Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Chương 25



“Ha ha ha…” Đường Nhược Ảnh cất tiến cười to, đặc biệt khi nhìn đến Trưởng Tôn Dự đang bì bỏm trong nước, cười càng thêm lớn tiếng.

“Ngươi nha…” Trên mặt Phong Dật Hiên cũn lộ ra nụ cười thản nhiên, cười khẽ ra tiến, không có nửa điểm ý tứ trách cứ, ngược ại lại man theo vài phần dung tún.

“A!A! Hiên, cứu mạng, ta không biết bơi.” Trưởng Tôn Dự giờ phút này cũng bất chấp nàng cười như thế nào, kinh hoản hô, đôi tay, không ngừng ở trong nước vẫy vùng, giống như giây kế tiếp sẽ thật sự chìm xuống đáy hồ, chết đuối.

“Ta quên, hắn là không biết bơi.” Phong Dật Hiên giật mình, nụ cười trên mặt cũng lập tức cứng đờ, khi nói chuyện, liền muốn nhảy xuống nước đi cứu Trưởng Tôn Dự lên.

“Hắn ở gần bên bờ, nước căn bản là không sâu, sâu nhất chỉ tới phần eo của hắn.” Đường Nhược Ảnh cản động tác của Phong Dật Hiên lại.

Tiếu trên mặt cũng hơi thu lại, nhìn về phía Trưởng Tôn Dự không ngừng vùng vẫy tron nước, có chút buồn cười, nam nhân này không biết bơi còn chưa tính, buốn cười nhất là, nơi hắn đứng cách bờ chỉ có mấy thước, nước căn bản là không sâu. Không có khả năng bao phủ hắn, thực không thể hiểu, hắn vì sao ở trong nước bì bỏm lâu như vậy, còn không có đứng lên…

Phong Dật Hiên cũng ngẩn ra, khoé môi cũng xả ra một nụ cười hơi khác thườn, Trưởng Tôn Dự giờ phút này thật là…

“Dự, nưới không sâu, ngươi đứng lên, có thể đi lên bờ.” Phong Dật Hiên vẫn là có lòng tốt nhắc nhở hắn, bất quá, lúc này nay cả trong giọng nói của hắn cũng đều mang theo vài phần ý cười. Trưởng Tôn Dự ở trong nước không ngừng giẫy dụa đột nhiên đình chỉ động tác lại, mạnh mẽ đứng lên, nước kia xác thực chỉ đến phần eo của hắn, đã không có nguy hiểm nữa, khi nhìn lại phía Đường Nhược Ảnh, ngoan độc lên tiếng:”Nữ nhân chết tiệt, ngươi chờ đó, xe ta đi lên thì sẽ thu thập nươi như thế nào!”

Đường Nhược Ảnh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hắn một cái, trên mặt có vài phần không kiêng nhẫn, nam nhân này thật đúng là làm cho người khác có chút chán ghét, nhìn đến hắn vội vàng đứng lên đi về bên bờ, giống như thật sự ngoan độc không thể không xông lên trên bờ để xé xác nàng vậy. Khoé môi không khỏi xuất ra một tia trào phúng.

“Ta đi về trước.” Thu hồi ánh mắt, nàng đối với Phong Dật Hiên đang đứng bên cạnh nói, đều không phải là do nàn sợ Trưởng Tôn Dự, mà là thật sự không muốn cùng nam nhân kia chấp nhặt, cũng không muốn làm cho Phong Dật Hiên khó xử.

