Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Chương 28



“Nàng còn nói cái gì?” Trong giọng nói của Hoàng Thượng đã có sự tức giận rất rõ ràng, thiên hạ này, người dám cùng hắn nói điều kiện còn không có quá vài người, nàng ta thật là to gan. Hắn cũng muốn nghe thử, nàng còn dám đưa ra điều kiện gì…

“Nàng còn nói, muốn Hoàng Thượng đưa trước một nửa tiền cọcn.” Khi Phong Dật Hiên nói xong câu đó, bản thân cũng âm thầm tậc lưỡi, toàn bộ thiên hạ này, dám cùng hoàn thượng đưa ra điều kiện như vậy, chỉ sợ không thể tìm ra người thứ hai, cho dù là nhị vương gia, Tươn vương chỉ sợ cũng không dám đề đạt điều kiện với Hoàng Thượng một cách trắng trợn như vậy.

Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, Hoàng Thượng có khi nào vì quá tức giận, đem hắn đi giết cho hả giận?

“Buồn cười.” Mặt Hoàng Thượng hơi co rút vài cái, tức giận trong con ngươi không ngừng bốc lên:”Trẫm kính nàng là một nhân tài, nàng dám giở trò trên đầu trẫm..”

“Nàng còn nói…” Phong Dật Hiên nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Thượng, âm thầm hít một hơi, lại không thể không mở miệng.

“Còn nói cái gì, nói một lần cho xong.” Hoàng Thượng rõ ràng đã có chút hổn hển, không khỏi tức giận quát.

“Nàng nói, Hoàng Thượng nghe đến đây, nhất định sẽ giận dữ, cho nên, Hoàng Thượng có thể lựa chọn cứ như vậy mà dừng lại tại đây, coi như không có chuyện này, cũng có thể lựa chọn tiếp tục nghe tiếp nữa…” Phong Dật Hiên tiếp tục lặp lại nguyên văn lời nói của nàng, trong lòng đối với nàng, càgn thêm vài phần tán thưởng, cơ trí cùng quyết đoán của nàng, chỉ sợ ngay cả nam tử cũng đều không bằng.

Hoàng Thượng sửng sốt một chút, giống như trong nhất thời không kịp phản ứng lại, sau một lát mới tiếp tục giận dữ hét:”Tốt, tiếp tục nói tiếp, trẫm cũn muốn nhìn, nàng ta còn muốn xuất ra điều kiện gì nữa.”

……

Vừa giận, vừa tức, nhưng cũng không thể dằn được tò mò trong lòng.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, lựa chọn chính xác.” Phong Dật Hiên rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Hoàng Thượng đáp ứng rồi, thì phía sau không còn vấn đề gì nữa, cùng lắm chỉ là chuyện làm cho Hoàng Thượng rung động mà thôi.

Nàng nói, phía trước chỉ có thể xem như là một chút thử thách, nàng muốn thử Hoàng Thượng trước, có thể nghe ý kiến của người khác hay không, hay là không dễ dàng tha thứ cho người khác.

“Ân?” Hoàng Thượng lại sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Phong Dật Hiên, chúch mừng hắn lựa chọn chính xác là thế nào nhà.

“Đây cũng là nguyên bản lời nói của nàng ấy.” Phong Dật Hiên thấp giọng giải thích, nghĩ đến sự cơ trí, khôn khéo của nàng, có đôi khi lại rất đáng yêu rất linh động, có đôi khi, hắn cũng không biết, người nào mới chân chính là nàng, hay là nói, nhân sinh của nàng quá mức phấn khích, làm cho hắn có chút theo không kịp.

Hoàng Thượng sửng sờ, hai má rút lên vài cái, có chút ngoài ý muốn, lại cũng có chút buồn cười, trong lúc nhất thời, tức giận đã muốn bốc hơi hết phân nửa, khoé môi còn ẩn giấu một nụ cười khẽ:”:”Ân, ngươi nói ra cho ta nghe một chút, để thử xem lựa chọn của trẫm rốt cuộc có thật sự chính xác hay không?”

“Hoàng Thượng…” Đôi mắt Phong Dật Hiên đảo qua ngự thư phòng, muốn nói lại thôi.

Lông mày của Hoàng Thượng nhíu lại, tuy rằng không quá hiểu được vì sao việc này lại cần phải thần bí như vậy, lại còn muốn hắn kêu mọi người lui xuống…

“Nàng nói, Hoàng Thượng là vua của một nước, cho nên việc này không thể có nửa điểm qua loa, không giống với lần làm sách cho Hiên lúc trước, Hiên chẳng qua chỉ là một thường dân, thành không, tất nhiên là mọi người sẽ đều thích, thất bại, bất quá cũng chỉ bị mọi người mắng vài câu, một thời gian nữa, thì cũng sẽ bị lãng quên, nhưng mà Hoàng Thượng không giống vậy.” Phong Dật Hiên hơi tạm dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Thượng có chút ngưng trọng, lại sợ hãi than chu mật của nàng.

