Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 7





Bức tranh này chắc không sao, Trung Dật nghĩ thầm…Nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất khi hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Ân Kiện Nam, Trung Dật nghĩ mãi không ra có chỗ nào lại đắc tội với hắn.



“Ha ha… thật thú vị!” Ân Kiện Nam tuy cười lớn nhưng vẫn ẩn chứa hàn khí đến rùng mình, hắn nhìn bức tranh rồi lại nhìn Trung Dật: “Tấm tắc…….Bức tranh này rất thô bạo mà………”Nói xong Ân Kiện Nam quay về phía Nhạc Nhạc, đột nhiên giơ tay giáng cho hắn một cái tát thật mạnh khiến Nhạc Nhạc bay thẳng ra ngoài.

Việc này quá đột ngột khiến Trung Dật vô cùng bất ngờ, hắn giận dữ gào lên: “Ân Kiện Nam, ngươi làm cái quái gì mà tự dưng ra tay đánh một đứa trẻ?” Mắt thấy Ân Kiện Nam có vẻ chưa chịu để yên, hắn vội vã gọi Nhạc Nhạc :”Nhạc Nhạc, ngươi có đau lắm không? Mau tới chỗ ba…..” Khoảng cách quá xa khiến Trung Dật không thể bảo vệ cho hắn được.

“….” Nhạc Nhạc khó chịu hừ một tiếng, hai tròng mắt to tròn trừng trừng nhìn Ân Kiện Nam, mặc dù ngã trên sàn nhà nhưng thân thể nhỏ bé kia lại toát ra khí tức bức người bướng bỉnh, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, một nụ cười tràn ngập tà khí hướng trực tiếp đến Ân Kiện Nam.

Nhìn đến đây ,Trung Dật quả thật không có cách nào tưởng tượng nổi, bình thường Nhạc Nhạc rất hay khóc, thỉnh thoảng bị hắn chọc giận, chưa kịp mắng, mới chỉ lườm hắn một cái mà hắn đã khóc như thác nước, gào lên như tiếng chuông vang, nhưng lúc này hắn bị Ân Kiện Nam dùng mười phần uy lực tát cho một cái thì lại chỉ hừ một tiếng…..Con cái bị đánh thì lòng cha mẹ là đau nhất, Trung Dật hận mình không thể ngay lập tức bay đến bên Nhạc Nhạc, hỏi hắn có đau hay không, giúp hắn xoa xoa đuổi đi đau đớn… Nhưng tiếc rằng không thể được, chiều dài xiềng xích có hạn, cho dù hạng quyển trên cổ có thít đến mức nào thì hắn vẫn không thể tiến thêm được nửa bước.

“Ba là của ta.” Nhạc Nhạc nói chắc như đinh đóng cột, mạnh mẽ không chịu khuất phục.

“Ngươi có muốn cũng không được.” Ân Kiện Nam phẫn nộ ngút trời, sát ý đầy người.

Hai người hết sức căng thẳng, Nhạc Nhạc đứng lên, hướng Ân Kiện Nam mà đánh, há mồm muốn cắn, nhưng không đợi Nhạc Nhạc tới gần, Ân Kiện Nam đã bắt lấy hắn mà túm lên giữa không trung , mặc hắn tay đấm chân đá cũng không chạm được tới người mình, trong một khắc, khí thế của Nhạc Nhạc biến mất không dấu tích, bị Ân Kiện Nam bóp cổ khiến hắn vô cùng khó thở, mặc cho cánh tay nhỏ bé kia có gắng sức thế nào đi nữa cũng không làm hắn lay chuyển, cuối cùng Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể như con cá rời nước mà vùng vẫy.

Trong nháy mắt, trái tim nhỏ như cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa hai người ,về sau ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, ta cần có sức mạnh để đoạt lại ba….. Trong lúc tính mạng bị đe dọa , trong đầu Nhạc Nhạc chỉ nghĩ như thế.

Trước mắt một mảng màu đen, giọng nói của hai người còn chưa truyền tới tai, nhưng tình hình trước mắt khiến Trung Dật mất đi ý nghĩ ban đầu, nét mặt của Ân Kiện Nam căn bản không giống như đang xử phạt, hắn lúc này trông như một đứa trẻ!Lẽ nào bởi vì bức tranh của Nhạc Nhạc không còn hạng quyển, chỉ có đoạn xích bị đứt cũng đủ để chọc hắn thịnh nộ như vậy sao? Chẳng lẽ ta bị hắn khóa cả đời thì hắn mới bằng lòng? Chẳng lẽ ngay cả một chút ảo tưởng tự do……….cũng không được?

