Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 36





Ân Kiện Nam ưu nhã tháo xiềng xích trên cổ Trung Dật. Bàn tay mập mờ đùa giỡn những điểm mẫn cảm của hắn, làm cho toàn thân hắn run rẩy. Sau đó hài lòng nhìn hắn toàn thân nổi lên hoa hồng đỏ nhợt nhạt. Nhất là sau khi cởi hết nút thắt khiến xiêm y tuột ra một nửa, khiến hai đóa hồng anh trước ngực như ẩn như hiện, vô cùng mê người: “Hết thảy cứ chờ tinh thần hắn hồi phục. Trước mắt đừng làm Trung Dật khó chịu, ngươi muốn cùng tham gia hay là nhanh chóng biến đi. Ngươi nghĩ sao?”

 

Ân Kiện Nam mỉm cười, hắn hoàn toàn biết chắc chắn đáp án của Thiệu Diệp…

Thiệu Diệp chần chừ..

Ân Kiện Nam lấy tay hướng phân thân của Trung Dật bóp một chút.

“Uh…” Trung Dật không khỏi kinh hãi lên tiếng. Thanh âm trung tính lanh lảnh vang lên, như cầm huyền rung lên khiến lỗ tai người nghe tê dại. Thiệu Diệp một chút lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.

Lúc này Trung Dật khố đầu đã bị Ân Kiện Nam giải khai. Thiệu Diệp ngã trên thảm trải nhượng cởi quần hắn xuống. Cuộc sống nhiều năm bị giam cầm khiến cho chân hắn vừa mềm lại vừa trắng. Cái loại trắng này tựa như trăng treo trên cao kia lọt vào tầm mắt mà chiếu sáng, giống như bạch ngọc mà sáng ngời, cảm giác mát lạnh.

Có câu nói để hình dung mĩ nhân: “Băng cơ ngọc cốt, cư nhiên là thanh lương vô hạn.” Hảo một câu băng cơ ngọc cốt, thanh lương vô hạn. Trung Dật tuy là nam nhân, nhưng lại vô cùng được ông trời ưu ái a! Thiệu Diệp si mê nhìn chân hắn, hồn cũng không biết đang ở trời đất phương nào.

Vì cái gì Ân Kiện Nam muốn chọn chỗ này, Trung Dật không rõ. Nhưng hắn còn đang không rõ ràng thì hai tay đã bị sơ mi của chính mình gắt gao trói lại, Trung Dật bàng hoàng không biết làm sao nhìn Ân Kiện Nam…

“Thật nghĩ không ra ngươi như thế phối hợp, là vì Nhạc Nhạc, hay là vì Thiệu Diệp.” Ân Kiện Nam trong lòng nghĩ đến Thiệu Diệp mà tỏ ra khinh thường. Sau đó hắn nhẹ cắn lên vành tai Trung Dật, nói qua loa. Nói xong đem lỗ tai của hắn nuốt vào trong miệng, ngậm trụ tiểu vỏ ốc mềm mại trong lỗ tai hắn. Có người nói, tai nhỏ thì mạng bạc, lời này không thể tin, có thể được họ Ân ta chăm sóc, phúc khí vô cùng, như thế nào lại mạng bạc?

“Uh…” Không cách nào tự kiềm chế thở dốc, nay lỗ tai lại bị ngậm trụ liền thốt ra, Trung Dật cố gắng đẩy đầu Ân Kiện Nam ra. Ân Kiện Nam cũng chẳng để ý nhiều, một bên tiếp tục ngậm lấy lỗ tai hắn, một bên động thủ cởi áo sơ mi của hắn. Sau đó nâng hai tay hắn lên quá đỉnh đầu dùng áo sơ mi vừa cởi ra mà trói chặt…

Thật nghĩ không ra ngươi như thế phối hợp, là vì Nhạc Nhạc, hay là vì Thiệu Diệp…

Tâm tình Trung Dật có chút phức tạp, hắn không quên Thiệu lão Đổng trước khi chết có dặn dò hắn: “Trung Dật, ta nhìn thấy tâm ý của đứa nhỏ này với ngươi. Hắn sĩ diện, nói không ra lời trong lòng mình. Ta không biết ngươi nghĩ thế nào. Nhưng ta cũng sắp chết rồi, xin ngươi tha thứ cho kẻ phụ thân ích kỉ này. Trước khi chết ta đem hắn giao cho ngươi, xin ngươi thay ta chiếu cố hắn…”

Trước di nguyện của ân nhân, Trung Dật có thể không gật đầu sao?

Nhưng vì cái gì lòng người lại có thể biến đổi như vậy. Mới nói sẽ bảo vệ ta, chiếu cố người của ta, chớp mắt đã chôn ở giữa hai chân ta…

Tại sao bọn họ muốn làm cái gì thì làm, mà băn khoăn của ta lại nhiều như vậy…

“Không nên ở đây… Uh…” Trung Dật nhẹ giọng cầu khẩn Ân Kiện Nam. Hai tay mặc hắn nâng lên trói chặt, chỉ hi vọng hắn còn chút hảo tâm… Chỗ này còn có Trường Bách…

Ân Kiện Nam ác ý đùa cợt mà gặm cắn lỗ tai hắn, hai tay vuốt ve trước ngực, sau khi dùng sức kéo cao nhũ thủ rồi lại buông ra, cảm giác rất co giãn. Kỹ xảo cao siêu làm Trung Dật vừa đau vừa tê dại, trong cơ thể như có một luồng điện soán quan. Hắn nói không được một câu, chỉ có thể “Uh… uh…” rên rỉ thành tiếng. Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn dùng tay che miệng, phát hiện tay đã bị trói chặt.

Tay Ân Kiện Nam tiếp tục tiến xuống dưới, một nắm lấy phân thân Trung Dật. Phân thân hoàn hảo như đĩnh ngọc không thừa cũng không thiếu, nguyên nhân vì *** mà nhuộm màu hồng sắc. Ân Kiện Nam tiếp cận tai hắn ám muội hỏi: “Đệ đệ của ngươi sao vẫn chưa từng lớn lên? Từ trước kia ngươi vẫn vậy, đến bây giờ cũng không lớn lên. Thật sự là mười năm như một ngày a…”

Trung Dật quay đầu đi có điểm muốn khóc.

Thiệu Diệp vẫn chìm đắm trong si mê của bản thân, không để ý tới bọn họ. Lúc này hắn bị *** trướng mãn khắp mặt, làm cho những đường nét anh tuấn hiện lên màu hồng bất thường. Hắn đầu đầy mồ hôi thở gấp gáp, hai tay không thể chờ đợi được nữa mà mở rộng hai chân Trung Dật, đặt ở trên vai mình. Lại dùng ngón tay hữu lực ấn vào cửa động khẩu. Cùng lúc đó một ngón tay tròn đầy khác cũng ấn vào…

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.