“Hoàng Thượng là vua của Vân quốc, là người vĩnh viễn trong lòng của muôn dân, muốn quên cũng không thể quên, cho nên việc này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nàng không làm thì thôi, đã làm thì nhất định phải làm cho Hoàng Thượng trở thành nười mà mọi nười kính ngưỡng, mọi người đều khâm phục.” Khi Phong Dật Hiên nói đến việc này, sâu trong ánh mắt liền hiện lên vẻ lo lắng, không biệt nàng có thật sự làm được hay không.

“Nàng ấy thật sự có thể nắm chắc???” Trong đôi mắt của Hoàng Thượng, lại ánh lên sự hưng phấn, thân là một Hoàng Thượng, tâm nguyên lớn nhất cùng lắm cũng chỉ là như thế này thôi.

“Nàn là nói như vậy, cho nên, cho nên cần một ít ngân lượng để trải sẵn đường cho tốt…” Phon Dật Hiên rốt cuộc vì nàng một lần nữa lặp lại lời nói cuồng vọng vừa rồi của nàng.

“Đó là tất nhiên, ngươi vừa rồi vì sao không nói sớm nha.” Hoàng Thượng khẽ gật đầu, trách cứ Phong Dật Hiên khôn nói rõ ràn:”Nếu ngươi sớm nói ra, trẫm làm sao có thể tức giận chứ?”

Trong lòng Phong Dật Hiên âm thầm thở dài, hắn thật sự có lời khó nói, nàng đã luôn dặn dò với hắn mãi, nhất định phải nói như thế với Hoàng Thượng. Mà bây giờ, hắn cũng chỉ có thể thấp giọng nói:”Là do Hiên không đúng…”

“Cũng khôn thể hoàn toàn trách ngươi, cũng là do trẫm quá manh động…” Hoàng Thượng xua tay, trước mắt thấy Phong Dật Hiên đã tự mình nhận sai lầm, có thể thấy được, hắn thật đúng là một Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng:”Trẫm lập tức lệnh cho người mang đến cho ngươi mười lăm vạn lượng, không, hai mươi vạn lượng hoàng kim đi, nếu thành công, trẫm sẽ có thưởng thêm…”

“Nàn còn muốn Hoàng Thượng trong lúc này vì dân hung làm vài chuyện, nếu làm vậy, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt.” Phong Dật Hiên lại nói thêm, trong đôi mắt ngày thường luôn mỉm cười, giờ phút này có nhiều thêm vài phần thâm trầm.

“Chuyện gì?” Hoàng Thượng ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn về phía Phong Dật Hiên.

“Từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ tới nay, liền hạ lệnh trong mười lăm năm, không tăng thêm tô thuế, ân của Hoàng Thượng cuồn cuộn mênh mông, ái dân như con, nhưng về quan viên phía dưới, cũng không hẳn chiếu theo ý tứ của Hoàng Thượng…” Trên mặt Phong Dật Hiên khó nhịn được ngưng trọng, hắn căn bản không muốn để ý đến việc trong triều, nhưng nay là vì nàng, đương nhiên coi như là vì dân chúng trong thiên hạ, hắn thật sự nguyện ý mạo hiểm một phen.

……

Tham ô, bóc lột dân chúng, cho dù là ở triều đại nào, đều là những mầm móng bệnh hoạn của quốc gia, nỗi khổ của dân chúng, nếu đổi lại là hiện đại, tham ô, ảnh hưởng cũng không quá lơn, dù sao tiền địa phương nhiều lắm, nhưng đây là cổ đại, thì khác nào là đang uống máu dân chúng nha.

“Lời này của ngươi là có ý tứ gì, ngươi là nói, quan viên phía dưới bằng mặt không bằng lòng?” Sắc mặt Hoàng Thượng cứng đờ, tron đôi mắt băng kín một tầng lạnh lẽo, nếu thật sự là như vậy, hắn nhất định phải nghiêm tra…

“Rốt cuộc có hay không? Hoàng Thượng có thể phái vài người tin cậy đi ngầm hỏi một chút, quan viên có tham ô hay không, có bóc lột dân chúng hay không, chỉ cần tra một chút, đến một số nơi thu hoạch hoàn cảnh sống của dân chúng liền sẽ hiểu ngay, Lệ thành năm trước liên tục gặp hai lần thiên tai, thu hoạch nhất định sẽ tổn thất khá lớn, nhưng mà, cuộc sống của dân chúng ở Lệ thành so với cuộc sống của dân chúng ở Tam thành còn tốt hơn một chút, đám người Trung nguyên kia, thực làm cho người ta hao phí tâm tư nha.” Chuyên này, kỳ thật có rất quan viên đều biết, chẳng qua chỉ là giấu diếm Hoàng Thượng, khổ dân chúng.

Hắn không thể không bội phục dũng khí của nàng, dám vạch trần những điểm hắc ám mà người khác không dám, kỳ thực, hắn cũng đã từng có mấy lần, cũn muốn nhắc chuyện này trước mặt Hoàng Thượng, nhưng mỗi lần cứ nói đến bên miệng, lại nuốt trở xuống, dù sao việc này, chỉ cần làm một lần không tốt, là có thể đem chính mình đánh xuống vực sâu, dũng khí này của nàng, làm cho hắn xấu hổ, hắn thân là người của Vân quôc, nên vì Vân quốc đóng góp một phần sức lực, nên vì dân chúng gánh vác đôi chút, mà không phải là luôn nghĩ phải tự bảo vệ mình.

