Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 29





“Ngươi muốn đem Trung Dật giao cho Thiệu Diệp hả?” Uông Thừa hỏi.

 

“Hắn ít ra nhìn còn hợp mắt. Ân Kiện Nam kia luôn cười nói, nhất định là hắn có ý đồ bất lương.” Bạch Đức Luân trả lời.

“Ngươi có tài ăn nói như vậy, giáo huấn tên nhóc họ Thiệu phải quỳ xuống. Sao trước đây không hảo hảo biểu hiện một phen? Cũng giúp Trung Dật ít phải chịu khổ mấy năm trời.” Qua chuyện này, Uông Thừa đối với Bạch Đức Luân càng thêm sùng bái. Ngày trước, Thiệu lão còn sống luôn đối xử nhân từ với mọi người, đến Thiệu Diệp lại không có chút gì hình tượng của phụ thân. Uông Thừa nhìn qua liền âm thầm gọi hắn là tên nhóc.

“Nói gì cũng phải xem thời cơ. Lúc trước, hắn luôn trưng ra bộ dáng kiêu ngạo, loại này có nói chắc gì đã hiểu? Bất quá lần này việc Thiệu Diệp có thể hiểu được cũng xem như chúng ta gặp vận. Nếu không, hắn nổi điên đến chúng ta cũng không thể ngăn cản được, mà quan trọng nhất lại hại đến Tiểu Dật.”

“Nói như vậy, tên nhóc này luôn dùng lỗ mũi nhìn người. Nếu như không phải hiểu được giá trị của Trung Dật sao tới nơi này tìm chúng ta? Xem bộ dáng của hắn hình như là thành tâm sửa lỗi rồi. Chỉ là, lần này hắn như thế trở về không biết sẽ cùng tên họ Ân làm ra cái sự tình gì. Nhìn hắn bộ dáng tự tin như vậy, Trung Dật lại phải chịu phiền hà lớn…” Uông Thừa lo lắng nói.

“Hoàn hảo, Trung Dật luôn luôn không thiếu phiền toái. Tập quen là được.” Bạch Đức Luân thở dài một hơi: “Xuân hoa thu nguyệt khi nào, muốn lo lắng chuyện cũng không được nên không bằng buông ra cho nhẹ nhõm.”

“Nói rất đúng, phiền muộn nhiều chả khác gì tự mình tìm đến phiền toái.”

“Bất quá ta rất tò mò, ngươi dùng cái gì ngâm thay trà Long Tỉnh thượng đẳng vậy? Bộ dáng hắn xem ra uống rất sảng.” Bạch Đức Luân mở nắp ấm trà ra ngửi. Uông Thừa liền vội vàng đoạt lấy rồi cung kính trả lời: “Nguyên liệu vốn là lá trà bình thường nhưng nước nóng được pha thêm một chén nước tiểu của lão Uông.”

“Ha ha ha ha ha… Khó trách, tiểu tử kia uống vừa sảng lại vừa nghe lời. Thì ra là uống qua nước tiểu của ngươi.”

“Đúng vậy…. ha ha ha ha…”



. . .

 

Thừa dịp Ân Kiện Nam ra ngoài, Trung Dật đoạt lấy ba cánh tay cụt Ân Kiện Nam giao cho Trường Bách. Ba cánh tay cụt, ba người bạn tốt…

“Bạch thiếu gia ngươi không nên làm khó ta, Ân tiên sinh mà nhìn thấy thì…”

“Tránh ra.” Trung Dật gắt gao ôm lấy ba cánh tay cụt dựa vào mặt không dứt. Thấy Trường Bách ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm, hắn vội vàng ngồi xổm trên mặt đất đem ba cánh tay cụt gắt gao ôm vào ngực: “Tránh ra, nếu ngươi không đi ta sẽ cắn ngươi.”

“Bạch thiếu gia, ba cánh tay này đã có mùi rồi, nếu không nhanh xử lý sẽ thối rữa mất. Ngươi ôm theo chúng không sợ sao?” Nhìn Trung Dật ánh mắt hoảng hốt, Trường Bách không dám tới gần chỉ dám khuyên nhủ.

“Ba cánh tay này như giò heo, tử khí nặng nề khiến ta rất sợ hãi… Nhưng vốn là cánh tay của bạn bè, ta không thể sợ hãi… Bởi vì là ta làm hại… là ta làm hại họ…” Trung Dật ngơ ngẩn ôm theo ba cánh tay cụt liên tục run rẩy, sợ hãi cùng khổ sở. Tâm khí suy yếu đến ngay cả lệ cũng không rơi ra được.