Mặc dù khí thế của hai người đều mạnh mẽ như nhau nhưng sức mạnh đủ để phân rõ thắng bại, Ân Kiện Nam chỉ cần một tay là đủ đối phó với Nhạc Nhạc, chỉ một tay cũng làm cho hắn giãy dụa trên không trung, Trung Dật thấy vậy, trái tim lo lắng như muốn nhảy ra.

“Buông hắn ra!” Trung Dật tức giận rống lớn, nhưng Ân Kiện Nam vẫn bất động, Trung Dật cảm thấy đau khổ đến cực điểm, chỉ có thể thay đổi giọng nói: “Kiện Nam, ngươi buông hắn ra đi, ngươi muốn đối với ta thế nào… cũng được…” Trừ thân thể ra, Trung Dật cũng không còn gì khác để trao đổi điều kiện.

“Ta vốn có thể tùy ý làm gì ngươi cũng được mà, ngươi có khả năng phản kháng lại sao? Ha ha…..Ha ha ha….” Ân Kiện Nam cười lớn nhưng lại mang đầy bi thương, ngươi có thể vì Nhạc Nhạc mà bản thân có ra sao cũng không hề gì phải không? Ta yêu ngươi lâu như thế, vậy mà ngay cả một chút yêu thương ngươi cũng không cho, ta lại bại hoàn toàn bởi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, Ân Kiện Nam trong lòng bực bội, nếu ta thực sự giết chết Nhạc Nhạc, ngươi sẽ sao đây?

Giết hắn thì sẽ không còn gì có thể uy hiếp được ngươi….

Thế nhưng ngươi biết không? Trung Dật, ngươi xem? Tân nương trong bức tranh này chính là ngươi, là ngươi hả! Nhạc Nhạc muốn khiêu khích ta, muốn nói rằng sẽ cướp ngươi đi khỏi ta, ta thật sự muốn giết hắn! Ta thực sự hận không thể giết hắn!!!

Có lẽ là một loại trực giác với kẻ địch hoặc là theo bản năng động vật mà cảm thấy nguy hiểm, Trung Dật nhìn không hiểu, nhưng Ân Kiện Nam vừa xem qua đã hiểu ngay, chỉ có điều hắn cũng biết không thể giết chết thằng nhóc này, hắn chỉ có thể cảnh cáo mà thôi…. Ân Kiện Nam trong lòng đau khổ, lực cũng yếu bớt đi, nhưng tay vẫn không hạ xuống , Trung Dật thấy Ân Kiện Nam vẫn chưa thu tay lại, lại còn lên tiếng nhục mạ hắn, cuối cùng bất chấp hạng quyển còn ở trên cổ, cố sức phóng ra…..Tựa như không còn muốn sống nữa…….

“Bạch thiếu gia…….” Trường Bách la lên.

“Ba..” Nhạc Nhạc thất thanh kêu lên đầy sợ hãi.

Liều mạng cố sức xông ra, hạng quyển trên cổ thít chặt hại hắn ngã nhào xuống đất, Ân Kiện Nam thấy vậy liền bỏ Nhạc Nhạc xuống, chạy lại dìu Trung Dật dậy.

“Khụ khụ……khụ…”Cổ cơ hồ như muốn đứt ra, trước mắt Trung Dật là một mảnh đen tối lẫn lộn mơ hồ, hốc mắt của Ân Kiện Nam tràn ngập nước mắt, lo lắng giúp hắn nới rộng hạng quyển đến cực hạn, nhẹ nhàng xoa lưng giúp hắn dễ thở: ” Nhạc Nhạc không có việc gì….”Ân Kiện Nam nói, Trung Dật thở dốc một hồi lâu, cổ bị thít chặt khiến hắn vô cùng đau đớn, một lúc sau, hắn vung tay hung hăng tát Ân Kiện Nam một cái, nhưng Ân Kiện Nam không chút động đậy, ngược lại lòng bàn tay Trung Dật lại truyền đến một trận đau đớn tê dại, toàn thân cũng đau nhức, mặt Trung Dật nhanh chóng chuyển từ hồng sang trắng, lông mày cũng bắt đầu nhăn lại…

