã nghĩ trong đầu như vậy, ngoài miệng lại giả vờ săn sóc, “Không cần đâu, ban ngày ngươi phải làm việc bận rộn như vậy rồi, lại vượt đường xa trở về như vậy, trẫm không đành lòng!”
Điện thoại di động vang lên, Phương Tiểu Khởi cười cười với Tiểu Mã, rồi nhận điện thoại.
Lục Tiểu Mã ngồi trên bàn, hai chân vắt chéo, làm bộ trầm tư, tự hỏi tương lai bi thảm của bản thân, càng nghĩ càng thương tâm, ta rất chi là khả ái đáng lẽ phải được Tiểu Khởi yêu thương, thế mà cậu lại chạy mất như thế! Mơ hồ nghe thấy âm thanh của Phong boss, Tiểu Mã bát quái vểnh tai lên nghe. Nghe điện thoại xong, vội vã nhảy xuống bàn chạy mất. Phong boss rất đáng sợ, lần trước bị nhìn chằm chằm, cả người đều cả thấy không ổn, mấy ngày ngủ đều gặp ác mộng, lần này cũng không nên gặp phải.
Vì thế, nói một câu “Tao xem bà nội thế nào”, Lục Tiểu Mã tăng mã lực, chạy vèo cái đã không thấy bóng dáng.
Nghe điện thoại xong, Phương Tiểu Khởi lần nữa không nói gì, đóng cửa phòng lại. Nghĩ đến chuyện Phong Thắng nói muốn đến ăn cơm, sau đó đưa mình về nhà, tâm tình trở nên thật tốt, về nhà…nghe có vẻ không tệ chút nào!
* Chuyện cũ: baba vú em bị oa nhi gọi baba cảm thấy hơi 囧
Mới nghe điện thoại của Phong Thắng xong không lâu, Phương Khởi lại nhận được điện thoại của Tinna. Đây là một cuộc điện thoại dài dằng dặc lại phức tạp, toàn bộ những gì Tinna nói, Phương Tiểu Khởi chỉ biết nghe kể chuyện, tiện thể thỉnh thoảng lại phát ra một số tiếng thể hiện cảm xúc.
Cúp máy xong, Phương Tiểu Khởi lại chìm vào trạng thái khiếp sợ, đây là sự thật từng xảy ra sao, sao lại giống tình tiết thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết vậy.
Chuyện cũ đại khái là thế này: Anh chắc là đã biết Phong boss có con trai nhỉ! Phong boss từng yêu một người, hai người sớm chiều làm bạn, sống vui vẻ hạnh phúc, sau này thuận lý thành chương mà sinh bé con, đứa nhỏ này chính là Phong Bách, tên tiếng Anh là Bobby. Một nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc cùng nhau, cứ nghĩ rằng sẽ là bạn đời tới tận lúc thiên hoang địa lão, ai ngờ ông trời ghen tị, chia rẽ gia đình họ, người boss yêu đột nhiên rời đi, từ đó không có tin tức gì. Boss tan nát cõi lòng, khổ sở tìm kiếm lại không có kết quả gì, tất cả giống như hoa trong gương, trăng trong nước (tất cả dường như chỉ là hư ảo), chỉ có Phong Bách là thật sự tồn tại. Cuối cùng, Phong boss tuyệt vọng trở nên lãnh khốc tuyệt tình, miễn cưỡng cho rằng người mình yêu đến từ hành tinh khác, bị hành tinh của mình triệu hồi về. Tiểu Bobby đáng thương không có mẹ, đợi đến lúc biết nói, vẫn luôn hỏi cha mình, “Baba đi đâu rồi.”
Tinna dừng lại một chút, Emma, nói nhiều như vậy có hơi mệt. Sau đó cường điệu, “Đừng hỏi tôi tại sao Bobby mở miệng ra liền hỏi baba, mà không phải là mama. Thế giới của trẻ nhỏ, tôi cũng không hiểu nổi.” Một câu chặn lại hết nghi vấn của Phương Tiểu Khởi.