Nếu như có thể khóc ra được thì tốt rồi…

“Xin lỗi…” Trung Dật thì thào nói. Trái tim hắn co thắt lại. Không biết qua bao lâu, khi muốn đứng dậy thì ngã nhào mấy lần. Cảm giác vô lực như không khí bao phủ xung quanh hắn. Không phải vì ban đêm bị thao khiến thắt lưng hư nhuyễn, cũng không phải ngồi xổm đã lâu mà bàn chân tê dại, mà là bốn ngăn tim đều tê dại cả rồi. Tê dại đến không dám kêu khóc hỏi ông trời. Hỏi hắn cuộc sống không giống người này còn tiếp tục đến bao giờ? Chỉ sợ đáp án sẽ là cả đời…

Trường Bách nhìn Trung Dật thà rằng hai tay ôm chặt cánh tay cụt cũng không chịu đưa một tay ra chống giữ cơ thể mình nên hắn hảo tâm kéo tay Trung Dật. Trung Dật lại như bị điện giật liền rụt lại. Trường Bách ngượng ngùng trả lời: “Ta không muốn cướp.”

Trung Dật không để ý đến hắn mà như cái xác không hồn bước trên hành lang. Trường Bách cũng bước theo. Khi đến phòng trong, Trung Dật quay đầu nói với Trường Bách: “Ân Kiện Nam nói ngươi không thể tiến vào.”

“Ta biết, ta biết… Bạch thiếu gia, ngươi không nên ở trong đó làm chuyện gì điên rồ…”

“Sẽ không…” Trung Dật yếu ớt nói. Tóc dài bạch y, ôm theo ba cánh tay cụt, khí nhược như quỷ mị.

Thần hồn lạc phách tiêu sái tiến vào trong phòng, Trung Dật từ trong ngăn kéo rút ra ba cái khăn lông mới tinh. Hồng, lam, lục, màu sắc tươi sáng thích hợp với sự vui vẻ, không thích hợp với bi thương.

Ba cánh tay lạnh mất đi độ ấm, cũng bắt đầu hư thối…

Lúc ấy trên sân trường trung học Nhã Cách, mình không ngủ mà không ngớt luyện tập bóng rổ… Bắt bóng, xoay người, bỏ rổ…. Thân ảnh mọi người tươi mới rõ mồn một, tựa như mới xảy ra hôm qua…

Khó nhất là đánh một trận với trung học Tương Bắc, đội trưởng chúng ta sẽ thắng sao? Tóc đỏ kia hình như rất lợi hại? Còn có tên lùn kia rất giỏi đoạt bóng… Đoàn kết, chỉ cần kiên trì thêm, chúng ta nhất định sẽ thắng… Đội trưởng cậu nói sai rồi. Chúng ta có kiên trì thêm nữa nhưng cuối cùng vẫn thua…

Ngày mai bầu lại đội trưởng đội bóng rổ. Trung Dật, cậu một năm qua biểu hiện rất tốt. Nếu lấy trình độ năm dưới mà nói là rất đáng khen nên tôi lấy thân phận đội trưởng đem đội bóng rổ phó thác lại cho cậu. Chỉ cần cậu đồng ý, ngày mai mọi người đều bỏ phiếu cho cậu, cậu không được cự tuyệt a… Cám ơn đội trưởng, tôi nhất định toàn lực ứng phó, lãnh đạo đội bóng rổ đoạt được giải nhất toàn quốc… Tốt lắm, tôi thích cậu như vậy…

Nhã Cách, Nhã Cách, Nhã Cách cố lên cố lên cố lên, Trung Dật, Trung Dật, Trung Dật cố lên cố lên cố lên…

Trung Dật cậu sao lại thôi học rồi? Vậy đội bóng rổ sau này làm sao đây? Chúng ta luyện tập chỉ vì muốn đoạt được giải quán quân toàn quốc, cậu sao đến lúc này lại rời bỏ… Trung Dật cậu là hy vọng của cả đội, đội bóng Nhã Cách không thể thiếu mất cậu… Đúng vậy, chúng ta năm nay đấu lại với Tương Bắc, có cậu lãnh đạo tôi tin tưởng chúng ta nhất định có thể đánh bại bọn họ… Trung Dật cậu mau trở lại đi… mau mau trở lại đi…