Phon Dật Hiên tuy rằng thập phần không muốn, nhưng cũn hiểu được dụng ý của nàng, trong lòng đối với nàng có vài phần cảm kích, thấp giọng nói:”Đượ, ngươi đi về trước đi…”

Đường Nhược Ảnh xoay người, bước từng bước một, không nhanh không chậm rời đi…

Trưởng Tôn Dự trong nước cũng cảm thấy nóng nảy, lớn tiếng hô:”Hiên, ngăn nữ nhân kia lại, đừng cho ả ta rời đi.” Vừa kêu, tốc độ cũng vừa nhanh hơn, chỉ là hắn hiện tại đang ở trong hồ, dưới chân toàn bùn lầy, giảm bớt tốc độ của hắn, hắn bởi vì quá mức nóng vội, một chút không cẩn thận, liền ngã lộn nhào, lại rơi vào trong nước…

Phong Dật Hiên vốn trong lòng còn có chút bất mãn, nghe được tiếng la của hắn, mày càng thêm nhăn lại, bất quá, hắn vốn là loại người tao nhã, hơn nữa Trưởng Tôn Dự lại là bằng hữu nhiều năm của hắn, vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ hắn đi lên.

“hiên, ta không phải là kêu ngươi ngăn nữ nhân kia lại sao, ngươi như thế nào lại có thể cho ả ta rời đi.” Khi Trưởng Tôn Dự đi lên, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng của Đường Nhược Ảnh đâu nữa, căm giận đối với Phong Dật Hiên nói.

”Tốt lắm, ngươi đã không có việc gì, ta cũng nên đi rồi.” Trong đôi mắt của Phong Dật Hiên hiện lên vẻ không kiêng nhẫn, nhìn thấy hắn cũng không có chuyện gì nữa, liền rất nhanh xoay người chuẩn bị rời đi.

“Hiên, ngươi…?” Trưởng Tôn Dự sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Phong Dật Hiên, giống như có chút không hiểu hắn, nhưng mà khi nhìn thấy sách của Đường Nhược Ảnh đưa cho hắn, hai tròng mắt hơi hơi trợn lên:”Di, đây là cái gì?”

Khi nói chuyện, liền bước nhanh một bước, tới gần trước mặt Phong Dật Hiên, đem quyển sách trên tay của hắn nhanh chóng đoạt kấy, rất nhanh mở ra:”Là ai lợi hại như vậy, thế nhưng lại có thể thiết kế ra một quyển sách như vậy, hơn nữa tranh này lại hoạ đặt biệt giống ngươi.” Ngay cả người luôn luôn tự cho là đúng như hắn, cũng nhịn không được khen ngợi, rất nhanh lật qua thêm vài trang, sợ hãi than, lại hâm mộ hô:”Hiên, đây rốt cuộc là ai đã làm cho ngươi, bảo hắn làm giúp cho ta một phần.”

Hai tròng mắt của Phong Dật Hiên hơi tránh né, nhìn đến quần áo trên người Trưởng Tôn Dự ướt sủng nước, sợ hắn làm ướt quyển sách, rất nhanh đã đoạt trở về, chỉ là, trong lòng âm thầm có chút kinh ngạc, thật không ngờ, Trưởng Tôn Dự tự cao tự đại như vậy, đều có thể liếc mắt một cái lại nhìn trúng loại thi hoạ này, nói vậy đến lúc đó, thật sự sẽ rất được hoan nghênh…

Nghĩđến lời thề son sắt lúc trước của nàng, kỳ thứ nhất này, nàng muốn để cho người đó giữ lại, hắn biết, người nàng nói kia tuyệt đối sẽ không phải là Trưởng Tôn Dự. Ẩn ẩn, hắn cũng có thể đoán được đó là ai.

Chỉ là khi nghĩ đến, nàng hoạ tranh chon am nhân khác. Trong lòng của hắn liền rầu rĩ, có chút khó chịu.

……………..

Hai ngày sau, toàn bô kinh thành đều sôi trào, Sách của nàng chỉ ấn một lần duy nhất, cho nên người người liền tranh nhau cướp giật mua lấy…

Khắp kinh thành, mọi người đều chỉ thảo luận đống nhất một vấn đề, thì phải là sách viết về Phong Dật Hiên của nàng.

Lần này, Phong Dật Hiên trở thành người nổi tiếng, Phong Dật Hiên trước kia tuy rằng đã nổi danh, nhưng cũng không có khả năng mỗi người đều biết đến hắn, mỗi người đều nhận thức hắn, bởi vậy, bây giờ chỉ sợ toàn bộ người ở Vân quốc đều đã nhận thức được Phong Dật Hiên.