Chuyện cũ tiếp tục: Phong Thắng vẫn luôn kiếm lí do bảo baba đã đi đến một nơi rất xa, chờ nó lớn lên rồi sẽ dắt nó đi tìm. Cho nên, nếu Bobby gọi anh là baba, anh đừng căng thẳng, phải bình tĩnh, tỏ ra hiền lành, coi như là thương lấy đứa nhỏ số khổ này. Nói đến đây, Tinna thậm chí còn cảm động run rẩy hai cái, làm bộ như bộ dáng rơi nước mắt.
Chuyện cũ kết thúc, Phương Khởi 囧囧, chuyện này cũng quá mức là ngu ngốc, cho rằng chỉ số thông minh của mình thấp vậy sao? Nghĩ lại, cũng chưa từng nghe đến chuyện Phong Thắng kết hôn, giới kinh doanh cũng chưa từng đưa tin Phong Thắng có bạn gái, chuyện này trong giới kinh doanh vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp thỏa đáng. Phương Tiểu Khởi 囧囧, tạm thời tin tưởng. Cậu sẽ không chủ động hỏi, bởi vì trực giác của cậu cho rằng nếu Phong Thắng là thật sự tín nhiệm mình thì sẽ thẳng thắn nói ra.
Không nói nhiều chính là phẩm hạnh thiết yếu để trở thành người nội trợ kiêm phu nhân của boss, Phương Tiểu Khởi quả thực là rất mẫu mực, không để nhân dân phải thất vọng!
Đầu dây bên kia Tinna sau khi gọi điện thoại xong, điên cuồng hét lớn ‘nước ấm’ (chị ý khát nước =)))). Nói xong chuyện cũ phải dùng một đêm mới nghĩ ra, lại sợ sẽ quên mất chi tiết trọng yếu, thật là mệt muốn chết, rất đáng được boss thưởng cho một bộ trang điểm.
Phong Thắng cùng nhi tử nhà mình ngồi bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút đen. Chuyện cũ phải suy nghĩ lâu như vậy mới nghĩ ra, tưởng có tình tiết gì kinh thiên địa khiếp quỷ thần, hóa ra lại làm thành một bộ phim thần tượng, đến Bobby còn không tin nổi, Phương Khởi mà tin thì đúng là gặp phải quỷ.
“Nhìn cái gì, để cho tiểu tử nhà cháu sớm được gọi baba, không làm cho người ta sợ hãi mà chạy đi mất nên cô phải mất tận mấy tế bào não mới có thể nghĩ ra chuyện cũ này, cháu còn dám ghét bỏ?!” Tinna vươn ngón tay ra, chọc chọc vào cái trán nhỏ của Bobby.
Hai cha con cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác ngoài việc lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Bỏ qua chuyện cũ này, lập tức có thể cùng baba nhớ mong ngày đêm cùng ăn cơm, thật là có hơi kích động! Bobby mắt to ngập nước, vô cùng đáng yêu, cực kì giống Phương Tiểu Khởi!
Rất nhanh đến giờ ăn cơm, Phong Thắng lái xe, chở con trai đi cùng, chính thức đón tức phụ nhi về nhà. Tiện thể mua rất nhiều đồ ăn ngon cho bọn trẻ trong cô nhi viện, quả là con rể tốt! Viện trưởng nãi nãi vô cùng hài lòng!!
Bobby ngồi trong xe xoay tới xoay lui, thỉnh thoảng lại nhìn qua cửa kính dõi theo những tòa nhà lao đi vun vút dần trôi về phía sau, hơi kích động, cũng hơi khẩn trương, nếu baba không thích mình thì phải làm sao bây giờ, vân vê góc áo.
Lúc thời gian so với dự tính không chênh lệch nhiều lắm, Phương Khởi liền xuống dưới lầu đợi hai cha con Phong Thắng. Nhị mao vẫn nằm nhoài trong ổ, lười biếng vẫy vẫy đuôi, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy, quả là một con chó lười biếng đến cực phẩm!