Xin lỗi, các cậu tuyển đội trưởng khác đi, tôi không thể chỉ huy các cậu… Vì sao? Bởi vì tôi bị bệnh… Cậu bị bệnh? Bệnh nặng lắm sao? Bọn tôi tới thăm có được không? Không được, không tiện…Vậy cậu nhớ tới xem trận đấu của bọn tôi nhé… Đúng vậy coi như là dùng tinh thần ủng hộ đội bóng… Xin lỗi, sợ rằng không được…

Một cái khăn lông bao lấy một cánh tay cụt. Trung Dật đem ba cánh tay bao bọc thật dày.

Vốn là chưa đủ nghe lời sao? Cho nên ta mới có thể hại bạn bè thê thảm như thế? Ba ngươi nhất định sẽ nói ta như vậy.

“Nhưng ta không muốn nghe lời nữa rồi.” Trung Dật căm phẫn hai tay nắm chặt. Ánh mắt trong phút chốc hiện lên kim quang mãnh liệt. Một loại sắc bén chưa bao giờ xuất hiện nhưng lại tái nhợt như giấy muốn xuất ra khỏi mặt.

“Vì ta mất đi tự do, vì ba người bạn bị hại và vì con ta Nhạc Nhạc, Ân Kiện Nam ngươi khoái bức điên ta rồi. Trung Dật bị buộc nóng tới mức muốn giết người… Ha ha ha ha ha… Ngươi  mỗi ngày gối lên người ta nên chỉ cần ta lưu tâm, chẳng lẽ còn không có cơ hội sao?” Trung Dật hai mắt chuyển thành đỏ đậm. Toàn thân bốc lên máu nóng. Hắn chuyên chú bao ba cánh tay thật tốt.

Hôm nay, ngủ dậy mặc dù trời đã tối. Mặc kệ thế nào mình cũng khó thoát chết nhưng ít ra giết hắn rồi cho Nhạc Nhạc có cuộc sống bình thường.

“Bạch thiếu gia… có điện thoại. Mau tới nghe…” Trường Bách vừa chạy vừa hô.

Không bình thường, mình cho tới bây giờ vốn không được phép tiếp điện thoại. Trung Dật hướng Trường Bách nhìn: “Trường Bách vừa mới rồi là ai gọi tới?” Trung Dật trong lòng khẩn trương. Trường Bách chỉ một mực lắc đầu không biết.

“Con hiện nay muốn cùng làm bài tập với bạn học… buổi tối… không về nhà…” Thanh âm Nhạc Nhạc từ đầu kia truyền đến.

“Nhạc Nhạc là con à, giọng con sao lạ vậy? Con muốn cùng bạn học nào? Con khi nào mới về?” Trung Dật lo lắng rất nhiều chuyện, trái tim đập mạnh không ngừng. Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng điện thoại bíp bíp cũng như tần suất và cường độ đập của trái tim hắn.

Trung Dật thất thần đánh rơi điện thoại, ngã xuống ghế sa-lông. Nhạc Nhạc… Trừ phi là… trừ phi là Ân Kiện Nam, nếu không ta có thể nào nhận được điện thoại. Ân Kiện Nam muốn Nhạc Nhạc gọi như vậy cho ta. Chẳng lẽ hắn muốn làm hại Nhạc Nhạc sao?

Trong đầu Trung Dật đột nhiên chợt hiện lên hình anh ba cánh tay cụt được cuốn khăn. Trái tim hắn như thắt lại: “Không!” Hắn cao giọng kinh hô.

Vì sao? Vì sao? Ân Kiện Nam vì sao ta quyết tâm đưa ngươi vào chỗ chết thì ngươi so với ta còn nhanh hơn một bước?

“Ân Kiện Nam…” Trung Dật nghiến răng nghiến lợi hô.

“Bạch thiếu gia ba cánh tay này…” Trường Bách cung kính hỏi.

“Ngươi giúp ta chôn đi.” Trái tim Trung Dật đau đớn rung động, không ngừng kiềm chế. Hai tròng mắt dần dần từ ba cánh tay quấn khăn lông cũng mất đi tiêu cự chỉ nói một tiếng: “Đầu đau quá.” Người cũng té xỉu tại ghế sa-lông.



Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.