Bởi vì, sách của Đường Nhược Ảnh, chỉ có hai vạn tồn tại ở kinh thành, những quyển khác đều phân tán đến các nước các nơi, mười vạn phần không có mỗi người một phần, nhưng mà một truyền mười, mười truyền trăm, liền cũng truền khắp mọi ngõ ngách.

“Hoàng huynh, nhị vương huynh.” Vẻ mặt Quân Vô Oánh hưng phấn, sôi nổi vòng qua trường đình, khi nhìn thấy hai người đang ngồi ở phía trước, mới hơi hơi thu liễm lại một chút, chẳng qua, vui sướng trên mặt làm thế nào cũng đều không thể che giấu được…

“Chuyện gì lại vuy vẻ như vậy?” Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, thản nhiên hỏi, rất ít khi nhìn thấy nha đầu này luống cuống như vậy nha?

Quân Vô Ngân cũng không có nhìn về phía Quân Vô Oánh, chỉ là trên mặt lạnh như băng tựa hồ ẩn qua một tia không kiên nhẫn, Hoàng Thượng hôm nay đột nhiên truyền hắn tiến cung, lại chỉ là muốn hắn cùng ngồi trong lương đình này, khôn biết là đang có dụng ý gì?

“Không, không, không có gì.” Trên mặt Quân Vô Oánh có chút kích động, vật nắm ở trong tay, cun theo bản năng mà giấu ở sau người:”Hoàng huynh, không có việc gì, Oánh nhi sẽ không quấy rầy các người....”

Vừa nói xong, liền rất nhanh cất bước, nghĩ phải rời khỏi.

“Đứng lại, trong tay đang cầm cái gì vậy?” Nang càng muốn trốn, Hoàng Thượng càng thêm kỳ quái, trầm giọng giữ nàng lại.

Thân mình Quân Vô Oánh đột nhiên cứng đờ, tuy rằng Hoàng huynh luôn luôn đều rất sủng nàng, nhưng mà nàng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của hoàng huynh, chỉ có thể ngừng lại, nhưng lại càng thêm che chở vật trong tay:”Không… không có gì.”

“Đưa đây, cho trẫm nhìn xem.” Giọng nói của Hoàng Thượng hơi có vẻ lãnh ý, đánh vỡ hi vọng cuối cùng của nàng, nàng chỉ có thể từng bước một nhích lại trước mặt Hoàng Thượng, cầm vật trong tay đưa tới tay Hoàng Thượng.

“Đây là cái gì?” Hoàng Thượng nghi hoặc nhận lấy, hơi hơi nhíu mi, một quyển sách? Hắn nhớ rõ Oánh nhi ghét nhất là đọc sách mà?

“Hoàng huynh, người cẩn thận một chút, đây chính là Oánh nhi dùng một vạn lượng hoàng kim mua được a.” Quân Vô Oánh khẩn trương nói, lo sợ Hoàng Thượng không cẩn thận đem quyển sách mà nàng vất vả lắm mới dùng một vạn lượng hoàng kim mua về, quyển kia chính là nói sách viết về Phong Dật Hiên mà nàng thích nha.

“Cái gì, một vạn lượng hoàng kim?” Hoàng Thượng kinh sợ, hai tròng mặt đột nhiên trợn trừng lên, rất nhanh nhìn về phía quyển sách trên tay, vừa nhìn thứ này, đôi mắt của hắn, liền trợn càng lúc c2ng lớn hơn.

Quân Vô Ngân vốn vẫn đang phẫn nộ mà thưởng thức trà, khi nghe qua lời nói của Quân Vô Oánh, cũng không kìm được nâng ánh mắt lên nhìn lại, khi nhìn thấy bức hoạ trong cuốn sách mà Hoàng Thượng đang cầm trên tay, ngây ngốc, đôi mắt cũng trong phút hốc trở nên thâm thuý hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.