Nhìn thấy ba đi tới chỗ mình, nhị mao trong ổ thè lưỡi, lắc đầu, coi như chào hỏi. Nhìn thấy tay ba trống trơn không có gì, nhị mao oán niệm, đến trưa rồi, con trai ba bữa sáng cũng chưa ăn, đói đến nỗi không có sức đứng lên, sao không mang đồ ăn tới đây, ba có phải ba ruột không vậy!
Phương Khởi cố tình không mang đồ ăn vặt xuống dưới, coi như là trừng phạt nhị mao. Ngồi xổm trước ổ chó, dùng sức vỗ vỗ cái đầu to, tức giận nói, “Trách không được ngày đầu tiên mày lại dám ăn đồ ăn của người lạ, hóa ra là đã sớm nhận ra người, thế mà lại dám không thông báo với tao, phạt mày ba ngày không được ăn thịt.” Thật là vô cùng tàn nhẫn!
Nhị mao giả ngu, dùng cái đầu to cọ cọ vào tay ba, gừ gừ, ba nói gì vậy, sao con nghe không hiểu? Thịt ngàn vạn lần không thể không cho ăn, cơ thể con còn chưa trưởng thành hết đâu, nhỡ về sau đi đánh nhau gì đó, không đánh lại được, còn bị thương, ba sẽ đau lòng đấy!
Nhìn cẩu nhi tử rõ ràng là đang lấy lòng, Phương Tiểu Khởi buồn cười.
Buổi trưa ánh mặt trời ấm áp, một người một chó vô cùng hài hòa.
“Ba…ba…” Giọng trẻ con rất nhỏ từ đằng sau vang lên, ngọt ngào gọi.
Phương Tiểu Khởi chưa bị gọi như thế bao giờ, không phản ứng được là gọi mình. Hiếu kì quay đầu lại, nhìn Phong Thắng cao lớn khốc huyễn cùng với Phong Bách nhỏ nhắn bên cạnh mặc quần yếm cách đó không xa, rốt cuộc hiểu là gọi mình, vì thế trong giây lát liền hóa đá.
32 năm, lần đầu tiên bị người khác gọi là baba, Phương Tiểu Khởi hơi…囧!
Lúng túng đứng dậy, điều chỉnh tốt tâm tình, chuyện cũ Tinna bịa xông ra từ trong đầu, Phương Tiểu Khởi khẽ giật khóe miệng một cái.
Ngược lại nhị mao trước sau như một, quen thuộc từ ổ chó chạy vèo đi, đến bên người Phong Bách cọ cọ. Gừ gừ, không ăn sáng, chân hơi bị mềm.
Trẻ nhỏ luôn luôn có hảo cảm với động vật, Phong Bách tiểu băng sơn cong cong đôi mắt nhỏ, ngồi xuống xoa xoa cái đầu to của nhị mao, nhân tiện lấy thịt bò khô nhập khẩu trong túi áo ra đút cho nó ăn. Nhị mao gặm cắn vui vẻ, Emma, tiểu chủ nhân, cậu thật là quá mức tri kỉ.
Nhị mao thân hình hơi lớn, Phong Bách ngồi xổm xuống lại càng bé nhỏ hơn, một người một chó hòa thuận.
Phương Tiểu Khởi nội tâm mềm nhũn, tình mẫu tử… không đúng là tình thương của baba trong nháy mắt dâng trào, đây chẳng phải là cuộc sống mình đã chờ đợi suốt 30 năm qua sao? Có hắn, có con trai, còn có một con chó lông vàng!
Phương Tiểu Khởi nhất thời trở nên hiền lành, cả người tỏa ra ánh sáng nhu hòa, phi thường thánh mẫu. Tiến tới chỗ hai cha con lại cảm thấy có hơi khẩn trương, Phương Tiểu Khởi cười cười.
Nhìn thấy biểu cảm này của tức phụ nhi, Phong boss thở phào nhẹ nhõm, tạm thời có thể tiếp thu là tốt rồi, chân tướng để sau lại nói, không nhỡ lại làm tức phụ nhi không chịu nổi ngất đi, mình không phải là trở thành tội nhân thiên cổ sao! Vì thế, khóe miệng nhếch lên 45 độ, cho tức phụ nhi một nụ cười cưng chiều.