“Tiểu Bạch ..ngươi không sao chứ?”Ân Kiện Nam tự hận bản thân mình hành động không suy nghĩ, từ hai năm trước hắn đã biết không nên “dạy bảo” Nhạc Nhạc trước mặt Trung Dật, nhớ tới lần Ân Kiện Nam nhốt Nhạc Nhạc vào cái hòm sắt, Nhạc Nhạc nhiều lắm cũng chỉ bệnh một hai ngày, nhưng Trung Dật do sợ hãi quá mức mà nằm liệt giường hai tuần lễ, khiến cho hắn lo lắng không thôi, sau khi khỏi bệnh hai cha con bọn họ ngược lại càng thân thiết hơn, trái lại với mình …..

“Ngươi không có lí do sao lại đánh hắn ? Hắn đâu có chọc giận gì ngươi ?”Trung Dật oán hận nói.

“Ba, ngươi còn đau không?” bên tai Trung Dật vang lên giọng nói nơn nớt của Nhạc Nhạc, Trung Dật ngay lập tức thay đổi thành bộ mặt hiền lành thường ngày :”Nhạc Nhạc qua đây…..cho ba xem……..có đau không ……ô….” Lúc nãy rống giận quá mức khiến cổ họng Trung Dật ngay lập tức truyền đến một trận đau rát, Ân Kiện Nam thấy lông mày hắn cau lại , liền nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa cổ, nhưng Trung Dật lại giận dữ đẩy hắn ra, hai tay ôm lấy Nhạc Nhạc, lần này Nhạc Nhạc cũng không khóc, hắn chỉ hỏi “Ba có đau hay không? Đau không…”

Ân Kiện Nam cũng không muốn tự chuốc lấy xấu hổ, thấy Trung Dật không sao, trong lòng như trút được tảng đá, liền đứng lên quay lại nói với Trường Bách: “Trường Bách , đưa Bạch thiếu gia cùng Nhạc Nhạc đi dùng cơm.”

“Vâng, Ân thiếu gia “

Trường Bách cẩn thận nâng Trung Dật dậy, Ân kiên nam âm thầm nhìn thấy Trung Dật không chút nào bài xích Trường Bách chạm vào, trong lòng lại có chút bực bội, quay đầu đi vào phòng tìm thuốc xoa cổ cho Trung Dật.

Lúc này Thiệu Diệp đã trở về, chuyện vừa rồi hắn hoàn toàn không biết, chỉ nhớ phải xử lý mấy việc cùng Ân Kiện Nam, nhìn lướt qua bức tranh, nếu hắn không nhìn nhầm thì màu đỏ kia đích thực là “Máu”, hắn rất muốn biết Nhạc Nhạc rốt cuộc là vẽ cái gì, Ân Kiện Nam cũng hiểu ý hắn, cầm lấy thuốc rồi xoay người đi đến hành lang nhặt bức tranh lên, tâm tình khó chịu mà thô bạo nhét vào trong tay Thiệu Diệp, sau đó đi tới bàn ăn giúp Trung Dật xoa thuốc, Trung Dật nghiến răng căm hận, nhưng lại không cách nào cự tuyệt, liền quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Ân Kiện Nam.

Thiệu Diệp nhìn bức tranh một chút, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, tiện tay ném lên bàn rồi ăn cơm (bức tranh còn lại đã bị Nhạc Nhạc lấy lại) lúc này Ân Kiện Nam cũng đã thoa thuốc xong, yên lặng ngồi một bên dùng cơm. Bầu không khí như đóng băng, ai cũng chỉ cắm cúi ngồi ăn không nói câu gì, cả một bàn thức ăn Trường Bách đã tỉ mỉ chế biến, vậy mà mọi người cứ như đang ăn sáp nến. Thiệu Diệp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, hắn cố gắng ăn thật tự nhiên, cái gì cũng không hỏi.