“Có chuyện này?” Hai tròng mắt của Hoàng Thượng híp lại, trong con ngươi lạnh như băng, iống như ngưng tụ thành sương, thẳng tắp bắn ra, có thể làm đóng băng sinh vật trong phạm vi vài thước…

“Chuyện này, cũng là nàn ấy nhắc tới?” Hoàng Thượng trầm tư một lát, đột nhiên trầm giọng hỏi.

“Đúng.” Phong Dật Hiên hơi hơi do dự một chút, sau đó mới thấp giọng đáp…

“Chuyện này, nươi trước kia hẳn cũng đã biết qua một hai lần?” Khoé môi Hoàng Thượng xả ra, xuất ra một nụ cười lạnh, trong giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì.

“Hiên cũng biết.” Phong Dật Hiên cả kinh, lập tức hơi hổ thẹn đáp lời, chóng lại đôi mắt kia của Hoàng Thượng, càng thêm kinh hãi, Phong Dật Hiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy, coi như là lần đầu tiên chân chính nhận thức được Hoàng Thượng, ai nói Hoàng Thượng chỉ là một tên yếu đuối, một vật để bài trí, không có khí phách uy nghiêm? Người nói lời này, đều đã bị Hoàng Thượng đánh lừa…

Nay cả hắn trước kia, cũng có chút hoài nghi năng lực của Hoàng Thượng, cho nên mới cự tuyệt ý chỉ cho hắn vào triều làm quan của Hoàn Thượng.

Hiện tại, nếu Hoàng Thượn lại đưa ra yêu cầu như vậy đối với hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể tạo phúc cho dân chúng.

Giồ khắc này, hắn tin tưởng, Hoàng Thượng là một quân chủ có tài.

“Ngay cả ngươi cũng đều biết, chuyện này chắc chắn các đại thần tự nhiên đều rõ ràng hơn.” Đôi mắt hơi hơi nhíu chặt, trong giọng nói ẩn mấy phần thất vọng, cũng có phần trầm trọng hơn, chỉ là, lại mở mắt ra, tinh quang mạnh mẽ bắn tới:”Hừ, thật đúng là đem trẫm thành kẻ ngốc mà?”

“Trong triều cao thấp hơn cả trăm người, thế nhưng còn không bằng một người ẩn cư.” Lạnh lùng hừ một tiếng, trong tiếng nói có vài phần bi thương, vì chính hắn, cũng vì Vân quốc, nhưng mà nếu như đã biết, hắn nhất định phải nghiêm tra chuyện này, cho dù không có những quyển sách kia, hắn cũng phải làm như vậy, mặc kệ cho dù có gặp khó khăn gì đi nữa.

“Hoàng Thượng quyết định muốn xử trí chuyện này sao?” Phong Dật Hiên thẳng tấp nhìn Hoàng Thượng, thấp giọng hỏi, hắn đã có thể đoán được ý tứ của Hoàng Thượng, cũng hoàn toàn hiểu được dụng ý của Đường Nhược Ảnh.

“Ngươi nói thử? Nếu như trẫm đã biết, trẫm há có thể mặc kệ, chẳng lẽ còn muốn dân chúng của trẫm tiếp tục chịu khổ hay sao?” Hơi liếc mắt nhìn pPhong Dật Hiên một cái, hắn từn chữ từng chữ thong thả kiên định nói.

….

Hơi hơi tạm dừng một chút, lại nhìn Phong Dật Hiênm, trịnh trọng nói:”Hiên, ngươi sẽ giúp trẫm chứ?” Cúi đầu, trong giọng nói, mang theo nhiều sự chờ mong, nếu việc này có Phong Dật Hiên hỗ trợ, hắn càng có thể nắm chắc hơn.

“Sẽ.” Không có chút do dự, vẻ mặt Phong Dật Hiên khẳng định nói.

“Tốt, trẫm cảm ơn nươi trước.” Trên mặt Hoàng Thượng rốt cục mới lộ ra mỉm cười, cảm kích vỗ vỗ bả vai Phong Dật Hiên, sau đó hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói gì.

“Hoàng Thượn, còn có chuyện này, là nàng miễn phí tặng cho Hoàng Thượng. Phong Dật Hiên có chút buồn cười cầm bản vẻ nhanh trong tay đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, không biết đây lại là cái gì? Làm gì phải thần bí như vậy, hắn bởi vì bị nàng mau chóng đuổi trở về, nên cũng không có thời gian mở ra xem.

“Đây là cái gì?” Hoàng Thượn cũng hơi nghi hoặc nhận lấy, là cái gì vậy? Còn miễn phí đưa cho hắn? Nụ cười trên khoé môi cũng chầm chậm tan dần, bất quá nếu là miễn phí tặng, cũng không có quá mức để ý.

Nhưng mà, lại thật không ngờ, đây mới chính là vật làm cho bọn họ rung động nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.