Phong Bách đứng lên, tay nhỏ bám vào quần, mắt to không chớp nhìn chằm chằm vào baba, vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
Phương Khởi ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của Phong Bách, tóc mềm đen bóng, cảm thấy mình di truyền thật tốt! Không sai, Phương Tiểu Khởi nhập cuộc rất nhanh, ngay lập tức coi mình thành baba của đối phương.
“Baba.” Phong Bách lại thận trọng gọi, xưng hô chờ mong 4 năm, cuối cùng cũng có thể gọi ra miệng, rất muốn được gọi luôn cả ngày.
“Tiểu Bạch ngoan ~” Phương Tiểu Khởi cười híp mắt, kéo kéo bàn tay bé nhỏ của nó, cảm giác tay nhỏ hơi lạnh, liền nắm chặt lấy. Nhìn nó mặc quần yếm bò, mặc hơi ít, lại sờ sờ mặt nó, quan tâm hỏi, “Có lạnh không? Tay nhỏ hơi lạnh rồi.”
Baba hẳn là thích mình, Bobby cũng cười hihi, hai cha con có thần giao cách cảm 90%, đồng thanh đáp, “Không lạnh.”
“Không được! Trẻ nhỏ phải mặc nhiều quần áo, trời lạnh như thế, nhỡ bị nhiễm lạnh thì sao! Đợi chút nữa, baba mua một cái áo lông cho con, được không nào?” Là một người vô cùng sợ lạnh, Phương Tiểu Khởi cho rằng ai trên thế giới này cũng giống như cậu, cần phải mặc thật nhiều, nhất là trẻ nhỏ.
Tuy rằng cảm thấy mặc áo lông cũng không cần thiết lắm, nhưng Phong Bách vẫn liều mạng gật đầu thật mạnh, mười phần nhu thuận!
“Đói bụng rồi nhỉ, baba bế con đi ăn cơm, được không?”
Bobby từ trước tới nay đều không để người khác bế, lần này lại vội vàng dang hai tay ra, ôm lấy cổ của baba, còn chôn cái mũi vào cổ Phương Khởi ngửi một cái, baba quả là thơm thơm, thảo này cha luôn có vẻ mặt si mê.
Phương Tiểu Khởi bế đứa nhỏ, trong lòng như muốn nở hoa. Nha, bộ dạng thật là đáng yêu, nhưng lại bị cha nó làm hỏng, thường xuyên làm mặt lạnh, nhìn da dẻ, nhìn đôi mắt to này xem, đúng là con ruột của mình, Phương Tiểu Khởi lần thứ hai tự luyến.
“Tiểu Bạch, trẻ nhỏ phải cười nhiều mới đáng yêu.” Phương Tiểu Khởi dỗ trẻ nhỏ ở cô nhi viện đã quen rồi, bắt đầu giáo dục.
Baba nói gì cũng đúng, Bobby gật gật đầu, hơi mất tự nhiên giật nhẹ khóe miệng.
Nhìn hai người hài hòa sắp đá lão cha là mình ra, Phong Thắng khụ một cái, xoát độ tồn tại, trong cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy ghen tị với con trai mình, cha con còn chưa được ôm đâu, con lại được ôm rồi đấy, lại còn dám ngửi nữa, lão tử còn không dám ngửi đâu, hừ!
“Thằng bé có nặng không, hay là cứ để anh bế cho?”
“Không cần, tôi tự bế được.” Bobby có chết cũng ôm chặt lấy cổ baba, không cho cha bế.
Loại cảm giác có baba quên cha này, làm cho Phong boss bị thương nặng.
Nhị mao cọ cọ vào ống quần cha, nếu không con cho cha ôm, cho cha đã nghiền?
Nhìn cẩu nhi tử mập mạp đầy thịt, Phong Thắng sờ mũi một cái, hay là thôi đi, ôm mày có vẻ… rất ngu.
Kết quả là, một nhà bốn người chính thức đoàn tụ, đồng loạt hướng tới nhà ăn.