Bàn ăn được thiết kế theo hình chữ nhật dài , Trung Dật ngồi ở phần bàn ngắn, Thiệu Diệp cùng Ân kiên mỗi người ngồi ở hai bên cạnh hắn, cách Thiệu Diệp một đọan là Nhạc Nhạc, bên cạnh là Trường Bách, hắn là người hầu nên không thể ăn cơm cùng bọn họ, hắn ngồi bên cạnh chỉ là để đút cơm cho Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc tuy mới năm tuổi nhưng có một số điểm lại khá thuần thục, như một thiếu niên. Thực ra, những điều đó hắn học được từ hoàn cảnh mà thôi, từ kinh nghiệm chống cự lại cường quyền, dần dần hình thành nên một tri thức, hôm nay hắn đã học thêm được cái gọi là “Sức mạnh đại diện cho thực lực”. Đương nhiên hắn không có khả năng có thể nói ra câu này, hắn hiểu nó theo cách thực tế hơn :”Nhất định phải có sức mạnh mới có thể đánh bại hai thúc thúc, mới có thể có được ba.”

Những năm gần đây, hắn chỉ đơn thuần nhìn hai thúc thúc tranh đoạt ba, trẻ con rất giỏi bắt chước người khác, trong tiềm thức hắn cũng bắt chước hai thúc thúc mà tranh giành lấy ba, “Ba” chính là mục tiêu mà mọi người muốn giành lấy, ai lợi hại nhất thì người đó có thể cướp được, thế là hắn cũng đi đoạt, nhưng mỗi lần tranh đoạt hắn đều thua… Nhưng lúc đó, ba sẽ ra mặt bảo vệ hắn, không để các thúc thúc tổn thương hắn, bản tính hiếu thắng cộng thêm sự che chở của ba, lại càng làm cho Nhạc Nhạc cố chấp, nhất quyết không rời khỏi cuộc đấu tranh đoạt không cân sức này.

Đối với Nhạc Nhạc mà nói, có rất nhiều việc tồn tại vốn là đương nhiên, ví dụ như ba trời sinh là phải bị sợi xích buộc lại, giống trong phim hoạt hình kẻ xấu phải bị trói chặt thì hắn mới không trốn ra ngoài làm điều ác được, nhưng ba đâu phải là người xấu, thế là Nhạc Nhạc liền hỏi ba rằng vì sao ba lại bị trói, ba trả lời rằng :”Ba bị hai thúc thúc xấu xa bắt trói lại”. Vậy là Nhạc Nhạc hiểu ra, ba là người bị hại, hắn bị hai thúc thúc xấu xa kia giam cầm, cho nên hắn muốn đánh bại hai thúc thúc xấu xa đó để giải cứu ba, lúc này hắn cũng chẳng hiểu rõ cái gì gọi là tự do, cái gì gọi là giam cầm.

Hồi nãy khi Nhạc Nhạc giãy dụa trong tay Ân Kiện Nam, hình như có một cảm giác nào đó nảy sinh trong đầu hắn, hắn cũng không rõ, tâm lý rất khó chịu, rất lo lắng cho ba, cũng rất sợ hãi, nhìn Trường Bách xúc một thìa thức ăn thơm ngon đút cho hắn, nhưng hắn cũng không muốn ăn, chỉ muốn phát điên lên, nhưng lại sợ Ân Thúc Thúc, đành chỉ có thể giãy dụa trong long để giải toả bực bội.

“Nhạc Nhạc, phải ăn cơm thì mới có thể lớn được” .Trung Dật mỉm cười nói, trải qua chuyện vừa nãy, kỳ thực hắn rất không vui, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành Nhạc Nhạc.

“Ba, có phải nếu ăn nhiều cơm thì sẽ có sức khỏe phải không?”Nhạc Nhạc hồn nhiên hỏi.

“Ăn nhiều cơm đương nhiên sẽ có sức khỏe!”Thanh âm nhẹ nhàng của Trung Dật xuyên thấu qua Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam, truyền tới tai Nhạc Nhạc.

“Sẽ lợi hại như Hải Khắc Lợi Tư sao?” Nhạc Nhạc nhớ tới đại lực sĩ Hải Khắc Lợi Tư có thể dễ dàng đạp đổ cả tòa thành .

“Đương nhiên, vì vậy mau ăn cơm đi !” Trung Dật nghĩ muốn nhanh kết thúc sớm chủ đề này.

“Được!” Nhạc Nhạc cầm lấy thìa thức ăn của Trường Bách, một phát nhét hết vào trong miệng, sau đó lại ăn thêm một thìa cơm, hắn nói với Trường Bách “Ta tự ăn được rồi.” Nhạc Nhạc ăn rất nhanh, loáng cái đã hết chén cơm, lại còn cầm bát hướng Trường Bách nói :”Ta muốn ăn thêm bát nữa”.

