Hai ngón tay cắm vào như vũ bão khiến Cam Điềm phải nâng cao cặp vú tròn trịa, vô thức ưỡn toàn bộ cơ thể ngửa ra phía sau.
“Rút ra đi, nhanh lên, trướng chết mất.” Âm thanh của cô ướt át quện lại với tiếng khóc đặc dính, gấp đến nỗi phải uốn éo kháng cự lại sự tiến vào của người đàn ông.
Giang Dĩ Hằng cười không thành tiếng, ngay cả bóng đêm đẹp đẽ cũng nhiễm ý cười của anh mà trở nên vô cùng gợi cảm.
“Mới nhét ngón tay mà đã không chịu nổi rồi, sao lần trước ăn được hết dương v*t của chồng thế?”
Anh một bên nói, một bên đưa ngón tay thoả thích cọ xát trong tiểu huyệt đầy dâm thuỷ.
Đầu ngón tay từ từ cà nhẹ vào lớp thịt hồng mượt mềm mại bên trong lỗ nhỏ, một nhẹ một nặng luân phiên.
Ánh mắt Cam Điềm dần tan rã, cơ đùi bị kích thích bắt đầu co giật, dịch mật tiết ra càng ngày càng nhiều.
” Ư ư ư, không muốn như vậy, Dĩ Hằng.”
Cam Điềm xin tha, cũng chỉ những lúc cầu cạnh anh cô mới dịu dàng gọi hai tiếng Dĩ Hằng, mà không phải kiểu khí thế hùng hồn hô cả họ cả tên Giang Dĩ Hằng.
Đáy mắt người đàn ông nổi lên ý cười, bóp nhẹ khuôn mặt ửng hồ của cô, “Không muốn cái gì, hả?”
Ngoài miệng Giang Dĩ Hằng nói vậy nhưng lại tăng tốc độ ngón tay, chưa đến mấy phút, cơ thể Cam Điền run lên bần bật, bị tấn công bởi đợt khoái cảm dữ dội của trận cao trào.
Dâm thuỷ thấm ướt lòng bàn tay của anh, anh đưa tay ra trước mắt muốn đút cho Cam Điềm, lông mày mảnh nhẹ nhàng giương lên, “Nào, nếm thử hương vị của chính mình đi.”
“Không thích!” Cam Điềm cụp mắt, toàn thân bủn rủn, vẫn đang đắm chìm trong những đê mê của cơn cực khoái.
Người đàn ông thấy vậy, giơ tay lên, duỗi đầu lưỡi liếm lấy một ngụm trong lòng bàn tay, hương vị dâm đãng khiến dương v*t của anh suýt chút nữa phá quần mà ra.
Anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Cam Điềm, cúi đầu dùng đôi môi mát lạnh, hung hăng vuốt ve cánh môi cô, cưỡng ép cô ăn mật dịch của chính mình.
“Giang Dĩ Hằng, đồ tâm thần này. Hu hu hu.” Cam Điềm giơ đôi tay bị trói lên, làm bộ muốn đập đánh anh.
Người đàn ông giống như đang kiềm chế điều gì ấy, cổ họng rên khẽ một tiếng, “Ừm, chiều chuộng em như vậy, cho em nếm thử hương vị của chính mình mà cũng náo loạn?”
“Anh thả tôi ra, anh là cái đồ biến thái, đồ thần kinh.” Cam Điềm chu môi mắng anh.
“Thả em ra? Để em lại đi nói chuyện với tên chó con?”
Anh rũ mắt, vươn ngón tay điểm vào đầu Cam Điềm ý trách mắng, “Đại dương v*t của chồng không đủ để em ăn no à? Mà sao suốt ngày cứ muốn ra ngoài ăn vụng thế.”
Nói xong, anh kéo tay nhỏ của cô, dí vào đũng quần mình.
Lòng bàn tay non mềm của Cam Điềm đột nhiên chạm vào một khối căng cứng nóng hổi dưới lớp quần tây.
Khi thấy cây dương v*t màu hồng to dài cương ngạnh hoàn toàn được thả ra, Cam Điềm xấu hổ không nói nên lời.
Chuyện gì xảy ra vậy, cô sẽ lại bị tên Giang Dĩ Hằng cặn bã này ăn sạch sẽ sao.
Anh cầm cây côn th*t đang bừng bừng khí thế ngẩng lên trước mặt cô, bật nút khởi động máy giặt, một giây sau, tiếng máy móc ầm ầm bắt đầu vận hành.
Cam Điềm ngồi trên máy giặt, hai bầu vú trắng nõn trước ngực run rẩy rung lắc loạn lên, bộ dạng vô cùng dâm dãng.
Người đàn ông rũ mi mắt, eo cử động dữ dằn, quy đầu ẩm ướt mượt mà ma sát nhẹ nhàng trước cửa huyệt của người phụ nữ, thỉnh thoảng còn cố ý chơi xấu cắm vào nửa tấc làm cô phải rùng mình rên rỉ.
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, khàn giọng dỗ dành, “Cam Điềm, làm tình đi.”
“Không muốn.”
Cam Điềm cố nén cảm giác kích thích từ hoa tâm đang ào ào truyền đến, mặc dù bên trong mật huyệt sớm đã trống rỗng khó chịu nhưng tuyệt đối không thể để tên cầm thú này được như ý nguyện.
Người đàn ông “Ừ” một tiếng trầm khàn, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Đã không chịu làm tình, vậy thì chỉ có thể để đại nhục bổng của chồng chịch chết em thôi.”