Trường Bách thầm kinh ngạc, hắn biết rõ thói quen ăn uống của Nhạc Nhạc, khi Ân thiếu gia cùng Thiệu thiếu gia không có nhà, Nhạc Nhạc nhất định phải bắt Bạch thiếu gia hứa hẹn thật nhiều, muốn Bạch thiếu gia dỗ dành hắn, thậm chí còn phải trao đổi điều kiện thì hắn mới chịu ăn cơm, buổi tối khi hai thiếu gia ở đây, Nhạc Nhạc chỉ qua loa chan ít canh rồi ăn vội một chén cho xong, hôm nay hắn lại chủ động muốn ăn…..Trường Bách nhanh nhẹn lấy thêm một chén cơm cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thầm nghĩ Thiệu thúc thúc cùng Ân thúc thúc còn chưa ăn thêm cơm, ta ăn nhiều hơn bọn họ, chắc chắn sau này ta sẽ mạnh mẽ hơn bọn họ, Nhạc Nhạc cầm thìa ra sức múc cơm vào miệng, trong lòng nghĩ làm sao cố ăn thêm được một chén nữa. Trung Dật kì lạ nhìn hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Nhạc Nhạc phải ăn nhiều thức ăn nữa thì mới có dinh dưỡng, Trường Bách ngươi gắp thêm cho hắn một ít thức ăn .”

“Vâng, Bạch thiếu gia” .Trường Bách vội vàng đem thức ăn đưa đến bên miệng Nhạc

Nhạc, Nhạc Nhạc có chút do dự, ăn thức ăn cũng sẽ có nhiều sức khỏe sao? Nếu không phải ta sẽ không ăn, nhưng vấn đề này hắn không thể tự giải đáp được, liền quay hỏi Trung Dật “….Ba…” . Nhạc Nhạc vừa nói được một chữ thì nhìn thấy trên bàn ăn của Trung Dật chỉ có một cốc sữa bò, bên cạnh còn có một cốc nước lọc còn chưa uống, thế là hắn lại sửa lại câu hỏi: “….Ba, tại sao từ trước đến giờ ngươi chỉ toàn uống sữa mà không ăn cơm?”. Trong ấn tượng của Nhạc Nhạc, chưa từng thấy ba ăn cơm, trên bàn hắn luôn chỉ có một cốc sữa bò, một cốc nước hoa quả hoặc một loại thức uống khác, và thêm một cốc nước lọc, ba lần nào cũng chỉ uống mấy thứ này, chẳng trách hắn đánh không lại hai thúc thúc.

Trẻ con thường dễ quên, chuyện này hắn đã hỏi qua rất nhiều lần, Trung Dật cũng chỉ nghìn bài một điệu mà trả lời :”Bởi vì ba bị bệnh, Nhạc Nhạc mau mau ăn nhanh đi, lúc ăn không nên nói nhiều “.

Thế nhưng hiện tại Nhạc Nhạc cảm thấy rõ ràng ba chỉ trả lời hắn qua loa lấy lệ, hắn nói:”Nhưng ba cũng không ho, không chảy nước mũi, với lại sao mãi không thấy khỏi?” Nhạc Nhạc không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi .

Không đợi Trung Dật trả lời, ngồi cạnh nhìn thấy Trung Dật cùng Nhạc Nhạc người hỏi người đáp, Thiệu Diệp phiền phức muốn chết, cuối cùng hắn không nhịn được mà mỉa mai nói: “Bởi vì cái mông của ba ngươi là để cho ta khô.”

Câu này Nhạc Nhạc nghe không hiểu, nhưng hắn không muốn nói chuyện cùng thúc thúc, thế là hắn lại hỏi Trung Dật :”Ba, thúc thúc nói cái mông nghĩa là sao?”

Giọng nói trẻ con thơ ngây của Nhạc Nhạc không ngừng quanh quẩn trong không khí, nhưng mãi cũng không có câu trả lời, Nhạc Nhạc liền nhìn về phía Trung Dật, chỉ thấy hắn toàn thân run rẩy, sau đó hắn đứng lên, hất thẳng cốc sữa bò vào người Thiệu thúc thúc…..

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.